Chương 13: Anh thật là bẩn chết đi được!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh muốn gì?"

"Đưa xà phòng cho tôi."

(Se: thì ra là ko có H, tui đg mong chờ điều j....)

Hạ Chước dùng cằm chỉ về phía góc sàn nhà, nơi đặt một đống đồ dùng vệ sinh.

"Ừ..." Quý Đình Dữ không mấy tình nguyện đi vào.

Mặt đất trơn ướt, cậu mang dép lê bước chậm rãi, cúi người xuống lấy xà phòng. Động tác đó làm lộ phần eo thon của cậu.

Ánh mắt Hạ Chước chằm chằm như kẻ xem trộm, lặng lẽ dõi theo.

Anh thấy eo của Omega rất nhỏ, đường cong cơ bắp hai bên thắt lưng dần thu hẹp từ xương ngực xuống, phía trên mông hõm sâu vừa phải, trông thật đáng yêu. Nếu hôn lên, chắc chắn sẽ không muốn rời ra.

(Se: ái chà chà.....)

Quý Đình Dữ vẫn đang cẩn thận chọn xà phòng, không khí ẩm ướt hoà quyện với hương vị vừa mới phóng thích từ cơ thể cậu, từng chút một ngấm vào mũi Hạ Chước.

Điều này khiến Hạ Chước nóng bừng cả người, đầu óc căng thẳng, không kìm được mà liếm môi, như muốn cướp lấy hương vị ấy từ không khí.

Trong đầu hình ảnh càng lúc càng rối loạn, cảm giác ấm áp trong cơ thể làm tan chảy lý trí, nước bọt trong miệng tăng lên khiến hầu kết liên tục chuyển động, cho đến khi Quý Đình Dữ quay lại, "Đây, khối này được không?"

Hạ Chước đột nhiên mở to mắt, nhìn thẳng vào cậu!

Ánh mắt đó giống như sói đói thấy mồi, xâm chiếm mãnh liệt, khiến Quý Đình Dữ giật mình lùi lại, chân bất ngờ trượt, "A ——"

Cảm giác đau đớn trong tưởng tượng không xảy ra, vì Hạ Chước đã nhanh tay bắt được cậu. Nhưng khi nắm chặt, hành động này lại không thể che giấu ý đồ tội lỗi.

(Se: nhớ cảnh mấy bộ phim ngôn tình kiểu nữ9 ngã vào lòng nam9 rùi nam9 bảo "cô gái này thật thú dị")

Cuối cùng, đến kẻ ngốc cũng nhận ra, sự căng thẳng giữa họ không chỉ đơn thuần là vì một hành động.

"Anh... Đồ biến thái..." Cậu xấu hổ đến không thốt nên lời.

Hạ Chước càng muốn bày tỏ: "Tôi đang làm điều mà em vừa tưởng tượng."

Em có dục vọng với tôi, nhưng dục vọng của tôi dành cho em còn lớn hơn.

(Se: Tưởng như lào)

"Tôi..." Quý Đình Dữ bối rối không biết phải nói gì, dù sao thì bản thân cũng là người khơi mào trước, "Anh cứ... Để tôi ra ngoài trước rồi... Tiếp tục..."

Hạ Chước không nói gì, chỉ dùng ánh mắt đói khát nhìn câuh, như sói rình mồi, gắt gao nhìn —— điều này khiến Quý Đình Dữ hiểu rõ rằng, lần này câuh không thoát được.

"Anh là đồ biến thái, thả tôi ra nhanh lên..."

Quý Đình Dữ xấu hổ đến mức muốn tìm chỗ nào chui xuống, bị người khác nắm tay và xem cậu như một đối tượng tưởng tượng, mẹ nó, chuyện gì thế này!

"Cho tôi nắm chút nữa, Tiểu Dữ." Hạ Chước thở nặng nề, giọng nói lộ rõ sự kìm nén, tay to như gông xiềng chặt cậu.

"Em ngoan một chút, tôi sẽ không nắm tay em nữa."

Rõ ràng, hành động "nắm" này không giống như việc nắm tay thông thường.

Quý Đình Dữ đỏ mặt, không biết phải làm sao, cuối cùng tự nhủ: Dù sao anh cũng đã giúp tôi trước, giờ tôi trả anh một lần cũng được.

Cuối cùng, cậu thực sự để Hạ Chước nắm lấy tay mình hơn mười phút.

Cho đến khi Hạ Chước đột nhiên ngẩng đầu lên, nhắm mắt lại và phát ra một tiếng thở hổn hển, mặt nước dường như gợn sóng rồi lại yên bình.

"Tốt rồi." Anh buông tay ra.

"Tốt cái đầu anh!" Quý Đình Dữ cầm lấy xà phòng và ném về phía anh.

(Se: ngoan xinh yêu bt nói tục rùi😞)

Hạ Chước vui vẻ, không tránh né, để cho cậu ném một chút cho hả giận, nhưng vẫn giận đến nỗi đầu bốc khói, bất giác cảm thấy việc nắm tay vừa rồi rất dễ chịu, vì vậy cậu cố tình đi rửa tay bằng nước tắm của Hạ Chước.

Còn mắng anh: "Anh thật là bẩn chết được, anh đúng là đồ khốn!"

"Trong nước có đồ của tôi."

(Se: 👽💦)

"A a a câm miệng đi! Đừng nói nữa!"

Quý Đình Dữ giậm chân lạch bạch chạy ra ngoài, Hạ Chước nhìn bóng dáng cậu, cười đến run cả vai.

Sau khi bị rượu hươu làm say suốt năm sáu ngày, lần này là lần thỏa mãn nhất của anh, đến mức toàn thân đều giãn ra.

Đặt cánh tay lên bồn tắm, anh cầm lấy bàn tay Quý Đình Dữ, đặt lên mặt, rồi nhẹ nhàng liếm một chút.

(Se: thu lại xíu đi con rể, ko vợ sợ quá chạy đấy👽💦)

Quý Đình Dữ không thể uống rượu, cậu chỉ ngủ một đêm là tỉnh táo lại.

Hạ Chước sau khi uống đại bổ đan cũng đã tỉnh táo, cuối cùng cả hai có thể ngủ một giấc ngon lành.

Quý Đình Dữ sau khi cơ thể hồi phục gần như hoàn toàn lại liên lạc với căn cứ một lần nữa, nhưng tình hình có vẻ không mấy khả quan.

Hạ Chước không hỏi nhiều, vì đây là công việc của chính cậu, và anh tin tưởng Quý Đình Dữ sẽ có những phán đoán chính xác hơn.

So với việc đó, điều Hạ Chước quan tâm hơn chính là ——

“Cậu muốn đổi cái này với tôi?”

Người đàn ông râu xồm cầm một chiếc đồng hồ ngọc bích, không dám tin vào mắt mình khi nhìn Hạ Chước. Hắn thật sự không hiểu nổi vì sao Lang Vương, kẻ lúc nào cũng trong trạng thái động dục, lại muốn đổi một chiếc đồng hồ quý giá để lấy hai củ cải.

(Se: ng giàu có khác.....)

"Ừ, tôi không cần rượu ngâm, có củ cải tươi không?"

"Có, nhưng tôi chỉ giấu được hai củ, không nỡ ăn."

"Đưa hết cho tôi."

“Này Đạt Mông! Cậu không cần quá tham lam như thế! Tôi đã nói là không nỡ ăn mà!” Hắn liền nhét lại chiếc đồng hồ, như thể bảo vệ hai củ cải quý báu của mình.

Trên dãy núi tuyết, rau tươi theo mùa có giá trị như vàng, hắn còn định giữ lại để làm mồi cho rượu Tang Bố.

Hạ Chước không nói gì, chỉ cởi hết nút áo và kim cài áo của mình ra, đưa qua, "Ba món này đều cho ông, tôi chỉ cần hai củ cải đó."

"Nhưng mà..."

“Tin tôi đi, so với củ cải, Tang Bố chắc chắn sẽ thích đá quý hơn.”

“Cậu chắc chắn chứ? Hắn chỉ là một con bò hoang! Bò thì làm sao thích đá quý được?!”

(Se: hả.....bò :0????)

“Chính vì suy nghĩ như thế, nên đến giờ ông vẫn chưa thể cưa đổ hắn.”

Hạ Chước mắt sắc như dao, nụ cười càng sâu hơn, sắc bén như mũi dao nhỏ, cắt thẳng vào lòng người, khiến ai nghe cũng không thể không tin.

"Được rồi, để tôi thử một lần..." Người đàn ông râu xồm nói.

(Se: bò nó còn cao cấp hơn mình🤗🤗)

"Nhớ kỹ, ngoài đá quý, đừng tặng thêm bất cứ thứ gì khác."

"A? Thật không sao? Tôi còn chuẩn bị cho hắn một nắm cỏ xanh tươi mới, có lẽ nếu hắn thích thảo dược, hắn sẽ ngay lập tức đồng ý. Cậu nghĩ sao?"

"Không đâu, hắn sẽ chỉ nhai lại rồi nhổ lên mặt ông thôi."

“……”

Người đàn ông râu xồm hậm hực cất đá quý vào, theo ánh mắt Hạ Chước nhìn về phía góc phòng, chỉ thấy đôi tai mèo vàng lộ ra khỏi đống tuyết, đó là Quý Đình Dữ đang ngồi chơi với con thỏ.

“Này Đạt Mông, tại sao cậu lại muốn đổi củ cải? Cậu đâu phải người thích ăn chay.”

Hạ Chước nhìn lâu vào đôi tai mèo kia, “Gần đây em ấy không chịu ăn uống, không ăn cơm đàng hoàng.”

"Trời ơi, vậy là cậu muốn cho mèo nhỏ của cậu ăn cho đỡ thèm sao?” Người đàn ông râu xồm từ đáy lòng ngưỡng mộ: “Nếu là tôi, tôi đã sớm để cậu cắn tuyến thể rồi!”

“Tôi mong rằng khi ngày đó đến, em ấy sẽ chịu cắn tôi.”

Người đàn ông râu xồm liền cười phá lên, “Cậu đúng là kẻ vô lại, còn chưa ở bên nhau đã muốn cậu ta cắn cậu rồi, cậu không nên thô lỗ với Tiểu Dữ quá!”

“……”

“Ý tôi là cắn tuyến thể của tôi.” Hạ Chước chán nản nói.

Quý Đình Dữ hôm nay ngủ trưa không yên giấc.

Cậu luôn có cảm giác có ai đó đang bóp tai cậu.

Bóp bên trái rồi bóp bên phải, bóp xong bên phải lại quay về bên trái, cậu không kiên nhẫn mà úp tai xuống, ép sát vào đầu, nhưng cái tay kia lại luồn vào tóc cậu mà xoay tròn.

(Se: khỏi nói các bác cũng bt là con rể tui đúng ko😼😼)

“Anh muốn chết sao? Tôi đang ngủ mà!” Cậu chộp lấy cái tay nghịch ngợm đó, mở mắt ra trừng kẻ đối diện, “Cẩn thận tôi bẻ gãy đôi tay đẹp đẽ của anh.”

“Em nghĩ tay tôi đẹp sao?” Hạ Chước tinh ý bắt lấy điểm chính.

Trời ơi, nói lỡ miệng rồi…

"Cũng tàm tạm, miễn cưỡng chấp nhận được."

"Vậy tôi có thể mong chờ một chút được không?"

Hạ Chước vuốt nhẹ xuống lòng bàn tay, nắm lấy đầu ngón tay hắn: "Có lẽ một ngày nào đó, em sẽ tự nguyện đan mười ngón tay với tôi, chứ không phải vì bị tôi ép buộc mà cho tôi nắm."

“Anh biết đó là cưỡng ép mà!”

“Tiểu Dữ, nếu em thật sự không muốn, tôi sẽ buông tay.”

Ngụ ý rằng, rõ ràng em chỉ đang giả vờ.

“Tôi…” Quý Đình Dữ phát hiện mình không thể phản bác lại.

Cậu đỏ mặt ngồi dậy, lúng túng chuyển chủ đề.

“Mấy giờ rồi? Này, đồng hồ của anh đâu?”

Cậu nhớ rõ Hạ Chước rất quý chiếc đồng hồ đó, thậm chí khi máu phun ra ở Phòng Phong Động, anh còn lau sạch trước tiên, sao hôm nay lại không mang.

“Đem đi đổi lấy thức ăn cho mèo rồi.” Hạ Chước đáp.

“… Chuyện gì kỳ quái vậy?”

Chẳng lẽ ở đây còn có con mèo nào khác ngoài tôi sao?

(Se: ko phải em thì là ai)

Ngực Quý Đình Dữ bỗng dưng đập mạnh, khó chịu mà quay đầu đi.

"Hai giờ rồi, dậy ăn chút gì đi." Hạ Chước kéo chăn của cậu lên.

"Không ăn, tôi không đói." Hiện tại chỉ cần nhìn thấy thịt muối là cậu muốn nôn.

"Sẽ không làm em buồn nôn đâu."

Hạ Chước từ phía sau mang đến một cái mâm, trên đó đặt hai chén canh nhỏ tròn trĩnh, một chén bên trái chứa đầy những miếng củ cải được nấu đến trong suốt, trông như chân mèo; chén bên phải là thịt bò hầm với củ cải mềm mại và ngon miệng.

Quý Đình Dữ sững sờ, tai mèo trên đầu từ từ cụp xuống.

Cậu thông minh như vậy, sao lại không hiểu được chứ.

——Không phải đổi cho mèo khác, mà là đổi thức ăn cho chính mình.

Sự khó chịu trong lòng ngay lập tức tan biến, trái tim đầy ắp niềm vui.

(Se: em bé đáng yêu quá😭)

"Đây chắc là thức ăn cho mèo đắt giá nhất nhỉ?"

Hạ Chước không che giấu: "Một bữa ăn này tôi tốn cả triệu."

"Bao nhiêu?!" Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần, Quý Đình Dữ vẫn không khỏi kinh ngạc, nhỏ giọng nói với Hạ Chước: "Đạt Mông, thực ra tôi thích đá quý hơn."

Hạ Chước bật cười, "Tôi sẽ cho em rất nhiêu, em tin không?"

"Haha, không tin."

Hạ Chước giả vờ giận dỗi mà gõ nhẹ lên đầu cậu, "Em ăn hết chúng đi, vậy tôi tiêu bao nhiêu cũng đáng."

"Được! Cảm ơn ông chủ."

Quý Đình Dữ chào anh theo kiểu quân đội, cầm lấy đôi đũa và bắt đầu ăn, trước khi ăn còn phải cắn một miếng củ cải.

"Ai, cắn nhẹ thôi, một miếng của em là mười ngàn đấy, lát nữa chuyển tiền cho tôi nhé."

"Em muốn tôi cho em cái khác không?" Hạ Chước nuốt miếng củ cải nói.

"Dừng lại, cấm nói chuyện khi đang ăn."

Quý Đình Dữ suốt đời tôn trọng hai thứ nhất, đó là thông tin và ẩm thực. Khi ăn thứ gì mà mình thích, cậu sẽ đặc biệt tập trung, thỉnh thoảng còn vô tình phát ra vài tiếng mèo rên rỉ, tóc bên tai rơi xuống mà không hề hay biết.

Hạ Chước cầm lấy chiếc lược trên đầu giường, đứng phía sau giúp cậu chải tóc.

Ngón tay thon dài của anh luồn qua những sợi tóc mềm mại màu cam ấm áp, nhấc một sợi lên, để nó tự nhiên trượt qua đầu ngón tay, lặp đi lặp lại vài lần mới lưu luyến gom chúng lại với nhau, buộc thành một búi nhỏ.

"Chặt quá không?"

"Không chặt, nâng lên một chút, buộc thấp quá thì cổ sẽ bị rát."

"Được."

"Anh có ăn không?"

"Không, nhưng tôi đang nướng thịt hươu."

"Tôi sẽ để dành một nửa củ cải cho anh, anh trộn với cơm mà ăn?" Anh biết Hạ Chước không thích ăn những món đó.

"Ừ, để lại một chút cho tôi là được."

Mặc dù muốn cậu ăn nhiều hơn, nhưng Hạ Chước sẽ không từ chối vào lúc này.

Theo Hạ Chước, việc chia sẻ thức ăn và buộc tóc là những việc chỉ có những người thân thiết nhất mới làm cho nhau, nhưng Quý Đình Dữ lại không thấy có gì khác biệt.

Cậu vô tư nhận sự gần gũi của Hạ Chước, dựa vào anh để chăm sóc, giống như ếch bị nấu trong nước ấm, hoàn toàn không nhận ra mối quan hệ giữa hai người đã vượt quá ranh giới.

Hạ Chước biết rằng ở đỉnh núi tuyết này, trải qua bao hiểm nguy để sống sót không dễ dàng gì, nhưng còn một phần nguyên nhân nữa là do tính cách của Quý Đình Dữ.

Mèo con là loài động vật sợ cô đơn nhất, chúng rất cảnh giác với người lạ, nhưng một khi đã chấp nhận ai đó vào vòng tròn của mình, chúng sẽ không giữ lại sự tin tưởng và thân mật.

Mặc dù ngụy trang bản thân mạnh mẽ, nhưng cậu luôn khao khát có ai đó có thể bước vào trái tim mình, không phản bội cậu, không bỏ rơi cậu, và mãi mãi đứng về phía cậu.

Đây không phải là đòi hỏi tùy tiện hay vô lý, vì cậu cũng đối xử với người khác bằng lòng chân thành như vậy.

(Se: em bé của tui😭😭)

Hạ Chước không khỏi tự hỏi, người mà anh đã làm tổn thương ở kiếp trước, thực sự là một người mềm yếu đến thế nào?

Cuộc đời Quý Đình Dữ trước đây được đánh dấu bởi sự kiện xảy ra khi cậu 27 tuổi.

Trước 27 tuổi, thử thách lớn nhất mà cậu là gặp phải là vụ cướp Ni Uy Nhĩ, sau đó, dù không thuận lợi lắm, nhưng cũng không có gì lớn.

Nhưng năm cậu 27 tuổi, một sự cố ngoài ý muốn mà không ai biết đã xảy ra, khiến toàn bộ đội ngũ của cậu bị giải tán, cậu cũng từ chức khỏi vị trí Chủ nhiệm Bộ Phóng viên, bị tổn thương cả về thể xác và tinh thần, tính cách thay đổi đáng kể, sau đó kết hôn với Hạ Chước, và ít khi tham gia vào công việc nữa.

Đến năm 29 tuổi, cậu đột ngột nhận lệnh điều động đến Tự Tư Đặc, bị đồng đội mới phản bội và chết tại đó.

Hạ Chước đã từng tự hỏi, tại sao cậu lại đồng ý kết hôn với mình khi tinh thần đã suy sụp như vậy.

Giờ thì anh đã hiểu, đó là lời kêu cứu của Quý Đình Dữ.

Cậu đã lâm vào tuyệt vọng, không lối thoát, khao khát người yêu có thể giúp mình tỉnh lại.

Nhưng Hạ Chước đã không làm được, anh đã gây thêm tổn thương cho Quý Đình Dữ vô số lần, khiến những năm cuối đời của cậu chỉ có thể như một con chuột nhỏ lẩn trốn trong góc tối, cuối cùng bị dồn đến đường cùng.

Kiếp trước, Hạ Chước và Quý Như Lan đã từng điều tra nguyên nhân cái chết của cậu và sự cố xảy ra khi cậu 27 tuổi, nhưng ai đó đã sử dụng mối quan hệ để che giấu cả hai sự việc, khiến họ không thể tìm ra bất cứ điều gì.

Hạ Chước đã hỏi bác sĩ tâm lý, rằng có mấy nguyên nhân khiến một người thay đổi tính cách và không muốn bị người khác chạm vào.

Thứ nhất là sự mất mát của người thân, mối quan hệ thân thiết bị phá vỡ, sẽ khiến họ sợ hãi việc thiết lập mối quan hệ thân mật với người khác.

Thứ hai là sau một tổn thương lớn về thể xác, họ sẽ theo bản năng tự phong bế mình.

Thứ ba là bị xâm hại bạo lực, để lại bóng ma tâm lý. Nếu nghiêm trọng, họ sẽ có phản ứng phòng vệ khi bị người khác chạm vào.

Hạ Chước không biết nguyên nhân nào đã khiến Quý Đình Dữ bệnh, nhưng dù là lý do nào, nó cũng đủ để anh đau đớn tận tâm can.

27 tuổi... Còn hai năm nữa...

"Tiểu Dữ, rốt cuộc em đã gặp phải điều gì đáng sợ vậy..."

Hạ Chước suy nghĩ miên man, ngón tay cũng theo đó mà trượt xuống, thậm chí sắp chạm đến tuyến thể nhạy cảm của Omega.

Nhưng Quý Đình Dữ vẫn không hề có cảm giác gì.

Cậu bưng chén nhỏ lên uống một hơi cạn sạch, hài lòng thở ra một hơi, gắp một miếng thịt bò đưa đến trước mặt Hạ Chước.

"Há miệng ra."

Miêu mễ run rẩy tai nhìn về phía anh, bên môi lộ ra hai chiếc răng nanh nhọn. Nụ cười ngang tàng và tùy tiện ấy khiến bất kỳ ai cũng không nỡ làm tổn thương.

Hạ Chước cúi đầu ăn miếng thịt bò, nghe thấy ngoài cửa sổ vang lên tiếng ưng kêu rét buốt, có người từ trên không trung hạ xuống.

Ngay sau đó, một chuỗi tiếng bước chân ồn ào vang lên ngoài cửa, Tang Nố và Ni Ân dường như đang ngăn cản ai đó tiến vào.

"Tiểu Thanh đến rồi!" Quý Đình Dữ phấn khích đứng bật dậy.

"Từ từ đã." Hạ Chước giữ cậu lại, ngón tay nhẹ nhàng tháo bỏ bím tóc nhỏ vừa buộc xong, "Tóc vẫn chưa sửa xong đâu."

"Ai ya, anh nhanh lên đi."

Cảnh tiếp theo giống như một màn kịch vừa diễn ra.

Quý Đình Dữ không kiên nhẫn giục, trong khi Hạ Chước chậm rãi hành động, tiếng bước chân sắc bén bên ngoài càng lúc càng gần, cho đến khi đẩy cửa vào.

Sa Mạc Thanh xốc rèm cửa lên, Hạ Chước đồng thời nhìn về phía cửa.

Hai ánh mắt đột ngột chạm nhau trong khoảnh khắc, ngón tay Hạ Chước vừa từ trán Quý Đình Dữ rơi xuống, liền chuyển sang bên cạnh, giúp cậu lau khóe miệng dính chút canh.

Tác giả có lời:

Miêu miêu: Anh còn định cho tôi thêm gì nữa?

Lang: Trước tiên hãy lộ hõm eo ra.

Miêu miêu: Anh chết đi đồ biến thái!

Sa Mạc Thanh nóng lòng rút đao: Ca ca, để tôi giúp anh xử lý hắn.

Miêu miêu: Tiểu Thanh, anh biết em đang vội, nhưng trước tiên....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro