Chương 9: Anh tiến vào thời kỳ cuồng bạo?!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thanh đao dài này đã đâm vào bên trái bụng của cự lang, tạo thành một vết thương lớn, máu tươi tuôn ra không ngừng, nhanh chóng làm ướt lông xám cứng của nó, rồi từng giọt nhỏ xuống trên tuyết.

Chỉ trong vài giây, tuyết trắng đã bị nhuộm đỏ cả một vùng lớn.

Nhưng Hạ Chước vẫn đứng dậy.

Hắn dùng hai chân trước để đỡ cơ thể, trên tảng đá cứng rắn, hắn gồng mình và rút thanh đao dài đang cản trở mình, máu tươi từ mũi đao chảy xuống ào ạt.

Lang Vương mở to đôi mắt mờ đục, bình tĩnh nhìn thẳng vào người thợ săn đối diện.

Giống như một chiến binh đã biết rõ mình sẽ không thể trở về chiến thắng.

Hắn vẫn không thể gục ngã, hắn cần phải kéo dài thời gian cho Quý Đình Dữ chạy trốn.

“Cậu thật là cứng cỏi đấy.”

Tên Alpha mặc áo đỏ, bản thể là một con hổ, cơ thể tráng kiện như một ngọn đồi nhỏ, cánh tay to hơn đùi của Hạ Chước hai vòng, trên đó nổi lên các đường gân kim loại.

Hắn nheo mắt liếc nhìn con sói, nghiêng đầu nhổ ra một ngụm nước bọt, “Chính cậu là kẻ đã cắn đứt cánh tay phải của em trai tôi phải không?”

Hạ Chước vẫn giữ nét mặt vô cảm, thậm chí không thèm nhìn hắn.

Tên đàn ông mặc áo đỏ gật đầu: “Tốt! Đủ cứng rắn, thật ra nếu như vào ngày thường, tôi rất muốn kết bạn với loại người như cậu, nhưng đêm nay, cậu sẽ không thể thoát khỏi đau khổ đâu.”

Trong lúc hắn nói chuyện, mười mấy thợ săn đã bao vây con sói, trên tay cầm các loại vũ khí như gậy sắt, cây chùy, và đao dài, nhưng không có thương – bọn họ muốn hành hạ con sói này đến chết.

Đối phó với kẻ thù có bản thể là động vật, tất nhiên phải sử dụng cách đối phó với động vật.

Trên núi tuyết, thức ăn rất khan hiếm, thợ săn chiến trường không ngại nóng lạnh mà ăn tất cả mọi thứ, thậm chí chuyện ăn thịt người không phải là chưa từng xảy ra.

Thậm chí, họ sẽ ép một cặp đôi trong đó biến trở lại thành bản thể động vật, sau đó ăn kẻ đó ngay trước mặt người bạn đồng hành.

Chơi đùa với con mồi là tiết mục mà họ thường giữ lại để giải khuây trên ngọn núi tuyết khô cằn này.

“Em trai tôi nói muốn sống lột da của cậu ra, rồi xâu lên nướng ăn.”

Tên đàn ông mặc áo đỏ liếm đôi môi đầy tham lam, nhìn chằm chằm vào đôi chân rắn chắc của con sói: “Con sói lớn như vậy, đủ để chúng ta ăn được mấy ngày rồi.”

Một đám thợ săn hét lên, vung vũ khí trong tay tranh nhau: “Tôi muốn cái đùi!”, “Tôi sẽ cắn đầu sói!”, “Đưa tôi cái da, tôi sẽ dùng làm thảm!”.

Họ tựa như một bộ tộc dã man khát máu, mở miệng là đã đầy mùi máu tanh, hận không thể biến ánh mắt thành dao nhỏ để chặt đứt đầu của con sói lớn, lột da và ăn thịt nó ngay tại chỗ.

Nhưng Hạ Chước vẫn giữ nét mặt không đổi sắc.

Ánh mắt hắn thả ra sự khinh miệt bình thản, giống như phá vỡ lớp băng từ trên thác nước cao vạn mét, rơi thẳng xuống, bắn lên những mảnh băng lạnh giá có thể đông cứng mọi thứ.

Thấy hắn không có phản ứng, tên đàn ông mặc áo đỏ chớp mắt.

“Cậu không quan tâm đến bản thân mình,” hắn lại quay đầu nhìn về phía lối vào Phòng Phong Động, “Cậu chỉ quan tâm đến ngưòi đó, đúng không, cậu ta là Omega của cậu?”

Móng vuốt sói bới tung lớp tuyết lên.

Tên đàn ông mặc áo đỏ biết mình đã đoán đúng.

“Đáng tiếc, đêm nay cậu cũng sẽ không thoát khỏi đau khổ, đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp một Omega tươi mới như vậy.”

Tên đàn ông mặc áo đỏ cười nham hiểm, cố ý nói với Hạ Chước: “Chúng ta sẽ bắt cậu về, hành hạ đủ rồi, sau đó ăn thịt cậu ngay trước mặt cậu ta, rồi cũng sẽ...”

“Mày tìm chết!”

Lời chưa dứt, chỉ thấy con sói lớn gầm lên một tiếng, đột nhiên lao vào, cắn thẳng vào cổ hắn.

Cặp răng to như lưỡi dao lấp lánh dưới ánh trăng, chỉ cần một cú cắn là có thể chia đôi một Alpha trưởng thành.

Nhưng tên đàn ông mặc áo đỏ không né tránh, dường như đã chuẩn bị sẵn, ra lệnh: “Hắn tức giận rồi, lấy xích sắt!”

Một sợi xích nặng hàng trăm cân từ trong tuyết tung ra giữa không trung, định quấn chặt con sói.

Nhưng dù bị chọc giận phát điên, con sói cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nó há miệng cắn chặt lấy xích sắt, vung mạnh, hai người giữ xích sắt bị đập vào nhau “Bang!” một tiếng.

Con sói lớn chưa dừng lại, móng vuốt sắc nhọn liên tiếp đâm vào ngực hai người, máu chảy đầm đìa! Khi chạm phải người thứ ba, móng vuốt sắc bén đâm thẳng qua ngực hắn, rồi không chút do dự nhằm vào tên đàn ông mặc áo đỏ, há miệng cắn mạnh vào vai hắn!

Chỉ trong chốc lát, tiếng kêu thảm thiết vang lên giữa núi tuyết.

Những giây phút ngắn ngủi này đã làm toàn bộ thợ săn sợ đến đờ đẫn, dù biết mình đang chiếm lợi thế nhưng chẳng ai dám tiến lên một bước.

Vì vào giờ phút này, toàn thân Huyết Lang Vương trông như một lệ quỷ từ Điện Diêm La bò ra, muốn xé nát mọi thứ che chắn trước mặt.

Mà Hạ Chước cũng chẳng khác nào một lệ quỷ.

Hắn là người đã từng chết một lần, mang theo mục tiêu rõ ràng mà luân hồi chuyển sinh. Nếu trời cho hắn chút thời gian còn lại chỉ còn vài canh giờ, thì hắn sẽ tận dụng tối đa.

Hắn kiên trì thêm một giây, thì Quý Đình Dữ sẽ có thêm một tia hy vọng.

Con sói khổng lồ cắn vào vai của nam nhân áo đỏ như cá sấu, điên cuồng xoay tròn, máu tươi tràn ngập trong miệng, kích thích thú tính trong hắn đạt đến đỉnh điểm.

Khi nhận ra mình mất kiểm soát và sức lực gần như cạn kiệt, Hạ Chước buông miệng, đột nhiên cắn vào đầu nam nhân áo đỏ, những chiếc răng lạnh lẽo như lưỡi dao kề vào yết hầu của hắn, giây tiếp theo là có thể cắn đứt động mạch.

Đúng lúc này, một tia sáng lạnh loé lên sau lưng con sói khổng lồ. Nam nhân áo đỏ không biết từ khi nào đã rút dao từ thắt lưng ra, vung tay đâm thẳng vào bụng con sói!

Trong khoảnh khắc, máu phun ra thành dòng.

Hạ Chước rên rỉ, căng cứng bụng, bị nam nhân áo đỏ ném mạnh, đập xuống nền tuyết, rồi bị hắn đá mạnh vào vết thương.

Những kẻ bắt cóc còn lại tất cả đều lao lên, dùng vũ khí đập mạnh vào người hắn, con sói bị xích sắt kéo lê đi mấy thước, đập mạnh vào một sườn núi, khiến nó sụp đổ.

"Lão tử đâm chết ngươi! Ta sẽ nghiền ngươi thành thịt vụn!"

Tên bắt cóc giận dữ trực tiếp vung vũ khí đánh mạnh xuống, con sói kiệt sức ngẩng đầu giãy giụa, cuối cùng cũng đổ gục.

Toàn thân hắn không còn một chút sức lực, như một miếng thịt trên thớt, chỉ là không cam lòng nhìn về hướng Phòng Phong Động, dường như đang nhìn một giấc mơ đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể thực hiện được.

Tiểu Dữ… Em phải nhanh lên…

Tên lái xe của bọn bắt cóc đã mất hết lý trí, gào thét lao thẳng về phía hắn, trong khoảnh khắc có thể nghiền con sói thành một vũng máu.

Nhưng đúng vào giây cuối cùng, từ sườn dốc phủ tuyết, đột nhiên xuất hiện một bóng đen nhanh như chớp, khi đến gần thì bắn lên biến thành một đường cong.

Tên bắt cóc chỉ nghe được một tiếng hét: "Cút ngay!"

Trong chớp mắt, bóng đen ấy như từ trên trời giáng xuống, như một quả đạn pháo lao thẳng vào trước mặt hắn, kính chắn gió bị đập nát ngay lập tức, chưa kịp phản ứng, Quý Đình Dữ đã nắm chặt con dao và đâm thẳng vào tim hắn!

Máu tươi bắn ra, một cú chí mạng.

Omega mặt tái nhợt, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, tàn nhẫn.

Những tên bắt cóc còn lại chưa kịp phản ứng, đứng đờ ra tại chỗ.

-

Quý Đình Dữ nhảy xuống xe, chạy nhanh về phía con sói, cắn răng chịu đựng cơn đau nhức ở đùi, cậu hủy hết các dây buộc ba lô rồi cột chặt vào đùi để có thể đứng vững, từ sườn dốc phủ tuyết lao xuống trong khoảnh khắc, đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng chết với Hạ Chước.

"Ai cho em quay lại!" Con sói tức giận đến mức suýt nữa bật dậy.

"Anh im miệng đi! Đồ ngốc..."

Cậu vội vã lau sạch máu và nước mắt trên mặt, với tốc độ nhanh nhất cởi áo khoác, buộc chặt vết thương của con sói, nhét nửa thanh chocolate vào miệng hắn, rồi xoay người lao thẳng đến kẻ địch.

Cả hai bên đều không có vũ khí -

Quý Đình Dữ không tìm được viên đạn nào trong người bọn bắt cóc, khi họ lái xe truy kích, tiếng súng đột nhiên ngừng lại vì hết đạn

Sau đó, khi xuống xe, cả gã mặt thẹo và nam nhân áo đỏ lúc này đều không còn vũ khí, chỉ cầm dao và côn để hư trương thanh thế, vì chiếc xe chứa đầy súng ống đạn dược đã sớm bị Hạ Chước cho nổ tung.

Tốc độ và yếu tố bất ngờ chính là chìa khóa.

Quý Đình Dữ không để cho bọn họ có một giây nào để phản ứng, cầm song đao lao vào giữa đám người như một bóng ma. Đồng thời, lời dặn dò của Hạ Chước ở Phòng Phong Động vang lên bên tai cậu.

“—em chiến đấu quá ngay thẳng, đối đầu với kẻ bắt cóc dễ gặp nguy hiểm. Nếu có thời gian, đừng vội vàng lao vào, hãy quan sát kẻ địch, quan sát bản thể động vật của bọn chúng và liên tưởng đến các điểm yếu tương ứng.”

Kẻ đầu tiên đối đầu với hắn là một Alpha có bản thể là ngựa, hạ bàn yếu ớt.

Quý Đình Dữ khi đến gần hắn đột nhiên thấp người, đá mạnh vào chân, khiến tên bắt cóc không kịp đề phòng ngã nhào xuống đất. Quý Đình Dữ lập tức dựng thẳng đao, trở tay kéo mạnh, dòng máu bắn tung tóe, cổ tên bắt cóc đã bị cắt đứt.

Khi cậu đứng dậy, một tên khác đã ôm chặt lấy eo cậu và quật mạnh xuống đất. Quý Đình Dữ liếc thấy vết thương trên thái dương của hắn, máu vẫn còn chảy ra.

“—hãy quan sát xem trên người bọn chúng có vết sẹo không, nếu có, hãy tập trung tấn công vào đó.”

Quý Đình Dữ trở tay móc mạnh vào vết thương, lợi dụng lúc hắn đau đớn nhắm mắt lại, nhanh chóng nhặt đao lên và đâm thẳng vào tim hắn.

(Yu: đỉnh vậy bé, ko hổ là con zai tui🤧)

Toàn bộ quá trình không đến ba phút, cậu đã hạ gục hai kẻ địch, cộng thêm ba kẻ do Hạ Chước xử lý, còn lại bảy tên.

Hiện tại, đứng trước mặt hắn là nam nhân áo đỏ, Alpha lão hổ cấp 3S.

“Thằng nhãi, mày còn dám quay lại à.”

Quý Đình Dữ không thèm để ý đến hắn, tấn công nhanh vào vết thương trên vai, nhưng đôi tay của hắn lập tức bị hai tay của nam nhân áo đỏ bắt chéo ra sau lưng, và cậu ăn một cú đấm vào bụng!

“A!” Quý Đình Dữ phun ra một ngụm máu, đau đớn đến tận tạng phủ.

“—nếu gặp phải người mà em biết ngay từ chiêu đầu tiên là không thể đánh bại, đừng cố đánh hết sức với hắn, hãy tạo cơ hội để trốn thoát bất cứ lúc nào.”

(Xinh ngoan yêu nhớ lời chồng dạy quá🥺🥺)

Quý Đình Dữ biết rằng đây là kẻ mà cậu không thể đánh bại.

Nhưng lần này, cậu không nghe lời, cậu không thể chạy.

Nếu cậu chạy, Đạt Mông sẽ chết.

Trong bảy năm làm phóng viên chiến trường đầy nguy hiểm, Quý Đình Dữ chỉ tuân thủ một nguyên tắc duy nhất — không còn đường sống, thì chiến đấu đến chết.

Quý Đình Dữ chậm rãi đứng dậy, đưa tay lau vết máu ở khóe miệng, đôi mắt cậu bừng lên ánh sáng lạnh lùng và tàn ác.

Nam nhân áo đỏ liếm môi mình và vẫy tay gọi cậu, “Lại đây, bảo bối.”

Giây tiếp theo, Quý Đình Dữ chạy nhanh vài bước về phía trước đầu xe, rồi mạnh mẽ xoay eo, nhảy lên không trung như một con đại bàng và lao xuống. Cùng lúc đó, cậu rút dao găm từ bao chân ra và hung hăng ném về phía đầu của nam nhân áo đỏ!

Ánh sáng lạnh lẽo của dao găm cắt ngang bầu trời đêm, nam nhân áo đỏ cười nhạo và né sang trái. Nhưng trong khoảnh khắc, Quý Đình Dữ đột nhiên đổi hướng, giơ tay phải lên cao và đâm thẳng xuống với tất cả sức mạnh!

“A a a ——” Nam nhân áo đỏ hét lên đau đớn, quỳ rạp xuống đất. Trên vai vốn đã bị cự lang cắn mất một miếng thịt, giờ lại bị cắm thêm một nhánh cây to bằng chiếc bút chì.

Quý Đình Dữ không dám chậm trễ, lập tức chộp lấy dao găm để cắt cổ hắn. Nhưng không ngờ rằng nam nhân áo đỏ, dù đang chịu đau đớn, vẫn có thể nắm chặt lấy chân của cậu và quật mạnh ra ngoài.

Quý Đình Dữ bị đập mạnh xuống tuyết, và trước khi kịp xoay người lại, cậu nhìn thấy bóng dáng nam nhân áo đỏ đã giơ cao dao lên chuẩn bị chém xuống.

Xong rồi...

Quý Đình Dữ như bị đóng băng, không thể cử động.

Bóng dáng và thanh đao kia càng lúc càng gần, và khi nó gần như chạm đến đỉnh đầu hắn, một bóng dáng to lớn và dài hơn nữa bất ngờ bao trùm lên trên.

Hắn chỉ cảm thấy một trận gió mạnh lướt qua đầu mình, ngay sau đó là tiếng xương gãy từ phía sau, và có chất lỏng “Rầm” một tiếng chảy ra.

Quý Đình Dữ quay đầu lại, nhìn thấy cự lang đang ngậm lấy đầu của nam nhân áo đỏ.

Cơ thể không đầu kia đổ xuống như một lá cờ bị hạ.

Hạ Chước phun cái đầu ra, máu tươi chảy dài từ hai bên răng nanh, kéo theo những sợi tơ đỏ sền sệt. Giọng nói của hắn âm trầm như ác quỷ đang tuyên án.

“Hắn không phải là người cuối cùng trong các ngươi sẽ chết.”

Không khí chìm vào tĩnh lặng sau lời nói của hắn.

Có kẻ hoảng sợ đến mức choáng váng, đột nhiên giơ côn lên và lao tới, Quý Đình Dữ nhặt trường đao lên, nhảy qua một tảng đá và chém xuống với sức mạnh khủng khiếp, máu bắn tung tóe, và đầu rơi xuống đất.

Hai cái đầu nóng hổi, nằm song song trên mặt tuyết, đôi mắt chết không nhắm lại như đang nhìn chằm chằm vào những kẻ bắt cóc còn lại.

Bọn chúng sợ hãi đến mức hét lên, đồng loạt ngã xuống đất, tay chân dùng hết sức để bò lùi, “Lũ điên...! Đều là lũ điên!”

Quý Đình Dữ cười nhạt, nghiêng đầu phun ra một ngụm máu, giọng nói lạnh lẽo và sắc bén như sau một trận cuồng sát.

“Tôi và đồng đội của tôi thực sự đã kiệt sức, nhưng chúng ta sẽ chiến đấu đến giây phút cuối cùng. Liệu có thể thắng hay không tôi không biết ——”

Cậu dựa nửa người vào cự lang, giương mắt nhìn về phía bọn bắt cóc.

“Nhưng chắc chắn sẽ có kẻ trong  bọn mày phải chết.”

“Có thể là bị sói cắn chết, có thể là bị tôi giết chết. Không biết ai sẽ là người tiếp theo, nhưng tôi thề, sẽ không dừng lại.”

Bầu trời đêm xám xịt, ánh trăng bị mây đen che khuất, mây đen nuốt lấy bóng dáng của bọn họ. Đám bắt cóc trong khoảnh khắc đó thậm chí không biết liệu hai người này là người hay là quỷ.

Mặc dù họ đã kiệt sức, không thể đứng dậy, dù chỉ còn một hơi thở, nhưng một người một sói tựa vào nhau trên nền tuyết, chật vật nhưng như hai Thần Chết sống động.

Những kẻ bắt cóc đã gây tội ác nhiều năm, chưa từng gặp phải ý chí kiên cường như vậy từ "con mồi". Tựa như dù có giết chết thân thể của họ, linh hồn của họ cũng sẽ mãi mãi không khuất phục, mà sẽ theo đuổi kẻ thù đến cùng.

Rõ ràng là hai người hoàn toàn khác nhau, nhưng trong cốt tủy của họ có một điểm chung - không bao giờ chùn bước trước nghịch cảnh, chiến đấu đến khi tìm ra lối thoát.

-

Cuối cùng, những tên bắt cóc còn lại đành phải bỏ chạy, mang theo nỗi sợ hãi tột cùng. Bị hai người sắp gục ngã đánh bại hoàn toàn về mặt tinh thần.

Trước khi đi, Quý Đình Dữ dựa vào mặt đất, hỏi bọn chúng: “Ai là kẻ đã tiết lộ vị trí của Phòng Phong Động cho bọn mày?”

Kẻ bắt cóc có thể muốn làm hắn khó chịu, hoặc có thể muốn tạo ra sự mơ hồ, nói: “Chủ nhiệm Quý, cậu vĩnh viễn không có khả năng tìm được hắn, đó là người gần gũi nhất với cậu. À, đúng rồi, hắn cũng là người cho chúng ta biết cậu sắp vào kỳ động dục.”

Quý Đình Dữ sửng sốt, nhưng chẳng bao lâu sau cậu không còn quan tâm đến việc lời nói đó là thật hay giả.

Cậu chỉ muốn nằm xuống nghỉ ngơi một chút, dù là nằm trên nền tuyết cũng được.

“Đạt Mông, anh thấy không, chúng ta thắng rồi…”

Cậu thở hổn hển, dựa vào lưng sói, cả khuôn mặt vùi vào lớp lông dày, giống như một chú mèo nhỏ kiệt sức, yếu ớt thốt lên câu này.

Nhưng chú sói trong vòng tay hắn lại chẳng có động tĩnh gì, ngay cả một cử động nhỏ cũng không có.

“Đạt… Đạt Mông?”

Ý nghĩ đáng sợ lóe lên trong đầu Quý Đình Dữ, cậu thậm chí đưa tay lên để kiểm tra xem chú sói còn thở không.

Nhưng trước khi hắn kịp đưa tay ra, con sói lớn đã từ từ quay đầu lại, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào cậu, từ mũi nó phun ra hai luồng hơi nóng.

Quý Đình Dữ cẩn trọng lùi lại, nhưng con sói không để cậu phản ứng, điên cuồng gầm lên một tiếng rồi lao vào, đè cậu xuống nền đất!

“Rẹt” một tiếng, áo của cậu bị xé nát hoàn toàn.

“Đạt Mông!”

Quý Đình Dữ hoảng loạn và không biết phải làm gì, cố gắng đẩy nó ra nhưng không thể, không biết nên bảo vệ mình như thế nào.

“Anh bị làm sao vậy! Anh điên rồi sao!”

“Tôi chịu không nổi nữa…”

Con sói với thân hình to lớn, mạnh mẽ đè lên người hắn, đầu nó cọ vào mặt hắn, nhiều lần để lộ răng nanh, nhắm vào cổ trắng trẻo của Omega.

“Tôi nóng quá…”

“Tiểu Dữ, làm ơn… Tôi muốn bùng phát…”

Quý Đình Dữ trợn mắt, không tin nổi: “Anh vào kỳ cuồng bạo rồi sao?!”

**Tác giả có đôi lời muốn nói:**

Miêu miêu: Đạt Mông, chúng ta thắng rồi…

Lang : Tôi nóng quá.

Miêu miêu: Đạt Mông! Chúng ta thắng rồi!

Lang: Bảo bối, làm ơn hạ nhiệt cho tôi.

Miêu miêu:?? Hạ nhiệt kiểu gì?

Lang: Dùng thần Hắc Ám để tôi biến hình —— ơ.

Miêu miêu che miệng hắn lại: A a a tôi cay quá!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro