Chương 15: Vẫn chưa nhớ ra tôi sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thực ra, dù là ở kiếp trước trên núi tuyết gặp lại hay lần đầu tiên gặp nhau ở quán rượu trong kiếp này, đó đều không phải là lần đầu tiên họ gặp mặt.

Từ khi Quý Đình Dữ còn là một cậu bé, cậu đã gặp Hạ Chước, và anh xuất hiện sớm hơn Sa Mạc Thanh rất nhiều.

Khi đó Quý Đình Dữ mới ba tuổi, còn Hạ Chước mười tuổi, họ đã sống cạnh nhau như hàng xóm trong suốt hai năm.

Khi còn nhỏ, Quý Đình Dữ đáng yêu vô cùng, mới học cách hóa thành hình người không lâu, trên đầu cậu là hai tai mèo nhỏ mềm mại, cái đuôi nhỏ mượt mà, thân hình tròn trịa, mặc quần đũng mở, chạy nhảy khắp sân chơi.

(Yu: chết vì sự đáng yêu này)

Tất cả bạn nhỏ đều thích cậu, khi chơi trò gia đình, ai cũng tranh làm cô dâu là Quý Đình Dữ, nhưng cậu bé Quý lúc đó lại rất lạnh lùng, không bao giờ để ai nắm tay hay chạm vào đuôi của mình, ngoại trừ một người, đó chính là Hạ Chước.

Vì anh trai Hạ không chỉ dịu dàng mà còn biết biến thành một con sói lớn, để mèo nhỏ Quý leo lên lưng như leo cầu trượt.

Quý Đình Dữ thích ăn kẹo, nên Hạ Chước luôn chuẩn bị sẵn một vại chocolate cho cậu. Mèo con vì muốn ăn kẹo mà dùng đủ mọi cách, kiễng chân nhỏ ôm lấy đầu sói to, "moa moa moa" mà hôn anh một cái rồi gọi anh.

Hạ Chước là cháu trai thứ hai trong nhà, người khác đều gọi anh là nhị ca, mèo nhỏ Quý cũng học theo gọi, nhưng cậu bé nói chưa rõ, nhị ca bị gọi thành "Ái".

Hạ Chước cười hỏi: "Tiểu Dữ thích anh sao? Gọi anh là gì?"

Trong mắt chỉ có duy nhất người anh trai, mèo nhỏ Quý cao ngạo mà đẩy người khác ra, rồi cười tươi rói hướng về phía anh, dang đôi tay nhỏ bé ôm lấy anh, như để thể hiện lòng trung thành mà hét lớn một tiếng: "Ái!"

Đó là một trong những khoảng thời gian tuổi thơ không nhiều nhưng rất đỗi ngọt ngào của Hạ Chước.

Chỉ là sau này họ xa nhau quá lâu, khi gặp lại, Hạ Chước đã quên mất cậu em trai này, và Quý Đình Dữ, khi đó chỉ là một chú mèo ba tuổi, cũng không nhớ rõ về quãng thời gian đó.

Cậu chỉ nhớ mang máng rằng mình từng có một con sói rất lớn, sẽ cho cậu ăn kẹo, cho cậu chơi cầu trượt, và còn đặt cậu lên đầu, để cậu làm vua một cõi, trở thành một đứa trẻ uy phong.

Lúc nhỏ, cậu còn từng ngây thơ nghĩ: Tại sao các bạn đều bị mình dọa chạy mất, có phải vì mình quá hung dữ không?

Con sói lớn bên cạnh bất đắc dĩ gật đầu: Đúng vậy, em hung dữ đến mức khiến người ta sợ chết khiếp.

---

Kiếp trước, cũng chính Hạ Chước là người đầu tiên nhớ lại ký ức này, nhưng anh còn chưa kịp nói ra, Quý Đình Dữ đã ra đi.

Hai kiếp đời chôn vùi trong bụi bặm cuối cùng lại một lần nữa được khơi gợi lên. Hạ Chước nói xong câu đó liền quay đầu, yên lặng nhìn cậu, đôi mắt xanh băng như một vùng biển sâu muốn biến mất, khiến người ta vừa lưu luyến vừa đau lòng.

Bởi vì kiếp trước họ đã có quá nhiều cơ hội, nhưng tất cả đều biến thành tiếc nuối.

"Vẫn chưa nhớ ra tôi sao? Lúc nhỏ em từng nói tôi là người anh trai tốt nhất."

Trái tim Quý Đình Dữ bất chợt rung lên, khóe mắt như bị ngâm trong giấm, lên men đến mức muốn khóc.

Cuối cùng cậu cũng nhớ lại, cảm giác khi bị cự lang ở Phòng Phong Động cuốn lấy bằng đuôi tại sao lại quen thuộc đến vậy.

Bởi vì khi còn nhỏ, anh trai Hạ cũng luôn che chở cho cậu, khi cậu sắp ngã xuống sẽ dùng đuôi cuốn lấy cậu, còn trêu cậu: "Vụng về thế này, lớn lên sẽ ra sao đây?"

Có phải vì ký ức đó không?

Tại sao khi ở bên anh ấy, tôi luôn có một cảm giác quen thuộc mà người khác không có?

Quý Đình Dữ cảm thấy mình đang đi sâu vào trong màn sương mù của Hạ Chước, nhưng cũng cảm giác như mình vẫn chỉ đứng bên ngoài.

"Anh không có gì muốn nói sao?" Cậu quay đầu hỏi.

"Em đã trưởng thành."

"Đúng vậy, tôi không chỉ trưởng thành mà còn có thể hạ gục được anh."

Cậu có chút tức giận vì sao Hạ Chước không nói sớm hơn, nhưng nghĩ lại, nếu anh nói sớm thì có lẽ mình lại coi anh ấy là anh trai, mà như vậy thì quá kỳ lạ...

"Nếu em trách tôi vì sao không nhắc tới sớm hơn, đó là vì như vậy sẽ khiến em trước tiên coi tôi là anh trai, mà tôi tuyệt đối không muốn chỉ làm anh trai của em" Giọng Hạ Chước bình thản, nhưng mỗi lời nói ra đều đụng đến tim cậu.

Quý Đình Dữ cảm thấy mình lại bị người khác nhìn thấu.

"Em đã sớm phát hiện tôi có vấn đề?" Hạ Chước hỏi.

"Ừm..."

"Anh là sói tuyết Siberia hỗn huyết, ngày thường ăn cơm không hề đụng tới món ăn yêu thích của người phương Tây như mì ống, điều đó cho thấy anh lớn lên ở vùng Hoa. Hơn nữa, anh có thói quen ăn uống của người Hoa, mà tôi tình cờ cũng là người Hoa. Khi tôi lục soát tư liệu của các đại gia giàu có, tôi tình cờ thấy video anh làm loạn buổi họp báo."

"Nếu đã sớm biết tôi có vấn đề, tại sao không nói sớm?"

"Bởi vì tôi không chắc anh muốn ở lại bên cạnh tôi bao lâu." Quý Đình Dữ quay đầu, đôi mắt trong sáng như có thể nhìn thấu mọi điều.

"Đạt Mông," cậu vẫn quen gọi anh như vậy, "Tôi biết đêm trên núi tuyết đó đối với anh có ý nghĩa đặc biệt, tôi có thể thành thật mà nói rằng, nó cũng rất quan trọng với tôi. Tôi không muốn phá hủy điều đó."

"Nếu anh định rời đi sau khi tôi an toàn, chỉ làm một khách qua đường ngắn ngủi trong đời tôi, thì để bảo vệ ký ức tốt đẹp này, tôi sẽ không quan tâm đến bất cứ điều gì anh làm sau này. Với tôi, anh sẽ mãi là sói nhỏ Đạt Mông, nhưng nếu..."

"Nếu tôi muốn ở lại bên cạnh em lâu dài thì sao?" Hạ Chước tiếp lời.

"Vậy thì anh cần phải thẳng thắn và chân thành."

"Để tôi tin tưởng anh, anh tuyệt đối không được lừa dối tôi."

Hạ Chước mở miệng nhưng không thốt nên lời, ngây người.

Bởi vì Quý Đình Dữ biết rõ mình đã bị lừa dối, nhưng vẫn sẵn sàng cho anh cơ hội.

Cậu có nguyên tắc riêng của mình, tỉnh táo khi cần tỉnh táo, và khi cần mơ hồ thì cũng không quá khắt khe.

Chỉ cần lỗi lầm nằm trong giới hạn nguyên tắc của cậu, dường như đều có thể được tha thứ, nhưng một khi vi phạm nguyên tắc, cậu sẽ loại bỏ hoàn toàn.

Như bây giờ, Hạ Chước biết rằng nếu mình dám nói dối, Quý Đình Dữ sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa.

"Tôi không lừa dối em, Đạt Mông-Howard là tên tiếng Anh của tôi, ngoài mẹ tôi, chỉ có em mới gọi tên đó. Tôi có lý do rất quan trọng để đến New York, và tiếp tục dính dáng đến công việc trong nước sẽ khiến hành động của tôi bị ràng buộc." Anh một hơi nói ra tất cả.

"Lý do gì?"

"Hiện tại không thể nói, nhưng tôi đảm bảo sẽ không hại em."

"Ừ." Mèo nhkr gục đầu xuống, đá bay một viên đá nhỏ dưới chân, "Anh hẳn biết tôi và cha anh không hợp nhau, lần sau gặp mặt, có thể tôi sẽ cho hắn một trận."

"Yên tâm, tôi sẽ giúp em bảo vệ tốt cánh cửa. Tôi đứng về phía em."

Câu nói cuối cùng khiến tim Quý Đình Dữ đập loạn, hắn cắn môi hỏi: "Mặc dù đối diện là cha anh sao?"

"Mặc dù đối diện là bất cứ ai."

Quý Đình Dữ trong khoảnh khắc đó điên cuồng muốn rung lắc đôi tai, nhưng cậu nhịn lại, hừ một tiếng rồi dựa vào xe: "Lần sau có vấn đề gì nhớ chủ động thẳng thắn nhé, những người theo tôi đều làm vậy."

"Vậy em đồng ý để tôi ở lại?" Hạ Chước cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt vẫn còn đỏ, biểu cảm kiêu ngạo như vừa nắm được thế giới của mèo nhỏ kiêu hãnh.

"Đừng có mà đắc ý!"

Quý Đình Dữ giơ móng vuốt hung hăng vỗ lên đầu anh, rồi quay đầu đi.

Cả bóng dáng cũng đầy vẻ tức giận.

---

Đoàn người bắt đầu hành trình vào lúc chạng vạng, mấy chiếc xe quân sự màu xanh rêu di chuyển không nhanh không chậm trên nền vải trắng như vẽ tranh.

Gần đây Quý Đình Dữ luôn cảm thấy mệt mỏi, không có tinh thần, có lẽ vì kỳ động dục trước đó đã khiến cậu kiệt sức.

Vừa lên xe, cậu liền ngủ, đầu gục vào ghế, ánh nắng rọi vào mặt khiến đôi mắt câuh đau nhức.

Một bàn tay đột nhiên vươn tới, che mắt cậu lại.

"Hạ Chước?"

"Ừm, sao vậy?"

Không sao cả, chỉ muốn xác nhận đó có phải là anh không.

Nhưng nói ra lại thấy kỳ quái.

"Tôi đau họng." Cậu bịa ra một lý do.

Hạ Chước không nói gì nữa, cậu không nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng sột soạt xung quanh, rồi ngay sau đó cảm nhận được một thứ ấm áp chạm lên môi, hơi nóng lan tỏa khắp mặt.

"Uống một chút đi." Hạ Chước khuyên nhủ.

Quý Đình Dữ ngửa đầu uống một ngụm to, nhưng liền phun ra ngay sau đó, "Cái này là cái gì vậy, anh định đầu độc tôi sao!"

"Là nước thuốc thảo dược đặc biệt cho em."

"Tôi đã vứt đi rồi mà!"

Cậu nhớ rõ mình đã đổ nó đi trước khi ra ngoài.

"Em uống là cà phê tôi đã pha trước đó."

"Cái gì?! Tôi tốn bao nhiêu công sức để trộm nó, kết quả chỉ là cà phê! Ang làm tôi tức chết mà!" Quý Đình Dữ tức giận, lau sạch nước thuốc dính trên miệng vào vai anh, rồi bị nhéo má.

Hạ Chước vuốt ve cậu, sau đó áp trán mình lên trán cậu, cảm thấy hơi nóng.

"Có phải em lại sắp đến kỳ phát tình không, nghe giống như một tiểu tửu quỷ vậy."

(Yu: hình như là quỷ rượu thì phải🤔)

"Chậc, về lại phải chích thuốc, mỗi ngày không ngừng nghỉ." Quý Đình Dữ nhớ tới kỳ động dục mà phiền lòng, chứ đừng nói đến tuần này, không phải chích thuốc thì là uống thuốc, lại còn phải hấp trong lồng suốt mấy ngày, càng phiền thêm.

Cậu vốn tính tình hoạt bát, ghét mọi thứ làm mình yếu đi, lại xấu hổ không dám thể hiện trước mặt người khác. Đơn giản là Hạ Chước vừa mới thoát khỏi thân phận "Anh trai cưng chiều cậu từ nhỏ," nên giờ cậu mới không kiêng dè mà bộc lộ mặt "tùy hứng" này.

"Nếu em không muốn chích thuốc, tôi có thể giúp em."

Quý Đình Dữ sững người, ngượng ngùng liếm môi "Lại đây."

Hạ Chước hiếm khi thấy căng thẳng mà ngả người về phía trước, chỉ để bị một mèo nhỉ nhanh chóng vung tay, sau đó dùng cằm đẩy anh ra, "Tránh ra."

Chỉ mất hai ba giây, câun đùa Lang Vương như đùa cẩu cẩu, Hạ Chước lại chỉ cưng chiều nhìn đôi tai nhỏ đắc ý của cậu, nhét vào miệng cậu một viên đường.

Quý Đình Dữ nhắm mắt ăn đến hạnh phúc, mặt mày rạng rỡ.

"Tôi tha thứ anh vì đã cho tôi uống nước thuốc đắng."

Hạ Chước không kiềm được mà lắc đầu "Tiểu hài tử."

Trong khi đó, ở cuối hàng, Mạnh Phàm và La Toa Lâm đang cố gắng làm như không tồn tại.

"Cậu chắc chắn bọn họ chưa làm tới rồi?" La Toa Lâm thì thầm "Hạ Chước nhìn lão đại như sắp ăn tươi nuốt sống vậy."

"Chưa đâu, lão đại vẫn giữ nguyên hương vị của mình." Mạnh Phàm khẳng định.

"Trời ơi, cậu thật ngốc!" Cô nàng xinh đẹp với mái tóc vàng đỏ và đôi môi quyến rũ muốn dùng đuôi của mình quất hắn "Nếu mùi hương cũng hòa trộn thì không phải là đã làm tới rồi, mà lão đại bị làm!"

"A? Vậy phải làm sao bây giờ? Tội nghiệp lão đại, có thể chịu nổi không? Đũng quần hắn trông như có thể đâm chết một con trâu!"

"Nhóc con! Cậu nhìn đũng quần người ta làm gì!"

Mạnh Phàm lập tức bịt chặt tai, che mặt đỏ bừng "Nhưng tôi nghe nói những Alpha như bọn họ, bản năng hoang dã cực kỳ mãnh liệt, mà mũi hắn cũng rất nhạy, ngón tay cũng rất dài, tôi hơi lo cho lão đại..."

"Ai u, chỉ có thể nói là số phận nghiệt ngã." Cô nàng xinh đẹp thở dài "Lão đạu của chúng ta thật tội nghiệp, về sau phải chịu đựng nhiều gian nan."

Không biết rằng khi họ đang cầu nguyện cho mình, Quý Đình Dữ lại cảm thấy đầu choáng váng, cơ thể nóng bừng, khuôn mặt đỏ rực đến mức có thể véo ra nước. Mồ hôi chảy đầy dưới lớp quần áo, chảy dọc theo sống lưng.

Điều khó chịu nhất là ở ba tấc trên xương cụt, cảm giác tê dại nóng bỏng không ngừng tăng lên.

Thật muốn...

Thật muốn thả đuôi ra để ai đó vuốt ve...

Tác giả có lời muốn nói:

Miêu miêu: Tôi thật sự sẽ phải chịu đựng lâu dài sao...

Lang: Sẽ không, chỉ cần em phối hợp với tôi.

Miêu miêu: Phối hợp thế nào?

Lang: Đầu tiên là biến trở về bản thể, sau đó phồng cái bụng béo lên cho tôi hít.

Đại gia anh, tôi biết ngay anh là kẻ biến thái! Thôi được rồi... Quý Đình Dữ vừa đánh anh vừa biến trở lại thành mèo, hít một hơi sâu cho đến khi mình phồng lên như cá nóc, sau đó tức giận chỉ vào bụng mình, "Lăn lại đây mà hít!"

(Yu: bé con của tui lớn rùi....)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro