Chương 17: Em có thể nghe tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ... Hạ Chước đang ở ngoài kia...

Trước hết mặc quần áo vào đã, đúng rồi, mặc quần áo trước... Nhưng quần của mình đâu rồi?!

Sao ngay cả quần lót cũng không thấy đâu?!

Tại sao mình lại nhét áo sơ mi vào chân như thế chứ?!

Quý Đình Dữ hoàn toàn quên mất mình đã làm gì năm phút trước. Trong cơn hoảng loạn, cậu muốn trốn thoát như thể vừa bị bắt tại trận, đến mức còn ném luôn cả giày của tình nhân.

Nhưng khi đang nhảy từ đầu bồn tắm này sang đầu kia, cậu đột nhiên tỉnh táo lại: Mẹ kiếp, đây chẳng phải là phòng của mình sao?

Thế thì mình sợ cái quái gì chứ!

Cậu nhúng đầu vào nước lạnh, cố gắng lấy lại bình tĩnh, vừa thầm rủa kỳ động dục thật sự hại người, vừa nhặt điện thoại lên, giả vờ bình tĩnh hỏi: "Đêm hôm khuya khoắt, anh làm gì vậy?"

"Tiểu Viên bảo tôi em là lãnh đạo trực tiếp của tôi, có khó khăn gì thì tìm em."

"Vậy thì sao?"

"Tôi hơi khó ngủ khi ở chỗ lạ."

"Anh đang nói cái gì vậy, chuyện hoang đường gì đây!"

Trước đây ngủ chung với tôi ở Phòng Phong Động, sao anh không thấy khó ngủ chứ?

"Tối nay có mưa," Hạ Chước lại nói.

"Hả?" Quý Đình Dữ với vẻ mặt kiểu "Được rồi, xem anh định bày trò gì đây" nói: "Hạ tổng, anh giải thích đi."

"Tôi hơi sợ, có thể ngủ chung với em được không?"

Mẹ kiếp!

Anh sợ cái quái gì chứ!

Quý Đình Dữ lật mắt trắng dã lên trời, làn sóng thứ hai của kỳ động dục đã tràn tới mạnh mẽ, khắp người cảm giác như bị con sâu nhỏ đang gặm nhấm.

Cậu thở ra một hơi nóng, cơ thể mềm nhũn dựa vào vách tường lạnh lẽo của bồn tắm, không kiểm soát được mà đưa tay xuống nước, âm thanh rên rỉ khẽ khàng phát ra như tiếng mèo đang kêu.

"Xin lỗi, chuyện này tôi không giúp được..."

"Vậy em có thể giúp gì?"

"Nếu đầu óc anh không ổn, tôi có thể giúp anh bình tĩnh lại... Ưm..."

Dù đã cắn môi cũng không kìm được tiếng rên rỉ thoát ra, truyền qua tai nghe vào tai Hạ Chước, cũng như đang đánh vào lòng Quý Đình Dữ.

Lúc đó cậu cảm thấy mình thật không còn gì để che giấu.

Nhưng từ đầu dây bên kia chỉ truyền đến một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

"Tiểu Dữ..."

Gần như ngay lập tức, trong đầu Quý Đình Dữ hiện lên hình ảnh của Hạ Chước.

Đôi mắt ướt đẫm sương mù, lông mi và đuôi mắt khẽ run rẩy, đó là vẻ mặt anh khi đau lòng.

Trên đỉnh núi tuyết, khi anh muốn chia tay và dẫn kẻ bắt cóc đi, anh cũng có dáng vẻ này.

Quý Đình Dữ chậm chạp nhận ra, anh đang đau lòng vì mình.

Thì ra hiểu một người đến mức nào đó, chỉ cần nghe giọng nói, cũng có thể đoán được tất cả cảm xúc và biểu hiện của họ...

Quý Đình Dữ chậm chạp cảm nhận một dây thần kinh khác thường nhảy lên, nơi mềm mại nhất trong lòng bị cào xước, nhưng anh không kịp phân tích cảm giác khác thường này rốt cuộc là gì.

"Đừng nói nữa."

Cậu cắn môi dưới mạnh mẽ, bám vào mép bồn tắm, đầu ngón tay đỏ tươi run rẩy: "Hạ Chước, anh đi trước đi..."

Đừng đứng ngoài cửa nữa, nếu không tôi sẽ càng khó chịu hơn.

Cũng đừng nói chuyện với tôi nữa, tôi thực sự sẽ không thể kiềm chế mà lao ra và ôm chầm lấy anh.

“Được.” Hạ Chước trả lời.

Khi anh rời đi, điện thoại còn chưa kịp tắt, tiếng bước chân truyền qua tai nghe vào tai Quý Đình Dữ. Trong hành lang yên tĩnh, mọi thứ trở nên trống trải, hành lang dường như trở nên dài bất tận, đi mãi vẫn chưa thấy điểm dừng.

Quý Đình Dữ trong lòng không rõ cảm xúc.

Nhẹ nhõm thở phào… nhưng lại có chút mất mát…

Cho đến khi nghe thấy tiếng "kẽo kẹt", ngay sau đó là âm thanh nhựa cọ vào sàn tạo ra tiếng động chói tai, nửa phút sau tiếng bước chân lại vang lên lần nữa, Quý Đình Dữ như thể có dự cảm, đôi tai mèo dựng đứng hướng ra ngoài cửa.

“Cộc —— cộc ——” hai tiếng.

Có người gõ cửa phòng cậu.

“Sao anh còn chưa đi…” Mũi cậu bắt đầu cay cay.

Đối diện không ai nói gì, Hạ Chước gửi cho cậu một tin nhắn.

【 Tôi có thể nói chuyện không, sếp? 】

Kèm theo đó là biểu tượng con chó lớn chỉ vào miệng.

Quý Đình Dữ cười nhẹ, “Anh muốn gì, nói đi, tôi đâu có bịt miệng anh.”

Cậu giả vờ thoải mái mà trêu đùa, không muốn để đối phương nghe thấy sự khác thường của mình. Điện thoại im lặng khoảng ba giây, tim cậu đập ba nhịp, rồi giọng nói chậm rãi của Hạ Chước mới vang lên: “Khó chịu à, nói với tôi đi.”

Nhịp tim thứ tư rơi xuống.

Khóe miệng Quý Đình Dữ lập tức cứng đờ.

“Cái… cái gì?”

Khi mở miệng, chữ đầu tiên thậm chí còn không phát ra âm thanh.

Hạ Chước nói: “Nếu em rất khó chịu, nhưng không tìm được ai để nói, thì hãy nói với tôi. Bất kể chuyện gì, em đều có thể nói với tôi.”

Đôi tai mèo mềm mại từ từ gục xuống.

“Thì ra anh đều biết…”

Càng là Omega đẳng cấp cao, kỳ động dục lại càng khó chịu đựng.

Dường như ông trời không muốn nhìn thấy họ chống lại số phận và trở nên mạnh mẽ, nên cố ý tạo thêm chướng ngại cho họ.

Hạ Chước hiểu rất rõ, ở độ tuổi và cấp bậc của Quý Đình Dữ, thuốc ức chế chắc chắn đã mất tác dụng từ lâu, chỉ còn có thể dựa vào ý chí để chống chọi.

Chống chọi một lần, cơ thể đã bị tổn thương một lần.

Nhưng rõ ràng thể chất của cậu mạnh mẽ hơn rất nhiều người, rõ ràng cậu phải trả giá gấp mười lần, gấp trăm lần nỗ lực để có thể trở nên mạnh mẽ như Alpha, nhưng cuối cùng lại vì kỳ động dục mà trở nên yếu đuối, bất lực, cơ thể mềm nhũn như một vũng bùn lầy. Thậm chí rơi vào trạng thái mất kiểm soát, bị các Alpha kém xa mình dụ dỗ.

Hạ Chước cảm thấy điều đó thật bất công.

Và không thể diễn tả hết nỗi đau trong lòng.

Sau một hồi im lặng từ đầu dây bên kia, khi Hạ Chước nghĩ rằng cậu không muốn nói nữa, Quý Đình Dữ mới khó khăn thốt ra mấy chữ: “Ừ, rất khó chịu, tôi phải làm gì bây giờ?”

Như một chú mèo nhỏ yếu ớt kêu cứu.

Hạ Chước ngay lập tức cảm thấy hô hấp của mình nghẹn lại, trái tim như bị đục thủng.

“Tôi sẽ không vào, chỉ mở hé cửa để chút tin tức tố thoát ra cho em cảm nhận, được không?”

“Không được, như vậy tôi sẽ phụ thuộc vào tin tức tố của anh.”

“Vậy tôi dỗ dành em, được không?”

Anh nói hai lần "Được không", rõ ràng đang cố gắng dỗ dành.

Chú mèo nhỏ bĩu môi, “Tùy anh.” Sau đó áp sát tai vào điện thoại, cố gắng lắng nghe.

“Tin tức tố của em sẽ phát tán ra ngoài, tôi đã dán lớp cách ly tại cửa, và đặt biển cảnh báo ở lối ra vào.”

Đó là những việc Hạ Chước đã làm trong vài phút vừa qua.

“Cảm ơn, anh luôn chu đáo như vậy.”

“Tôi còn lấy được bài hát yêu thích của em từ Mạnh Phàm, tình cờ trong đó có một bài hát tiếng Anh mà tôi biết.”

Thực ra, đó là bài hát anh đã cố tình học từ kiếp trước, mỗi lần đến viếng mộ Quý Đình Dữ, anh đều lặng lẽ hát cho chú mèo nhỏ nghe.

“Tên nhóc đó sao cái gì cũng kể…” Tai kia đã mệt mỏi, cậu đổi điện thoại sang tay phải, dựng tai còn lại lên để nghe.

“Tôi hát cho em nghe nhé?”

Không đợi câu trả lời, Hạ Chước đã đeo tai nghe Bluetooth của mình.

“Tiểu Dữ, tôi đã tháo tai nghe rồi, từ giờ tôi sẽ không nghe thấy giọng em nữa, nhưng em vẫn nghe thấy tôi, hiểu chứ?”

—— không cần thẹn thùng, càng không cần hổ thẹn, em có thể nghe giọng của tôi và làm bất cứ điều gì, tôi sẽ ở bên cạnh em, nhưng sẽ không nhìn trộm em.

Quý Đình Dữ mắt đỏ lên, chậm rãi cúi đầu.

Cậu nhớ lại đêm mình say, khi đã nghĩ về bàn tay của Hạ Chước như thế nào, và khi bị phát hiện, Hạ Chước đã không nói một lời mà rời đi.

Khi đó, Quý Đình Dữ đã nghĩ rằng Hạ Chước tức giận.

Nhưng bây giờ cậu mới hiểu, Hạ Chước không thể tức giận chỉ vì chuyện đó.

Thực ra, Hạ Chước đã dung túng cho cậu làm bất cứ điều gì với mình...

Dùng mọi cách, không hề có giới hạn.

Thậm chí còn coi những ý nghĩ tội lỗi của mình đối với cậu như một phần thưởng.

Giờ phút này, Quý Đình Dữ cảm thấy bản thân vô cùng yếu đuối.

Trái tim như bị thấm đầy nước chua, mềm nhũn.

Sau khoảng mười mấy giây, một giọng nam lười biếng nhưng quyến rũ vang lên qua ống nghe, như một làn gió nhẹ thoảng qua tai Quý Đình Dữ.

“I am flying."
(Tôi ting cánh)

"I am flying hight like a bird."
(Tôi bay vút lên cao như một chú chim)

Giọng của Hạ Chước nhẹ nhàng, nhưng lại nặng nề.

Trong đó chất chứa tất cả những tuyên bố và tình yêu chưa bao giờ thốt ra miệng của anh.

Quý Đình Dữ nhắm mắt lại, thả lỏng tay.

Cậu chìm đắm cả linh hồn và cơ thể vào nước, lạc vào vương quốc mà Hạ Chước đã tạo ra cho mình.

So với đêm đó, khi cậu chỉ có thể mơ về một bàn tay, lần này cậu hoàn toàn thả lỏng.

Giọng nói khàn khàn và quyến rũ của Alpha như một cám dỗ chết người, khuyến khích cậu thoải mái hưởng thụ khoảnh khắc này.

Cậu tưởng tượng mình và một bóng hình mơ hồ đang ngồi trong xe bên bờ vực, adrenaline tăng cao làm không khí lạnh băng trở nên nóng rực, rồi quần áo bị xé toạc ngay dưới bầu trời đêm.

"But my fluttering wings" 
(Nhưng đôi cánh run rẩy của tôi)

"can not keep you from pulling me down" 
(Yếu ớt thiếu sức lực nên bị em lôi xuống)

Cùng những ngón tay đẹp đẽ đó đan xen nhau, hai chân cuốn vào nhau.

Có ai đó, bằng một cách vô cùng quen thuộc, vuốt ve tai cậu, liếm qua yết hầu của cậu, trao nhau những nụ hôn đầy khát vọng, hơi thở nóng bỏng lại phả vào tuyến thể của cậu.

"Show me all that you know" 
(Hãy nói cho tôi tất cả những gì bạn biết)

"Water me, I will grow" 
(Tưới nước cho tôi, tôi sẽ trưởng thành)

"Place the map on my skin, go where no one has been" 
(Đặt bản đồ lên da tôi, đi đến những nơi chưa ai từng đặt chân)

Trong chiếc xe chật hẹp và không người, hai cơ thể toát ra mồ hôi.

Quý Đình Dữ cảm thấy linh hồn mình như đã rời khỏi lồng ngực của người kia, trái tim đầy chua xót và cơ thể nóng rực như đang bị hòa tan trong ngọn lửa, tan thành một đống cát vụn.

"Underneath the stars" 
(Dưới bầu trời đầy sao)

"Love me in the dark" 
(Yêu tôi trong bóng tối)

Cơn hỗn loạn kết thúc, đêm và sao cùng chìm vào giấc ngủ.

Chiếc xe lại tiếp tục lăn bánh.

Anh ngồi trên ghế, tan thành từng mảnh, người kia choàng áo và dần chìm vào giấc ngủ, thỉnh thoảng bị đánh thức khi bị nhéo tai, rồi anh lại cầm tay người đó, hút một điếu thuốc nhẹ sau khi đã hoàn thành.

Khi làn sương mù tan đi, Quý Đình Dữ mới thấy rõ bóng người trước mặt.

—— bất ngờ nhận ra đó là khuôn mặt của Hạ Chước.

Cậu bừng tỉnh, nhận ra bài hát đã kết thúc.

Nước đã lạnh, nhưng cậu lại mồ hôi đầm đìa.

Nước trong bồn tắm tràn ra khắp sàn nhà, quần áo cậu vứt trên sàn bị ngâm thành một đống không rõ hình dạng, điện thoại đã trượt ra ngoài và rơi trên đôi dép.

Quý Đình Dữ ngơ ngác nhìn vào khoảng không vài giây, không biết nên làm gì, cậu định đứng dậy tắt nước, nhưng vừa đứng lên thì trước mắt tối sầm, ngã thẳng ra ngoài bồn tắm.

Ngoài cửa, Hạ Chước đợi một lúc sau khi hát xong, rồi đeo tai nghe lên và hỏi liệu cậu có thoải mái hơn chút nào không.

Nhưng đối diện chỉ có tiếng nước chảy, không một âm thanh nào khác.

"Tiểu Dữ?"

"Tiểu Dữ, em có nghe thấy không!"

Hạ Chước đập mạnh vào cửa vài lần, nhưng vẫn không ai trả lời.

Đột nhiên, anh lùi lại một bước, nhấc chân đá văng cánh cửa và lao vào phòng tắm, nhìn thấy trên sàn nhà lát gạch men trắng ——

Quý Đình Dữ đang quay lưng lại với anh, yếu ớt dựa vào bồn tắm, áo trên người ướt sũng, dính sát vào eo và sống lưng. Nửa người dưới không mặc gì, đôi chân trắng như tuyết đang run rẩy, chỉ có một cái đuôi mềm mại màu cam vừa mới lộ ra ngoài cơ thể, nằm trên đùi, nửa che nửa hở.

Nghe thấy động tĩnh, Quý Đình Dữ ngơ ngác quay đầu lại, nhìn thấy người anh trai từ khi còn bé đang đứng phía sau. Cậu mím môi, trong cơn mê man cầu xin:

"Anh ơi, giúp em xoa đuôi được không..."

"Em khó chịu lắm..."

Lời tác giả:

Ca từ được trích từ bài "Frank" và "Love is a bitch," cực kỳ dễ nghe! Bầu không khí siêu lãng mạn và êm dịu! Rất khuyến khích!

(Yu: Tui ko tìm thấy bản dịch lời bài hát chính xác nên đã nghe toàn bộ bài hát, lúc đầu tui còn nhầm với 1 bài khác nữa cơ.....)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro