Chương 12: Tiểu Dữ, lại đây (H nhẹ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ông thầy thuốc làm nghề bán rượu, chữa bệnh cũng giống như việc ủ rượu vậy.

Vết thương của hai người họ sau khi được chăm sóc sơ qua, liền bị đặt lên giường tre, giống như đang xông hơi vậy.

Dưới giường tre là hơi rượu, còn trên giường là người.

Quý Đình Dữ đã tỉnh dậy rất nhiều lần, nếu không phải thấy bên ngoài sân đầy thịt muối treo đầy, cậu đã nghi ngờ bác sĩ muốn làm món nhắm từ họ như say miêu say lang.

Cậu mê man ngắt quãng suốt hai ngày mới hạ sốt hoàn toàn, mỗi lần tỉnh dậy đều không thể cử động vì Hạ Chước cứ nắm chặt tay cậu, không chịu buông.

Bác sĩ nói vết thương của Hạ Chước còn nghiêm trọng hơn cậu rất nhiều, may mà có vết thương đó cứu mạng, nếu không, người này đã chẳng còn sống nữa.

Anh mấy ngày nay không tỉnh, nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay Quý Đình Dữ, ngay cả khi bác sĩ định tách hai người ra để đổi giường, cũng không thể nào bẻ được tay Hạ Chước ra.

“Cậu ấy là người đáng tin cậy, đối tượng của cậu rất tuyệt,” bác sĩ vừa rót rượu vào miệng vừa nháy mắt với Quý Đình Dữ.

Bác sĩ có bộ râu rậm rạp, rượu vừa uống xong đã chảy xuống râu thành giọt.

Quý Đình Dữ ngớ người, “Anh ấy không phải đối tượng của tôi.”

Ông râu xồm còn lém lỉnh hơn cậu: “Không phải? Vậy cậu là gì của cậu ấy? Chắc cậu chưa thấy vẻ mặt của cậu ấy khi tôi cố bẻ tay cậu ấy ra, đau đấy, như thể tôi đang cắt trái tim của cậu ấy vậy.”

Quý Đình Dữ chớp mắt, cúi xuống nhìn bàn tay to với đầy vết thương đang nắm chặt lấy mình, móng tay gãy, da trên xương ngón tay bị nứt, còn vô số vết thương đỏ thẫm...

Cậu đột nhiên cảm thấy một cơn đau không thể diễn tả nổi.

Như thể trái tim đã biến thành một mảnh vải cũ mỏng, chỉ chực đứt tung, có ai đó kéo sợi chỉ đó, lôi cả trái tim mềm của cậu ra.

Chỉ cần chậm thêm chút nữa thôi, cậu nghĩ.

Có lẽ chỉ cần chậm thêm vài giờ, vài phút, họ sẽ không bao giờ mở mắt được nữa, sẽ mãi mãi bị đông cứng trong cái góc xảo quyệt ở Phòng Phong Động đó, thành một khối băng lạnh lẽo ôm chặt lấy nhau.

Và câu chuyện mạo hiểm kéo dài từ hoàng hôn đến bình minh này, sẽ cùng với họ bị chôn vùi mãi mãi trong một ngọn núi tuyết nào đó ở Ni Uy Nhĩ.

Không bao giờ sẽ có người thứ ba biết được, rằng người chưa từng gặp mặt ấy đã làm gì vì cậu.

Dù anh có biến thái đến đâu, nhưng tôi sẽ mãi mãi trân trọng tình cảm của anh, Đạt Mông.

Cậu nắm lấy bàn tay đang nắm chặt tay mình, áp vào trái tim.

---

Hạ Chước tỉnh lại vào ngày thứ ba, lúc đó Quý Đình Dữ vừa mới chợp mắt xong, mở mắt ra đã thấy anh đang xoay đầu nhìn mình.

“Anh tỉnh rồi.”

“Ừ.”

“Còn đau ở chỗ nào không?”

“Không.”

Hạ Chước không chớp mắt nhìn cậu, tay nâng lên, dường như muốn chạm vào tai cậu, nhưng lại run rẩy không dám.

“Tai của em có phải đã hỏng rồi không, trước khi tôi mê man tôi hình như thấy nó chảy rất nhiều máu...”

Ngực Quý Đình Dữ quặn thắt.

“Đó là máu của anh, Đạt Mông.”

“Tay anh đang chảy máu, nhưng anh sợ tôi ngủ, nên cứ xoa mặt tôi mãi.”

Hạ Chước ngớ người một chút, cúi đầu nhìn tay mình, ngơ ngác một lúc lâu rồi đột nhiên đứng dậy, ôm chặt lấy cậu vào lòng.

“Thật may cậu không sao...”

Cậu nhắm mắt thở dài, hơi thở ấm nóng phả lên cổ Quý Đình Dữ, nóng như dung nham.

Cơ thể bị xông hơi với rượu khiến mồ hôi chảy đầm đìa, khi chạm vào nhau dính chặt không rời, như vừa trải qua một đêm tình ái mãnh liệt, nhưng Quý Đình Dữ không giãy giụa, cậu chỉ cảm thấy an tâm.

Bác sĩ vừa bước vào liền thấy hai người ôm nhau, “Ôi chúa ơi! Cậu tỉnh rồi! Trước hết đừng ôm, Đạt Mông cậu cần thay thuốc.”

Quý Đình Dữ ngượng ngùng, vội vàng thoát khỏi vòng tay của Hạ Chước.

Hạ Chước không chịu, ôm chặt lấy eo cậu hơn nữa, khuôn mặt chôn sâu vào vai cậu không ngừng cọ.

“Đủ rồi... Tôi còn chưa đồng ý với anh đâu!” Quý Đình Dữ ngẩng đầu tránh khỏi, Hạ Chước lại nhân cơ hội cọ vào cổ cậu, đôi môi nóng bỏng áp vào yết hầu cậu, gần như muốn nuốt chửng cái điểm nhô lên đó, “Nhưng tôi thật sự rất muốn hôn em, phải làm sao đây?”

“Cậu... ở đây còn có người mà!” Quý Đình Dữ đỏ bừng mặt.

(Yu: ko mặt dày sao cua đc con....)

“Nếu không ai nói, em có chịu cho tôi một nụ hôn trước không?”

“Tôi sẽ tát cho anh một cái, anh có muốn không?”

Ông râu xồm cùng ông bác sĩ đứng tuổi híp mắt cười, ho khan giọng điệu quái dị: “Được rồi Đạt Mông, chúng tôi biết cậu thích ôm mèo nhỏ của cậu, nhưng cũng không cần dùng nhiều sức như vậy đâu, vết thương của cậu lại chảy máu rồi.”

Hạ Chước lúc này mới chịu buông cậu ra, Quý Đình Dữ quần áo xộc xệch, mặt đỏ bừng, nhảy khỏi giường định chạy đi.

“Để họ kiểm tra cho em.” Hạ Chước kéo cậu lại.

“Tôi đã kiểm tra rất nhiều lần rồi...”

“Kiểm tra thêm lần nữa, tôi muốn nhìn.”

Biết anh thực sự lo lắng, Quý Đình Dữ đành phải ở lại, ngồi trên chiếc giường nhỏ của mình nhìn anh.

Ông râu xồm giúp anh thay thuốc, ông bác sĩ đứng tuổi thì châm lửa đốt giường tre, hơi nước từ rượu trắng bốc lên cuồn cuộn không ngừng.

Hạ Chước nửa ngồi dậy, hai tay chống giường phía sau, eo chỉ khoác nhẹ một chiếc chăn mỏng, thân hình cường tráng giống như một ngọn đồi xanh tươi đẹp.

Rượu trắng được chưng lên, từng giọt mồ hôi lăn dài từ xương quai xanh của anh xuống dưới, trượt qua ngực đầy vết thương, rồi chảy xuống bụng, nơi có hai vết thương mới rỉ máu.

Chỉ cần thêm một chút nữa, anh có thể sẽ mất mạng.

(Yu: Tr ơi, ko tiếc mạng sống để cứu em, 2 đứa lm má mì đau tim quá😭😭)

Quý Đình Dữ cảm thấy đau lòng, nghiêng đầu không nỡ nhìn thêm.

Hạ Chước vỗ vỗ chỗ trống trên giường tre bên cạnh, “Lại đây.”

Dù không muốn, Quý Đình Dữ cũng tiến lại gần, cúi đầu xuống.

Hạ Chước đưa tay vuốt ve cổ Quý Đình Dữ, ấn mạnh đến khi trán hai người chạm nhau, “Tôi không sao, mọi chuyện đã qua rồi, đừng buồn nữa.”

“Đã biết...” Quý Đình Dữ nghẹn ngào, đứng dậy.

Cậu liếc thấy ánh mắt trêu chọc của ông râu xồm đối diện, người này dùng tiếng Đức nói: “Không phải cậu nói không phải đối tượng sao?”

Quý Đình Dữ ngượng ngùng gãi đầu.

Hạ Chước hỏi: “Hắn nói gì vậy?”

“Nói anh là đồ ngốc.”

“Vậy em không phủ nhận việc tôi là bạn trai em đúng không?”

(Yu: Thủ đoạn vô biên.....)

“? Anh nghe hiểu còn hỏi làm gì nữa!”

-

Kết quả kiểm tra của Quý Đình Dữ đều tốt.

Lỗ tai không có vấn đề, vết bỏng ở đùi cũng không quá nghiêm trọng, nhưng ngón út tay phải lại bị gãy xương.

Ông râu xồm băng bó cho cậu, dùng hai mảnh gỗ nhỏ để cố định.

Cả hai người hồi phục nhanh chóng.

Chỉ trong ba, bốn ngày, Hạ Chước đã có thể xuống giường, còn Quý Đình Dữ thì trở lại như bình thường, chỉ có tay là vẫn còn khó sử dụng, khi dùng đũa, tay của câu trông rất kì quái, cứ như hoa lan.

Ông râu xồm không có sở thích nào đặc biệt, ông thích uống rượu và hay tìm họ để uống cùng, đặc biệt là Hạ Chước.

Vì Hạ Chước có tửu lượng tốt, không nói nhiều khi uống, và khi say cũng chỉ nhìn chằm chằm Quý Đình Dữ mà không làm gì khác, khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Có lần, ông râu xồm thấy Hạ Chước nhìn quá đỗi chăm chú, ông say khướt lao đến nói: “Đạt Mông, không! Tôi biết cậu muốn làm gì, nhưng giờ không được! Tiểu Dữ còn đang bệnh, cậu sẽ làm tổn thương cậu ấy đấy.”

Quý Đình Dữ suýt nữa phun cả cơm ra, nắm lấy râu ông râu xồm đòi kéo, khiến ông sợ đến mức chạy khắp nơi.

(Yu: này ko đội vợ lên đầu sao đc😼)

Hạ Chước đứng nhìn, không thay đổi nét mặt, chậm rãi rót ba ly trà lạnh.

Thực ra không thể trách anh.

Ban đầu, khi ông râu xồm mời uống rượu, Hạ Chước vẫn tham gia, nhưng sau đó nghe nói rượu này ngâm với nhung hươu, anh liền không động đến dù chỉ một giọt.

Quả thật quá nóng.

Uống rượu vào, cơ thể anh gần như mỗi đêm đều nóng lên, không thể kiểm soát.

(Yu: nhung hương là xuân dược hả....)

Ban đầu, hắn còn tưởng rằng nằm gần Quý Đình Dữ, nghe thấy mùi hương của cậu nên mới không kiềm chế được, nhưng sau đó mới biết là do rượu, anh là một người lâu không có bạn gái, sao chịu nổi loại rượu này.

Nhưng ngay cả khi ngừng uống rượu, dư âm vẫn còn, khiến cơ thể anh không ngừng nóng lên.

Quý Đình Dữ ngủ chung giường, bất cứ động tĩnh gì cũng không qua được tai cậu.

Ban đầu, cậu còn ngượng, nhưng dần dần lại thấy buồn cười: Trên núi tuyết bị kẻ bắt cóc hành hạ thế nào cũng không sao, giờ lại bị một loại rượu thuốc hành hạ đến gần như phát điên.

“Đây quả là một loại thuốc bổ hoàn hảo, ông râu xồm mà bán loại rượu này thì đã giàu từ lâu.” Cậu thầm nghĩ khi Hạ Chước đêm đó lại phải ra ngoài tiểu đêm lần thứ hai.

Trong bóng tối, người vốn định rời đi lại đột nhiên quay đầu nhìn cậu, không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm một hồi lâu.

(Yu: đg là hơn 11h đêm à nha, bảo nhìn chằm chằm khác j ma ko...)

Quý Đình Dữ bị nhìn đến nỗi lưng toát mồ hôi, cố gắng rúc sâu vào giường, nhưng Hạ Chước đột nhiên quay lại, nhẹ nhàng đè lên người cậu.

“Nếu em tiếp tục trêu tôi, tôi sẽ khiến em phải trả giá.”

Cơ thể anh nóng đến mức như sắp nổ tung, đè lên Quý Đình Dữ khiến cậu cảm thấy như có một con thú hoang đang đè lên mình.

Quý Đình Dữ tim đập loạn nhịp, sửng sốt vài giây mới lắp bắp: “Tôi... tôi không giúp anh được đâu, tay tôi bị gãy.”

“Tay gãy vẫn còn có cách khác.”

Hạ Chước đặt tay xuống dưới, mạnh mẽ cắn vào môi cậu.

Cái quái gì thế này?

Quý Đình Dữ kinh ngạc, cậu ngây thơ đến mức chưa từng trải qua chuyện này.

Nhưng cậu quyết không thể thua.

“Em cứ thử đi, em dám làm, tôi sẽ cắn đứt.”

Anh đã dọa lớn, không tin lần này đối phương còn nói được gì!

Nhưng đối phương chỉ ghé sát vào vai anh, thì thầm lạnh lùng bên tai: “Anh cứ cắn đi, tôi thế nào cũng chấp nhận.”

“Biến đi, biến đi, biến đi!” Quý Đình Dữ mặt đỏ bừng.

Phiền thật, tại sao mình lại thua nữa rồi!

Hạ Chước khẽ cười, từ từ rời khỏi người hắn, vỗ nhẹ vào tai mèo nhỏ của cậu.

“Em chỉ dựa vào việc tôi không nỡ làm tổn thương em.”

-

Khi Hạ Chước quay lại, trời đã sáng rực, Quý Đình Dữ nằm trong chăn nguyền rủa anh.

Nhưng không ngờ, ngày hôm sau mọi thứ đã thay đổi.

Trong bữa trưa, bàn ăn đầy những món hầm thịt muối, chỉ có một đĩa nhỏ củ cải trắng, trông vừa ngọt vừa giòn.

Cậu không thích ăn thịt, nên chỉ ăn củ cải, càng ăn càng thấy nóng, cay đến nỗi trong cổ họng như có lửa, vừa uống nước vừa thắc mắc: “Sao đồ chua cũng có mùi rượu?”

“Vì nó được ướp với rượu đấy."

(Yu: hả????)

“Cái gì là rượu chứ!” Quý Đình Dữ thầm nghĩ muốn chửi thề.

Râu xồm tưởng rằng cậu nói về rượu ngâm pín bò, chưa kịp mở miệng đã cười đến run vai, cả ba người ngồi trên bàn đều nhìn chằm chằm vào cậu mà cười.

Quý Đình Dữ đưa tay lên sờ, thấy máu mũi chảy ra, “Tôi...”

Cuối cùng cũng không tránh được...

Cậu mỗi ngày đều tỏ ra thanh tịnh, trêu chọc Hạ Chước, đến khi thật sự đến lượt mình mới phát hiện ra bản thân còn không chịu nổi hơn người ta.

Chưa đợi đến tối, miệng đã khô khốc, khó khăn lắm mới lên được giường thì thân thể đã nóng như lò lửa, hơi nóng và mồ hôi làm ướt cả chăn, đến mức cậu chỉ muốn chạy ra ngoài tuyết mà giải nhiệt.

Thế mà bên cạnh, Hạ Chước - người thường ngủ sớm - lại cứ dựa vào đầu giường đọc sách, xem báo, không chịu ngủ.

“Sao anh còn chưa ngủ?”

“Đợi em.”

“Đợi tôi làm gì!” Cậu trừng mắt nhìn.

“Đợi em ngủ rồi tắt đèn cho em.” Hạ Chước không quay đầu, trả lời.

(Yu: chắc tại mi thường nói mấy câu biến thái quá nên ngta hiểu nhầm á=))))

“...”

Quý Đình Dữ tức nghẹn cả người.

“Bây giờ thì tắt đi.”

Tôi cần phải ngủ ngay, ngủ càng nhiều càng tốt!

Hạ Chước liếc câuh một cái, thu lại cuốn sách, với tay tắt đèn.

Phòng lập tức chìm vào bóng tối.

Trong không gian tĩnh lặng, từng nhịp thở đều không thể giấu đi.

Không biết có phải vì đã lâu rồi không làm, Quý Đình Dữ lăn lộn mãi vẫn không ngủ được, còn không dám gây tiếng động lớn, cứ cuộn chăn lăn qua lộn lại như bánh nướng áp chảo.

“Em còn định lăn lộn đến khi nào nữa?”

Giọng nói khàn khàn, lười biếng đột ngột vang lên, một cánh tay từ sau lưng bất ngờ duỗi ra ôm cậu.

Hạ Chước dường như vẫn còn ngủ, hơi thở ấm áp phả vào cổ Quý Đình Dữ, khiến cậu nổi da gà, trái tim hoảng loạn!

Không phóng đại chút nào, Quý Đình Dữ cảm giác như linh hồn bé nhỏ của mình đã bị dọa tan.

“Anh... Anh tránh xa tôi một chút, người của anh nóng chết đi được.”

“Rốt cuộc là tôi nóng hay em trong lòng nóng?” Hạ Chước nhắm mắt lại, hỏi sát vào cổ cậu.

“Tôi... Tôi đi ra ngoài một chút...” Mặt cậu đỏ bừng, muốn chạy ra ngoài.

Nhưng cánh tay đang ôm lấy eo cậu bỗng dưng siết chặt, “Bên ngoài đang có tuyết, em định chạy đi đâu?”

Quý Đình Dữ phiền đến mức muốn chết, liền không thèm quan tâm, khủy tay thúc về sau một cái: “Anh giả vờ gì chứ! Không phải anh mới ra ngoài hai ngày trước sao!”

Lúc này Hạ Chước mới mở mắt ra, hai người nhìn nhau trong bóng tối, Quý Đình Dữ lập tức cảm thấy máu toàn thân sôi trào.

“Đừng ra ngoài, vừa hạ sốt mà lại lạnh nữa sẽ tái phát.” Ánh mắt anh lạnh lùng, không cho phép cự tuyệt mà kéo người vào lòng.

Hai người như hai chiếc thìa nằm nghiêng sát vào nhau, Hạ Chước to lớn hơn Quý Đình Dữ hẳn hai vòng, có thể hoàn toàn bọc lấy “chú mèo nhỏ” ướt sũng. Bàn tay dài của anh nhẹ nhàng vuốt ve đôi tay nhỏ của Quý Đình Dữ, sau đó dán vào bụng cậu, lòng bàn tay ấm áp, như đang truyền một dòng nước ấm vào cơ thể cậu.

“Em ngại bị người khác nhìn, tôi sẽ giúp em che đi.”

Bàn tay đặt trên eo bắt đầu di chuyển lên.

Tôi chỉ sợ bị anh nhìn thôi! Đồ biến thái!

(Yu: Ăn ở kiểu j mà toàn bị vợ nói là biến thái vậy con.....)

“Vậy anh... Ang hãy che mắt lại.” Quý Đình Dữ nhỏ giọng nói.

“Em chắc chứ? Khi thị giác bị phong tỏa, tai sẽ trở nên rất nhạy bén. Tôi là sói, có thể nghe được cả hơi thở nhẹ nhất của em.”

“Tôi...” Mặt cậu trắng bệch, cơ thể lại nóng bỏng, không dám quay đầu, dùng sức úp mặt xuống gối.

Nhưng ngực của Hạ Chước vẫn áp vào lưng cậu, hơi thở phả vào tuyến mẫn cảm của cậu, khiến toàn thân cậu run rẩy.

“Trong đêm tuyết lớn như vậy, em có biết trời này thích hợp làm gì không?”

“... Ngâm chân.” Quý Đình Dữ cắn môi trả lời khó khăn.

“Sai rồi.” Hạ Chước nói: “——thích hợp nhất là nhĩ tấn tư ma.”

(Yu: là j zij =)?)

Anh cố tình để môi chạm nhẹ vào tai Quý Đình Dữ, giọng nói trầm thấp, trong không khí nóng rực này trở nên nguy hiểm nhưng cũng đầy cám dỗ.

“Em ngượng ngùng, tôi sẽ giúp em che mắt lại, cũng không khác gì.”

Lòng bàn tay lạnh lẽo rơi xuống, che lấy đôi mắt cậu.

Đúng như Hạ Chước nói, khi thị giác bị phong tỏa, tất cả các giác quan khác trở nên cực kỳ nhạy bén.

Quý Đình Dữ liếm môi, yết hầu như bị lửa thiêu đốt, tai như đang bị ong vỡ tổ, nhưng tất cả đều trở nên mờ nhạt.

Bởi vì mí mắt trở thành giác quan quan trọng nhất.

Cậu cảm nhận được bàn tay đặt trên mắt mình, ngón tay thon dài, ôn hòa. Trong đầu hiện lên hình ảnh Hạ Chước từng nghiền nát điếu thuốc bằng ngón tay cái và ngón áp út của anh.

Mỗi ngón tay của anh đều đẹp đẽ như tác phẩm nghệ thuật, như thể được điêu khắc từ ngọc thạch, các khớp xương giống như từng đốt tre, dưới làn da mỏng trên mu bàn tay, là gân xanh nhịp đập rõ ràng.

Tay lạnh quá... Lạnh đến thật dễ chịu...

Quý Đình Dữ hít thở sâu sự mát lạnh duy nhất trên cơ thể, khẩn trương muốn được mát mẻ hơn...

“Tiểu Dữ, em đang tưởng tượng về tay của tôi đúng không?”

(Yu: sao đoán đc hay vậy. Dạy má với con rể☺️☺️)

Giọng nói lạnh lẽo đột ngột vang lên.

Quý Đình Dữ lập tức đứng hình, đầu óc trống rỗng.

Bởi vì ngay khi Hạ Chước nói câu đó, cậu đã giải phóng, còn phát ra một tiếng...

Trời ơi, tôi đang làm gì thế này...

Cậu cảm thấy còn khó chịu hơn khi bị nghẹn, như thể bị đông cứng lại, không dám động đậy, nội tâm điên cuồng mong Hạ Chước nói gì đó, dù chỉ là một câu đùa cũng được, miễn là có thể phá vỡ sự xấu hổ này.

Nhưng Hạ Chước không nói gì cả.

Ngay khi Quý Đình Dữ kết thúc, anh lập tức lùi lại, rời khỏi cơ thể Quý Đình Dữ, lật chăn đứng dậy, mang giày xuống giường, đi đến cửa và bật đèn.

Phòng bỗng chốc sáng rực, Quý Đình Dữ theo bản năng nhắm mắt lại, đôi tai mèo nhỏ trên đỉnh đầu mềm mại rũ xuống.

Anh giận rồi sao...

Vì tôi không cẩn thận nghĩ về tay anh...

Quý Đình Dữ cảm thấy mình thật hoang đường.

Nhưng cậu không biết rằng, trong phòng tắm chỉ cách một bức tường, Hạ Chước bước nhanh vào, cởi quần áo ra và ngồi xuống trong chậu nước lạnh.

Khi anh ngồi xuống, nước bắn tung tóe ra ngoài, nửa thân trên cường tráng lộ ra khỏi mặt nước, tay phải ẩn dưới nước, tay trái bám vào mép chậu, gân xanh trên cổ tay phồng lên liên tục.

Anh nhắm mắt ngẩng đầu, trong đầu hiện lên những hình ảnh không ngừng, gân cốt căng cứng như nghiến răng.

Nhưng anh vẫn không thể đạt đến.

Vì anh phát điên muốn chạy về phòng, chiếm đoạt hết thảy của Quý Đình Dữ trên chiếc giường nhỏ đó.

(Yu: bạo quá nhỏ lại chạy h👽💦)

Ngay khi ý nghĩ đáng chết này xuất hiện, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân khẽ khàng, một bàn tay nhỏ nhắn màu trắng gõ nhẹ hai cái vào cánh cửa rồi đẩy cửa bước vào.

Đầu tiên là đôi tai mèo nhỏ xuất hiện.

Hạ Chước đại phát từ bi buông tha, chính cậu lại tự giao mình tận nơi.

“Đến làm gì?”

Hạ Chước ngước mắt lên, trong ánh mắt sương mù ướt át, cuộn trào lên cơn bão giận.

“Tôi…” Quý Đình Dữ nhìn thấy cảnh tượng trong bồn tắm thì sững sờ một chút, nhanh chóng cúi xuống, “Râu xồm bảo tôi nhắc anh, nước lạnh không nên ngâm lâu…”

Hạ Chước quét mắt từ đầu đến chân Quý Đình Dữ một lượt, lưỡi chậm rãi liếm qua hàm răng, rồi giơ tay chạm nhẹ vào đầu ngón tay.

“Tiểu Dữ, lại đây.”

---

Tác giả có điều muốn nói:

Miêu miêu: Làm gì? Anh không phải bị tôi làm tức giận mà bỏ đi sao!

Lang: Lại đây nói chuyện tiếp.

Miêu miêu: Tôi nhất quyết không đi, nếu tôi qua đó anh nhất định sẽ bắt tôi!

Lang: Em không qua thì làm sao tôi bắt em được.

(Yu: ko ngờ bộ này có h luôn:0)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro