Chương 4 : Anh là cái đồ đáng ghét!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ LÍ THIÊN VĨ , CÁI ĐỒ BIẾN THÁI NHÀ ANH .
Anh cười thầm , vốn dĩ anh không có ý định muốn chọc nghẹo cô nhưng vì cô đã nói anh như vậy , anh cũng không thể " chống đối " . Anh liền trưng lên một vẻ mặt gian tà ra
_Ồ! Cô bé à , tôi là thằng biến thái mà . Và tôi thích nhất là những cô bé phẳng lì đấy .
Dương Nhã, mặt đỏ bừng , con bé cứ nghĩ cậu sẽ phản bác lại ý kiến của mk nhưng ....KHÔNG ! Cậu hoàn toàn làm trái với những gì nó nghĩ khiến nó vô cùng bối rối . Vẻ mặt ngơ ngác đó của con bé vô cùng dễ thương . Lâu lắm rồi cậu không để ý ai kĩ như vậy . Phì.... Cậu ôm mặt quay về một bên cười . Dương Nhã vốn đã bực rồi nay con bực hơn
_ TÊN BIẾN THÁI, CƯỜI CÁI GIỀ HẢ ?
_ Con bé kia ...... EM GỌI AI LÀ TÊN BIẾN THÁI ?
Chết rồi , sống lưng con bé lạnh toát , bà ...... Bà la sát lớp con bé đã đến tính sổ với nó rồi kìa . Ông trời ơi , cứu con, con còn trẻ , còn nhiều âm thanh chưa trải nghiệm , con chưa muốn điếc tai đâu nên làm ơn .... cứu con đi mà ...
Một đằng bà nhìn con bé với ánh mắt nảy lửa , đằng khác bà lại dịu dàng quay ra nói với người thanh niên tóc đen
_ Cậu Vĩ , sao hôm nay cậu lại đến trường vậy ? Không phải cậu có việc quan trọng hơn ở cô....
Thiên Vĩ quay lại nhìn bà la sát với một vẻ mặt lạnh lùng
_ Thưa cô , cô nói gì vậy , em chỉ là một học sinh bình thường , đi đến trường cũng là điều hiển nhiên thôi ạ ?
Câu nói này của Thiên Vĩ rất mờ ám . Một học sinh bình thường sẽ không bao h nói mình là một học sinh bình thường cả . Bà la sát đã nhận ra được vẻ mặt của cậu , không muốn đi thêm nữa và sâu câu chuyện , bà liền chào cậu và kéo tay lôi Dương Nhã về lớp . Dương Nhã quay lại nhìn , cô bất chợt gặp được một vẻ mặt khác của anh, lúc này đây , anh đang trầm tư suy nghĩ một cái gì đó , ánh mắt sâu thẳm nhìn vào nơi vô định . Trong lòng con bé rất tò mò , không biết cậu con trai tóc đen ấy là ai mà bà la sát lớp mình lại kính trọng thế ? Nếu có cơ hội nhất định cô sẽ điều tra nhưng h cô phải lo cách đối phó với bà giáo này đã
Về đến lớp , cô còn thấy rợn người hơn nữa khi mặt ai cũng cúi gằm xuống và trên bàn mỗi người là một tờ giấy trắng . Cô cứ tưởng là mọi người vừa làm bài kiểm tra xong , ai ngờ
_ BÁCH DƯƠNG NHÃ , RA KIA CÙNG CÁC BẠN LÀM BÀI . NHANH !
_ Vâng ạ
Nó cứ tưởng phải viết di chúc cùng các bạn chứ chẳng phải làm bài kiểm tra . Hì ..... Hì cám ơn ông trời đã nghe lời cầu nguyện của con...
_ TẤT CẢ CÁC EM GHI ĐỀ BÀI .
Đề văn : Hãy giả sử em là một con người lớn tuổi đã trải nghiệm nhiều trong cuộc sống , đến cuối đời , em sẽ viết một bức thư để lại bài học quý giá cho thế hệ sau .
_ LÀM BÀI
_........... ( cả lớp im phăng phắc)
( ta sợ bà giáo này rồi ==)
Cô ạ , cho em hỏi chút , thế này có khác viết ....di chúc là mấy không ạ ?
Sau hơn chín mươi phút bảy tám giây , cả lớp con bé đứa nào nhìn mặt cũng không còn sức sống vì phải vật lộn với bản thân để tìm ra " bài học quý giá " cho thế hệ sau . Con bé cũng không ngoại lệ . Một khi bà giáo bước ra khỏi lớp ,ai cũng phấn chấn hơn hẳn . Không phải vì ghét bà giáo đâu chỉ là thấy mệt mỏi với cái tính cách dở dở ương ương của bà thôi. Đang trong h nghỉ giải lao , con bé loay hoay xếp đống sách vở vào cặp rồi định đi xuống sân chơi . Chẳng may thay lại bắt gặp cái bản mặt chán ghét ở cửa lớp
_ À , cô bé đây rồi
_ WHOA..... ĐÁNG YÊU QUÁ , ĐÁNG YẾU HẾT SỨC ..
_ NÀY THIÊN VĨ , BẠN BÈ LÂU NĂM CHIA SẺ VỚI TỤI TAO CHÚT CÓ ĐƯỢC KHÔNG ?
_ Không !
Mặt Dương Nhã cứng đờ , con bé không hiểu có chuyện gì đang xảy ra ở đây bởi má con bé đang bị một người véo và người đứng bên cạnh đang hưởng ứng hết sức nồng nhiệt , còn đòi chia sẻ gì đó ... . Xung quanh đã có tiếng bàn tán
_ Sao hôm nay mấy anh ấy lại đến đây nhỉ ?
_ Ừ , con bé Dương Ngã đúng là tốt số ...
Thiên Vĩ chẳng bận tâm tới những lời bàn tán xung quanh
_ Chúng mày vừa phải thôi , nhìn mặt con bé kìa .
Hai người đó lập tức hướng ánh mắt sang phía Dương Nhã . Mày nó đang nhíu lại , trong mắt nó lúc này đang hiện ra hai trạng thái rõ ràng . Một là hoang mang. Hai là sợ hãi.
_ Bộ tôi có quen mấy người à ? ( trời ơi , sao Nhã nhà ta có thể hỏi ngu đến thế ? T^T)
_ Có đấy .
Hai giọng nói kia đồng thanh đến phát sợ
_ Khi nào ?
_..........( cái này là vẻ trầm mặc của Thiên Vĩ )
_ He...he...Ngay bây giờ :))
Hai người con trai đó ngay lập tức thực hiện kế hoạch bắt cóc . Một chiếc bao tải lớn được trùm lên đầu Dương Nhã . Con bé đã bị bắt cóc ngay tại lớp học của mình.
_________________........______________
Ra đến hành lang
_ THẢ TÔI RA ..... THẢ TÔI RA NHANH LÊN
Con bé giãy giụa kinh khủng nhưng cũng không làm khó mấy đến những kẻ bắt cóc
_ Cậu Vĩ , Cậu Cao Minh , Cao Kì sao hôm nay nhà trường lại được vinh dự đón các cậu thế này ?
_ CÔ ƠI , CỨU EM....
Bà giáo ngạc nhiên nhìn về phía bao tải trên tay Cao Minh , Cao Kì _ Đó là.......
_ Đồ chơi mới của tôi .
Thiên Vĩ dõng dạc tuyên bố món đồ và chủ sở hữu , lần này thì bà giáo không thể nói gì hơn nữa rồi , bà mắt nhắm mắt mở để cho ba người họ và một bao tải đi qua . Nhã ơi là Nhã , em gây sự với ai không gây sự lại gặp phải con người này , cô không giúp được em nữa rồi ...
_____________........_________________
Lúc gần vào bên trong xe ô tô , Cao Minh , Cao Kì không thấy chiếc bao tải động đậy nữa liền hoảng hốt mở miệng túi ra , bắt gặp một cảnh tượng hết sức ...... đáng thương. Ai cũng tưởng con bé chỉ giả vờ im lặng để trốn thoát nhưng không phải như vậy , con bé đang thực sự im lặng , nó đang thực sự sợ hãi , khi miệng túi vừa hé hở , có chút áng sáng lùa vào , Cao Minh , Cao Kì lại bắt gặp một cảnh tượng nữa ... lần này hai cậu khẽ nhíu mày . Dương Nhã với đôi mắt đẫm lệ , con bé nhảy chồm ra ngoài không còn biết trời đất là gì nữa , nó ngã vào lòng một người thanh niên , không cần biết là ai , không cần biết là thứ gì , chỉ cần biết lúc này , nó có chỗ dựa là tốt lắm rồi , tay nó siết chặt lấy eo người thanh niên , mặt nó tì vào áo anh , anh cũng không có phản ứng gì cả , chỉ lặng im để con bé bám , lúc lâu sau anh mới lên tiếng .
_ Này cô bé , buông anh ra được chưa ?
Chết rồi , cái giọng chết tiệt này , đừng nói là ...
_ LÝ THIÊN VĨ ...
_ Cô bé làm ướt hết áo anh rồi kìa Con bé nhìn xuống thấy một cảnh tượng đáng xấu hổ , quá xấu hổ , cực kì xấu hổ . Nó đang ngồi trong lòng Thiên Vĩ , hai tay vẫn còn siết chặt eo anh , nước mắt thấm đẫm vào chiếc áo khoác mỏng màu đen. Nó liền bật dậy lùi xa ra khỏi chỗ anh ngồi
_ Tôi ... Tôi...... Chỉ là ...... nhất thời hồ đồ.....
Thiên Vĩ đứng dậy , ung dung phủi bụi nơi đầu gối rồi nói
_ Đừng nói với anh là cô bé sợ bị nhốt đấy nhé
Bị nói trúng tim đen , cái tôi của con bé phát sinh
_ Đâu có , chỉ là diễn kịch trêu anh mà thôi. Được người ta ôm ngồi im thin thít còn gì ?
_ BÉ CON À , CÒN BỌN ANH SAO KHÔNG ÔM MÀ ÔM THẰNG CHA GIÀ ĐÓ LÀM GÌ ?
_ Mấy người....
"Thằng cha già" ,Cao Minh , Cao Kì , mấy người được lắm dám nói xấu tôi ..... Vụ này tính tư để sau
Thiên Vĩ ngậm một cục tức trong họng khiến Dương Nhã bật cười
_ Hì.. Hì..
Cô .... cô đã cười rồi kìa , nụ cười đầu tiên sau 10 năm , cười rồi. Cuối cùng cũng cười rồi ..( ta đang xúc động T^T mọi người thông cảm) Có vẻ như nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của cô cười , ba con tim kia khẽ có một nhịp đập loạn . Có cái gì đó không ổn nhưng họ không rõ cảm giác đó là gì ?
_ Vậy ....mấy người muốn nói chuyện gì ?
_ Là sao ?
_ Không phải mấy người gọi tôi ra đây là có việc sao ?Nhưng lần sau , mấy người làm ơn hỏi tôi dùm cái đừng có chơi cái trò này đấy
_ Tụi này muốn lấy một ngày của em có được không ?
_ Vì sao ?
_ HỎI NHIỀU ! LÀ BỌN TÔI SẼ BẮT CÓC TIẾP ĐẤY
Thế nếu tôi nói không , không phải mấy người cũng sẽ bắt cóc tôi à ? Vậy ý kiến của tôi đâu còn quan trọng . Tức chết mất !
_ Lên xe đi , chúng ta nói chuyện tiếp
_ Này.....Sao tôi có thể tin tên biến thái nhà anh được ?
_Ồ ..... Vậy là em muốn gặp tên biến thái trong anh sao ?
_ Anh.... CÁI ĐỒ ĐÁNG GHÉT ...
_ Đi chung với tụi anh vậy ?
Cao Minh , Cao Kì , nở nụ cười tươi nhìn Dương Nhã nhưng con bé lại gạt phắt đi
_ Tôi tự đi được rồi ..
Có vẻ như chinh phục được Dương Nhã cũng không phải chuyện dễ dàng gì . Câu chuyện càng ngày càng thú vị rồi đây ^^
__________Hết chương 4___________
Không dễ dàng gì để đôi ta gặp lại nhau khi hai bên đều không có kí ức
Anh có biết khó như thế nào để yêu một người ?
Anh có biết khó như thế nào để oán một người ?
Dù chỉ có một khoảng khắc ngắn đôi ta ở bên nhau, nhưng tình yêu đó không phải là giả dối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro