Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bộ dạng kinh ngạc nói không ra lời kia của Sean khiến Tiêu Trầm Nghị nhướng mày cười càng thêm tươi. Khuôn mặt tuấn mỹ mang theo chút lười biếng, đôi môi mỏng cùng với thanh âm trầm thấp đầy từ tính hắn nói: "Ta nói là ta có việc muốn thỉnh giáo ngươi, không biết ngươi có gì bất tiện hay không?"
Sean thần sắc bình tỉnh, ánh mắt đông lạnh: "Điện hạ có chuyện gì có thể thỉnh giáo bệ hạ "
"Nhưng mà cũng có nhiều lúc hoàng......phụ hoàng bận rộn không chú ý nhiều đến mọi thứ  , hơn nữa việc mà ta muốn thỉnh giáo cũng không quá khó với ngươi." Nói xong câu này, Tiêu Trầm Nghị liền hơi cúi người, ở gần bên tai Sean mà nói nhỏ: "Ta muốn thỉnh giáo ngươi cách sử dụng cơ giáp như thế nào, chuyện này sợ là ở trong hoàng cung cũng không thể tìm ra người nào thích hợp hơn ngươi, khả năng điều khiển cơ giáp của ngươi rất tốt, không phải sao? Sean."
Ngữ điệu trầm thấp ở bên tai vang lên như là tiếng đàn violon mang theo sự nỉ non cùng nhiệt khí thổi vào tai y, hai chữ cuối cùng mang theo sự ái muội giống như có cọng lông chim nhẹ nhàng vuốt qua tim khiến cho y trở nên tê dại. Đối với cái cảm giác xa lạ này, y không khỏi tránh né rời khỏi Tiêu Trầm Nghị . Ánh mắt hơi đổi, y cùng Tiêu Trầm Nghị bốn mắt nhìn nhau, y chưa từng gần gũi thân thiết như vậy với bất kì giống đực nào, nếu có khả năng y thậm chí có thể nói được số lông mi trên mặt hắn.
Ý tưởng này làm trong lòng Sean cả kinh dẫn đến phản ứng của y khi nghe Tiêu Trầm Nghị nói câu sau là vô cùng kinh dị: "Điện hạ muốn học cách điều khiển cơ giáp?" Toàn bộ tinh tế đều biết Hoàng thái tử Tiêu Trầm Nghị  không thể nhìn thấy cơ giáp, nếu nhìn thấy thì cả người sẽ rét run, khóc lóc thảm thiết. Vậy mà lúc này ngài ấy lại nói muốn học cách điều khiển cơ giáp cho y nghe, cho dù là người luôn bình tĩnh như y  cũng nhịn không được mà thể hiện sự kinh ngạc ở trên mặt.
Tiêu Trầm Nghị nhìn Sean đang cố gắng khôi phục thái độ như bình thường liền bất động thanh sắc lùi về sau một bước rồi mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy. Chỉ là bây giờ ta sắp tốt nghiệp nên không thể nào chuyển hệ được. Tinh thần lực cùng tố chất thân thể đều tốt nên ta nghĩ chỉ cần có một người thầy giỏi dạy cho ta thì ta có thể khẳng định mình trước khi tốt nghiệp sẽ đuổi kịp không phải sao ?"
Sean nhìn thẳng vào mặt hắn: "Vì cái gì đột nhiên lại muốn điều khiển cơ giáp?" Đôi mắt y xanh thẳm như bầu trời , sạch sẽ không có một tia tạp chất, bên trong chỉ có một sự nghi hoặc, không tiếng động dò hỏi, nhưng y lại không biết khuôn mặt tinh xảo cùng với biểu tình lạnh lùng của y trong mắt hắn lại có chút manh ( câu này không biết dịch nên chém luôn )
Đương nhiên, Tiêu Trầm Nghị cũng không biết cái từ manh này, hắn chỉ là cảm thấy bộ dạng này của Sean, so với con người đạm mạc không có cảm xúc kia thì có sức sống sinh khí hơn, hắn nhịn xuống sự xúc động muốn xoa đầu của người đối diện: "Chúng ta có thể tới nhà ngươi rồi mới tiếp tục bàn luận về vấn đề này được không? Vẫn luôn đứng ở trên đường lớn hình như không tiện cho lắm."
Sean theo ánh mắt của hắn nhìn dòng người đến người đi trên đường lớn, rất lâu thì y ừ một tiếng, xoay người xoải bước rời đi. Tiêu Trầm Nghị ở phía sau y không tiếng động cười cười, đi theo y.
Chỗ ở của Sean cách quân bộ không xa,chỉ hơn nửa tiếng đi bộ. Trong dòng người đi qua hai người bọn họ có người không ngừng nhìn chằm chằm vào bọn họ, đến khi ánh mắt của những người đó nhìn thấy vết sẹo bên trái khuôn mặt y, mười người là hết chín người đều nhịn không được hút khí, kinh ngạc sợ hãi xuất hiện trên mặt những người đó. Y vẫn đạm mạc đi tới, con người không vui cũng không buồn lạnh lùng giống như người mọi người nhìn không phải là y vậy, nhìn y giống như một người máy không có linh hồn.
Kỳ thật y rất ít đi đường, ngày thường đều là quan cảnh vệ của y  Ros · Carl lái xe đưa y đi làm, buổi tối lại lái xe đưa y trở về. Nhưng mà hôm nay y lại muốn đi bộ trở về.
Nửa tiếng , nói nhanh cũng không nhanh, nói chậm cũng không chậm.
Cuối cùng bọn họ dừng lại trước khu dân cư, chỗ này là khu biệt thự ba tầng nhỏ độc lập, phía trước là một cái sân. Sau khi y lấy Quang Não ra để xác nhận thân phận thì cửa nhà liền mở ra.
Sau khi hai người đi vào, cửa liền đóng lại, bên cạnh cửa xuất hiện một cái người máy gia dụng đang bày ra tư thế hoan nghênh mời vào . Người máy này trong mắt Tiêu Trầm Nghị là cái vô cùng cổ xưa, ở chỗ các khớp xương chân và tay đều được cải tạo qua, nếu không căn cứ vào tình trạng khoa học kỹ thuật phát triễn như bây giờ thì ở chỗ mấy khớp tay chân lại còn xuất hiện nhiều điểm hàn như vậy chứ, cái này chắc chắn đã qua cải tạo nhiều lần rồi.
Người máy gia dụng này mang theo sự vui sướng đối với Sean chào hỏi: "Sean, hoan nghênh về nhà." Sau đó đôi mắt kim loại màu lam nhìn qua Tiêu Trầm Nghị, lần thứ hai mở miệng, thanh âm ấy phảng phất như đang vô cùng sung sướng: "Sean có khách tới bái phỏng, Sean có muốn đem vị tiên sinh này vào danh sách những vị khách thường tới hay không?"
"Đương nhiên." trước khi Sean mở miệng ra nói thì Tiêu Trầm Nghị liền cười đáp lại: " Nếu ta muốn đi theo Sean học tập cách điều khiển cơ giáp thì chắc chắn về sau sẽ thường xuyên lui tới." Sau khi nghe xong lời này, Sean ừ một tiếng, người máy liền theo trình tự đưa vào một ít ký hiệu rồi dùng đôi mắt quét người hắn từ trên xuống dưới, sau đó đem thông tin cá nhân cùng với hình ảnh thực tế của hắn lưu lại.

"Sean đang có khách, ta đây sẽ vì hai người chuẩn bị trà tốt nhất đế quốc, hi vọng hai người có thể thoải mái thưởng thức." Người máy vui sướng nói.

"Không cần, Roy." Sean nói: "Ta cùng điện hạ có việc muốn nói, ngươi cứ đi nghỉ ngơi đi." Không biết có phải hắn bị ảo giác hay không mà hắn lại cảm thấy khi Sean nói chuyện với người máy thì ngữ khí của y rất dịu dàng ôn nhu.

Người máy Roy nga một tiếng: "Vậy thì tốt, Sean cùng điện hạ thoải mái trò chuyện vui vẻ." Sau đó nó chầm chậm rời đi, lượng điện của nó còn không nhiều lắm nên nó quyết định tự mình đi sạc pin.

Chờ sau khi nó rời khỏi, Sean nhìn về phía Tiêu Trầm Nghị: " Ở trong tầng hầm nhà ta có phòng luyện tập cơ giáp, ta lên lầu thay quần áo xong rồi ta sẽ dẫn ngươi đi."

Tiêu Trầm Nghị ừ một tiếng.

Sean lướt qua Tiêu Trầm Nghị đi về phía cầu thang, tuy rằng tinh thần lực của y không bằng với Tiêu Trầm Nghị nhưng ở đế quốc y vẫn thuộc laoij cao thủ nên y vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng luôn nhìn chằm chằm vào y ở phía sau lưng, nó giống như bị kim đâm vậy làm y có chút hơi không thoải mái nhưng mà y vẫn không có quay đầu lại.

Cho đến khi bóng dáng của y biến mất ở chỗ ngoặt thang lầu, Tiêu Trầm Nghị mới thu hồi tầm mắt. Hắn ở lầu một đi lại một vòng, ở lầu một này trừ bỏ phòng khách ra còn có bốn phòng khác, một phòng là phòng bếp, một phòng là phòng riêng của người máy Roy còn hai phòng còn lại là nhà kho.

Tất cả các phòng đều trống trãi trừ bỏ các đồ nội thất tất yếu ra thì không còn đồ vật gì nữa. Nhìn tới nhìn lui cũng không thể nhìn ra được có người sinh sống ở đây, có lẽ đối với Sean đây cũng là một nơi làm việc mà thôi cho nên không cần phải mất công trang trí. Chờ đến khi hắn quay lại phòng khách lần nữa thì cũng là lúc Sean từ lầu đi xuống, nhìn thấy y , hai mắt của Tiêu Trầm Nghị sáng ngời, vốn dĩ hắn muốn nói cho y biết chuyện mình tùy ý đi dạo quanh nhà nhưng khi mở miệng ra hắn lại quên mình nên nói cái gì. Y cũng không có thay quần áo ở nhà mà chỉ đem áo ngoài cùng mũ cởi ra. Sean có mái tóc màu vàng kim, khuôn mặt trắng nõn cùng với vòng eo nhỏ nhưng rắn chắc. Do đó khi y mặc áo sơ mi trắng đặc chế của quân đội với các nút thắt màu vàng cài sẵn, vạt áo thì bỏ vào quần cùng với thắt lưng màu đen trói buộc vòng eo thon cùng với dáng người đĩnh đạt, dung mạo tuấn mỹ làm cho người khác cảm thấy vẻ đẹp vừa cấm dục vừa dụ hoặc.

Sean cảm thấy bản thân mình phảng phất giống như bị ánh mặt Tiêu Trầm Nghị nhìn từ trên xuống, điều này làm cho y cảm thấy có chút không được tự nhiên, vì thế nên y đành mở miệng nói: "Cơ giáp đều ở tầng hầm, bây giờ chúng ta tới đó đi ". Tiêu Trầm Nghị ừ một tiếng.

Tầng hầm nhà Sean là cố ý cải tạo dùng tinh thể đặc biệt của tinh cầu Carlo lắp đặt, do đó ở bên trong có thể thừa nhận thể trọng cùng lực lượng rất tốt.

Tầng hầm có hai phòng, một phòng dùng để đựng có giáp y từng dùng trước kia còn một phòng là phòng huấn luyện. Khi Sean mở của phòng huấn luyện ra thì đập vào mắt của Tiêu Trầm Nghị là các loại cơ giáp.

Vô luận ở trên mạngcó bắt chước hình ảnh chân thật cỡ nào thì khi Tiêu Trầm Nghị nhìn thấy cơ giápcao lớn hoàn mỹ này, Tiêu Trầm Nghị cảm thấy trong nháy mắt hô hấp của mình tạmdừng, hắn cơ hồ là si mê nhìn chằm chằm vào cơ giáp trước mặt 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro