CHƯƠNG 6: MẤT MÁT.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    -Đã nói là hết sốt rồi, không ăn nữa (Nó càu nhàu)
-Ăn hay muốn chết..
Nó lại cãi nhau với Quân. Tức tối, nó chạy ra ngoài...trước mặt nó là Phong. Phong nắm chặt tay nó, kéo nó đi.
-Anh muốn hỏi em một câu.
Nhìn mặt Phong, nó đoán chắc chuyện gì quan trọng lắm. Đôi tay ấm của Phong...theo bản năng, nó vẫn cứ muốn nắm. Nó leo lên xe nhanh chóng. Dù sao nó cũng đang giận Quân:" Hứ, bỏ đi cho khỏi thấy cái mặt khó ưa". Nó không biết rằng ai đó đứng bất động nhìn nó và Phong đi với nhau. Ngồi xuống ghế sofa, tim Quân đau lắm. Đau như muốn vỡ ra, nó giận Quân bằng một chuyện trẻ con, trong khi Quân luôn quan tâm nó.
Nó đi theo Phong...ngồi trên xe, nó không nói gì cả. Câu hỏi của Phong...nó biết là gì...và nó cũng đang tìm câu trả lời. Nó liếc nhìn Phong, từ sáng đến giờ Phong rất giận nó thì phải. Đến nơi, Phong lôi nó xuống xe. Cánh đồng hoa trước đây.
-Đẹp quá (Nó thích thú nhìn Phong, nó đang cố giả tạo đây là lần đầu tiên đến đây. Cảm giác buồn vui lẫn lộn, nhưng chứa toàn hồi ức tốt đẹp thôi)
Cảm giác quen thuộc với nơi này. Thấy Phong đứng lặng nhìn nó, nhìn ánh hoàng hôn rực rỡ. Nó kéo Phong đi chơi. Nó dùng đôi tay nhỏ bé của mình nắm lấy Phong...như lúc nhỏ. Nhưng Phong đẩy tay nó ra, lấy tay mình kéo nó sát vào Phong...Phong nhìn nó, mặt nó đỏ lắm. Nó có nghe thấy trái tim của Phong đang nói...Nó chỉ cảm thấy đỡ lạc lỏng hơn, trái tim Phong vẫn đang đập...lỡ nhịp. Vì nó phải không? Nó không biết làm gì cả...Nó chỉ dùng đôi tay của mình cố đẩy Phong ra. Nhưng Phong vẫn tiến sát vào cơ thể nó. Theo bản năng, nó cố tránh...nhưng cơ thể của nó đã không nghe theo nó nữa. Mặt Phong tiến lại gần nó, gần hơn nữa. Môi Phong chạm vào môi nó, nhẹ nhàng, mềm mại. Nó như ngất đi, giống như một thứ thuốc thần làm tim nó đập nhanh, cảm giác hạnh phúc, giống như men say của rượu làm người ta say theo. Mềm mại như cánh hồng, ấm như ánh nắng dịu nhẹ, ngọt như kẹo, ướt át...làm người nó mềm nhũn. Kí ức của nó hiện ra như một thước phim đầy màu sắc. Nó cố giữ bình tĩnh, đẩy Phong ra thật mạnh. Nó nhìn Phong...Phong khẽ nhếch lên một nụ cười đau đớn, chua xót...khiến nó cũng đau theo.
-Em không chấp nhận tôi...tôi biết em đã nhớ ra tôi. Bác sĩ đã nói với tôi như vậy. Em thích Quân, tôi sẽ không ngăn cản. Nhưng điều tệ nhất...em đã nói dối.
Nói rồi Phong lẳng lặng bước đi, bỏ mặc nó đứng đó giữa cánh đồng. Gió nhẹ làm bay mái tóc nâu của nó. Nó cố giải thích, nhưng nó không nói được, nó thấy nghèn nghẹn ở cổ họng. Nó đã nói dối Phong, Phong đau làm nó cũng đau. Nó cũng đã giấu Quân, tại sao nó lại lừa cả hai chứ. Trong khi hai người luôn yêu thương nó. Nó nhận ra, nó cũng có câu trả lời mà lẽ ra câu trả lời đó không được tồn tại. Tim nó đã nhường chỗ cho cả hai. Mưa lại rơi, rơi cùng vị mặn của nước mắt. Nó thích mưa...vì ở dưới mưa, nó được là chính nó. Nó khóc nhưng không ai la mắng, không ai cười cợt. Bởi chẳng ai biết nó đang khóc, vậy cũng tốt...chẳng ai phiền lòng vì nó, lo cho nó. Nó sẽ hứng lấy tất cả. Nó gục xuống dưới mưa, vết thương do tai nạn xe vẫn còn đau, cộng với vụ đánh nhau lúc trước. Sức khỏe của nó bây giờ rất yếu. Cơn mưa này rất to, rất buồn, nó sợ sẽ không thấy được cầu vòng. Nó nhớ ba ruột của nó, cả người ba không máu mủ ruột rà. Phong và Quân, nó đã làm tổn thương cả hai người vì cái tính vô tâm của mình. Nó đã thiếp đi trong cơn mưa. Nó quá mệt mỏi...
------------------------------------------------------------------
Nó tỉnh dậy trong một phòng bệnh, cảnh vật rất quen thuộc. Đây là nơi có ba nó...nó bước xuống giường, đi không vững. Lê bước trên dãy hành lang năm xưa. Cứ mỗi lần đến đây, nó cứ thấy khó chịu, có cái gì đó như muốn trào ra. Phòng chăm sóc đặc biệt, ba nó đang nằm, ông thở đều đều. Đã lâu lắm rồi, nó không thấy khuôn mặt của ông. Mái tóc đã ngã màu lưa thưa vài cọng tóc bạc, cả nếp nhăn đăm chiêu của ông. Nhưng khuôn mặt vẫn điển trai như thuở niên thiếu của ông. Đã 9 năm rồi, tại sao nó lại mất trí, để quên đi người cha mà nó hằng yêu dấu. Nó rơm rớm nước mắt mà gọi ba, nó dùng đôi tay mình nắm lấy tay ông như lúc nhỏ. Bàn tay chững chạc của ông từng nắm tay an ủi nó thế này, nó đã tự nhủ khi lớn lên sẽ nắm lại đôi bàn tay ông.
-Ba ơi, là con gái bất hiếu. Tại con gái bất hiếu.
Nó đặt bàn tay ông lên đầu nó để cảm nhận hơi ấm. Hồi nó còn nhỏ, ông luôn âu yếm nó bằng cách này. Nó thấy có lỗi, cảm giác không người thân chơi vơi lắm. Huống gì ông phải hứng chịu xuốt nhiều năm qua trong căn phòng lạnh lẽo...Tiếng gõ cửa cắt đứt mọi mạch suy nghĩ của nó. Bác sĩ bước vào, nó chùi nước mắt.
-Cô ở đây à, nãy giờ tôi tìm cô đấy
-Xin lỗi vì đã làm phiền bác sĩ
-Lúc nãy có cậu trai tên Phong đưa cô vào bệnh viện, trả tiền viện phí rồi. Nhưng cậu ấy đi nhanh quá, tôi chưa kịp nói căn bệnh của cô cho cậu ấy.
-Bệnh ư, cháu bị bệnh gì (Nó lo lắng)
-Khối u của cô đang lớn dần trên não, e là..
Nó không tin được nữa, nó cố nín khóc. Giai đoạn 3 rồi sao, tiền viện phí cao lắm...nó không muốn nhận sự giúp đỡ của ai cả. Huống gì không có thuốc đặc trị. Cầm cự cũng chỉ vài năm.
-Bác làm ơn, đừng nói cho ai biết chuyện này, người lúc nãy là bạn cháu, không phải người thân. Nhưng bác làm ơn đừng nói cho ai biết chuyện này, không cháu chết mất...(Nó cố năn nỉ bác sĩ)
Nó gào lên, cố van xin. Bác sĩ lắc đầu, thở dài rồi cũng bó tay với nó. Đành đi ra ngoài cho nó ở lại cùng ba. Nó ào tới, nức nở bên ba. Nó tự trách mình không chăm sóc ba nhiếu hơn. Nó cũng biết Phong là người chăm sóc ba nó trong thời gian nó mất trí nhớ. Nó nợ Phong một lời cảm ơn, nó cũng nợ cả Quân. Phong thì chăm sóc ba thay nó, Quân thì chăm sóc nó. Làm sao đây, nó sẽ dấu không cho bọn họ biết căn bệnh này, nói dối một lần và lần thứ hai. Tất cả, nó chỉ muốn không ai buồn mà thôi. Nó hôn lên trán ba rồi thì thầm...Ba của nó có nghe được nó nói hay không. Nó tâm sự với ba rất nhiều, đa số là chuyện vui của nó, nó không kể cho ba nghe về căn bệnh. Có thể ông bất tỉnh, nhưng nó biết ông sẽ đau lòng khi nó chỉ còn sống được vài năm. Nó khóc như mưa nhưng vẫn cố kìm lại mà nở một nụ cười với ông, nó muốn ông vui vẻ, muốn ông an tâm. Vì nó đã lớn, có thể tự chăm sóc mình. Ba nó dường như nghe được nó nói, ngón tay ông khẽ cử động, rồi đặt tay ông lên tay nó. Nó vui mừng, nước mắt muốn trào ra nhưng vẫn kìm mà ngưng lại. Ba nó đã mở mắt nhìn nó, mắt hơi khép lại như trong cơn mê. Ông thì thầm vào tai nó. Nói rất nhỏ, nhưng nó vẫn nghe rõ mồn một từng chữ. Khóe mắt ông cũng rưng rưng. Cả đời này, ông chỉ có mình nó là tài sản vô giá, cả đời này ông chỉ yêu thương một mình đứa con gái như nó mà thôi! Ông rất lo, lo cho nó không biết chăm sóc bản thân, nhưng ông đã yên tâm rồi. Sẽ có người yêu nó hơn ông, sẽ nâng niu nó hơn ông.
-Ba sống để gặp lại con...nhìn thấy con bườc vào lễ đường làm cô dâu xinh đẹp, con đã tới. Ba yên tâm rồi, con đã biết chăm sóc bản thân.
-Ba..vậy thì ba..hic...phải sống để thấy con trưởng thành. Lúc đó, con sẽ chăm sóc ba phải không, gia đình ta sẽ đi ngắm cầu vòng và...
-Đúng vậy sẽ rất hạnh phúc...Ông nhắm mắt lại, rồi thì thầm.
-Ba ngủ một lát...sau đó ông khẽ nở một nụ cười hiền hậu dành cho nó
-Ba nghỉ ngơi đi. Lát nữa con gái sẽ nấu...Bàn tay ông lạnh lẽo rời khỏi bàn tay nó, nhịp tim của ông ngừng đập.. Mắt nó mở to, lạc lõng...Nước mắt lăn dài trên gò má. Nó cố kêu to: "Bác sĩ, bác sĩ". Những tiếng tít tít vang lên trong vô vọng, bác sĩ thở dài rồi lắc đầu. Nó không chịu tin ba đã rời xa nó. Ba mới vừa tỉnh dậy nói chuyện với nó kia mà, ba nó chỉ ngủ thiếp thôi. Không phải. Chỉ chốc lát thôi, sao ba nó lại rời xa nó. Nó gặp ba được mấy tiếng ít ỏi sau 9 năm gặp lại. Có công bằng hay không? Thì ra ba nó sống để gặp nó, vẫn thở để nói rằng ông yêu nó. Nó trách mình, nếu nó không đến thì ông sẽ còn sống rồi, nếu nó không đến thì ông vẫn sẽ chờ nó mà cố gắng thở. Nó sẽ đứng từ xa mà nhìn ba, vậy là đủ. Có phải nó là một đứa xui xẻo, luôn làm người khác phiền phức. Nó dằn vặt bản thân. Khoảnh khắc tay ba nó buông tay nó ra, hơi thở nhỏ dần, nhỏ dần. Nó thấy lạc lõng, cầu vòng của nó đã biến mất. Trái tim nó như bị hàng ngàn cây kim đâm vào. Nó gọi ba như lúc nhỏ..."Ba, ba ơi". Nó đã mất tất cả rồi...lòng nó đau lắm, nó ngốc nhưng ngoài việc khóc nó chẳng biết làm gì. Nó đã khóc cạn hết nước mắt.
Cuộc đời nó thật bi thương quá. Mạng sống của nó bây giờ đang được tính từng ngày từng giờ. Còn một năm nữa, nó sẽ tốt nghiệp trường cấp 3...Bao nhiêu ước mơ của tuổi mới lớn bây giờ tan đi nhanh chóng. Nó muốn kiếm trực thật nhiều tiền nuôi hai người ba của nó...Nhưng có lẽ đã khác rồi, khác thật rồi. Một mình nó sẽ đối mặt với mọi thứ trên đuờng đời. Nó-một con bé vô tư chẳng làm gì sai cả, chẳng hại người bao giờ. Vậy mà lúc nào trời cũng bắt nó chọn nỗi đau mất mát. Ba nó đi rồi, tinh thần nó xuy xụp nhanh chóng. Một cú sốc lớn liên tiếp xảy ra, nó có đủ kiên cường để tiếp tục sống hết mấy năm còn lại. Nó sẽ đối mặt với Phong và Quân ra sao. Sẽ đối mặt với mối tình tay ba thế nào. Ba nó cũng đã đi rồi, đã đi thật rồi! Nó ôm ba, lay ba dậy. Mấy cô y tá và bác sĩ nhìn nó cũng thương cảm, cố kéo nó ra. Nhưng nó vẫn cứ ôm ba nó như vậy, cố tìm kiếm hơi ấm từ ông. Ông nói chỉ ngủ một lát thôi mà chút nữa ông sẽ tỉnh lại phải không? Nó cứ lảm nhảm như vậy, đủ để hiểu nó yêu ba đến cỡ nào, đủ để hiểu, khi chết đi ông vẫn nói ngủ một lát cho nó yên tâm, đủ để hiểu ông vẫn cười với nó trước khi chết. Nó nhớ nụ cười hạnh phúc, ôn hòa của ông, nhớ cả tiếng ông thì thầm vào tai nó.
"Bây giờ, ba à! Con cảm thấy lạc lối! Xung quanh con chỉ toàn là bóng đêm bao trùm, cảm giác trong con rất khó chịu. Tim con không chảy máu nhưng nó rất đau. Con không thấy mưa và cầu vòng nữa, vì bầu trời của con chỉ là một bầu trời đêm tĩnh mịch. Ba đã từng hứa với con, mãi mãi không buông tay con mà. Ba đã đi rồi, ba sẽ trở về chứ! Hay ba sẽ đi giống như mẹ. Con muốn như lúc nhỏ, được chơi đùa với ba trên cánh đồng đầy gió, được ba chở đi ngắm hoàng hôn. Được vòng tay ấm của ba ôm con vào lòng mà ngắm cầu vòng, được ba cõng đi dưới buổi chiều mưa lạnh giá. Ba từng nói-con là cầu vòng của ba. Đối với con ba cũng thế. Nhưng chắc có lẽ từ bây giờ, cầu vòng sẽ bị khuyết một màu sắc thú vị trong cuộc sống của con. Con gái muốn nói với ba...con yêu ba, ba...con gái vẫn đợi ba, vẫn đợi cầu vòng." Nó ngất đi, nó muốn khi thức dậy, đó chỉ là ác mộng, ác mộng đối với nó.
-----------------------------------------------------------
Nó mở mắt dậy, mắt vẫn còn đỏ hoe, nó thấy Phong
-Tỉnh rồi à, em ngủ gần hết một tuần đó
Phong nhẹ xoa mái tóc nâu của nó, ánh mắt nhìn nó âu yếm nhưng vẫn lạnh toát.
-Ngốc à, anh xin lỗi...
Đã một tuần trôi qua, nó đã thiếp đi gần một tuần. Ba nó đã được Phong chôn cất cẩn thận. Nó choáng váng, nhớ lại điều gì đó, nó khóc. Lê bước xuống giường, đôi chân của nó bước đi trên mặt đất lạnh ngắt mà không mang dép. Nó đang đi tìm ba, tìm chiếc giường bệnh ba hay nằm, không thấy ba...trước mắt chỉ là một khoảng không lạnh ngắt, buồn thảm. Phong đi theo nó, đưa nhẹ bàn tay ôm nó vào lòng, chưa bao giờ Phong thấy nó yếu đuối như vậy. Gục vào bả vai Phong mà khóc, nó càng khóc, Phong càng ôm nó thật chặt- truyền cho nó chút hơi ấm."Ngốc, cứ khóc đi". Phong cũng muốn khóc theo nó, điều đó làm trái tim Phong như bị bóp nát. Phải,nó chính là mạng sống của Phong. Tại sao Phong có thể làm tổn thương nó chứ. Phong thấy mình có lỗi với nó, bỏ nó một mình giữa cánh đồng.
--------------------------------------------------------------------
Còn Quân, cả tuần nay thiếu ngủ, mệt mỏi, chờ đợi nó trong vô vọng. Quân ghét cảm giác này, cái cảm giác phải chờ đợi ai đó. Ngày Phong đưa nó về, Quân đau lắm! Quân đã tự hỏi tại sao khi nó khóc không phải là Quân vỗ nó mà là Phong. Phong đã kể cho Quân nghe mọi chuyện. Nó đang bị sốc nặng, cần được nghỉ ngơi, Quân sẽ chăm sóc tốt cho nó. Phong ra về, nước mắt của nó đã in sâu vào tâm trí Phong, Phong thấy nó rất yấu đuối, khác với vẻ bề ngoài của nó. Phong hứa sẽ không buông tay nó nữa, sẽ luôn yêu thương nó, dù trái tim nó không dành cho Phong.
Quân nhìn nó, trông nó gầy hơn trước rất nhiều. Quân nhớ nó rất nhiều, nhìn khuôn mặt gầy gò xanh xao của nó, cõi lòng Quân quặn lại. Chỉ một tuần chờ nó mà Quân muốn nổ tung. Quân ôm nó, bế nó lên, nó mệt quá nên cũng thiếp đi
-Ấm quá (Nó thì thầm)
Chỉ một câu nói thôi, Quân cũng đỏ mặt, Quân hạnh phúc lắm. Khẽ hôn vào môi nó, một dòng sữa ấm chảy trong miệng nó, át đi vị đắng và mặn của nước mắt. Mềm mại, ấm ấm...mang theo cái ấm của ngày nắng, chút men say của rượu. Có lẽ nụ hôn đầu đời của Quân đã bị nó cướp đi, Quân thì thầm: "Này heo, ráng khỏe nhé!". Nhìn nó ngủ, Quân cảm thấy bình yên. Giống như lúc nhỏ, ngày mà nó và Quân mới quen nhau. Nó hay ngủ gục lắm, cứ mỗi lần như vậy, nó bị Quân cốc cho vài cú. Nhưng bây giờ thì khác rồi, Quân và Phong cùng yêu một người con gái. Trong thời gian này họ sẽ cùng nó vượt qua cú sốc lớn này. Phong và Quân đã giao ước khoảng thời gian này không làm nó khó xử, không nhắc tới chuyện gì làm cho no buồn. Họ sẽ trở lại giống như bình thường. Lúc nó ngủ, Quân đã nói với nó
-Mọi chuyện đều có thể xảy ra, anh không dám hứa với em điều gì. Anh chỉ biết chắc là không buông tay em, mãi yêu em.
HẾT CHƯƠNG 6

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro