Chương 23: Dây buộc nilong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối với câu hỏi của anh, Quý Đình Dữ trực tiếp lựa chọn phớt lờ.

Hạ Chước cũng không hỏi thêm, đưa tay kéo cậu lại gần.

Quý Đình Dữ mặc quần không nổi, từ phía sau nhìn còn tưởng là nước tiểu.

Hạ Chước liền cởi quần của mình ra cho cậu, rồi tự mình đi tìm một cái khác trong tủ quần áo của Harry.

Quần của Harry thì quá ngắn, còn quần của Quý Đình Dữ mặc lại quá dài, khiến cả hai người đều không thoải mái.

"Đổi đi, tôi mặc đồ của Harry." Quý Đình Dữ nói.

"Không được."

"Tại sao?"

"Tôi không muốn em mặc quần áo của Alpha khác."

"...Chỉ là cái quần thôi mà!"

Quý Đình Dữ đảo mắt.

"Được rồi, để tôi giúp em." Hạ Chước ngồi xuống, giúp cậu cuộn ống quần quá dài lên, tay lướt qua mắt cá chân trắng nõn của cậu. Quý Đình Dữ ngay lập tức rụt lại vì nhạy cảm, ống quần bị kéo cao lên tận đầu gối.

Một chút thịt ở đùi lộ ra dưới ánh đèn ấm áp, lấp lánh một cách quyến rũ.

Chỉ cần nhìn vào đường nét cơ bắp đẹp đẽ ấy, có thể thấy đôi chân này khỏe đến nhường nào.

Hạ Chước đã không ít lần cảm nhận được lực mạnh mẽ từ nó. Và không ít lần muốn hôn lên đùi và mắt cá chân của Quý Đình Dữ.

Nhưng hôm nay không thể.

Những việc không nên làm thì đã làm rồi, trên người anh cái mặt nạ giả đã bị lột ra quá nửa, miễn cưỡng còn giữ được một chút gọi là người.

Nếu bây giờ không kìm nén lại mà tiến thêm một bước, thì chút nhân cách còn lại cũng sẽ mất luôn. Anh trong mắt Quý Đình Dữ sẽ chẳng còn là con người nữa.

Anh chỉ giúp vén ống quần gọn gàng rồi đứng lên như không có gì xảy ra. Sau đó lấy ra một viên ngọc bích hình giọt nước màu xanh lục, đặt lên tủ, định dùng để đền bù cho quầy rượu đã bị phá.

Quý Đình Dữ nhìn mà cảm thấy ê răng, "Vậy nên mục đích thật sự anh đến Ni Uy Nhĩ là để buôn bán đá quý chứ gì?"

Chỉ với viên ngọc này thôi cũng đủ để mua cả cái quán bar, hoặc trả hết tiền lương cho cậu trong nhiều năm.

"Tôi có một em trai rất thích thứ này, nên chuẩn bị cho nó." Giọng Hạ Chước mang theo chút ý cười nhẹ, như đang chờ cậu hỏi đó là em trai nào.

Nhưng khi nhắc đến em trai...

"Tiểu Thanh đâu?"

Lúc này Quý Đình Dữ mới nhận ra ngoài cửa đã im lặng từ lâu.

"...Đừng lo, có người sẽ chăm sóc cho hắn."

"So với chuyện đó, em không nghĩ đến việc hắn cởi quần của em là muốn làm gì sao? Bàn luận về nhãn hiệu quần lót à?" Hạ Chước nhìn cậu với ánh mắt sâu xa, dường như đang cố gắng dò xét xem Quý Đình Dữ sẽ xử lý ra sao chuyện em trai nuôi nấng từ bé mà lại mang ý đồ xấu với mình.

Chỉ nghe Quý Đình Dữ nghiêm túc trả lời: "Còn có thể làm gì nữa, Tiểu Thanh ngây ngô đơn giản, chắc chắn nó không hiểu những chuyện như thế này nên làm thế nào, vừa rồi cũng chỉ là nhất thời gấp gáp muốn giúp tôi thôi."

Hạ Chước: "..."

Người thực sự ngây thơ là em, không hiểu cũng chỉ có em mà thôi.

"Sao anh nhìn tôi như vậy?" Quý Đình Dữ cảm thấy ánh mắt Hạ Chước nhìn mình như đang nhìn một kẻ ngốc nghếch đáng lo.

"Đã ai từng nói với em là em thật sự rất ngây ngô trong một số vấn đề chưa?"

"Hả? Ai nói?"

"Tôi nói."

Hạ Chước nghiêng đầu nói: "Bất kể Sa Mạc Thanh đang nghĩ gì, tóm lại đừng để hắn đụng vào em nữa, đứa nhỏ ngốc."

Nói xong, anh mở cửa bước ra ngoài, không cho Quý Đình Dữ cơ hội phản ứng.

Ngoài cửa có một trung úy với khẩu súng trên vai và đạn đã lên nòng, đứng nghiêm chào anh.

"Thẩm Thính đâu?"

"Để tôi dẫn ngài qua." Trung úy xoay người dẫn đường.

Quý Đình Dữ ngạc nhiên mở to mắt, "Có phải là Thẩm Thính mà tôi biết không? Rắn đuôi chuông ấy? Anh quen hắn à?"

Hạ Chước "ừ" một tiếng, liếc nhìn đồng hồ treo tường.

Từ lúc vào quán bar đến giờ vẫn chưa đầy một tiếng, chắc là Thẩm Thính vẫn chưa xong việc.

Quả nhiên.

Khi bọn họ đến chỗ phòng khách ở tầng 3, mơ hồ nghe thấy trong phòng có vài âm thanh "bạch bạch" đều đều, cùng với tiếng nức nở đáng thương.

"Hả?" Quý Đình Dữ dỏng tai nghe, "Anh dẫn tôi tới đây để nghe lén sao? Còn là nghe lén Thẩm Thính?"

"Tôi có điên mới để em nghe người khác làm chuyện này." Hạ Chước kéo tai cậu, hạ giọng nói: "Nếu có nghe thì là tôi tự đọc cho em nghe."

"Tôi không muốn nghe!" Quý Đình Dữ tức đến muốn phun máu, gạt tay anh ra.

Trung úy dẫn đường đã rút lui sang một bên, rõ ràng không dám làm phiền Thẩm Thính vào lúc này. Hạ Chước tiến lên, gõ nhẹ hai lần lên cửa. Vài giây sau, từ trong phòng vang lên tiếng đàn ông bực bội: "Biến!"

Rõ ràng là bị quấy rầy lúc đang làm chuyện tốt.

Quý Đình Dữ: "..."

Chắc chắn là huynh đệ của Hạ Chước rồi.

"Thẩm Thính, là tôi." Hạ Chước lên tiếng, "Từ từ đã, chỗ này không an toàn, về rồi nói tiếp.

Lần này bên trong phòng không có lệnh đuổi khách, chỉ có tiếng sột soạt phát ra. Hai phút sau, cánh cửa mở ra.

Một người đàn ông cao gầy bước ra, vừa đi vừa vuốt ngược mái tóc ướt đẫm mồ hôi về phía sau, để lộ gương mặt lạnh lùng và nghiêm nghị. Trên người anh ta là bộ quân phục vội vàng mặc vào, các nút chưa kịp cài hết, phần ngực mở rộng để lộ một tầng mồ hôi nóng bỏng. Cái mùi đặc trưng của động vật giống đực sau khi giao phối không cần nói cũng hiểu.

Trong vòng tay anh ta, có một chú chó Samoyed trắng muốt, chính là con chó nhỏ đã nhảy múa điên cuồng một giờ trước.

Lúc này, chú chó chỉ chui rúc trong lòng hắn, co giật từng hồi.

Thẩm Thính liếc nhìn Quý Đình Dữ một cái, đoán được cậu là người của Bộ Ký Giả, không để tâm nhiều lắm, chỉ gật đầu chào Hạ Chước.

Hắn và Hạ Chước có vóc dáng tương đương, cả hai đều là Alpha cao hơn 1m9, đứng cạnh nhau tạo ra cảm giác áp lực mãnh liệt. Một số khách định lên lầu, nhìn thấy cảnh tượng này liền quay đầu bỏ chạy.

Hạ Chước vỗ vai Quý Đình Dữ, giới thiệu cho họ.

“Đây là Quý Đình Dữ, chủ nhiệm của Bộ Ký Giả trú tại chiến khu Ni Uy Nhĩ, cũng là cấp trên của tôi. Còn đây là Thẩm Thính, một người em của tôi.”

Thẩm Thính liếc nhìn tay của Hạ Chước đang đặt trên vai Quý Đình Dữ, ánh mắt lóe lên một chút, rồi cúi người chào kính cẩn: “Xin lỗi, chủ nhiệm Quý, vừa rồi tôi không biết là ngài.”

“Không có gì, thượng tướng Thẩm không cần để tâm.” Quý Đình Dữ cúi đầu nhìn con chó trong vòng tay Thẩm Thính.

Chú Samoyed nhỏ chỉ dài bằng cánh tay của Thẩm Thính, tròn trịa, mập mạp, giống như một chú gấu trắng nhỏ. Nó ủ rũ, cái đuôi nhỏ không còn cong vút như trước mà rũ xuống một cách đáng thương. Thỉnh thoảng nó còn rên lên hai tiếng, như thể cả thế giới bất công với nó.

Quý Đình Dữ không nhịn được mà muốn cười.

“Đây là bạn trai nhỏ của ngài sao?”

“Ừ.” Gương mặt lạnh lùng của Thẩm Thính dịu đi đôi chút khi hắn vuốt ve chú chó nhỏ đang run rẩy trong lòng, “Nó tên là Ô Ô.”

(Yu: tên lạ....)

Vừa dứt lời, chú Samoyed lại rên lên một tiếng “ô ô.”

Đúng là tên hợp với loài chó này thật.

---

Trước đó, Hạ Chước đã nói có người sẽ trông nom Sa Mạc Thanh, và người đó chính là Thẩm Thính.

Thẩm Thính mang theo hai trợ lý, cả hai đều biết rõ địa vị của Hạ Chước, nên không thể nào để Sa Mạc Thanh đứng ngoài cửa gọi tên mà không có phản ứng, đó là một sự thất trách lớn. Họ đã đưa cậu lên lầu hai.

“Em ấy không bị thương chứ?” Quý Đình Dữ lo lắng hỏi.

“Không, trợ lý của tôi biết giữ chừng mực.” Thẩm Thính giơ tay ra hiệu cho họ đi theo mình.

Quý Đình Dữ để ý thấy Thẩm Thính đang đeo một chiếc găng tay da màu đen, không hiểu sao điều này khiến cậu nhớ đến sợi dây nilon trên cổ tay Hạ Chước.

Dây nilon vốn cứng và thô ráp, với những hạt nổi rõ ràng. Thế mà Hạ Chước lại dùng nó để... làm chuyện đó với mình. Đúng là biến thái!

“Hắn có tay đẹp sao?”

Giọng nói lạnh lùng bất ngờ vang lên từ phía sau.

Quý Đình Dữ giật mình, không dám thừa nhận rằng mình vừa nghĩ về tay của ai đó, liền vội vàng đáp: “Thượng tướng Thẩm là em ruột của anh sao?”

“Không, chúng tôi chỉ là người cùng nhà.”

“Ồ, Hạ tổng có nhiều em trai thật đấy.”

Một người thích đá quý, một người là quân đoàn trưởng, và còn có mình, người vừa mất liên lạc nhưng giờ đã tìm lại được.

Thành phần thật phức tạp.

Hạ Chước ngửi thấy chút vị ghen, “Có phải đang ghen không?”

“Không, tôi chỉ ngưỡng mộ thôi.” Quý Đình Dữ nhìn anh, cười đùa: “Tôi cũng muốn có những người em trai tốt như vậy.”

“Thôi đi, một người như em là đủ cho tôi chịu đựng rồi.”

Thẩm Thính dẫn họ đến lầu hai, dừng trước một căn phòng có người canh gác.

Quý Đình Dữ bảo họ đợi ở ngoài, rồi tự mình đi vào. Hạ Chước định đi theo nhưng bị Thẩm Thính dùng một ngón tay chặn lại, “Ngoan ngoãn chờ ở đây.”

Hạ Chước nghiến răng, tựa lưng vào tường, cúi đầu nhìn tay mình.

Sợi dây nilon trên cổ tay đã trở nên ẩm ướt, dính chặt vào da, trơn trượt.

Hạ Chước nhớ rất rõ âm thanh Quý Đình Dữ phát ra khi bị dây nilon tra tấn.

Những tiếng kêu yếu ớt, khó nhịn, gần như mất kiểm soát, nức nở.

Chính anh muốn gì, cậu đều nghe theo mà lặp lại.

Như đang hồi tưởng, Hạ Chước cúi mắt xuống, môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ, lòng bàn tay vuốt ve sợi dây thừng một cách chậm rãi, sau đó cẩn thận gỡ nó ra, rồi gấp lại gọn gàng bỏ vào túi.

Chuẩn bị để lần sau lại dùng.

Tiếng bước chân vang lên từ phía sau, Thẩm Thính đã tới.

“Vẫn chưa quyết định được sao?” Thẩm Thính hỏi.

“Thật khó mà nói.” Hạ Chước cười đáp.

“Quý chủ nhiệm khó chinh phục đến vậy sao?” Thẩm Thính không khỏi ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của hắn, Hạ Chước luôn là một kẻ mạnh mẽ tuyệt đối.

Là tay súng bắn tỉa xuất sắc nhất của liên minh quân đội trong suốt 5 năm qua, và là dòng dõi duy nhất của tướng Howard. Nếu không vì anh bỏ dở học để chuyển sang lĩnh vực tài chính, thành tựu và vinh quang của anh hiện giờ chắc chắn vượt xa hắn.

Một người có thể dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ cấp S+ lại gặp rắc rối trong tình cảm. Thẩm Thính thực sự cảm thấy may mắn vì không rơi vào tình huống tương tự, nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài.

Vì vậy, hắn nghiêm nghị vỗ vai Hạ Chước: “Người như Quý chủ nhiệm, khó chinh phục là điều hiển nhiên. Nghe nói có rất nhiều Alpha ngưỡng mộ cậu ấy, trong quân đoàn của tôi cũng đầy người như vậy. Anh, Chước ca, phải kiên nhẫn đấy.”

Hạ Chước hờ hững đáp lại: “Không sao, miễn là sau khi hôn xong em ấy không chạy tới quán bar nhảy cột nữa thì mọi chuyện sẽ ổn.”

Thẩm Thính, vừa nhảy cột không lâu trước đó: “……”

Satsuma, đang lén nghe lỏm câu chuyện thú vị: “???”

Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nếu không bọn tôi đã hàn gắn rồi!

Đang giữa cuộc trò chuyện, Quý Đình Dữ mở cửa bước ra, phía sau là một cái đuôi theo sát.

Không biết cậu đã dùng cách gì, nhưng cậu đã làm dịu được thiếu niên cuồng nhiệt vừa định xông cửa để tuyên bố sẽ giết Hạ Chước.

Sa Mạc Thanh im lặng bước theo sau cậu, cả người tỏa ra áp suất thấp. Nét mặt lạnh lùng cầm theo một túi nhỏ, chắc chứa vài viên đường.

(Yu: Tui xin phép chuyển cách diễn đạt của Sa Mạc Thanh từ cậu sang y vì nếu là cậu thì sẽ bị lẫn lộn rất nhiều....)

Y không còn đối đầu với Hạ Chước nữa, mà chỉ im lặng đi theo Quý Đình Dữ, ánh mắt chăm chú quan sát.

Nhìn cậu cảm ơn Thẩm Thính, nhìn cậu hỏi tình hình trong quán bar, nhìn cậu vuốt ve móng Samoyed và xoa đầu nó, mắt đỏ lên...

Như một chú cún nhỏ biết mình sắp bị bỏ rơi nhưng lại không làm được gì, chỉ biết ngồi yên mà nhìn chủ nhân.

Hạ Chước thở dài trong lòng.

Đây chính là phản ứng mà anh dự đoán.

Hiện giờ, cơ thể Quý Đình Dữ tràn ngập mùi hương của Hạ Chước, giống như một tín hiệu vô thanh nhưng mạnh mẽ, một dấu hiệu mà chỉ có Alpha mới hiểu được.

—— Đây là bạn đời của tôi, xin hãy giữ khoảng cách.

Sa Mạc Thanh không cần đoán cũng biết giữa họ đã xảy ra chuyện gì.

Thậm chí khi chưa rõ tình cảm của mình với anh trai là gì, y đã bị đẩy lui và loại trừ.

Có lẽ vì sợ mình không che giấu được cảm xúc, trên đường về y cũng không đi chung với Quý Đình Dữ.

Khi cả nhóm bước ra khỏi quán rượu, trên phố tuyết đã bắt đầu rơi.

Gió nam thổi qua, như một thợ săn len lỏi qua từng khe xương của mọi người.

Sa Mạc Thanh đứng giữa đường, ngóng nhìn về hướng gió.

Vài giây sau, y giơ tay tháo bộ trang phục kỵ binh, chạy mấy bước rồi lao mình vào gió.

Trong chớp mắt, một con ưng núi khổng lồ vỗ cánh bay lên không trung.

Cánh của ưng núi mở rộng có thể đạt đến bảy mét, tạo ra những dòng không khí xoáy quanh ngõ hẹp, giống như một con thú nhỏ tuyệt vọng đang tìm đường thoát thân.

Chỉ nghe thấy một tiếng kêu bi ai vang lên trong không trung.

Con ưng khổng lồ giống như một mũi tên bay thẳng lên trời, xoay quanh trên cao, liếc nhìn Quý Đình Dữ một lần, rồi hoàn toàn biến mất trong cơn bão tuyết.

“Muốn đuổi theo hắn sao? Tôi có một phó quan là Hải Đông Thanh.” Thẩm Thính hỏi.

Quý Đình Dữ định nói: Không cần, không ai có thể đuổi kịp Tiểu Thanh trên trời. Nhưng trước khi kịp mở miệng, cậu cảm thấy xương cốt đau nhói, cảnh vật trước mặt giảm xuống còn 1m8, và đột nhiên, cậu biến thành một con mèo nhỏ.

Đã vậy, ngay trước mặt bao nhiêu người, câuh còn ngã vào chính quần áo của mình, đầu bị quần lót che lại.

Quý Đình Dữ: “……”

Thật phiền phức.

Chưa bao giờ trong đời lại muốn chết như lúc này.

Thẩm Thính, Ô Ô, cùng hai phó quan không chuẩn bị cho tình huống này, đứng sững một giây, rồi cả ba người và một con chó đồng loạt quay đầu lại.

“Bản thể của Quý chủ nhiệm… quả thật đáng kinh ngạc.” Thẩm Thính mất một lúc mới tìm được từ ngữ để diễn tả.

Miêu Mễ "a" lên một tiếng: "Thẩm thượng tướng khen ngợi, người yêu của ngài nhảy múa cột thật sự là nóng bỏng."

(Yu: Quá tr cái mỏ...=))

Khi tâm trạng không tốt, cậu chẳng thèm để ý người đối diện là ai.

Thẩm Thính: “……”

Ô Ô: “……” Các người đúng là vợ chồng trời sinh đấy!

“Thôi được rồi.” Hạ Chước không muốn nghe họ chế nhạo Quý Đình Dữ nữa, liền che chở mà nói: “Trên người hắn có ba vòng kim đai, các người cộng lại cũng chưa chắc là đối thủ của hắn đâu, bản thể lớn mạnh thế này mà chẳng hữu ích chút nào.”

Nhân tiện tự mắng mình luôn.

Miêu Mễ có vẻ tâm trạng tốt hơn, chui ra khỏi quần lót và lắc lắc đầu.

Bốn cái móng vuốt trắng nhỏ chạy nhanh về phía cậu, Samoyed hưng phấn vây quanh cậu, xoay tròn và sủa “Gâu gâu!”

“Ca ca xinh đẹp, anh thật đáng yêu!”

Quay người và vẫy đuôi, “Gâu gâu gâu!”

“Anh thấy không, đuôi của tôi và ang cùng màu đó!”

Phần chóp đuôi của nó có một chút màu cam nhạt.

Quý Đình Dữ nheo mắt, cái đồ ngốc này, dù có phấn khích cũng không nên quay mông vào mặt người khác chứ, cậu nhe răng kêu: “Meo ——”

“Ô ô!” Chú chó nhỏ sợ đến mức giơ chân chạy thẳng vào lòng Thẩm Thính, lớn tiếng mách: “Bọn họ hung dữ với tôi! Một chút cũng không thân thiện!”

"Ai làm em như vậy."

“Ô ô ô……”

"Anh cũng hung dữ với tôi!"

Chú chó nhỏ khóc càng thương tâm hơn, cúi đầu rơi nước mắt không ngừng.

Thẩm Thính thấy tội nghiệp, theo phản xạ muốn an ủi, nhưng hắn còn mang theo chút giận, liền thô bạo ép chú chó ăn miếng thịt khô ướp lạnh hắn đã chuẩn bị.

Chú chó tuy có khí phách, nhưng định nhả ra.

“Chỉ có miếng này thôi.” Thẩm Thính nói, “Là miếng vỏ sò em thích đấy.”

Mọi món thịt khô ướp lạnh của tiểu cẩu đều do Thẩm Thính tự tay làm, từ trái cây, thịt, đến những chất dinh dưỡng mà bác sĩ nói cơ thể bé nhỏ thiếu chất. Để chiều lòng tiểu cẩu, Thẩm Thính cẩn thận chuẩn bị nhiều khuôn khác nhau, trong đó khuôn hình vỏ sò là thứ chú chó yêu thích nhất.

Thật khó tưởng tượng một vị tướng thiết huyết, cứng cỏi trên chiến trường như Thẩm Thính, lại có thể đeo tạp dề ở nhà làm các món đáng yêu cho chú chó nhỏ của mình.

Nghĩ đến đây, chú chó nhỏ không nỡ nhả ra nữa, dùng hai chân giữ miếng thịt khô, cắn một miếng nhỏ, đuôi sung sướng vẫy lên, giống như một chiếc ba lô đeo trên lưng, lại biến trở về chú chó đáng yêu.

“Tôi thật dễ bị dụ quá, thế này không ổn rồi.” Chú chó vừa nói, vừa cắn xong miếng thịt khô.

Ăn xong, cậu lại muốn đùa với mèo nhỏ.

Hạ Chước không cho cậu cơ hội, bế Miêu Mễ lên, cởi áo khoác của mình cho cậu quấn vào, trên người chỉ còn mặc một chiếc áo thun đen không tay.

Chú chó nhỏ thấy Quý Đình Dữ nằm gọn trong vòng tay trần của Hạ Chước, lười biếng ngáp một cái.

Cơ bắp mạnh mẽ của vị Lang Vương kết hợp với bộ lông mềm mại của Miêu Mễ dưới cơn mưa tuyết tạo thành một bức tranh hoàn hảo.

Sự kết hợp giữa cứng cáp và mềm mại, thô bạo và ấm áp.

Như thể họ sinh ra để bù đắp cho nhau.

Không biết liệu khi Thẩm Thính ôm tôi trong quân trang có tạo nên cảnh tượng đẹp như thế không nhỉ?

Samoyed nghĩ chắc là không, có lẽ họ sẽ giống như một vị quan lạnh lùng và một chú chó quân đội ngốc nghếch thôi.

Nhưng trí thông minh là chuyện nhỏ! Tôi vừa đẹp, vừa đáng yêu, lại nồng nhiệt như lửa! Dám yêu một con rắn độc, quả là gan dạ, Thẩm Thính có tôi đúng là may mắn đời trước tu luyện!

Sao còn dám bắt bẻ chứ!

---

Tác giả có đôi lời:

Thẩm Thính: Trên đời này không có gì có thể khiến tôi-một vị tướng quân lạnh lùng, đau lòng (tự tin tuyệt đối).

Hạ đại lang: Vị vương tử của hộp đêm, múa cột nóng bỏng.

Thẩm Thính: Ô Ô, Ô Ô

Miêu miêu: Dây nilon thật tốt, sau này không được trói tôi nữa!

Lang: Tại sao? Em không phải thích nó sao —— ơ.

Miêu miêu: Sớm muộn gì tôi cũng cho anh ăn chút thuốc!

(Yu: khai giảng xong thấy đbbb end....)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro