Chương 8: Anh không thể cứ như vậy mà biến mất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người và một sói đã chạy nhanh trên cánh đồng tuyết hơn nửa tiếng đồng hồ mới đến được Phòng Phong Động.

Hạ Chước gần như ngay khi nhìn thấy nó đã hiểu tại sao Quý Đình Dữ lại nói đây là nơi ẩn nấp tốt nhất.

Đây là một động lớn trên sườn núi, giống như vết thương trên núi tuyết, nhìn kỹ cũng không nhận ra đó là một hang động. Muốn vào được thì phải chui qua một góc hẹp và khúc khuỷu, mới đến được cửa vào Phòng Phong Động.

"Người đào cái động này thật sự là một thiên tài." Hạ Chước chân thành khen ngợi.

"Đương nhiên, đây là Tiểu Thanh đào."

"Thật ra cũng không có gì ghê gớm."

(Lật mặt j nhanh vậy anh😔😔)

Quý Đình Dữ cười ha ha: "Anh đủ rồi, anh là trẻ con sao, tại sao cứ gây chuyện với Tiểu Thanh vậy?"

"Hắn mới là trẻ con, năm nay hắn vừa mới tròn 18 tuổi."

"Anh làm sao biết?" Quý Đình Dữ cũng không còn ngạc nhiên: "Anh dường như biết hết mọi thứ về tôi."

"Kiếp trước biết đến."

"Ha ha, buồn cười thật."

Biểu cảm vô cảm của cậu làm Hạ Chước liên tưởng đến một chú mèo nhỏ mặt lạnh đang đối phó với người chủ nhiệt tình.

Sói khẽ nhếch khóe miệng, lùi lại vài mét rồi chạy lấy đà xông vào cửa Phòng Phong Động.

Hắn chở theo miêu mễ nghênh ngang đi vào, như thể tuần tra lãnh địa của Lang Vương, còn lắc mông cọ cọ vào cửa động, để lại mùi hương của mình.

(Dành cho ai ko bt thì "Miêu mễ" là một cách gọi dễ thương và trìu mến, thường dùng để chỉ một con mèo nhỏ hoặc mèo con.  Đây là cách gọi quen thuộc trong văn hóa Trung Quốc để thể hiện sự thân thiết hoặc yêu thương với mèo.)

Quý Đình Dữ cảm thấy cạn lời trước hành vi ấu trĩ của hắn, liền duỗi tay nhéo tai cự lang: "Mau thả tôi xuống!"

"Ngao ô..."

Lang Vương giả bộ buồn bã mà cúi thấp người, thả miêu mễ xuống.

Bây giờ, với dáng vẻ ôn hòa, hắn không hề đáng sợ, giống như một chú Husky to lớn, khiến Quý Đình Dữ theo bản năng muốn thân cận.

Nói trắng ra, chính là muốn vuốt ve hắn.

Quả nhiên.

Khi Quý Đình Dữ xuống khỏi lưng lang, liền tranh thủ vuốt ve bộ lông mượt mà của hắn.

Nhưng ở nơi cậu không nhìn thấy, cự lang lộ ra một nụ cười gần như không thể nhận thấy.

"Để tôi xem chân cậu."

Sói nhẹ nhàng kéo cậu về phía mình, cúi đầu nhìn chăm chú vào vết thương đỏ đen mục nát trên chân cậu.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, Hạ Chước vẫn cảm thấy như có thứ gì đó xuyên thủng ngực mình khi nhìn thấy nó.

Kiếp trước, cảnh Quý Đình Dữ chết trong biển lửa vẫn luôn như lưỡi cưa rỉ sét cưa đôi tim hắn.

"Tôi phải tìm thứ gì đó để phân tán sự chú ý của cậu."

Hắn muốn lột bỏ mảnh vải đang dính chặt vào vết thương, việc này sẽ rất đau đớn.

"Phân tán sự chú ý gì... Hắc ——! Đợi đã... Đừng, nhanh lên, lấy cái đuôi lông này ra khỏi tầm mắt tôi!"

Quý Đình Dữ còn chưa kịp phản ứng, đã thấy một cái đuôi sói đang duỗi về phía mình.

Cái đuôi của cự lang dài, dày và mạnh mẽ, đuôi tròn tròn như quả cầu, lông xám mềm mại, chỉ cần nhìn cũng biết cảm giác chạm vào sẽ rất tuyệt vời.

Nhưng miêu mễ làm sao chịu nổi điều này!

Đối với mắt mèo, thứ này chẳng khác gì một cây đậu mèo sống, không một con mèo nhỏ nào có thể kháng cự lại.

"Đợi đã, tôi... tôi... tôi cảm thấy tôi không cần phân tán sự chú ý gì cả!"

Quý Đình Dữ cảm thấy như đang đối mặt với đại họa.

Cậu nhắm mắt đi theo, lùi về phía sau, một bên giả vờ không để ý, một bên hận không thể dán mắt vào quả cầu lông kia, liều mạng nắm chặt quần để không phải lao lên vồ lấy nó. Nguy hiểm thật!

Nhưng rồi giây tiếp theo.

Cự lang nhẹ nhàng vẫy vẫy đuôi.

"... Meo."

Miêu mễ ngay lập tức từ bỏ kháng cự, bay lên và tóm lấy cái đuôi của sói một cách chính xác, đồng thời phát ra một tiếng kêu thỏa mãn.

(Cảnh này mà manhua vẽ chibi thì còn j bằng....)

Cùng lúc đó, cự lang dùng răng nanh xé rách mảnh vải dính trên miệng vết thương. Một tiếng "rắc" vang lên, Quý Đình Dữ kêu lên đau đớn, siết chặt quả cầu lông trong tay: "Ngô——"

"Xong rồi."

Sói cúi đầu xuống, nhẹ nhàng cọ cọ vào cậu.

Sói cọ trán cậu trong giây phút mồ hôi lạnh toát ra vì đau đớn, sau đó kiểm tra vết thương của cậu mà không rút đuôi ra khỏi tay cậu.

Điều khiến Hạ Chước nhẹ nhõm là: Vết bỏng cũng không nghiêm trọng như hắn tưởng, chỉ là bị dính vào miếng vải cháy đen, nhìn qua trông rất đáng sợ.

Quý Đình Dữ cũng hơi ngượng ngùng nói: "Không tổn thương đến xương cốt, chỉ là tạm thời không thể đứng lên..."

Còn về việc tại sao cậu lại kêu thảm như vậy khi bị bỏng, khiến Hạ Chước tưởng rằng chân cậu đã bị cháy nát.

Đó là vì cậu sợ lửa.

Miêu mễ đều sợ lửa, sợ những thứ nóng, rất nhạy cảm với nhiệt độ. Đây cũng là lý do tại sao mèo nhỏ phải liếm thử một chút trước khi ăn canh nóng hay sữa nóng.

Nhưng Quý Đình Dữ hiển nhiên không muốn để người khác biết điểm yếu này.

Là người lãnh đạo của đội, cậu không cho phép mình có bất kỳ điểm yếu nào.

Việc không thể kháng cự lại việc vồ quả cầu lông đã bị bại lộ, cậu không muốn để điểm yếu này cũng bị phơi bày.

Nhưng làm sao Hạ Chước lại không biết được?

Qua hai kiếp, điều hắn tuyệt vọng và căm hận nhất chính là việc Quý Đình Dữ sợ lửa, nhưng lại buộc phải chịu chết trong lửa.

Chết cháy là cách chết tàn nhẫn nhất, mà bộ lông khô của miêu mễ lại là chất dẫn cháy tự nhiên nhất.

Hắn đã chứng kiến mình biến thành một quả cầu lửa đỏ rực trong giấc mơ hàng trăm lần. Bộ lông bị đốt cháy trong tích tắc, sau đó da thịt bắt đầu bị lửa lớn cắn xé, đôi mắt bị nướng chín, răng và xương tan chảy, cơn đau kéo dài đến tận cùng.

Cuối cùng, tất cả dấu vết tồn tại của thân thể trên thế giới này đều tan thành tro bụi.

Chỉ còn lại một viên đá nhỏ mua với giá 25 đồng.

Và quá trình này, Hạ Chước đã mơ thấy hàng trăm lần.

Mỗi lần đều đau đớn đến mức hắn không thể thở...

Trước khi trọng sinh, hắn là một người hoàn toàn không tin vào thần thánh, tin chắc rằng trên đời này không có ma quỷ, nhưng mỗi lần mơ thấy con mèo nhỏ chết thảm trong lửa, hắn đều muốn quỳ gối cầu xin tất cả các vị thần, dùng bản thân để đổi lấy hắn.

"Anh đang khóc sao?"

Quý Đình Dữ duỗi tay xoa mặt hắn, không hiểu sao đôi mắt đẹp kia lại lộ ra vẻ tuyệt vọng như vậy.

"Là vì tuyết lớn quá."

Sói nhẹ nhàng cọ lòng bàn tay cậu trả lời.

Thời gian tiếp theo, một người một lang đều chìm vào im lặng, lặng lẽ tìm thuốc và băng trong ba lô của những kẻ bắt cóc.

Không may là không tìm thấy một mảnh thuốc nào, nhưng may mắn là Quý Đình Dữ tìm thấy thứ khác —— "Bọn chúng thậm chí còn biết mang theo nước và chocolate!"

Hơn nữa là chưa mở ra.

Cổ họng khô khốc của cậu lập tức được đánh thức, cậu liền vặn nắp chai nước, khi nước chảy vào miệng, từng tế bào khô héo trong cơ thể hắn như được sống lại.

Cậu đã lang bạt cả đêm, vừa trốn chạy vừa chiến đấu, bữa ăn cá hồi trong quán rượu đã tiêu hóa hết từ lâu, bây giờ cậu đói, lạnh, và khát đến mức muốn phát điên, hận không thể uống hết chai nước này.

Nhưng cậu không thể làm vậy.

Cậu còn có đồng đội, và không biết phải bị vây bao lâu.

"Lại đây uống chút nước." Quý Đình Dữ đưa nước cho sói.

Sói lắc đầu: "Không khát."

"Làm sao mà không khát được, bây giờ cũng không phải là lúc anh có thể vô tư mà hy sinh, chúng ta cả hai đều cần phải đảm bảo thể lực còn đủ.”

Cậu lo lắng rằng hắn sẽ lại gục ngã, nên lập tức bẻ miệng sói ra và đưa miệng bình nước vào.

Hạ Chước đột nhiên không kịp phòng bị, suýt nữa bị sặc, nước vào từ bên trái miệng, rồi lại chảy ra từ bên phải.

"…Miệng anh là ống hút sao?" Quý Đình Dữ không thể tin nổi.

Hạ Chước cũng hơi bất đắc dĩ.

Nhưng làm sao có thể trách hắn, sói cũng giống như mèo, đều uống nước bằng cách liếm.

"Tất cả đều lãng phí, anh khát thì uống đàng hoàng đi…"

Cậu không trách Hạ Chước làm đổ nước, ngược lại còn lo lắng rằng hắn không uống được.

Nhìn nước chảy xuống tay mình, Quý Đình Dữ đau lòng đến mức muốn lao lên liếm.

Nhưng ngay lập tức, có người đã làm thay cậu.

Sói vươn cái lưỡi dài, liếm qua tay cậu.

Cảm giác ấm áp từ mu bàn tay lan xuống, lưỡi của sói có hàng gai ngược không quá sắc, nhưng cảm giác lại rất rõ ràng.

Sau khi liếm xong mu bàn tay và cổ tay, lưỡi của sói tiếp tục liếm đến ngón tay, quấn quanh từng ngón để tìm nước.

Quý Đình Dữ toàn thân cứng đờ, đầu óc như bị căng thẳng đến cực độ.

Cột sống như bị ném vào chảo dầu nóng, không thể nhúc nhích.

"Bẩn, đừng liếm nữa..."

Cậu cúi đầu đẩy đầu sói ra, nhưng Hạ Chước không những không buông, mà còn liếm lên cánh tay cậu.

"Anh làm gì! Thả tôi ra ngay!"

Trên cánh tay có nhiều vết thương nhỏ, mỗi khi bị liếm, cảm giác như có đá nhỏ cọ vào, đau nhói.

Lần này cậu thực sự nổi giận, cả xương cốt như đang bốc lửa: "Dừng lại ngay! Nếu anh không dừng, tôi sẽ đánh ——"

"Tôi đang khử trùng cho cậu." Hạ Chước cuối cùng cũng lên tiếng.

"Cậu cảm thấy đau chứng tỏ vết thương đã bị nhiễm trùng."

Nước bọt của sói có khả năng khử trùng, sói hoang dã sau khi bị thương thường tự liếm để chữa lành. Nếu Quý Đình Dữ bị nhiễm trùng và sốt cao, đêm nay cậu sẽ nguy kịch.

"…A? Khử, khử trùng?"

Quý Đình Dữ ngẩn người.

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của sói, cậu bỗng cảm thấy trong ngực nghẹn lại.

Hạ Chước tận dụng lúc cậu đang ngơ ngác để tiếp tục liếm xuống, lưỡi đã từ cánh tay nhỏ đi đến cổ, Quý Đình Dữ bị ép nằm xuống đất, cổ áo bị kéo ra.

Cậu cảm thấy không ổn, khi khóa kéo bị cắn mở, cậu nhanh chóng giữ lại: "Anh còn muốn liếm nữa sao? Cả người tôi đều là vết thương, anh định liếm hết sao!"

"Tại sao không? Liếm từng phần và liếm cả cơ thể có gì khác nhau? Đến lúc này rồi mà cậu còn ngại ngùng."

Hắn trả lời quá nghiêm túc, khiến Quý Đình Dữ á khẩu không thể trả lời: "Tôi, tôi…"

(Lúc beta đoạn này đột nhiên tui đói quá....)

"Từ khi nào tôi lại ngại ngùng chứ! Tôi là một Omega!"

Quý Đình Dữ như vừa nhớ ra điều này, liền đẩy sói ra, cuống cuồng bảo vệ sự e thẹn của mình.

Hạ Chước nhìn cậu với nụ cười nhẹ, mỗi khi thấy Quý Đình Dữ đầy sức sống, hắn đều muốn cảm tạ trời xanh.

"Anh còn dám cười!"

Quý Đình Dữ cũng không hiểu sao mình lại thấy ý cười trên mặt sói, cậu đưa tay kéo miệng sói: "Tôi hỏi, anh có phải đang cố ý trêu chọc tôi không?"

Sói tỏ vẻ "Tôi hoàn toàn không có ý che giấu".

Mèo tức giận, cả người lông dựng thẳng.

"Anh thật sự nên biết ơn vì tôi đang bị thương, nếu không tôi đã xoá sổ anh rồi!"

"Sợ tôi đến vậy sao?"

"Anh to con thế này, ai mà không sợ!" Cậu nói mà đầy lý lẽ.

"Nhưng cậu biết tôi sẽ không làm tổn thương cậu."

Sói nhìn thẳng vào mắt cậu: "Cậu không nhận ra sao, lúc đầu nhìn thấy tôi, cậu sợ đến mức muốn nhảy khỏi miệng tôi, nhưng bây giờ lại dám thoải mái đối mặt với tôi."

Điều đó đúng đến mức, ngay cả Quý Đình Dữ cũng ngạc nhiên: Sao tôi lại nhanh chóng buông lỏng đề phòng với hắn như vậy?

"Anh được tiện nghi còn khoe mẽ."

Cậu lại nắm chặt mặt sói một chút trước khi buông tay.

Sói nghiêng đầu chạm vào cậu, "Vết thương của cậu đang chảy máu."

Hạ Chước thực sự muốn giúp cậu rửa sạch vết thương, sốt trên núi tuyết không phải chuyện đùa.

"Tôi biết, không cần phải bận tâm."

"Nếu bị nhiễm trùng thì sao?"

"Vậy thì chết."

"......"

Hạ Chước bất đắc dĩ nhìn cậu: "Tiểu Dữ, đừng giỡn nữa."

Là tôi giỡn sao! Vừa rồi hắn còn…

Quý Đình Dữ nhụt chí, bị hắn nhìn đến mức không chịu nổi, như thể từng tấc da thịt đều bị lột trần trước ánh mắt của Hạ Chước, làm cậu nhớ đến cảm giác bị lưỡi sói liếm qua.

"Đừng có nhìn tôi như vậy."

Cậu đẩy mặt sói ra.

Hạ Chước ngoan ngoãn lùi lại, chăm chú nhìn cậu: "Tôi đã nói rồi, em thích đôi mắt của tôi, tôi sẽ để nó mãi mãi nhìn em."

Đồng tử của Quý Đình Dữ rung rẩy, trong lòng thở dài.

Vì cậu vừa nghĩ rằng, trong bức tranh về Hạ Chước, có lẽ nên thêm một hình ảnh nữa.

—— Đôi mắt sói tràn đầy bóng hình tôi.

Như thể đầu hàng, Quý Đình Dữ đặt tay lên mặt sói, nhẹ nhàng vuốt ve đuôi mắt hắn.

"Chó sói nhỏ, tôi thừa nhận rằng đôi mắt pha lê lớn của anh thật sự rất quyến rũ, và khi biến thành hình thể nguyên bản, chúng còn có thể đổi màu, thực sự rất ngầu. Nhưng việc anh cứ dùng ánh mắt này để nhìn tôi mọi lúc mọi nơi, như thể muốn lột sạch tôi, thực sự rất biến thái."

Nếu không muốn bị tôi coi như biến thái, thì hãy thu ánh mắt đó lại.

Hạ Chước: "Nếu chỉ cần dùng ánh mắt có thể lột sạch em thì tốt rồi."

Đúng là biến thái! Hắn chính là một kẻ biến thái!

Quý Đình Dữ lập tức nuốt lại lời vừa nói!

Hạ Chước trước mặt cậu không hề che giấu cảm xúc của mình.

Tất nhiên, điều này cũng khó mà giấu được.

Nhưng cái cách không che giấu đó lại không làm Quý Đình Dữ cảm thấy hạ lưu hoặc quá đà.

Có thể là vì khí chất đặc biệt của hắn, mặc dù cơ thể dính đầy máu và khói thuốc súng, nhưng vẫn tỏa ra vẻ thanh lịch và điềm tĩnh như một quý ông.

Những lời nói không đứng đắn, hành động lại dùng cả sinh mạng để bảo vệ cậu.

-

Cuối cùng, hai người chỉ tìm được nửa cuộn băng gạc và vài viên thuốc rơi vào góc ba lô.

Thuốc viên bị bẩn, Quý Đình Dữ chỉ có thể cẩn thận nghiền nát, bỏ phần bẩn, rồi rắc một ít lên vết bỏng của mình, phần còn lại để cho Hạ Chước.

Chân sói cũng đầy vết thương đỏ tươi, chỉ là bị lông che khuất.

Nhưng Hạ Chước không dùng thuốc, chỉ nhẹ nhàng dùng đầu chạm vào, rồi đem toàn bộ phần thuốc còn lại rắc lên vết thương của Quý Đình Dữ.

Mèo tức giận đấm thẳng vào mặt sói.

Cậu đánh sói ngày càng thành thục.

Phần băng còn lại rất ngắn, Quý Đình Dữ kiên trì dùng nó thấm thuốc bột để băng bó chân trước của sói.

Băng trắng quấn quanh chân sói xám, gần chỗ móng vuốt, như thể sói đang mang một đôi tất trắng.

Cách băng bó của cậu thực sự rối loạn, quấn chặt vài vòng rồi thắt nút một cách thô bạo.

Nhưng Hạ Chước lại thấy rất đáng yêu.

Vì vết thương của cả hai được băng bó giống nhau, và vị trí cũng gần nhau, như thể họ là một đôi tình nhân.

Sói đứng lên, vẫy đuôi, thậm chí tung tăng đi qua đi lại, sau đó dựa sát vào Quý Đình Dữ ngồi xuống, lặng lẽ đưa cái chân băng bó lên, chạm vào chân bị thương của Quý Đình Dữ.

Chỉ một chi tiết nhỏ như vậy cũng đủ làm hắn cảm thấy thỏa mãn.

Mặc dù nhắm mắt giả vờ ngủ, thực ra Hạ Chước đang len lén nhìn Quý Đình Dữ, trong lòng lại thêm một bức tranh nhỏ vào sườn viết của mình.

— Hắn thực sự rất trẻ con!

Không biết nếu đột nhiên dùng chân đâm hắn một chút, có thể nhìn thấy hắn sợ hãi hoặc là biểu cảm xấu hổ không?

Nhưng cuối cùng Quý Đình Dữ vẫn không làm như vậy.

Cậu chỉ hỏi: "Này, anh tên là gì?"

"Em muốn biết về tôi sao?" Hạ Chước hỏi ngược lại.

Muốn hiểu về một người là khởi đầu của việc thích một người, Hạ Chước gần như không thể chờ đợi để hỏi cậu.

Nhưng Quý Đình Dữ trả lời: "Không, tôi chỉ muốn biết để có thể chửi mắng anh cho dễ."

"Được thôi."

Sói nghiêng đầu suy nghĩ, Quý Đình Dữ thường xuyên ở nước ngoài, không quan tâm đến giới kinh doanh, không quen biết hắn là điều bình thường.

Nhưng hắn không chắc Quý Đình Dữ có từng nghe đến tên "Hạ Chước," con trai của gia tộc Hạ hay không.

Hắn sợ rằng cái tên ấy sẽ làm mất giá trị của mình.

"Đạt Mông." Hạ Chước nhẹ nhàng thì thầm.

(Phát hiện thêm 1 anh công xài acc clone🐧🐧, mà cái tên Đạt Mông cứ kiêir j ý nhỉ😓😓)

Đây là tên tiếng Anh mà mẹ đặt cho hắn, sau khi mẹ qua đời, không còn ai gọi hắn như vậy nữa.

Quý Đình Dữ gọi một tiếng: "Đạt Mông?"

"Gì?" Hắn giả vờ không nghe rõ.

"Đạt Mông." Quý Đình Dữ gọi lại lần nữa, "Tôi phát âm sai rồi sao?"

"Không, em phát âm rất chuẩn, rất êm tai."

Làm tôi cảm thấy mình có cái tên hay nhất thế giới.

Sói hài lòng nheo mắt lại, trông thậm chí có chút hiền từ.

-

Hai người nghỉ ngơi ngắn ngủi trong nửa giờ, chia nhau thanh chocolate bị đông lạnh cứng như đá làm bữa ăn duy nhất.

Thể lực của Alpha hồi phục nhanh hơn Omega rất nhiều, vì vậy khi tiếng động nặng nề từ xa vang lên, Hạ Chước là người đầu tiên nghe thấy.

“Có phải cứu viện đã đến không?”

Tính toán thời gian thì cũng không sai lệch lắm.

Hắn định đứng dậy xem xét, nhưng khi vừa đứng lên, đuôi của hắn đột nhiên bị nắm lấy: “Đây không phải là tiếng xe của chúng tôi!”

Quý Đình Dữ kéo Hạ Chước trở lại, ngã sấp xuống đất, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch.

Bên ngoài, tiếng của những kẻ săn đuổi vang lên như ma quỷ, khiến trái tim của cả hai chìm xuống đáy.

“Tại sao bọn chúng lại biết chỗ này?”

Hạ Chước nghe thấy tiếng xe ngoài động không hề dừng lại, tiến thẳng về phía cửa động, đôi mắt đầy phẫn nộ: “Chúng đang tiến thẳng về phía cửa động này, chúng biết chúng ta đang trốn ở đây, còn ai khác biết về cửa động này?”

“Không có ai khác, chỉ có đồng đội của ta. Họ sẽ không có vấn đề gì!”

“Không có vấn đề? Nhưng đến giờ họ vẫn chưa đến! Tôi đã nhường thời gian chạy trốn cho họ, để họ quay lại kêu cứu viện, nhưng họ lại quay lại và để lộ nơi ẩn náu của cậu cho bọn thợ săn!”

Đôi mắt của Hạ Chước lập tức đỏ ngầu, cả người bị bao phủ bởi sát khí.

Kiếp trước, Quý Đình Dữ đã bị đồng đội phản bội và chết thảm, nhưng trước đó các thành viên trong đội đã từng bị thẩm tra kỹ lưỡng, Hạ Chước không ngờ rằng ngay cả những người trước đó cũng có vấn đề, liệu đêm nay tất cả những điều này chỉ là trùng hợp hay có ai đó cố tình sắp đặt?

“Cứu viện sẽ không đến đâu, ít nhất là trước khi chúng ta chết…”

Hạ Chước dùng giọng nói lạnh lùng nói ra những lời này, khiến Quý Đình Dữ cảm thấy trái tim mình bị đóng băng trong tuyệt vọng.

“Nghe này, Tiểu Dữ.” Khi tiếng xe còn chưa đến gần, Hạ Chước cúi đầu, quyến luyến chạm vào đôi mắt của hắn: “Tôi sẽ ra ngoài dẫn chúng đi xa, em hãy lợi dụng lúc hỗn loạn mà trốn thoát, không cần đến những động Phong khác, không cần đến bất kỳ nơi nào mà đồng đội em biết, em cần phải chạy mãi, cho đến khi em nghĩ rằng đã an toàn. Nửa thanh chocolate tôi không ăn, em mang theo nó.”

“Không! Đạt Mông! Anh…” Quý Đình Dữ không thể tin nổi mà nhìn hắn, trong lòng tự hỏi bản thân mình rốt cuộc có gì đáng để hắn làm vậy, “Đừng tự mình ra ngoài, đừng cố tỏ ra anh hùng! Anh biết tôi không yếu đuối, tôi có thể cùng anh chiến đấu!”

Hạ Chước lùi một bước, “Không thể.”

“Đạt Mông tôi ——”

“Tôi nói không thể! Em biết nếu em bị bọn chúng bắt, chuyện gì sẽ xảy ra.”

Hạ Chước tuyệt vọng chớp chớp mắt, bên trong chảy ra một giọt nước mắt trong suốt.

“Xin lỗi, tôi đã hứa nhưng không thể thực hiện được…”

Hắn đã quá tự tin, nghĩ rằng nếu nắm bắt đúng thời gian và cho đồng đội đi trước thì có thể giành được sự sống cho Quý Đình Dữ, nhưng hắn ngàn lần không ngờ rằng những người đó cũng đã xảy ra vấn đề.

Kiếp trước, Quý Đình Dữ có biết không?

Có biết rằng dù phải trả giá bằng hai chân và đôi tai, cậu vẫn phải bảo vệ người kia, dùng trăm phương ngàn kế để muốn cậu chết sao?

Cậu chân thành đối đãi với từng đồng đội, tại sao lại phải sắp đặt cho cậu một cuộc đời đầy phản bội như vậy…

Hạ Chước không biết phải làm thế nào mới có thể thay đổi được số phận của cậu…

Quý Đình Dữ nhìn Hạ Chước, nước mắt rưng rưng, hai tay bất lực mà khoa tay múa chân: “Nhưng anh đã hứa với tôi, anh đừng kích động, chúng ta cùng nhau ra ngoài, có lẽ… có lẽ cả hai chúng ta đều có thể trốn thoát…”

Những lời này chính cậu cũng biết là không thể nào.

Sói lắc đầu, nhanh chóng lui lại đến cửa hang.

"Trước đây tôi đã hứa với em rất nhiều, nhưng tôi đều không thể thực hiện được. Bây giờ, tôi cũng không còn thời gian để làm điều đó nữa..."

Quý Đình Dữ không hiểu hắn đang nói gì, chỉ muốn liều mạng giữ chặt sói, nhưng khi tay cậu chạm vào, Hạ Chước liền cắn cậu.

"Đội ngũ của em gặp vấn đề, em phải cẩn thận với người lãnh đạo trực tiếp của em, William." Hắn như đang giao phó lời cuối, từng bước lui về phía sau, thân hình cao lớn ấy trông thật giống như một con sói con chỉ biết đau khổ muốn chết.

"Còn nữa, nếu em nhất định muốn thực hiện nhiệm vụ này, nhớ kỹ cả đời này đừng bao giờ đi đến Tự Tư Đặc nữa, coi như tôi cầu em."

Kiếp trước, cậu đã bị thiêu chết tại chiến khu Tự Tư Đặc.

Nước mắt của Quý Đình Dữ trào ra, không màng đến vết thương ở chân mà lao tới hắn.

Cậu không thể đứng dậy nổi, gần như bò tới để nắm lấy móng vuốt của sói.

Hạ Chước sắp đau đến chết.

Cảnh tượng trước mắt này cùng hình ảnh Quý Đình Dữ kiếp trước gần chết trong vũng máu thật sự quá giống nhau.

"Đừng như vậy Tiểu Dữ... Em lên... Nghe lời tôi một chút đi..."

Giọng hắn run rẩy, nước mắt che phủ đôi mắt thú màu xanh băng.

"Nhưng, tôi vừa mới biết tên anh, anh không thể biến mất như thế được..." Quý Đình Dữ yếu ớt nói ra câu này, như thể đang sụp đổ.

Hạ Chước nhìn cậu với sự tham luyến, như thể đang nhìn cái nhìn cuối cùng.

"Tôi cũng không hiểu, tại sao trời lại cho tôi cơ hội tìm lại em, nhưng chỉ để tôi gặp em một đêm..."

Có lẽ, từ lúc bắt đầu kiếp này, việc trọng sinh đã là một hình phạt cho hắn.

Nói xong câu này, Lang Vương không chút do dự lao ra khỏi cửa hang, chạy nhanh vòng quanh sườn núi.

Tiếng gào thét của hắn vang vọng khắp hẻm núi, thu hút thợ săn lái xe đuổi theo hắn.

Tiếng động ầm ầm như sấm rền vang, chỉ trong vài phút, hắn đã dẫn đám người cách xa Phong Động cả trăm mét.

Đây là cơ hội tuyệt vời để Quý Đình Dữ thoát khỏi.

Hạ Chước quay đầu lại nhìn một lần cuối, gió tuyết quét qua lông hắn, dưới ánh trăng, thân ảnh của hắn như một nét bút bi thương.

Chạy được 200 mét, Hạ Chước đột ngột dừng lại, quay đầu, lao thẳng về phía kẻ bắt cóc.

Đây là một cuộc đấu tranh không có lối thoát, hắn không để lại cho mình đường sống.

Nhưng những thợ săn này hiển nhiên mạnh hơn gã đàn ông có vết sẹo vừa rồi.

Ngay khi cự lang sắp lao vào đầu xe của bọn chúng, mặt tuyết đột ngột bung ra một sợi xích sắt lớn lấp lánh, kéo hắn lên giữa không trung!

Xích sắt quấn chặt lấy chân sau của lang, hai người kéo xích từ nơi mai phục trong tuyết chui ra, quấn lấy bốn chân của hắn và ném hắn mạnh mẽ về phía sau xe.

Một người cầm đao lao tới từ phía sau xe, lấy đà vài bước, chém mạnh về phía sói!

"Ngao ô ——"

(Trời ơi con rể tui💔💔)

Tiếng sói tru thê lương vang vọng khắp hẻm núi.

Cự lang rơi xuống đất, lăn lộn vài vòng, kéo lê trên tuyết hơn mười mét, "Phanh" một tiếng, đập vào tảng đá.

Hắn cuộn tròn như một con chó lớn bị đánh đập, bên trái bụng cắm một thanh đao dài trắng toát.

**Tác giả có chuyện muốn nói:**

Tiểu Dữ: Anh đã hứa với tôi cái gì trước đó? Sao tôi không biết?

Hạ: Kiếp trước khi kết hôn tôi đã thề trước mục sư: Sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với em, nhưng ta thậm chí chưa kiên trì nổi qua đêm tân hôn đó.

Yu: dạo này tui lại thk chs lq nên đôi khi sẽ lưòi nhá🐧🐧


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro