Thổ lộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ hôm gặp được người con trai kia, tôi và An rất hiếm khi nói chuyện với nhau. Không biết cô ấy giận hay là đó là thái độ bình thường nữa, bởi An là một người rất ít nói và trầm tính. Chúng tôi là hai thái cực đối lập của nhau hoàn toàn từ gia cảnh đến cả tính cách. Và có thể xem chuyện chúng quen biết nhau và làm bạn với nhau giống như một kì tích vậy khi mà hai con người không có điểm chung nào nhưng lại có thể ở chung với nhau trong một thời gian dài. Tôi không biết cảm giác của cô ấy như thế nào nhưng riêng tôi thì thật sự rất sốc trước lượng thông tin mà chàng trai kia nói hôm nọ. Tôi đã thoạt nghĩ và có ý định đi tìm tên ấy để tìm hiểu kĩ hơn về đoạn kí ức bị mất đi. Nhưng tôi không thể, tôi muốn biết quá khứ của chính mình đồng thời cũng rất sợ những điều mình chưa biết và chưa chắc chắn. Tất cả nỗi sợ trong tôi lúc này thật sự rất rối rắm. Cứ nghĩ đến việc bản thân thích An cũng như việc trước đây tôi đã từng có tình cảm với con trai khiến tôi hoài nghi về giới tính cũng như tình cảm tôi dành cho An. Một đứa nhát cáy như tôi thì làm sao có thể đối diện với việc phiền phức như thế này được. Tôi im lặng chịu đựng, việc không nói chuyện được với An khiến tôi khá phiền lòng. Tôi biết An trầm tính nhưng đến độ không nói chuyện với tôi thì...

Chiều nay tôi có cuộc họp ở chỗ thực tập vì vậy nên đã xách xe đến chỗ làm từ rất sớm. Tôi thoáng nghĩ chiều nay mình sẽ mua cho An một chiếc bánh khi về tới nhà. Chúng mình sẽ lại làm hòa và hỏi rõ xem sao cô ấy lại không muốn nói chuyện cùng tôi. Rồi cả hai sẽ cùng ăn bánh, chiếc bánh mà cô ấy thích nhất rồi trò chuyện đến tận khuya. Tôi đã nghĩ vậy mà không hề lường trước điều sắp xảy đến với mình. Trên đường đi làm tôi đã va phải chiếc xe bán tải đang mất kiểm soát và đang lao về phía tôi. Bỗng tôi nghe tiếng RẦM như trời giáng sau đó là dần mất đi ý thức. Không! Tôi chưa muốn ngất đi đâu, phải trở về nhà chứ, nơi có An đang chờ. Không thể làm cô ấy lo lắng thêm được. Nhưng mọi sự cố gắng của tôi đã thành công cốc. Tôi đã mất đi ý thức.

9:00pm

- Liên sao còn chưa về nữa. (An đi qua đi lại rất nhiều lần trong căn phòng nhỏ, tâm trạng lo lắng, bất an)

Nhấc máy gọi điện chỉ có nhưng giọng nói quen thuộc của tổng đài...

<Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. ... Tít... Tít.> 65, 75,90 gần 100 cuộc gọi như thế đến 12h đêm. Sự bất an trong lòng cô bạn lãnh khốc như băng càng lúc càng lớn dần. Rồi sáng hôm sau. Chiếc chuông điện thoại bên kia vang lên...

Một giọng nói cất lên:

- Liên cậu đã đi đâu cả đêm vậy mình đã rất lo đó...

Ngắt lời;

- Xin lỗi cô có phải là thân nhân của nạn nhân không vậy, hiện bệnh nhân đang được đưa vào điều trị chăm sóc đặc biệt sau cuộc phẫu thuật đêm qua vui lòng đến để làm thủ tục.

An ngớ người chưa kịp hiểu chuyện quái gì đang xảy ra rõ ràng mấy hôm trước cô còn đang ghen với Liên vì đã đi gặp tên kia mà không có sự có mặt của cô. Cô đã giận và đã chẳng muốn nói chuyện với Liên nhưng bây giờ thì... cô rất hối hận về chính bản thân mình, cô tự trách mình không đủ tốt cũng quá vô tâm khi mà lúc xảy ra tai nạn cô cũng chẳng đến kịp lúc còn định trách cứ Liên. Nhưng có một cảm xúc lạ mà cô không hề hay biết về chính bản thân mình tình cảm của cô đối với Liên cũng không phải là tình bạn đơn thuần. Cô cũng như Liên, cô yêu Liên thậm chí yêu đến mức có thể từ bỏ tất cả cho cô ấy. Nhưng đổi lại vì tính chiếm hữu cao nên lúc Liên gặp Duy cô đã rất nổi giận và sự tức giận ấy đã lên đến đỉnh điểm khi hắn ta nói hắn là người yêu cũ của Liên. Những hành động lạnh nhạt đều do sự ghen tuông ích kỷ của cô gây nên. Cô không biết phải làm thế nào. Vừa vội vã lái xe đi đến bệnh viện cơn mưa tầm tã trước buổi sớm mai như trút nước tạt vào gương mặt cô đến rát rạt. Nước mưa lẫn cả nước mắt giờ đây cũng chẳng thể xoa dịu nỗi ân hận và tự trách của An. Cô mong rằng, mong rằng người mà cô lo lắng sẽ khôn g bị ảnh hưởng gì quá nghiệm trọng sau tai nạn. Hoặc ít nhất cô ấy có thể trách mắng cô thật nhiều vì đã đến trễ chứ chẳng phải là chỉ nằm bất động không nói lời nào. Và dường như mọi sự mong cầu của cô đã tan tành khi y tá và bác sĩ nói rằng <Liên có khả năng khá cao sẽ trở thành người thực vật, và nếu có kì tích xuất hiện thì cô ấy sẽ tỉnh lại trong 3 tháng>. An lạnh toát cả tay chân khi mà vừa mới mấy hôm thôi cô khôn muốn nói chuyện với Liên và bây giờ Liên nằm đó bất động không thể nói chuyện với cô và phải vật vã đối diện với thần chết. An vào viện được một lúc thì Duy cũng đến. Hai người nhìn nhau Duy quay sang hỏi bác sĩ.

- Cô ấy bây giờ sao rồi.

Với vẻ mặt thận trọng và nghiêm trang ông ấy chỉ thở dài và nói:

- Tình hình này chỉ còn có thể chờ vào ý chí sống còn của bệnh nhân.

Sau An và Duy người nhà của Liên cũng đến, tất cả mọi người thật sự rất lo lắng, họ nhốn nháo tra hỏi tình của Liên. Không khí trước cửa phòng chăm sóc đặc biệt bây giờ được bao trùm bởi sự đau thương, lo lắng và trầm mặc. Mọi người quyết định thay phiên nhau túc trực chăm sóc và đến thăm Liên mỗi ngày. An mỗi lần đến thăm Liên đều thủ thỉ những chuyện hằng ngày mà Liên đã bỏ lỡ, nào là chuyện của cô giáo chủ nhiệm Liên vừa mới cấn bầu và sắp nghỉ phụ sản, nào là chuyện đàn anh khóa trước hay bắt nạt Liên giờ bị bồ đá và cô ả đanh đá đến mức làm bẻ mặt hắn trước sân trường như thế nào... Duy cũng đến thăm nhưng mỗi lần đều đụng độ phải An nên cũng đành bỏ lại quà và ra về. Nhưng rồi 1 tháng, 2 tháng rồi 3 tháng trôi qua Liên vẫn nằm đấy bất động không tỉnh dậy.

- Hức... Hức... Liên à cậu mau tỉnh dậy đi mình còn nhiều điều muốn nói với cậu lắm không phải chỉ có câu chuyện hằng ngày mà chúng ta gặp ở trường, mình muốn cả hai bọn mình có thể cãi nhau rôm rả, muốn chúng ta cùng ngồi ăn mì tôm những ngày cuối thán sinh viên và xem phim đến tận tối. Mình muốn mỗi khi mình giận dỗi cậu lúc nào cũng nhường nhịn tìm cách để cả hai làm hòa cũng muốn nói với cậu rằng "mình yêu cậu" cho nên là cậu mau mau tỉnh dậy nhé! Được không? Mình nhớ cậu!

(Cánh tay cử động) Một giọng nói khan khàn cất lên:

- Thật thế sao, cậu thích mình à!

An bất ngờ dụi mắt:

- Cậu tỉnh rồi! Thật sự là tỉnh rồi, không phải mình nằm mơ đúng chứ.

- Ừ... không phải là mơ đâu. Mà thật sự là như vậy chứ vừa nãy cậu nói yêu mình à!

- Mình... mình

- Thật ra mình cũng rất yêu cậu đấy An à, mình yêu cậu từ rất lâu rồi, thật may khi vẫn còn ở trên dương thế để nghe cậu nói điều này đó. Mình hạnh phúc lắm!

An tròn xoe mắt, gương mặt cậu ấy dịu dàng nắm lấy tay tôi áp sát vào má. Trên mí mắt vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt đau thương. Cô ấy hôn nhẹ vào tay tôi rồi nói khẽ:

- Mình cũng rất hạnh phúc Liên à!

An nhẹ nhàng đứng dậy cô ấy đặt nụ hon nhẹ lên trán tôi, sau đó là đến mũi rồi nhẹ nhàng trượt xuống môi tôi. Hai tâm hồn đan xen vào nhau, hơi thở cũng hòa nhịp cùng nhau. Qua ánh sáng rọi soi của đêm trăng tròn khung cảnh ấy thật sự rất tuyệt và điều đó trở thành cột mốc cho mối quan hệ giữa chúng tôi.

- Thật khó nhưng tớ phải ngừng lại và kiềm chế vì cậu vẫn ốm đấy.

Nói khẽ vào tai:

- Sau khi cậu khỏi tớ sẽ cho cậu biết một điều thú vị. Mau khỏe nhé bé yêu của tớ. (cười gian).


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro