Chương 10: Bắt em khen thưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hạ Chước không hề có khái niệm về việc bị cuồng bạo, hắn chỉ biết rằng mọi mạch máu trong cơ thể mình đang tràn ngập dung nham nóng bỏng, từ ngũ tạng lục phủ bốc lên hơi nóng và sự cuồng bạo khiến hắn không thể thở nổi.

"Nóng... Nóng quá..."

Trong ánh mắt của cự lang hiện lên hai vệt máu đỏ tươi, từ lỗ mũi hô hô phun ra hơi nóng, làn da ở hai bên sườn mặt và cổ xuất hiện những đường mạch máu căng phồng lên, tựa như sắp bị thổi nổ tung, phát ra những âm thanh "Bang, bang" tan vỡ.

Quý Đình Dữ sợ đến ngơ ngẩn, luống cuống tay chân bịt miệng vết thương của hắn, "Đạt Mông... Anh... Anh rốt cuộc làm sao vậy? Da anh nứt ra rồi..."

Dù có vào kỳ cuồng bạo cũng không nên như thế này!

Nhưng Hạ Chước hoàn toàn không để ý, hắn nhanh chóng xoay người Quý Đình Dữ lại, đè xuống trên mặt đất phủ đầy tuyết. Cổ áo của Omega mở rộng, lộ ra phần ngực bị cái lạnh làm cho run rẩy, ngay giây tiếp theo, đầu lưỡi mọc đầy gai ngược của Hạ Chước liền liếm lên tuyến thể của cậu!

"A--" Quý Đình Dữ đau đớn kêu lên, cổ mảnh khảnh bị kéo ngược lại.

Tuyến thể yếu ớt, chỉ có một lớp da mỏng manh, làm sao chịu được sự tra tấn như vậy. Cậu đau đớn đến mức cả người run rẩy, đôi tay dính đầy máu co rút lại, cào vào tuyết.

"Đạt Mông, không cần... Là tôi..." Cậu như một con mèo con nhỏ bé bị một dã thú khổng lồ cắn lấy cổ, phí công quẫy đạp bốn chân xin tha, nước mắt từ đuôi mắt tràn ra, khóc nức nở: "Đau quá... Đạt Mông, tôi thật sự đau quá... Cầu xin anh..."

Cự lang bỗng khựng lại, như thể bị một cú đánh thức.

Quý Đình Dữ nhân cơ hội xoay người, cưỡi lên người hắn, đổi khách thành chủ, ôm lấy cự lang, điên cuồng lay động đầu.

(Yu: hình như là từ bị động thành chủ động thù phải🐧)

Giây tiếp theo, môi mềm áp lên cự lang, hôn nhẹ.

Giống như mèo con bị dọa đến xù lông nhưng vẫn cố gắng tặng cho chủ nhân một cái hôn dịu dàng.

Quý Đình Dữ dán sát, ôn nhu trấn an hắn.

"Đạt Mông ngoan, bình tĩnh lại... Là tôi đây..."

"Không cần phát cuồng nữa... Tôi không còn sức lực..."

Cậu quỳ gối trước mặt cự lang, ôm lấy cổ hắn, không ngừng dùng gương mặt mềm mại nhẹ nhàng cọ lên đầu sói.

Quý Đình Dữ vào lúc nguy cấp chợt nhớ lại lời của tên sinh viên Trung y M trong đội từng nói bằng giọng điệu cà lơ phất phơ:

"Lão đại, nếu chồng tương lai của cậu chẳng may là một con dã thú khổng lồ, lại không may hơn nữa là hắn đang phát cuồng, mà cậu không thể chạy thoát. Vậy thì nghe ta, cách trấn an hiệu quả nhất không phải cho hắn uống thuốc hay kể chuyện xưa, mà là hôn lên mặt hắn."

"Bởi vì trong xương cốt của tất cả Alpha dã thú đều là một con chó lớn, hôn lên mặt hắn sẽ khiến hắn trở về nguyên hình."

Lúc đó, cậu chỉ nghĩ bác sĩ đang nói đùa, nhưng bây giờ, nhìn cự lang ngay lập tức ngoan ngoãn như một con chó cưng cọ vào mình, Quý Đình Dữ không biết nên khóc hay nên cười.

Biết sớm như vậy thì vừa rồi đã không phải suýt mất mạng.

Cậu ôm đầu sói, trả thù bằng cách cọ mạnh vài cái, Hạ Chước bị cọ đến ngốc nghếch, cúi đầu kêu lên một tiếng rất nhỏ.

"Anh còn ủy khuất à? Thiếu chút nữa bị cắn chết là tôi đó."

Quý Đình Dữ cười trong tức giận.

Ai mà không tức giận khi bị một con cự lang tràn đầy adrenalin đè xuống đất, cắn vào cổ mình, huống chi cậu là một Omega, từ nhỏ đến lớn chưa từng cho ai chạm vào tuyến thể của mình.

(*Adrenalin (hay adrenaline) là một loại hormone và chất dẫn truyền thần kinh được sản xuất bởi tuyến thượng thận. Khi cơ thể gặp tình huống căng thẳng, nguy hiểm, hoặc phấn khích, adrenalin sẽ được tiết ra để chuẩn bị cho cơ thể phản ứng, thường được gọi là phản ứng "chiến hay chạy" (fight-or-flight).

Adrenalin giúp tăng nhịp tim, tăng huyết áp, mở rộng đường hô hấp và tăng cường năng lượng, giúp cơ thể phản ứng nhanh chóng và hiệu quả hơn với các tình huống căng thẳng hoặc nguy hiểm.)

Hơn nữa, hiện giờ nguy cơ vẫn chưa được giải trừ. Chẳng lẽ Hạ Chước một phút không bình tĩnh thì cậu phải luôn ôm lang lớn này mà dán mặt sao?

Việc bị người khác chế ngự không phải là nguyên tác của Quý Đình Dữ.

Cậu buông Hạ Chước ra, lùi lại, ngay lập tức, trong miệng Lang Vương phát ra tiếng rên rỉ bất mãn.

"Không được kêu."

Quý Đình Dữ lạnh lùng nói, đứng lên, gom lại những mảnh vải bị xé rách trên người.

Cự lang muốn tiến tới cọ mặt cậu.

Cậu nghiêng đầu né tránh: "Tôi cho phép anh chạm vào tôi sao?"

"Ngao ô..."

Cự lang đáng thương cúi đầu, lén lút nhìn cậu.

Hạ Chước chưa khôi phục lý trí, thần trí không rõ ràng, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy lo lắng, thật cẩn thận đứng dậy.

Nhưng vị thế của cả hai người đã bị đảo ngược.

Mèo con đã biến thành sư tử.

Rõ ràng Quý Đình Dữ sắc mặt không có gì thay đổi, nhìn như không có cảm xúc, nhưng khi cậu ngẩng đầu nhìn lang, đôi mắt lười biếng kia lại toát ra sự lạnh lùng từ trên cao.

Cậu rút dây lưng bị xé hư ra, không ngẩng đầu mà xỏ lại vào quần.

Dây lưng buộc không chặt, quần nguy hiểm chực rơi xuống, lộ ra một chút eo thon của Omega, làn da trắng nõn, và vết sẹo nhỏ màu hồng nhạt ở bên hông trái.

Hạ Chước tham lam nhìn chăm chăm vào vết sẹo đó.

"Ngẩng đầu lên."

Giọng nói của Quý Đình Dữ vang lên nhẹ nhàng nhưng mang ý vị mệnh lệnh.

Con sói lập tức ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn như một đứa trẻ.

Quý Đình Dữ nhìn hắn một lúc lâu, rồi đột nhiên đưa tay lên, vuốt nhẹ lên trán con sói.

Bàn tay mềm mại ấm áp bao bọc lấy trán con sói, Hạ Chước nhắm mắt lại, say mê, đầu không ngừng theo chuyển động của tay Quý Đình Dữ, như thể hương thơm trên lòng bàn tay của Quý Đình Dữ đang quyến rũ hắn.

Nhưng hương thơm đó cứ như đang trêu đùa, mỗi khi Hạ Chước muốn chạm vào, nó lại đột nhiên biến mất.

Càng không thể đạt được, hắn lại càng khao khát.

"Muốn hôn tay tôi sao?" Quý Đình Dữ hỏi.

Con sói liền phát ra tiếng gầm nhẹ, đầy vội vàng.

"Vậy Đạt Mông, chẳng lẽ anh nghĩ rằng hôn môi là phần thưởng khi anh nổi cơn điên sao?"

"Anh không ngoan như vậy, tôi dựa vào đâu mà thưởng cho anh chứ?"

Câu nói vừa dứt, Hạ Chước lập tức cảm thấy trái tim mình bị siết chặt, hai mắt trở nên mờ mịt, như một con chó bị lạc chủ nhân, hoảng loạn.

Quý Đình Dữ lùi lại một bước, hai tay ôm lấy ngực, ánh mắt bình thản rũ xuống.

Dưới ánh trăng, chiếc xương quai xanh của cậu lộ ra một chút sắc hồng, cơ thể bị che phủ bởi lớp vải rách rưới và gương mặt nghiêm nghị của cậu tạo nên một sự tương phản mạnh mẽ, như một huấn luyện viên đang quở trách tân binh.

Khác biệt duy nhất là, dưới sự giáo huấn của cậu, không phải là một con người, mà là một Lang Vương.

"Tôi ghét những Alpha không thể kiểm soát bản thân."

Hai từ "ghét" như một cái tát đau đớn, khiến con sói đau đớn đến mức cuộn tròn móng vuốt lại.

"Nếu hôm nay tôi thật sự bị anh làm bị thương hoặc cắn chết, anh và tôi đều sẽ hối hận cả đời, Đạt Mông."

Những hậu quả nghiêm trọng như "làm bị thương hoặc cắn chết" trực tiếp trở thành một lưỡi dao đâm vào trái tim hắn, con sói đau đớn nằm bò xuống, muốn chạm vào vạt áo của Quý Đình Dữ.

Nhưng Quý Đình Dữ lại một lần nữa né tránh.

"Anh muốn tôi nghĩ rằng anh là một con thú hoang chỉ có thể tiếp cận khi bị nhốt trong lồng sắt sao?"

Cậu nói câu cuối cùng.

Nếu như hai câu trước là những lưỡi dao nhỏ đối với Hạ Chước, thì câu cuối cùng này chính là một cánh cửa, một cánh cửa sắp đóng lại vĩnh viễn, ngăn cách hắn với trái tim của Quý Đình Dữ.

Sự cuồng loạn và bạo lực ngay lập tức bị nỗi sợ hãi thay thế, hối hận ngập tràn, Hạ Chước sợ nhất chính là Quý Đình Dữ sợ hắn, xa lánh hắn. Những ngày tháng ác mộng trong kiếp trước, hắn không muốn trải qua thêm một lần nào nữa.

Vị Lang Vương mất kiểm soát cúi đầu hoàn toàn, như một kẻ thấp hèn nằm dưới chân Quý Đình Dữ, cúi đầu hôn từng chút từng chút vào ống quần cậu.

"Tiểu Dữ, cầu xin em, đừng sợ tôi, vĩnh viễn đừng sợ."

"Vậy anh có thể bình tĩnh lại không?"

"Tôi sẽ cố gắng hết sức..."

Quý Đình Dữ lúc này mới hài lòng, nhếch môi cười, cúi xuống nhìn hắn, "Bây giờ, anh có thể đến nhận phần thưởng của mình."

Sự dịu dàng không phải là bản chất của một con mèo nhỏ, chúng là những vị vua kiêu hãnh, ngay cả khi trao nụ hôn, cũng phải từ chính đối phương chủ động đưa mặt đến.

Hạ Chước nhẹ nhàng tiếp cận, khẽ chạm vào.

Trước tiên là cọ vào mặt cậu, sau đó liếm nhẹ lòng bàn tay.

Đuôi dài của con sói cuộn lại phía trước, muốn ôm lấy eo cậu, nhưng lại không dám, đôi mắt to tròn nhìn cậu, như đang hỏi: Tôi có thể động đậy đuôi không?

Bộ dạng ngoan ngoãn đó khiến Quý Đình Dữ phá lên cười trong một giây, mở rộng hai tay ôm lấy hắn, "Đạt Mông, cái ôm này mới là phần thưởng cho anh."

Cậu áp mặt vào đôi mắt của Lang Vương, nhẹ nhàng cảm ơn: "Cảm ơn anh đã cứu tôi mà không tiếc mạng sống, tôi sẽ nhớ mãi đêm nay. Giờ thì để tôi xem thương thế của anh thế nào?"

-

Họ trở về Phòng Phong Động, năm giờ đã trôi qua, Hạ Chước biến trở lại thành hình người.

Lúc ấy, Quý Đình Dữ đang quay lưng lại tìm thuốc, khi quay lại liền thấy một thân hình Alpha lớn như vậy trước mắt, trên người không một mảnh vải, sự xuất hiện của một cơ thể cường tráng đầy sức mạnh này thật sự quá choáng ngợp.

"Anh biến trở lại rồi thì cũng nên nói một tiếng chứ!"

Quý Đình Dữ suýt nữa hét lên như mèo.

"Tôi chỉ biết trước em vài giây thôi."

Giọng của Hạ Chước bình tĩnh, như một lớp băng lạnh giá, lý trí đã khôi phục hoàn toàn.

Quý Đình Dữ đá quần áo cho hắn.

"Mau mặc vào đi!"

Trong bao tuy rằng không có vũ khí, nhưng đồ ăn và dược phẩm đều đầy đủ, thậm chí còn có bếp di động và thảm ấm.

Vết thương của Hạ Chước tuy không lý tưởng, nhưng việc hắn có thể tiến vào trạng thái cuồng loạn đã chứng tỏ rằng cơ thể hắn vẫn còn sức mạnh. Vết đao không đâm vào nội tạng, vết thương đã được xử lý khẩn cấp, đây đã là tình trạng tốt nhất hiện tại.

Quý Đình Dữ đỡ Hạ Chước tựa vào vách đá, bôi thuốc cho hắn, rồi cuộn băng gạc lại và cố gắng buộc chặt vết thương. Khi quấn băng gạc đến phần sau, Quý Đình Dữ vòng hai cánh tay quanh eo của Hạ Chước, cúi đầu, và lông tóc nhẹ nhàng chạm vào cằm của cậu.

Hạ Chước nhìn cậu thật lâu, rồi đột nhiên giơ tay giữ lấy cổ cậu, cúi xuống hôn vào tuyến thể của Quý Đình Dữ. "A --" Quý Đình Dữ cảm thấy eo tê dại, mềm nhũn trong vòng tay của Hạ Chước.

Hạ Chước mạnh mẽ ôm chặt cậu, một tay nắm lấy hai cổ tay của Quý Đình Dữ, ấn chúng trước ngực mình. Đầu lưỡi nóng bỏng chầm chậm liếm qua tuyến thể của Omega, giống như đang cẩn thận làm sạch điều gì đó.

Nửa phút sau, Hạ Chước buông cậu ra, nghiêng đầu nhổ ra một chút máu lẫn với đá nhỏ. Trên mặt cậu hiện lên năm dấu ngón tay đỏ tươi. "Xin lỗi," Hạ Chước cúi đầu xin lỗi, nhưng không phải vì đã rửa sạch tuyến thể mà vì khi bước vào trạng thái cuồng loạn, hắn suýt nữa đã cắn chết Quý Đình Dữ.

Quý Đình Dữ run rẩy, trong mắt đầy hơi nước, vừa mới kìm lại cơn giận thì lại bị bùng lên ngay lập tức. Cậu lạnh lùng nhìn Hạ Chước, túm lấy cổ áo hắn và cắn mạnh vào tuyến thể của hắn.

Hành động này đầy tàn nhẫn, một ngụm liền cắn đến chảy máu, máu chảy dọc xuống cổ, nhưng Hạ Chước không né tránh, để mặc cậu cắn. Khi hương vị máu tràn ngập trong miệng, Quý Đình Dữ mới chịu buông ra, đôi môi bị nhuộm đỏ tựa như hai lưỡi dao sắc bén. Cậu hỏi từng chữ một: "Nếu vừa rồi tôi không thể ngăn lại anh, anh thực sự sẽ cắn chết tôi sao?"

Hạ Chước đáp: "Tôi sẽ giết mình trước."

Thấy đôi môi đỏ thắm của cậu khẽ nhếch lên, Quý Đình Dữ từ giận dữ chuyển sang mỉm cười, giơ tay quấn băng gạc quanh cổ của hắn, thản nhiên nói: "Hòa nhau rồi."

"Chuyện này tôi sẽ không so đo nữa, anh cũng không cần bận tâm. Nhưng sau này nếu anh còn dám phát cuồng với tôi, tôi sẽ tự kết liễu."

Hạ Chước chạm trán cậu và thề.

---

Sau một hồi lăn lộn như vậy, cả hai đều kiệt sức.

Quý Đình Dữ dùng điện thoại liên lạc với căn cứ, bất chấp việc có thể dẫn đến kẻ thù mới hay bất kỳ điều gì, Hạ Chước cần được chữa trị ngay. Họ tìm thứ gì đó để bịt kín cửa động, dùng bếp di động đun nước tuyết và nấu một gói mì không rõ hương vị.

Ánh lửa từ bếp nhỏ khiến cái động nhỏ trở nên ấm áp hơn.

Quý Đình Dữ không dám đến gần ngọn lửa, ngồi cách xa. Hạ Chước nhấc một góc thảm lên và nói: "Lại đây."

Quý Đình Dữ không do dự mà chui vào. Hạ Chước ôm chặt cậu trong lòng, ngực dán sát lưng cậu, cánh tay ôm lấy eo, như một chú mèo được bảo vệ trong lòng người chủ.

Nhiệt độ cơ thể của cả hai khiến thảm càng thêm ấm áp, hơi nước từ mì gói bốc lên làm cay mắt.

"Thật khó tin chúng ta còn sống..." Quý Đình Dữ quay lại nói.

Dù tình hình hiện tại rất tồi tệ, có thể giây tiếp theo họ sẽ chết, nhưng vì có ngươi ở đây, mọi thứ dường như không quá tồi tệ.

Hạ Chước chỉ "Ừ" một tiếng, cúi đầu, vuốt ve khuôn mặt cậu. Đôi mắt xanh băng kia càng lúc càng gần, như muốn dán sát vào trán cậu.

Khi nhận ra điều này, Quý Đình Dữ ngay lập tức lùi lại, nhưng lưng cậu bị một bàn tay to chặn lại, không cho cậu thoát đi.

"Tiểu Dữ, tôi thực sự sợ hãi." Hạ Chước nói giọng khàn. "Tôi không dám nghĩ, nếu chỉ có mình anh, làm sao để đối mặt với tất cả."

Kiếp trước, vì cứu đồng đội, cậu đã mất đi một bên tai và hai chân. Sau đó, không may cậu bị mắc kẹt trên núi tuyết, bị kẻ thù tấn công từ cả hai phía. Dù thoát chết, nhưng cậu mang theo vô số vết thương và bệnh tật, thân thể không còn khỏe mạnh khi chưa đầy 30 tuổi.

"Anh đang coi thường tôi sao?" Mèo nhỏ bực bội run rẩy đôi tai, "Tôi thừa nhận anh rất mạnh, nhưng tôi cũng không kém, ai đã cứu anh khỏi bánh xe đó?"

"Là em, cảm ơn em đã cứu tôi."

Hạ Chước cười, ôm chặt cậu vào lòng. Quý Đình Dữ bất ngờ bị ôm chặt, mặt áp vào hõm vai của Hạ Chước, giống như tư thế của hai con thiên nga đang giao cổ, mùi hương của hai người hòa quyện vào nhau, thân mật như những người yêu nhau.

Đây không phải là điều họ nên làm, nhưng Quý Đình Dữ lại không muốn chống cự, quá thoải mái...

Đây chắc chắn là cái ôm thoải mái nhất trên thế giới, thoải mái đến mức vị trí trong lòng Hạ Chước dường như được định sẵn chỉ dành riêng cho cậu.

Quý Đình Dữ lúc này cảm thấy mình trở thành một chú mèo nhỏ, được bảo vệ và an ủi bởi một người xa lạ.

Cảm giác này với một người mạnh mẽ như Quý Đình Dữ là rất xa lạ.

Xa lạ... nhưng lại khiến người ta không muốn rời xa.

"... Vì sao?" Cuối cùng, cậu vẫn thốt lên câu hỏi này.

Tại sao anh có thể vì tôi mà đến mức này, chẳng lẽ trước đây chúng ta có mối liên hệ nào mà tôi đã quên mất sao?

Hạ Chước chỉ nâng mắt lên, như thể vừa tỉnh lại từ một giấc mơ đầy tiếc nuối, chạm vào tất cả những gì mà hắn khao khát nhưng không thể có.

"Tiểu Dữ, em không cần phải suy nghĩ vì sao, em chỉ cần biết rằng ánh mắt của tôi sẽ luôn dõi theo em, chỉ mình em, dù phải trả bất kỳ giá nào, tôi cũng sẽ khiến em sống sót. Đây là lời thề của tôi."

Giọng nói kiên định và mạnh mẽ của Lang Vương như một thanh kiếm đẫm sương gió đâm thẳng vào lòng ngực, Quý Đình Dữ cảm thấy tim mình bị chấn động mạnh mẽ.

Cậu cúi đầu: "Được... Được thôi, anh muốn gì?"

Một lời thề với cái giá là mạng sống chắc chắn sẽ không rẻ.

Hạ Chước cũng cúi đầu, ngửi ngửi ở vùng tuyến thể của cậu.

"Nếu chúng ta có thể sống sót rời khỏi đây, em biến lại thành mèo nhỏ, để tôi liếm một chút được không?"

(Yu: hở, cái j vậy con rể👽💦)

"Anh lại bắt đầu nữa rồi..."

Quý Đình Dữ đã miễn dịch với những trò trêu đùa của hắn.

Nhưng Hạ Chước nói: "Chẳng phải em biết rõ còn hỏi sao? Tiểu Dữ, em biết tôi muốn gì, ngay từ lần đầu gặp mặt, em đã nhìn thấu tôi không phải sao?"

"Nhìn thấu gì? Nhìn thấu anh giả bộ làm người lịch lãm nhưng thật ra bên trong là một kẻ biến thái sao?"

"Nhìn thấu tôi muốn em."

(Yu: con rể ơi, mới chương 10 mà con👽💦)

Giọng nói lạnh lùng đột ngột cất lên, Quý Đình Dữ ngay lập tức cảm thấy sau cổ mình như bị lửa đốt, cằm bị hai ngón tay bóp chặt và nâng lên, ánh mắt xâm lược của Hạ Chước như con diều hâu săn mồi chiếu thẳng vào mặt cậu.

Trong khoảnh khắc đó, Quý Đình Dữ thấy được trong mắt hắn một quyết tâm tàn nhẫn gần như không thể tin nổi, như thể muốn loại bỏ mọi chướng ngại chắn trước mặt mình.

"Để có được em, tôi có thể đánh cược tất cả."

Vết sẹo đỏ trên mặt Hạ Chước như một minh chứng cho lời nói này, một người sẵn sàng từ bỏ cả mạng sống thì còn gì có thể ngăn cản hắn? Có lẽ ngay từ đầu, mình đã không có cơ hội từ chối.

Nghĩ đến đây, lông tơ của Quý Đình Dữ dựng đứng, theo bản năng muốn đẩy hắn ra.

Nhưng chưa kịp hành động, Hạ Chước đã buông tay, giơ hai tay lên tỏ vẻ vô hại, "Tất nhiên, tôi rất giỏi chịu đựng, trước khi chắc chắn em sẵn lòng trao mình cho tôi, tôi sẽ không vô lễ với em."

Thật sự giả bộ rất giống một người bình thường.

"... Biến thái."

Quý Đình Dữ vỗ mạnh vào tay hắn, quay đầu đi với vẻ chán ghét, nhưng trong mắt lại ẩn chứa nụ cười.

---

Mì gói đã nấu chín, nóng hổi bốc mùi thơm, vị cay nồng hòa quyện với phô mai, len lỏi vào từng sợi mì mềm mại.

Không có đũa hay nĩa, họ chỉ đành dùng thanh trường đao đã được lau sạch để gắp mì và đút cho nhau, tình cảnh thật sự quá khó khăn, cả hai vừa ăn vừa cười không ngớt.

(Yu: này mà trượt tay thì sao nhở👽💦)

Cuối cùng, cả nước dùng cũng được uống sạch, Quý Đình Dữ thoải mái duỗi người.

"Em nên ngủ một chút để tích lũy sức lực."

Hạ Chước kéo cao tấm thảm, che kín cả đầu cậu, tạo ra một không gian nhỏ phù hợp để ngủ.

Quý Đình Dữ bĩu môi: "Anh nói những lời biến thái như thế, tôi còn có thể ngủ được sao?"

Vậy mà cậu thực sự đã ngủ.

Thậm chí còn không đề phòng mà biến trở lại hình dạng ban đầu.

Một cục bông nhỏ mềm mại rơi ra từ trong quần áo, cũng may Hạ Chước nhanh tay tóm được.

Cục bông nhỏ béo ú như một quả cầu lông cam, bốn chân xù lông ôm chặt lấy ngón tay cái của Hạ Chước, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, phát ra những tiếng khò khè nho nhỏ.

(Yu: này mà lên truyện tranh chắc tui ngắm hết ngày luôn quá🤧🤧)

Con sư tử dũng mãnh tạm thời thu hồi móng vuốt sắc bén, biến trở lại thành một chú mèo nhỏ trong lòng Lang Vương.

Lang Vương vừa mới thuần phục lại không biết rằng mình cũng đang dần bị thuần phục, điểm khác biệt là: Thuần phục Hạ Chước, là nỗi sợ hãi và hối tiếc. Nhưng thuần phục Quý Đình Dữ, là tình yêu và sự trân trọng.

Bên ngoài động tuyết lớn rơi dày, gió cuồng nộ, Lang Vương cùng chú mèo nhỏ của hắn ẩn náu trong tấm thảm ấm áp.

Hắn nâng chú mèo nhỏ xù lông lên và đặt nó trên ngực mình, nhẹ nhàng hôn lên cái đuôi mềm mại của nó.

"Ngủ đi, tiểu gia hỏa, tôi sẽ luôn bảo vệ em."

Cùng lúc đó, cách xa hàng nghìn mét, trong đêm tối.

Một con đại bàng xé gió tuyết đáp xuống, biến trở lại thành hình người và khoác lên mình một chiếc áo choàng xanh đen.

- Là Sa Mạc Thanh.

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Chước: Đời trước vì không biết mở lời mà không có vợ, đời này tôi sẽ nói đến sứt môi.

(Yu: sao nói giống biến thái vậy con rể👽💦)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro