Chương 7: Anh a, eo của anh còn thon hơn của tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đôi mắt trong như băng, với một mảng nâu tròn nhỏ ở trung tâm, là hình ảnh thu nhỏ của mặt trời trong thế giới này.

Hôm nay Quý Đình Dữ đã nhìn thấy đôi mắt này vô số lần, quen thuộc đến mức dù có phóng đại bao nhiêu lần, cậu cũng nhận ra đó là Hạ Chước.

Không ngờ người đó lại quay lại, và mang đến cho cậu một sự "kinh hoàng" đầy chấn động.

Quý Đình Dữ thoáng chốc không còn sợ hãi, nhẹ nhàng thở ra, gương mặt dính máu nhưng lại nở nụ cười rạng rỡ. Cậu nhón chân, đưa tay chạm vào bộ lông trên mặt con thú khổng lồ trước mắt, giống như đứa trẻ nghịch ngợm vỗ về nó.

“Thì ra là 'chó sói nhỏ'.”

Giọng nói nghe thật hồn nhiên và tươi vui.

Nhưng “chó sói nhỏ” này cao lớn đến mức Quý Đình Dữ phải ngẩng đầu mới có thể nhìn vào mắt nó, và dù cậu có với tay hết cỡ cũng chỉ chạm được đến cằm nó.

Con sói lớn kiêu hãnh cúi đầu, nhìn đỉnh đầu của cậu với đôi tai nhỏ rung rinh. Trong mắt nó là sự cưng chiều vô hạn, như muốn nói: "Em đã bao giờ thấy một 'chó sói nhỏ' nào to như thế này chưa?"

Quý Đình Dữ mệt mỏi dựa vào đầu sói, tay ôm lấy nó, miệng thì thầm: “Được rồi, dù to hay nhỏ, cũng mau giúp tôi đi, tôi sắp không đứng vững nữa rồi...”

Con sói khổng lồ phát ra một tiếng gầm nhẹ nhàng, khẽ cử động, để cậu buông tay ra trước. Sau khi cậu đứng vững, nó lại nghiêng đầu, dùng răng khéo léo ngậm lấy eo cậu, nhấc cậu lên không trung.

“Ôi trời! Cẩn thận một chút... Răng của anh thật sự không cắn trúng tôi chứ?”

Cậu hoảng hốt, tay chân không ngừng giãy giụa như một con rùa nhỏ lật ngửa, vô tình chạm vào răng nanh của con sói, lập tức giật mình nhảy dựng lên.

“Ôi trời ơi! Răng của anh còn dài hơn cả eo của tôi!”

Chỉ cần một cú cắn là có thể xuyên thủng cả người cậu rồi!

Chưa từng thấy một con sói nào lớn như thế này, càng chưa bao giờ bị một con sói lớn như thế ngậm lên, Quý Đình Dữ toàn thân tràn đầy kháng cự, tay chân loạn xạ không biết nên bám vào đâu, cuối cùng lại nắm lấy một sợi râu dài của con sói.

Cậu trợn mắt nhìn — đó là râu của con sói khổng lồ!

“Ôi không... không...”

Cậu vội vàng cúi đầu, giơ tay đầu hàng: “Tôi không bắt anh nữa, thật sự không.”

Nhưng Hạ Chước chỉ khẽ cúi mắt nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng nhưng lại lộ vẻ bất đắc dĩ, như dòng sông yên ả, chảy từ đôi mắt hắn vào lòng Quý Đình Dữ.

Mặc dù đôi mắt không biết nói, nhưng Quý Đình Dữ lập tức hiểu ý hắn — “Ngoan nào, em biết tôi sẽ không làm hại em.”

Không hiểu sao, cậu bỗng trở nên yên lặng.

Ánh mắt của con sói khổng lồ dường như có ma lực thần kỳ, lặng lẽ trấn an từng dây thần kinh của cậu, làm dịu đi những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu cậu, khiến cơ thể cậu bình tĩnh lại, trái tim trở nên an yên.

Như thể được vỗ về, cậu giơ tay ôm lấy hàm trên của con sói, cam đoan: “Đã biết, tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”

Trong mắt con sói là ánh nhìn tán dương, như đang khích lệ một đứa trẻ vừa học đi.

Nó ngậm lấy Quý Đình Dữ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua kẻ bắt cóc đang ngã rạp xuống đất vì sợ hãi, không có ý định can thiệp thêm, rồi quay đầu bước đi.

Quý Đình Dữ ngạc nhiên phát hiện, khi bản thân không còn sợ hãi, miệng của con sói khổng lồ lại trở thành nơi an toàn nhất.

Hàm trên và hàm dưới của nó dài và hẹp, như hai bức tường của một lâu đài, bảo vệ cậu khỏi những chiếc răng sắc bén, như vòng tay che chở hai bên thân thể.

Dù bên ngoài gió tuyết cuộn trào, khói thuốc súng và mùi máu tanh tràn ngập, nhưng nơi này lại khiến cậu cảm thấy một sự an toàn chưa từng có.

Cậu nhớ lại khi còn nhỏ, khi chưa biết hóa thành người, chưa biết đi, bước đi trên mặt đất với bốn móng vuốt nhỏ vụng về, mẹ cậu thường ngậm lấy gáy cậu nhẹ nhàng, đưa cậu đi dưới ánh mặt trời ấm áp.

Khi đến một sườn đồi thấp, con sói khổng lồ nhẹ nhàng đặt cậu xuống, cúi đầu chạm vào đầu cậu.

Quý Đình Dữ không kìm được cười, giọng nói cũng trở nên dịu dàng như ký ức ngắn ngủi về thời thơ ấu: “Được rồi, anh mau đi đi, tôi sẽ tự bảo vệ mình, không làm phiền anh nữa.”

Con sói lại cọ cọ vào lòng bàn tay cậu, rồi quay đầu bước ra khỏi sườn đồi.

Khi ánh mắt của hắn rời khỏi con dốc phủ tuyết, đôi mắt dịu dàng lập tức trở nên dữ tợn, sát ý dâng trào như núi lửa phun trào.

Cơ thể con sói dưới ánh trăng dần biến thành một mũi tên mạnh mẽ, từng thớ cơ bắp phát ra sức mạnh đáng sợ.

Nó mở ra những chiếc răng nanh sắc nhọn, lao về phía kẻ bắt cóc như tia chớp, tạo thành một đường cong trong không trung, trong tích tắc đã áp đảo gã đàn ông mang vết sẹo xuống đất.

Đôi mắt xanh lạnh lẽo của nó giờ đã chuyển sang đỏ rực, tràn đầy những tia máu, bùng cháy ngọn lửa hủy diệt muốn nuốt chửng tất cả.

Người đàn ông có vết sẹo chỉ kịp thét lên một tiếng, ngay sau đó, cặp răng nanh trắng sắc bén của con sói khổng lồ đã cắn xuống, trực tiếp chặt đứt cánh tay hắn đang định vung gậy về phía Quý Đình Dữ.

Trong nháy mắt, máu bắn tung tóe khắp nơi.

Phần còn lại của cánh tay bị cắn đứt trong miệng con sói mềm như bông.

Hạ Chước phun mảnh tay đứt ra, ngẩng đầu nhìn quanh những kẻ bắt cóc đã ngất xỉu, đôi mắt đẫm máu lướt qua từng người. Trong đầu hắn vang vọng những lời nhục mạ hạ lưu mà họ đã nói với Quý Đình Dữ trước đó.

Trong khoảnh khắc đó, từng kẻ bắt cóc nằm trên mặt đất đều cảm nhận rõ rệt nỗi sợ hãi trước cái chết. Cơ thể họ như bị những chiếc răng nanh khủng bố của con sói xuyên thủng, ruột gan bị xé toạc, yết hầu bị nghiền nát, và ngay cả xương cốt cũng run rẩy không ngừng.

Tiếng sói gầm cùng tiếng thét thảm thiết của thợ săn từ phía sau liên tục vang lên, trong khi Quý Đình Dữ nằm trên sườn dốc phủ tuyết, tay mân mê vài sợi lông sói vương trên đầu ngón tay.

Con sói xám Alpha cấp 3S này là một Lang Vương mạnh mẽ và dũng mãnh.

Với ánh mắt đầy sức công phá, không có gì lạ khi nó dễ dàng khống chế tình hình. Có lẽ, mỗi lần nó nhìn cậu với vẻ bình tĩnh đó, là do nó đang cố gắng kìm nén bản năng hoang dã bên trong.

Quý Đình Dữ khẽ chỉnh lại tư thế, chọn một tư thế thoải mái hơn.

Cậu biết đêm nay mình không cần phải ra tay.

Dù có bao nhiêu thợ săn ở đây cũng không phải là đối thủ của Hạ Chước.

Trước hết, thân hình to lớn của hắn từ đầu đã tạo nên một mối đe dọa khổng lồ cho đám thợ săn.

Lý do hắn chạy vào hẻm núi và không xuất hiện ngay sau khi biến hình, mà chọn cách chạy nhanh tạo ra tiếng gió, rồi gầm rú mạnh mẽ, là để tận dụng địa hình vang âm tuyệt vời của hẻm núi, làm cho âm thanh và cơn gió trở nên dữ dội gấp nhiều lần, đủ để khiến vài tên sợ hãi đến ngẩn ngơ.

Chiêu này không phải để khoe khoang, mà là một cuộc chiến tâm lý.

Khi đám bắt cóc còn đang ngơ ngác, chúng đã thua một nửa.

Sau đó là cuộc thi đấu về lòng dũng cảm.

Không ai dám lại gần để đấu vật với một con sói to lớn như thế, trong khi con sói thì biết rõ, không chiến đấu thì sẽ chết.

Nói về nổ súng, đêm tối và tốc độ là những yếu tố che chắn tốt nhất cho hắn. Ngay cả xạ thủ thiện xạ cũng rất khó bắn trúng một con sói đang lao đi với tốc độ cực nhanh trong điều kiện tầm nhìn kém.

Do đó, trong trận chiến này, Hạ Chước đã tính toán kỹ lưỡng mọi yếu tố thiên thời, địa lợi và nhân hòa, không có khả năng thất bại.

Quý Đình Dữ không khỏi suy nghĩ: Rốt cuộc hắn là người như thế nào?

Do tính chất công việc, Quý Đình Dữ có thói quen phác thảo một bức chân dung sơ lược về mỗi người mới quen, để đánh giá xem người đó có thể trở thành bạn thân hay không.

Cậu có trí nhớ rất tốt, hình ảnh trong đầu như những thước phim sống động.

Ngay cả khi chỉ tưởng tượng trong đầu, hình ảnh cũng rõ nét như phim chiếu rạp, với những chi tiết sâu sắc sẽ được cậu ghi nhớ và phóng đại lên.

Hình ảnh đầu tiên liên quan đến Hạ Chước nhất định là đôi mắt của hắn.

Hắn có một đôi mắt sâu thẳm và đau thương, như thể đang thầm đọc những vần thơ tình cảm. Tay hắn cũng rất đẹp, cái cách mà hắn nghiền nát điếu thuốc trên đầu ngón tay thật sự quyến rũ.

Nhưng việc hắn giấu điếu thuốc để hút lén thì có chút... kỳ quặc.

Hình ảnh thứ hai là đôi tay sần sùi của hắn, và cái cách hắn dựa vào ghế sau khi xe chạy lắc lư.

Chuyến đi mười lăm phút trên núi tuyết, bảy lần suýt lao xuống dốc, chỉ để truyền tin cho cậu, nói không cảm động thì là nói dối.

Hình ảnh thứ ba, lại là đôi mắt ấy.

Khi bị cậu nghi ngờ, hắn đã dùng ánh mắt dịu dàng ấy để nhìn cậu và nói: “Nếu tôi âm mưu chỉ để bảo vệ một người thì sao?”

Mặc dù nghe có vẻ điên rồ, nhưng ngay khoảnh khắc đó, Quý Đình Dữ đã quyết định tin tưởng hắn.

Hình ảnh cuối cùng là hành động của hắn.

Con sói khổng lồ mở rộng hàm răng trắng, nhẹ nhàng ngậm cậu trong miệng, đưa cậu tới sườn dốc phủ tuyết, sau đó lao ra như Tử Thần để chém giết.

Sự tương phản trước và sau quá lớn, như thể một con quái vật tàn nhẫn thích giết chóc, nhưng lại giữ sự dịu dàng chỉ dành riêng cho cậu.

Những hình ảnh này nhanh chóng lướt qua trong đầu Quý Đình Dữ, và bức chân dung sơ lược về Hạ Chước cũng dần hoàn thành ——

Một người có dũng, có mưu, nhưng cũng đầy nỗi sợ và sự dịu dàng.

Bề ngoài là một quý ông, nhưng thực chất là một kẻ biến thái, không phải người tốt.

Trên người hắn mang vô số bí mật, như thể có khả năng đọc tâm trí của cậu, lúc nào cũng nhìn thấu cậu, và thậm chí, hắn không thể chờ đợi, sẵn sàng dùng mọi thủ đoạn để kéo cậu về phía hắn.

(Thủ đoạn vô biên-ấn tương lần đầu gặp của vợ với mk😔😔)

Khi Quý Đình Dữ hoàn thành mọi suy nghĩ này, cậu mới chợt nhận ra: Cậu chỉ vừa mới quen người đàn ông này vài giờ, còn không biết tên hắn là gì, mà đã thật lòng vẽ ra bức chân dung đầy thiện cảm này sao?

Điều này có hơi không đúng lắm.

Cậu bực bội ngồi dậy, quét tay qua đám cỏ dại trên nền tuyết.

Bên cạnh vang lên tiếng thở dốc, đó là Lang Vương vừa kết thúc trận chiến đang tiến lại gần.

Con sói khổng lồ toàn thân nóng hổi, miệng phả ra hơi thở dồn dập, từ vài mét xa cũng có thể cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể nó.

Đây là hiện tượng thường thấy ở các Alpha hoang dã, khi biến hình và chiến đấu, họ sẽ có giai đoạn mất kiểm soát ngắn ngủi, tinh thần phấn khích tột độ, adrenaline tăng cao, khí huyết bùng nổ. Trong y học, người ta gọi đó là "giai đoạn cuồng bạo".

Quý Đình Dữ, với kiến thức sinh lý hoàn thiện, hiểu rõ điều này.

Cậu cẩn thận lùi lại, tay cầm chặt một cành cây, gần như thì thầm với con sói: “Anh đang vào giai đoạn cuồng bạo sao…”

Thái độ phòng bị và run rẩy của cậu lúc này chẳng khác nào một chú mèo nhỏ sợ hãi bị nuốt chửng.

Nhưng con sói chỉ lặng lẽ nhìn cậu, ánh mắt dừng lại vài giây trên xương quai xanh trắng trẻo của cậu, rồi nhanh chóng dời đi.

Nó chậm rãi nhấc mí mắt lên, như muốn nói: “Nếu tôi vào giai đoạn cuồng bạo, em đã không có cơ hội hỏi câu này.”

Quý Đình Dữ thở phào nhẹ nhõm.

“Vậy là tốt rồi, tôi còn tưởng anh mất kiểm soát…”

Cậu lẩm bẩm, rồi đột nhiên tiến sát lại con sói, hương thơm từ cơ thể Omega lan tỏa xung quanh làm Hạ Chước ngỡ ngàng.

Hạ Chước nhanh chóng lùi lại, hô hấp bình thường cũng trở nên gấp gáp.

Ngay sau đó, một bàn tay nhỏ xíu vươn ra, bóp vào mặt to lớn của hắn.

“Chậc, sao anh lại làm vẻ mặt máu me kinh tởm thế, thật đáng ghét.”

Quý Đình Dữ vừa tỏ vẻ ghét bỏ, vừa kéo tay áo, dùng lông của con sói lau sạch vết máu trên mặt nó.

Khuôn mặt V soái khí của Lang Vương bị chà xát đến mức mập mạp, đáng yêu đến mức hắn cảm thấy như cuộc đời không còn gì luyến tiếc, để mặc cho mèo nhỏ vuốt ve.

Hạ Chước không nhịn được cười, đồng thời trái tim cũng trở nên mềm yếu.

Trong thế giới của loài sói, mỗi khi săn mồi xong trở về lãnh địa, chỉ có bạn đời mới có thể giúp chúng liếm sạch vết máu trên mặt.

Vì vậy, hành động của Quý Đình Dữ lúc này, trong mắt Hạ Chước, chẳng khác nào việc vợ sửa sang dung nhan cho chồng.

Hắn thực sự tận hưởng khoảnh khắc này, thậm chí cảm giác nóng rực trên người cũng biến mất, ngoan ngoãn nằm xuống để Quý Đình Dữ tiếp tục.

Quý Đình Dữ vừa làm vừa hỏi: “Đã xong hết rồi chứ?”

Con sói khổng lồ nheo mắt gật đầu, biểu cảm kiêu ngạo như muốn nói: Hôm nay tôi đã săn được rất nhiều con mồi mà em thích.

“Anh đã giết hết chúng rồi sao?”

Con sói lại lắc đầu.

Hắn ra tay có chừng mực, không giết người.

Hắn sợ rằng nếu tạo nên nghiệp sát quá lớn, nó sẽ ảnh hưởng đến Quý Đình Dữ.

Sau khi lau sạch máu, Quý Đình Dữ vỗ vỗ vào mặt sói: “Được rồi, mau biến trở lại, chúng ta sẽ lái xe trở về căn cứ.”

Con sói hơi há miệng, ra hiệu rằng hắn có điều muốn nói.

Quý Đình Dữ mở chiếc đồng hồ trên cổ tay, nhắm vào hắn: “Nói đi, trong ngoài có máy phiên dịch.”

Ở hình dạng động vật, không thể nói tiếng người, cần dùng máy phiên dịch.

Quý Đình Dữ thường xuyên cứu những người bị thương biến thành hình dạng động vật, vì vậy cậu luôn mang theo máy phiên dịch.

Con sói nói với chiếc đồng hồ: “Trong vòng năm giờ, tôi không thể biến trở lại.”

Quý Đình Dữ choáng váng.

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Chân cậu bị thương không thể lái xe, điện thoại di động cũng bị hỏng trong vụ nổ, không thể liên lạc với đồng đội.

Hạ Chước: “Trước khi trời sáng, chúng ta phải quay về căn cứ, hoặc tìm nơi ẩn nấp để chờ cứu viện.”

Quý Đình Dữ sắc mặt trầm xuống: “Bọn chúng còn người sao?”

Con sói gật đầu, “Ngoài kẻ có vết sẹo trên mặt, tôi còn thấy vài tên khác ở phía sau quán rượu, nhưng chúng chưa xuất hiện. Có thể chúng đã bị lộ trình thay đổi của chúng ta làm phân tán, nhưng chắc chắn không chỉ có bảy tám tên này.”

Điều đó có nghĩa là đêm nay vẫn chưa an toàn, và khi trời sáng, lợi thế của họ sẽ hoàn toàn biến mất.

Uy lực của Lang Vương sẽ giảm đáng kể khi trời sáng, bóng đêm che chở cũng sẽ biến mất, lúc đó họ chỉ có thể đánh liều.

“Trước hết hãy tiến vào hẻm núi.” Quý Đình Dữ nhanh chóng quyết định: “Trong hẻm núi có vài cái động gió do đồng đội tôi tạo ra. Khi họ trở về căn cứ sẽ biết tìm tôi ở đó. Đừng lề mề nữa, nhặt lấy trang bị của thợ săn và chúng ta đi ngay lập tức.”

Hiện tại chân cậu đang có chút phiền toái, chỉ có thể nhảy đi, trước tiên cần tìm băng vải để băng bó một chút, tránh bị nhiễm trùng.

Quý Đình Dữ nghĩ như vậy liền định đi lấy ba lô của kẻ bắt cóc, nhưng vừa mới cúi người, đã bị một vật ấm áp cuốn lấy, tầm mắt lập tức bị nhấc lên hai mét, cậu lại bị cự lang ngậm lên!

(Cự lang là sói lớn, tui thấy cự lang hay hơn nên tui để cự lang nhe)

Nhưng lần này động tác của cự lang không còn dịu dàng nữa, răng nanh cắn lấy eo và chân sau của cậu, rồi ném cậu lên lưng.

“Hắc ——!” Cậu ở giữa không trung lộn một vòng, lúc rơi xuống đất thì ôm chặt đầu sói, kháng nghị: “Lần sau ngậm tôi lên có thể báo trước một chút không? Tôi tưởng anh định biến tôi thành thức ăn dự trữ đấy.”

“Tôi muốn ăn cậu cũng không phải theo cách này.”

Giọng nói của Hạ Chước qua máy phiên dịch mất đi sự trầm ấm, nhưng Quý Đình Dữ vẫn cảm thấy dễ nghe.

Sói chở cậu, ngậm mấy cái ba lô rồi đưa cho cậu, khi vào đến cửa hẻm núi, Hạ Chước biến thành sói và nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên mặt đất.

Cự lang đứng yên tại chỗ, không nói gì.

Quý Đình Dữ cợt nhả: “Ha, nếu tôi không giúp anh lấy quần áo thì sao?”

“Năm tiếng sau, cậu sẽ thấy một Alpha đực trưởng thành và có nhu cầu tìm bạn đời đang chạy trần truồng trước mặt cậu.”

Lang Vương quay đầu nhìn cậu: “Dù sao tôi cũng rất vui lòng làm vậy.”

Phi!

Quý Đình Dữ lườm hắn, ngoan ngoãn nhặt quần áo lên.

Tuyết lớn đã ngừng, con đường phía trước rộng mở, tựa như cả trời đất đều đang giúp đỡ họ.

Hạ Chước hỏi cậu về vị trí đại khái của Phòng Phong Động, đôi mắt sắc bén của sói nhanh chóng nhận ra phương hướng trong bóng đêm, cúi người xuống và nói: “Nắm chặt vào.”

Ngay khi cậu ôm cổ sói, gió lốc đã nổi lên bên tai.

Mọi thứ trước mắt đều lắc lư dữ dội, cảnh vật hai bên bay nhanh về phía sau, cự lang tăng tốc, nhảy qua dốc cao!

Quý Đình Dữ cảm giác mình như đang bay, trong quần áo đầy gió và tuyết.

“Đây là lần đầu tiên tôi cưỡi sói!”

Cậu không nhịn được mà hét lên đầy hứng khởi: “Giống như đang bay lên vậy!”

“Nếu cậu thích, tôi có thể cho cậu cưỡi mỗi ngày.”

Giọng nói của Hạ Chước trầm ổn, mạnh mẽ, không hề thô ráp dù đang chạy nhanh.

Gió quá lớn, Quý Đình Dữ bị thổi đến mức không mở nổi mắt, mặt cũng đau rát, Hạ Chước bảo cậu nép sát vào lưng.

Lưng và vai của sói rộng lớn như một ngọn núi nhỏ, lông dày và ấm áp, như tách biệt khỏi cả bầu trời đầy gió tuyết và chiến tranh, là nơi an toàn nhất.

Quý Đình Dữ chợt nhớ lại, khoảng 3-4 năm trước, trong một cơn tuyết lớn, cậu cũng từng điên cuồng chạy trốn như vậy.

Chỉ khác là khi đó không có Hạ Chước, cũng không có đồng đội.

Khi đó, bụng cậu bị một cây chùy sắt đâm thủng, và đồng đội đã cứu cậu, để sống sót, đã bỏ rơi cậu dưới lửa đạn của kẻ thù mà không hề quay đầu lại.

(Tr má, khứa kia là ai!!!!!🥺🥺)

Vì vậy, khi nhìn Hạ Chước rời đi lần này, cậu không cảm thấy buồn hay tức giận, chỉ nghĩ: "Lại là như vậy, tôi lại chọn sai người..."

Nhưng đôi mắt màu lam của Hạ Chước xuất hiện phía sau đã làm cậu thay đổi suy nghĩ.

“Tại sao lại quay về.”

Cậu hỏi một câu không đầu không đuôi.

Sói ngừng lại một chút, “Cậu nghĩ tôi đã bỏ rơi cậu sao?”

Quý Đình Dữ im lặng, không muốn thể hiện sự yếu đuối, nhưng Hạ Chước dường như đã thấy nỗi đau của cậu.

“Xin lỗi, lúc đó tình hình quá khẩn cấp, tôi không kịp nói nhiều với cậu, khiến cậu khó chịu trong lòng, là lỗi của tôi.”

“Tôi thề, sau này dù xảy ra chuyện gì, tôi cũng sẽ không bỏ rơi cậu. Cậu không cần lo lắng về điều đó nữa.”

(Tui ko bt có nên thay từ cậu -> em ko O.O, có vài câu nghe tình tứ tui cũng đổi sang em nhớ😶😶)

Họ đi qua một vũng nước không nông, Quý Đình Dữ được sói chở cao, cảm giác trái tim mình cũng được nâng lên.

Rõ ràng chính cậu nên cảm ơn Hạ Chước, nhưng hắn lại xin lỗi vì đã làm cậu buồn vài phút.

Dường như ngay cả những cảm xúc nhỏ nhất của cậu cũng ảnh hưởng đến thần kinh của Hạ Chước, và làm cậu buồn là một tội lớn trong mắt Hạ Chước.

Quý Đình Dữ suy nghĩ hỗn loạn, ký ức và thực tại đan xen, cậu không nhịn được mà chất vấn: “Dù xảy ra chuyện gì cũng sẽ không bỏ rơi tôi? Nếu một lần nữa bị người dùng vũ khí nhắm vào anh ——”

“Dù có chết, tôi cũng không.”

Hạ Chước ngắt lời cậu, giọng nói bình thản và tự tin.

“Tiểu Dữ, tôi không phải là người khác, tôi sẽ không bao giờ làm ngươi hối hận vì đã chọn tôi đêm nay. Đồng đội của cậu có đủ thời gian để chạy thoát, và cậu cũng sẽ an toàn, đây là lời hứa của tôi.”

Niềm tin của sói mạnh mẽ đến mức ngay cả số phận cũng phải cúi đầu. Alpha càng cao cấp, bản tính càng gần với dã thú.

Họ sở hữu dục vọng chiếm hữu làm bạn đời nghẹt thở, đồng thời lòng trung thành với người mình yêu và gia đình cũng cao hơn gấp trăm lần.

Sói đầu đàn sinh ra không biết sợ hãi, không có gì có thể áp đảo hắn, nhưng điều duy nhất có thể khiến hắn cúi đầu là người bạn đời duy nhất của hắn. Hạ Chước dù có chết cũng sẽ không để người mình yêu chịu nhục.

Chỉ tiếc, hắn đã phải trả giá quá đắt để học được điều đó.

Quý Đình Dữ không nói gì, chỉ ôm chặt hắn trong gió tuyết, trên đầu lòi ra hai cái tai mèo run rẩy, lén cọ vào lưng hắn.

“Anh thật tốt.”

Lúc này, cách vài trăm mét, dưới bầu trời đêm, một thợ săn ở chiến địa khác đã tìm thấy đồng đội bị thương nặng.

“Ôi thượng đế! Ai đã làm cậu bị thương như vậy?!”

"Hẻm núi.....bọn họ đã vào hẻm núi..." Người đàn ông có vết sẹo trên mặt dùng cánh tay còn lại của mình siết chặt lấy đồng đội: "Đuổi theo... Đuổi theo con sói đó, giết con sói đó... Tôi muốn mạng của hắn!"

(Ko phải cái j muốn cũng đc đâu🐧🐧)

Tác giả có chuyện muốn nói:

Lang: Đây là cái gì? Thẻ người tốt lão bà phát, ngậm lên rồi vứt bỏ.

Yu: Chương này dài quá☺️💔

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro