Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHAP 14

Đây là đâu, tối quá. Dường như chẳng có ai ở đây, mặc cho tôi kêu gào trong tuyệt vọng. Hình như tôi đang chìm sâu vào giấc ngủ, và đây là tìm thức của tôi. Thật không ngờ ngay cả trong tìm thức của chính mình lại cảm thấy vô cùng sợ hãi. Xung quanh chỉ là một màu đen tối, không ánh sáng, không lối thoát. Chợt có ai đó đến gần tôi, dù rằng ẩn hiện trong bóng tối, nhưng tôi vẫn có thể nhận ra được khuôn mặt này. Nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay tôi, em đưa tôi đến một thế giới khác. Trước mắt tôi là một đồng cỏ bao la, gió thổi rì rào làm cả cánh đồng cũng theo đó mà dao động. Tôi ngã người về sau, cả thân người nằm trên thảm cỏ. Cảm giác thật yên bình như tôi hằng mong ước. Có lẽ chỉ có trong mơ, tôi mới có được cảm giác bình yên như thế này. Em đứng đó nhìn tôi, nụ cười tỏa nắng. Lòng tôi tựa làn gió, mọi muộn phiền cũng theo đó dần tan biến. Và rồi hình ảnh em cũng khuất dần theo làn gió. Không hốt hoảng, không đau đớn, tôi lặng lặng nhìn hình bóng em khuất xa dần. Yêu thương nay đã tan biến, hà cớ gì ta phải ngoan cố níu lại. Chỉ cần trong tim còn có nhau, thi tình yêu tự nhiên sẽ vĩnh cữu. Nhưng nếu trong tim đã không còn hình bóng, thì dù rằng ở cạnh nhau, cũng không bao giờ có được nhau. Cảm ơn em đã em tôi nhìn lai nụ cười đó. Tôi cũng cảm thấy mản nguyện rồi. Kia là trời xanh, đây là đồng cỏ. Tôi thật sự nguyện ý ở lại nơi này.

*Soyeon POV*

- Chuyện gì đã xảy ra_ trầm mặc khi bước vào phòng của Eunjung

- Em cũng không biết. Em vừa mới nhận được điện thoại của bác gái_ Ahreum lo sợ

- Không hiểu sao nó lại ngất. Bác sĩ nói con bé làm việc quá sức, hao tổn về mặt tinh thần. Tại sao lại ra nông nỗi này_ bác gái vì con bé mà đau lòng đến mức này

- Bác nghĩ ngơi đi ạ, ở đây có bọn cháu lo là được rồi_ Qri unnie lên tiếng, tôi cũng đồng ý với điều này

- Sao bác an tâm mà nghỉ ngơi chứ_ nổi lòng của một người mẹ, tôi cũng có thể thông cảm

- Bác cứ về phòng nghĩ ngơi. Có gì bọn cháu sẽ gọi bác. Dù gì bác cũng đã thức trắng đêm rồi mà_ tôi cố gắng thuyết phục

- Vậy cũng được. Nếu nó tỉnh lại thì gọi ngay cho bác nhé_ cuối cùng bác gái cũng đồng ý 

Nhìn bóng dáng mệt mỏi ấy khuất dần sau cánh cửa, tim tôi bỗng cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhìn đứa em gái mình hết mực yêu thương nằm đó, tim tôi bỗng thắt lại. Do lịch trình của QBS và N4 đối lập nhau nên tôi cũng ít có thời gian quan tâm con bé. Điều làm tôi khó hiểu là với công suất làm việc từ trước đến nay của Eunjung thì chuyện ngất xỉu do làm việc quá sức là không thể. Đằng này lại là tình trạng hôn mê sau. Bác sĩ cũng đã nói một phần do tâm lí không được ổn định, vậy nguyên nhân là do đâu. Vì do là người của công chúng nên không thể ở lại bệnh viện quá lâu, tránh đám phóng viên lại viết này nọ. Nên bác gái đã đưa con bé về nhà. Ngẫm nghĩ lại, tôi đột nhiên thấy bất an. Dạo gần đây nếu rảnh rỗi là con bé gọi ngay cho 3 chúng tôi. Hỏi xem khi nào về. Còn nói là thật sự rất nhớ. Lúc đó thiết nghĩ do thiếu đi sự chăm sóc của ba bà chị này nên tụi nhỏ có đôi khi cảm thấy bất an. Nhưng ngẫm nghĩ lại trong từng lời nói của con bé, dường như có cái gì đó rất đau đớn, không diễn ta nổi. Cộng thêm sự vắng mặt của Hyomin và Jiyeon lúc này, càng khiến tôi trở nên nghi hoặc hơn.

- Jiyeon và Hyomin đâu_ tôi xoay sang hỏi Ahreum

- Em.....em.....không biết_ con bé ấp úng

Trong đôi mắt đó có một tia hốt hoảng, có phải đã xảy ra chuyện gì không. Vội vàng lấy điện thoại của Eunjung, tôi gọi ngay cho hai đứa nó. Nhưng đáp lại những giây phút hồi hộp, chờ đợi của tôi là những tiếng tút dài và lạnh lão. Nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, tôi kìm hãm ngọn lửa trong lòng mình. Vẫn tiếp tục kiên trì nhấn số, tôi không tin hai đứa nó không bắt máy. 

- Soyeon, chuyện gì vậy_ Boram unnie lên tiếng

- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì_ tôi hướng mắt về phía Ahreum

- Em......em....._ lại ấp úng

- UNNIE HỎI RỐT CUỘC ĐÃ XẢY RA CHUYỆN GÌ_ ngọn lửa trong lòng tôi nay bộc phát, tiếng hét của tôi khiến con bé trở nên run sợ

- Soyeon ah bình tỉnh. Em làm con bé sợ kìa_ Qri unnie giữ chặt lấy vai tôi

- Ahreum. Nói cho unnie biết, có chuyện gì phải không_ Qri hướng đến Ahreum, nhẹ giọng nói

- Em cũng không biết. Chỉ biết dạo gần đây Eunjung unnie có vẻ đang buồn về chuyện gì đó. Em không dám khẳng định nhưng hình như có liên quan đến Jiyeon unnie và Hyomin unnie......_ Ahreum e dè đáp 

- Hai đứa nó đã làm gì?_ tôi bình tĩnh hỏi

- Không biết sao dạo gần đây họ bổng trở nên thân thiết, đi đâu cũng có nhau. Mới đầu em cứ nghĩ chúng ta là chị em, điều đó cũng là chuyện bình thường. Nhưng có đôi lúc trên xe em vô tình bắt gặp ánh mắt thờ thẩn của Eunjung unnie. Em không dám hỏi, nhưng em cảm nhận được rằng, nó rất bi thương_ Ahreum chậm rãi tường thuật

- Eunjung và Jiyeon có nói chuyện với nhau không_ Boram unnie lo lắng hỏi

- Ngoài những lúc ghi hình thì vẫn bình thường, nhưng sau khi tắt máy quay thì không ai nói với nhau một lời nào_ Ahreum

- Không lẽ Jiyeon và Hyomin........_Boram unnie nói được đến đây thì ngưng hẳn, không khí trong phòng đột nhiên rơi vào tĩnh lặng

Tôi đang suy nghĩ, nếu Jiyeon yêu Hyomin thật, thì tại sao trước kia lại quen Eunjung. Cho rằng con bé mới chỉ có tình cảm với Hyomin gần đây thôi, nhưng ít nhất nó cũng phải cho Eunjung một lời giải thích. Theo như Ahreum kể, thì hai đứa như đang chiến tranh lạnh với nhau. Thật sự nếu Jiyeon đang phản bội lại Eunjung, tôi không nghĩ tôi có thể kìm chế được con lửa giận trong lòng mình. Tình yêu vốn là vậy, thật sự rất tàn nhẫn. Tôi đưa ánh mắt nhìn về hướng Qri, tôi hy vọng hình bóng của tôi vẫn mãi trong trái tim ấy.

- Gọi điện về nhà Jiyeon xem sao_ tôi ngước lên hỏi Ahreum

Con bé nhanh chóng rút điện thoại ra. Nếu goi không được cho con bé thì đành phải hỏi người nhà vậy. Nếu vì do nhìn thấy số của Eunjung mà không dám bắt mấy, thì quả thật là đáng giận đó. Ahreum lễ phép đáp rồi sau đó tắt máy với một bộ mặt lo sợ. Dường như con bé đã biết được đáp án. E dè nhìn tôi, như thể không biết có nên nói hay không.

- Jiyeon đang ở đâu_ Boram unnie gấp rút hỏi

- Ở........ở.......nhà Hyomin unnie_ con bé e dè nhìn tôi

- Ai đến nhà Hyomin lôi hai đứa nó về đây cho em_ tôi trầm giọng, cả hai khóa máy trong lúc nguy cấp nhất. Thì ra đang ở cùng nhau. Nếu thật sự bọn tôi không có ở đây, thì chắc còn lâu con bé mới biết Eunjung nhập viện.

- Để unnie cùng Ahreum đi_ Qri unnie lên tiếng, sau đó cùng Ahreum rời khỏi phòng

Lặng lẽ đến bên cạnh giường, tôi lẳng lặng cầm tay con bé. Nhiều năm qua, con bé đã chịu khổ không ít. Vì mọi người mà hy sinh biết bao nhiêu chuyện. Là nguồn năng lượng của T-ara. Bất cứ khi nào cả đám gục ngã, con bé cũng là người vực chúng tôi dậy. Con bé đáng yêu thế đó, mạnh mẽ thế đó. Nhưng sao giờ phút này lại nằm đây bất động. Nụ cười hằng ngày đâu mất rồi, thật sự tôi muốn nhìn lại. Lòng tôi chợt thắt lại, đến khi nào mới có thể trở lại như xưa. Vui vẻ, không toan tính, không đau khổ.

"Eunjung ah, unnie về rồi đây. Tỉnh lại đi em. Không phải em nói rất muốn các unnie trở về hay sao. Sao lại nằm đây ngủ như thế. Tỉnh lại đi rồi unnie giúp em giải quyết. Moi người đang chờ em kìa. T-ara sắp comeback, không lẽ em trơ mắt nhìn thấy đội hình không hoàn chỉnh sao. Bình thường em rất thích ngủ, nhưng ngủ đủ rồi. Không cho phép em ngủ nữa. Trước đây mỗi khi em không chịu dậy, unnie tường lấy cái chuông làm cho em phải thức. Bây giờ unnie cũng làm vậy, nếu em không tỉnh, thì biết tay unnnie đó"

Nước mắt tôi lặng lẽ rơi, đau, tâm đột nhiên đau nhói. Tôi rất sợ, sợ con bé cứ thế này không tỉnh lại. Nhẹ nhàng lấy chiếc chuông còn đặt ngay ngắn trên bàn khẽ lắc nhẹ, vẫn không có chút động tĩnh nào. Boram unnie cũng theo đó mà rơi nước mắt. Tôi càng lắc càng mạnh, càng lắc tâm càng đau. Không khắc chế được tâm trạng, tôi nhào đến giữ chặt vai Eunjung, lay mạnh người con bé.

" Tỉnh dậy đi. Không lẽ em muốn bác gái lo lắng hoài vậy sao. Jiyeon nó đang chờ em, mọi người đang chờ em. Tỉnh dậy để cùng nhau giải quyết. Đừng có nhát gan trốn tránh như vậy. Tỉnh dậy ngay cho unnie. T-ara không thể thiếu bất kì một ai. Unnie không chấp nhận điều đó, unnie không cho phép"

Tôi như kích động, nước mắt cùng theo đó rơi nhiều hơn. Boram unnie ôm chặt lấy tôi, tránh tôi kích động quá mức, Tôi buông thỏng hai tay, ánh mắt vô hồn. Nhưng chỉ sau đó vài giây tôi đã vô cùng sửng sốt, quay phắt về hướng Eunjung. Vì tôi cảm nhận được bàn tay tôi đang nắm giữ, đó có dấu hiệu chuyển động. 

*End Soyeon POV*

Qri và Ahreum nhanh chóng đến nhà Hyomin. Hiện giờ cả hai đang đứng trước của nhà. Ahreum nhìn sang Qri đây lo sợ. Mặt Qri vẫn rất điềm tỉnh, nhưng đó lại là điều khiến cho Ahreum sợ nhất lúc này. Cô biết hiện giờ 3 unnie của cô đang rất kích động, cô không biết rồi sẽ có chuyện gì xảy ra đây. Sau một hồi nhấn chuông, cũng đã có người ra mở cửa. nhưng cô thà đừng ai ra mở cửa còn tốt hơn. Nếu sự thật Jiyeon unnie đang ở cung Hyomin unnie, cô không biết Qri sẽ giải quyết như thế nào.

Qri bước vào nhà dưới sự chào đón niềm nở của hai đứa em. nhưng giờ phút này lòng cô nào vui vẻ và thoải mái. Vẫn nét mặt điềm tỉnh ấy, nhưng lại khiến vạn người vô cùng lo sợ. 

- Unnie về khi nào_ Hyomin  tươi cười bước ra từ nhà bếp với ly nước trên tay

- Vừa về tối qua_ Qri  điềm tỉnh đáp

- Hai unnie kia đâu_ Jiyeon  dường như không nhận ra được điểm gì khác thường

- Hai đứa ở cùng nhau à_ Qri chuyển sang chủ đề khác

- Em mới qua sáng nay thôi. Hyomin unnie rủ sang nấu ăn_ Jiyeon tươi cười đáp

- Chỉ hai đứa thôi sao_ Qri khẽ nhíu mày

- Bọn em có kêu Ahreum, nhưng con bé bận_ Hyomin mìm cười nhìn Ahreum

- Vậy còn Eunjung_ Qri cuối cùng cũng đã đi thẳng vào vấn đề

Sau khi Qri hoàn thành câu nói đó, mọi thứ lại chìm vào yên lạnh. Hyomin và Jiyeon khẽ liếc nhìn nhau, nhưng mọi hành động đó đã lọt vào mắt Qri. Thật sự hai đứa đã lén lút sau lưng Eunjung sao. Qri khẽ nhăn mặt. Cũng may là cô đi, chứ nếu là Soyeon cô không nghĩ em ấy sẽ kích động đến cỡ nào. Trầm mặc, Qri lạnh lùng nói.

- Unnie không biết giữa bọn em đã xảy ra chuyện gì. Nhưng khiến sức khỏe của Eunjung suy kiệt đến mức ngất xỉu như vậy. Thì quả thật không phải chuyện nhỏ_ Qri 

- Ngất xỉu?_ Jiyeon hốt hoảng

- Unnie ấy có sao không_ Hyomin cũng kích động không kém

- Đang hôn mê sâu. Vẫn chưa tỉnh. Unnie thiết nghĩ hai đứa bận đến mức nào mà cả điện thoại cũng không nghe. Bọn chị vừa về đêm qua, sáng nay đã phải tức tốc đến nhà em ấy. Ahreum đang đoàn tụ bên gia đình cũng phải tức tốc đến nơi. Còn hai đứa thì ở đây hưởng thụ thế giới riêng. Đến nổi bọn chị gọi cả buổi mà cũng không bắt máy. Hai đứa có biết rằng khi đặt tay vào chuông cửa , unnie hy vọng biết bao nếu không ai ra mở_ Qri biểu lộ sự thất vọng

- Bọn em....._ Hyomin bối rối

- Unnie chỉ đến đây thông bao như vậy thôi. Nếu hai đứa muốn thì đi cùng unnie, nếu không unnie cũng không ép. Nhưng unnie cảnh báo trước một điều, Soyeon đang rất tức giận. Unnie không đảm bảo em ấy khoang nhượng đối với hai đứa_ Qri đứng lên cùng Ahreum tiến về phía cánh cửa

Trong giờ phút này tâm trạng Jiyeon đột nhiên rối bời. Cô sợ, sợ Eunjung xảy ra chuyện. Chưa bao giờ cô sợ hãi đến mức này. Làm unnie đau là mình, khiến unnie phải khổ sở cũng là mình. Mọi chuyện đều do mình sai, đều do mình quá ngông cuồng. Nỗi sợ hãi bắt đầu vây kín, nếu thật sự Eunjung rời xa cô mãi mãi, Jiyeon sợ mình không còn sức lực nào mà sống đâu. Nhìn về phía cánh của vừa mới khép lại, cô biết mình phải nên làm gì.

-------------------------------------------------------------------------------------

Đang đang thưởng thức từng làn gió mát rượi, thật thanh thản. Cuộc sống như thế này thật tốt, không muộn phiền, lo âu. Thật sự khiến tôi rất thoải mái. Nhưng đột nhiên xung quanh tôi lại nghe thấy tiếng chuông quen thuộc, giọng nói của ai đó văng vẳng bên tay tôi. Đột nhiên cảnh vật xung quanh tôi dần biến mất. Thay vào đó là hình ảnh của mẹ tôi, của bạn bè và những người chị em yêu quí. Trước mắt tôi là những người tôi yêu thương, sau lưng tôi lòng đồng cỏ yên bình mà tôi hằng ao ước. Nếu như tôi bước về phía họ, tôi có thể sẽ phải đối mặt với những đau đớn trước kia. Những nếu tôi quay lưng lại, có nghĩa tôi đã chấp nhận chìm đắm mãi trong giấc ngủ này. Nên đi hay ở? Điều đó còn tùy thuộc xem trái tim tôi hướng về nơi nào. Nhìn nụ cười của mọi người, cùng ánh mắt yêu thương của mẹ, lòng tôi bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả. Quay đầu lại nhìn đồng cỏ yên ắng kia. Tôi nghĩ tôi đã có câu trả lời.

Mọi vật phút chốc bổng nhiên thay đổi, cánh đồng cỏ kia cũng dần biến mất. Cơn đau đầu khiến tôi một lần nữa khụy xuống. Chỉ biết khi mở mắt ra, điều đầu tiên tối nhìn thấy là đôi mắt lo lắng xen lẫn một chút gì đó vui sướng từ hai bà chị của mình. Có lẽ tôi đã quyết định đúng. Bỏ mặc người thân cùng bạn bè đang lo lắng để chìm đắm trong thế giới riêng của mình. Nếu tôi làm vậy thì quả thật mình quá hèn nhát rồi. Tiếp tục ở lại tức là tiếp tục trốn tránh. Chi bằng tỉnh lại để giải quyết cho xong mọi chuyện, sẽ khiến tâm trạng cũng trở nên thoải mái hơn. Nhìn thấy đôi mắt giàn giụa nước của Soyeon unnie cùng Boram unnie, tôi không khỏi thấy chạnh lòng. Kia là những người hết mực yêu thương tôi, thật sự tôi không muốn khiến họ đau khổ. Nở một nụ cười gượng gạo, tôi nhìn thấy hai unnie ôm nhau vì vui sướng. Không lâu sau đó mẹ tôi cũng bước vào. Căn phòng này như tràn đầy sức sống, khiến lòng tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn nhìu. Đảo mắt nhìn xung quanh, tôi biết mình đang tìm kím điều gì. Em không có ở đây, điều này tôi có thể hiểu. Dù sao tôi cũng chẳng muốn em biết tôi ngất xỉu, vì như thế càng khiến em phải bận tâm nhiều hơn. Thà rằng không biết, để em có thể hưởng thụ cuộc sống này một cách yên bình. Khẽ mỉm cười, nhưng sao trái tim này vẫn cảm thấy khó chịu như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#jijung