Buổi gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào mùa thu năm 1930 Edward tới ở với những người bạn của chàng là Lord và Lady Furness. Đây là cách chàng miêu tả lại cuối tuần đó trong cuốn sách mang tên 'Câu chuyện của một Đức Vua':

Vào thứ Bảy thời tiết lạnh và có gió rét. Ngoài trời đang mưa to nên chúng tôi không thể cưỡi ngựa. Chúng tôi quyết định ở nhà và dùng bữa trưa sớm với những người bạn của Lady Furness.

Vào lúc 1h Wallis và chồng của cô ấy đến nơi. Cô ấy ăn vận thật xinh đẹp và mỉm cười suốt buổi. Cô ấy nói chuyện với Lord Furness vài phút, và sau đó Lady Furness dẫn cô ấy tới chỗ tôi.

'Thưa Ngài, tôi xin giới thiệu với ngài người bạn Mĩ yêu quý nhất và dễ thương nhất của tôi, Cô Wallis Simpson.'
'Cô có khoẻ không, cô Simpson,' tôi nói. 'Nào hãy đến đây và ngồi xuống.'
Lady Furness rời đi và chúng tôi bắt đầu nói chuyện.
Tôi có thể nhận ra rằng Wallis cảm thấy không khoẻ lắm. Cô ấy bị cảm lạnh và mắt cô ấy rất đỏ. 'Tôi e rằng những ngôi nhà kiểu Anh của chúng tôi không ấm lắm,' tôi nói. 'Chúng tôi không có hệ thống sưởi trung tâm kiểu Mĩ ở đây.'
Đó là một khoảng lặng khá lâu. Cô Simpson quay mặt đi và nhìn ra ngoài cửa sổ. Sau đó cô ấy nói: 'Ngài đã làm tôi thất vọng.'
'Và tại sao lại như vậy?' Tôi hỏi.
' Bởi vì tất cả mọi người đều hỏi tôi về hệ thống sưởi trung tâm kiểu Mĩ. Tôi đã nghĩ rằng Hoàng tử xứ Wales sẽ nói về một điều gì đó thú vị hơn.'

Tôi cười phá lên.
' Có vấn đề gì sao, thưa Ngài?' wallis hỏi. 'Tôi đã nói điều gì sai ư?'
'Ko,' tôi đáp. 'Tôi cười vì cô ko nói dối tôi. Cô đã nói cho tôi biết sự thật.'
'Nhưng tsao điều đó lại buồn cười? Vậy ko có ai nói như vậy sao?'
'Vào một ngày tôi sẽ trở thành Vua của nước Anh', tôi đáp. 'Và mọi người sẽ lo sợ tôi. Nếu tôi nói bầu trời màu vàng, họ sẽ nói, 'Vâng, thưa Ngài, Ngài nói thật đúng'. Nếu tôi nói rằng Thứ Tư là ngày đầu tuần, họ sẽ nói, 'Vâng, thưa Ngài, Ngài nói thật đúng'. Và nếu tôi nói rằng Scotland rộng lớn hơn Canada, họ sẽ nói 'Vâng, thưa Ngài, Ngài nói thật đúng'. Nhưng cô đã nói với ta rằng ta thật nhàm chán! Cô đã nói sự thật với ta. Ta thích điều ấy!'
Lại một khoảng lặng khác diễn ra và sau đó wallis bắt đầu cười phá lên. 'Tôi có thể nói một điều nữa được không, thưa Ngài?'
' Được, cô Simpson, điều gì vậy?'
' Đó là về chiếc quần của ngài'
'Chiếc quần của ta ư?'
'Vâng, thưa Ngài. Nó màu đen và giày của Ngài màu nâu. Hai màu sắc này không hề hợp nhau.'
Tôi đứng lên và nhìn vào gương. ' Đúng vậy, cô Simpson, cô nói đúng. Trông tôi thật kì lạ. Lần tới chúng ta gặp mặt, tôi sẽ ăn vận đẹp hơn.'
Khi bữa trưa đã được chuẩn bị xong, chúng tôi đi tới phòng ăn. Tôi ngồi ở chiếc ghế ở cuối bàn và wallis ngồi ở đầu bên kia. Tôi đã quan sát cô ấy rất kĩ. Tôi đã nghĩ tại sao đôi bàn tay cô ấy lại đẹp đến vậy. Cô ấy bắt đầu nói chuyện với Quý bà Furness và sau đó vài phút, cô ấy quay lại và mỉm cười với tôi. Tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Sau bữa trưa, wallis tới để chào tạm biệt tôi. 'Chồng tôi và tôi phải rời đi bây giờ, thưa Ngài. Chúng tôi sẽ tham dự một bữa tiệc khác ở Luân đôn.'
Tôi muốn nói chuyện với cô ấy nhưng tôi không thể tìm được chủ đề phù hợp. Tôi không biết tại sao. Tôi bắt tay cô ấy và wallis rời đi.
Tôi đến phòng bên cạnh và ngồi cạnh Bà Furness. 'Hãy nói cho ta về cô Simpson,' tôi nói.
'Ngài muốn biết về điều gì?' Cô ấy hỏi.
'Tất cả!' Tôi nói.
'Vậy liệu rằng Ngài có muốn đi dạo trong vườn. Chúng ta có thể nói chuyện thoải mái hơn ở đó.'
Chúng tôi đứng dậy và rời căn nhà bằng cửa sau. Chúng tôi đi bộ chậm rãi qua những hàng cây, và Quý bà Furness kể cho tôi nghe về wallis...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro