Thuyết ánh trăng(53-5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: YiJiubAeR♌️

Ba ngày sau, nhận phong thư từ tay người quản lý, đứng phía dưới, cô nhìn người phụ nữ Bắc Kinh đang đứng trên ban công màu trắng mỉm cười, vẫy tay.

Nhìn ban công màu trắng đến khi người đó đi vào một lúc lâu cô mới quay người lại. Chần chờ 1 lúc, cô mới tiến về phía người đàn ông đang đứng nhàn nhã bên cạnh cây tùng phía bên kia.

Bước đến trước mặt người đó, cô hơi chút khép na khép nép gọi một tiếng "Ngài Lê".

Đó là một chiều chủ nhật, Lê Dĩ Luân nhàn nhã dựa lưng bên cạnh cây tùng, trên người mặc một thân áo sơ mi cùng quần kaki màu xanh đậm. Anh ta lờ đi cử chỉ lễ phép của cô, mỉm cười nhìn cô.

    Dưới tầm nhìn đó, Lương Tuyết vô thức đưa tay chỉnh lại mái tóc, nói: "Ngài Lê, ngài đã trở lại."

    Khóe miệng người đàn ông dựa vào cây tùng vẫn còn ý cười, nhưng đuôi lông mày lại hơi nhướng lên.

    Cô nhớ tới điều gì đó, cuống quýt bổ xung "Ngài Lê, ngài đã trở lại".

    Lê Dĩ Luân đứng thẳng người dậy. Ban đầu, Lương Tuyết đứng cách anh ta khoảng ba bước chân, nhưng từ lúc anh ta đứng thẳng người lên, khoảng cách của họ bị kéo gần lại, bàn tay anh ta vươn đến trước mặt cô.

    Cô cuống quýt lùi lại nửa bước, cũng bởi vì vội vàng, nên dẫn đến độ cong của sải chân quá lớn, khiến cả cơ thể cô mất đà ngã ra phía sau, bàn tay đang vươn về trước đột ngột chuyển sang giữ lấy bả vai cô.

    Ổn định lại cơ thể, cánh tay giữ lấy vai cô, vào lúc cô không chuẩn bị bất ngờ đưa lên gần bên thái dương .

"Xem ra đã làm cô sợ", Lê Dĩ Luân nói một cách thân thiết, "Tôi chỉ muốn giúp cô lấy thứ này, trông nó giống như một con sâu róm, mà tôi lại rất ghét sâu róm."

    Một chiếc lá khô nằm trong lòng bàn tay của Lê Dĩ Luân. Với chuyển động đó của cánh tay, tay áo bị tuột xuống, nổi bật chiếc đồng hồ trên cổ tay, đơn giản mà thành thục.

    Đôi mắt Lương Tuyết nhanh chóng rời khỏi cổ tay Lê Dĩ Luân, đưa tay xoa mũi, mỉm cười: "Cảm ơn ngài Lê."

Lê Dĩ Luân thở dài, cất giọng bất đắc đĩ, lẩm bẩm như nói chính bản thân, "Tóm lại, thật không biết nên làm cách nào để có thể cắt mấy câu " Ngài Lê ", "Cảm ơn ngài Lê" luôn treo trên miệng cô mỗi lần chúng ta gặp nhau đây."

Cô giả vờ như mình không nghe thấy, sượt qua bả vai Lê Dĩ Luân, Lương Tuyết nhìn thấy bãi biển dài.

Bãi biển, với cát trắng cũng nước biển màu xanh da trời. Bến tàu dài khoảng hơn trăm mét kéo dài dọc bên bờ cát khu vực nghỉ mát, có hàng chục chiếc thuyền buồm trắng cách đó không xa.

   Theo người phục vụ ở đây giới thiệu, chính phủ Philippines đã cho khu nghỉ mát thuê lại toàn bộ dải bãi biển này. Trong mười năm tới, việc tiếp quản bãi biển cùng với đường bờ biển dài hàng chục km sẽ thuộc về khu nghỉ mát. Người đàn ông đang đứng trước mặt cô đây, là một trong những chủ sở hữu.

Mím môi, Lương Tuyết đang suy nghĩ làm thế nào để giải thích cho cuộc gọi vào ngày hôm đó. Bông tai hiện đang đeo trên tai của Lương mẹ. Với lý do, bà muốn đeo đôi bông tai đó, để đến gặp những người bạn đã không liên lạc với mình trong suốt một thời gian dài.

"Chúng ta đi thôi," Lê Dĩ Luân nói.

"Cái ... cái gì?" Nhìn cánh tay Lê Dĩ Luân đưa về phía mình, Lương Tuyết lắp bắp.

"Đến giờ uống trà chiều rồi, và tôi hiện đang rảnh", thấy Lương Tuyết vẫn còn do dự, một lần nữa Lê Dĩ Luân hơi nhíu mày. "Không phải cô hứa sẽ uống trà chiều với tôi qua điện thoại ngày hôm đó à?"

Tôi đã nói như vậy, nhưng ... bây giờ vòng tai không còn nữa.

Chần chừ một lúc, Lương Tuyết mới theo Lê Dĩ Luân lên xe.

Khi ngồi vào trong xe, Lê Dĩ Luân hỏi: "Ngày hôm đó, trong điện thoại nói cô có chuyện muốn nói"

"Tôi ..." ấp a ấp úng, Lê Dĩ Luân nghiêng người, mu bàn tay che sau lưng Lương Tuyết, cuối cùng, chiếc khoá an toàn vắt thành công qua người Lương Tuyết, khóa cô lại trên ghế.

Trên má Lương Tuyết ửng lên sắc hồng nhạt, không phải vì cơ thể người nào đó đang đến gần, mà bởi vì nhìn thấy thiết kế của dây an toàn, lúc cầm nó trên tay cô mới nghĩ đến nó.

Ngồi thẳng dậy, mắt nhìn về phía trước và nhẹ giọng: "Không có gì, tôi chỉ muốn cảm ơn ngài Lê thôi."

"Lại nữa ... lại nữa ..." Người đang lái xe tỏ vẻ khó chịu, "Cái gì mà ngài Lê, rồi lại, cảm ơn ngài Lê một lần nữa."

"Tôi xin lỗi, ngài Lê." Lương Tuyết vội vàng quay mặt lại.

Hơi nghiêng nghiêng mặt, ánh mắt của cô vừa vặn đập vào ánh nhìn của Lê Dĩ Luân, Lương Tuyết nhanh chóng rời mắt khỏi Lê Dĩ Luân.

Buổi trà chiều kéo dài từ 3 giờ chiều đến 4 giờ 40 phút. Thời gian uống trà trong khoảng thời gian hai giờ không khó như trong tưởng tượng của Lương Tuyết. Trong không gian dịu dàng của gió biển, mùi hương nồng đậm của trà đen phảng phất, Lê Dĩ Luân kể cho Lương Tuyết nghe về cuộc sống du học sinh của mình, kể chuyện về mối tình của anh ta với các cô gái da đen và da trắng ra sao. Hay thỉnh thoảng đã trốn học để xem các trận bóng đá như thế nào, rồi cả những chuyến du lịch cùng với đám bạn bè vào cuối tuần vui vẻ nữa.

Lê Dĩ Luân cũng nói về Bắc Kinh.

Vừa nhắc đến Bắc Kinh, hai người không hẹn mà cùng cười.

Tiếng cười thoải mái vui vẻ, Lương Tuyết lúc này mới ngạc nhiên vì thời gian trôi qua nhanh. Tối nay, Ôn Lễ An sẽ về nhà ăn tối, cô vội vàng đứng lên, nói ngài Lê, tôi có việc khác cần phải làm.

Lần này Lương Tuyết không đi đến khu chợ bán thức ăn trước kia cô từng đến, mà đi vào siêu thị ở trung tâm thương mại, nó cũng là siêu thị duy nhất ở Angel City.

Các siêu thị này hầu hết được điều hành bởi người Nhật Bản. Nói chung, chỉ vào các dịp lễ, dư dả thời gian, và cả những người có nhiều tiền mới đến đây. Các thực phẩm nước ngoài bày bán trong siêu thị được in đầu đủ nơi sản xuất và ngày hết hạn. Điều này rất khó được nhìn thấy trên các sản phẩm bán ở bên ngoài, nên giá của nó đắt hơn nhiều lần so với hàng chợ.

Sau khi thanh toán hóa đơn, cô nhận lại 5 xu tiền thừa từ 10 đô la đã bỏ ra.

Lương Tuyết thở phào nhẹ nhõm khi cô vất chiếc phong bì đựng 10 đôla trước đó vào thùng rác. Trong túi mua sắm, có một số đồ hộp cùng cà phê. Cà phê đã được Lương Tuyết chọn lựa cẩn thận. Uống một tách cà phê vào buổi tối có thể giúp cải thiện hiệu suất của việc học.

Điểm nổi bật nhất trong trung tâm mua sắm là quầy bán quần áo nam. Mặt tiền cửa hàng được trang trí  bắt mắt, kết hợp thêm thiết bị chiếu sáng được thiết kết cầu kỳ, nó cũng khiến cho quầy bán quần áo nam duy nhất sáng chói.

Chiếc áo mà Lê Dĩ Luân mặc hôm nay cũng thuộc thương hiệu này. Điểm khác biệt là áo của Lê Dĩ Luân là hàng nhập khẩu. Còn quần áo bán tại nơi đây, được gia công trực tiếp từ nhà máy tại Manila. Cùng một thương hiệu nhưng lại được may bằng chất liệu vải khác nhau. Hàng nhập khẩu loại 1 may bằng loại vải gốc chỉ định được thiết kế ban đầu, trong khi, loại hai lại được sản xuất ra từ nhà máy may mặc địa phương ở Marila. Vì vậy, các quầy địa phương bán một nửa giá so với nhà máy châu Âu, cộng thêm, bây giờ là mùa giảm giá, một số áo thậm chí có giá rẻ hơn. Nhưng cho dù có như vậy, số người mặc nó cũng không nhiều.

Suy nghĩ một lúc, Lương Tuyết đẩy cánh cửa của cửa hàng đó ra.

Khi rời khỏi cửa hàng, trong tay Lương Tuyết cầm một túi giấy, cả đoạn đường cô đã suy nghĩ: Ôn Lễ An, đến lúc đó đừng có vui quá nha, quần áo đắt tiền như vậy mà cô còn chẳng dám mua cho Lương mẹ đâu đấy.

Còn có Ôn Lễ An, việc này mà để Lương mẹ biết, chắc chắn bà sẽ lải nhải bên tai cô ba ngày ba đêm không dứt mất. Bởi, biết đấy, giá của chiếc áo này có thể trang trải tiền thuê nhà trong một tháng.

Sau bữa tối, Lương Tuyết không thể chờ đợi để lấy áo ra, chiếc áo này có màu đậm sắc xanh hơn của Lê Dĩ Luân.

Vào thời điểm đó, khi nhìn thấy chiếc áo Lê Dĩ Luân mặc trên người, Lương Tuyết nghĩ, Ôn Lễ An mà mặc nó chắc chắn sẽ rất phù hợp. Khí chất của Ôn Lễ An cực phù hợp với phong cách thiết kế đơn giản đó. Hơn nữa, dáng người của Ôn Lễ An có khi còn cao hơn một vài cm so với Lê Dĩ Luân.

Sau khi nút cuối cùng được cài xong, chiếc áo mặc trên người Lễ An còn đẹp hơn Lương Tuyết tưởng tượng rất nhiều, cô nghĩ nó đẹp gấp mười lần cơ.

Cô chống cằm, mỉm cười, "Ôn Lễ An, bây giờ anh trông thật giống như vị vua sắp lên ngôi, ngồi trên một con voi trong một cuộc diễu hành ngày lễ."

Nói xong, Lương Tuyết  còn làm 1 động tác hệt như một thần dân gặp quốc vương của mình trên đường.

Chỉ là ... Ôn Lễ An im lặng.

Cô ngước nhìn lên, lại chạm vào ánh mắt lạnh nhạt của Ôn Lễ An, tựa như bị dội một chậu nước lạnh: "Ôn ..."

"Tại sao lại mua cái này cho anh?" Anh hỏi cô.

Tại sao cô lại mua cái này cho cậu ta? Thật ra Lương Tuyết cũng không biết tại sao nữa, cũng không muốn biết điều đó, cúi gằm mặt xuống

Tay Ôn Lễ An cọ lên má cô, anh thì thầm, "Em không cần phải mua cái này cho anh."

Giọng nói chẳng chút hào hứng, lắng nghe thật cẩn thận, dường như không có chút cảm kích nào, tựa như một chậu nước đổ lên đầu ngay lập tức trở thành nước đá.

Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, ý muốn đầu tiên cô thật muốn cởi phăng chiếc áo khỏi người Ôn Lễ An. Đem mang nó trả lại trước khi bị sử dụng, và cô thề sẽ không bao giờ quay trở lại nơi đó nữa.

Có lẽ vì quá tức giận, khiến tay Lương Tuyết run rẩy khi đưa tay cởi nút áo ra, cố gắng xoay xở mãi đến nút tiếp theo, đến nút thứ hai thì bất ngờ Ôn Lễ An đặt bàn tay ấm áp của mình lên tay cô.

Anh dùng lực tay mạnh hơn một chút, kéo cô quay một vòng mới lao vào trong lòng anh, lưng cô áp chặt lên ngực anh, cánh tay anh vòng ôm lấy trước ngực cô.

Cố gắng kìm nén, nhưng dường như hành động đó làm nước mắt cứ thế xông lên hốc mắt, hít mũi một cái.

"Nó có làm em tốn nhiều tiền không?" Giọng nói từ lưng cô thật khẽ.

Cũng không phải là, mấy ngày trước, cô nói rằng cô có một khoản tích góp nhỏ. Nhưng, từ sau khi mua chiếc áo đó, bây giờ túi cô rỗng tếch rồi còn đâu.

"Trong túi em không còn nhiều tiền nữa rồi?"

Người đàn ông này lại còn bĩu môi.

"Anh không muốn sống với người phụ nữ tiêu nhiều tiền như nước."

Câu nói của Ôn Lễ An khiến Lương Tuyết trực tiếp muốn giơ chân đạp cho cậu ta một phát. Cô là cô con gái kẹo kiệt nhất trong miệng của Lương mẹ, nhưng cái người kiêu ngạo Ôn Lễ An lại nói cô tiêu tiền như nước.

"Ôn! Lễ ! An!"

Vốn Lương Tuyết đã muốn dùng răng để chiêu đãi Ôn Lễ An, nhưng cánh tay vòng quanh người cô đang siết chặt lại, khiến cô không thể di chuyển, cả hai đều không di chuyển, mặc cho ánh sáng bên ngoài cửa sổ biến mất.

Ánh sáng biến mất, và màn đêm sắp buông xuống.

"Lương Tuyết."

"Dạ."

"Trong tương lai, đừng mua thứ như này cho anh nữa."

"Ôn Lễ An!"

"Nhưng anh sẽ không chê, nếu em mua cho anh hai chiếc áo với giá 50 peso trong chợ đêm."

Hóa ra là xót tiền thay cô, một chút xúc động lan ra cuốn lấy trái tim cô, thật nhẹ nhõm và thư thái.

"Ôn Lễ An."

"Ừm."

"Ngày mai anh có cuộc thi?"

"Ừm."

Rốt cuộc như Lương Tuyết mong muốn, ngày hôm sau, Ôn Lễ An mặc chiếc áo mà cô đã mua cho anh để đi thi. Hôm nay Lương Tuyết cũng dậy sớm, mắt nhận mắt mở vòng tay treo trên cổ anh, nói, nhất định anh phải đem tên đứng thứ hai cách xa mình tận 20 điểm mới được. Anh nói được.

Được? Chỉ có câu "được" ư?

Nếu để Lương Tuyết hình dung Ôn Lễ An tại thời điểm này, vậy hẳn đó là: Ôn Lễ An là người ít nói nhất trong gia đình Quân Hoán.

Ít nói nhất có lẽ không rõ ràng cho lắm. Trong lúc phụ nữ lo lắng, họ luôn mong chờ những lời nói hay bên tai, để có thể xoa dịu tâm trạng bồn chồn của mình.

Có một tiếng nói khác lúc này, vang lên trong nội tâm của Lương Tuyết: Ôn Lễ An vừa mới qua sinh nhật lần thứ mười tám chỉ có vài tháng.

Đúng vậy, là vậy đó.

Cô mở cửa, con đường mòn được bao quanh bởi màn sương mờ vào buổi sáng, chàng trai mặc chiếc áo xanh, trên tay cầm sách,  quay đầu lại.

Cô dựa vào ngưỡng cửa, giơ tay lên vẫy tạm biệt anh.

Anh vẫy tay lại, miệng mỉm cười.

Cho đến khi âm thanh của chiếc xe máy biến mất, bàn tay của Lương Tuyết vẫn giơ lên, sương mù tản ra một chút, hình dáng cây cối xung quanh lộ ra, phía cuối con đường nhỏ vắng bóng người.

Nhìn con đường trống trải, trong lòng Lương Tuyết sinh ra một ảo giác: quân vương trong lúc vô tình đi lạc xông vào nhà cô, hiện giờ thì ngài đã trở về cung điện ngà voi của mình mất rồi.

Tay từ từ rơi xuống, trong lòng nghĩ, Ôn Lễ An làm sao vậy?

Trên thực tế, phải là: Lương Tuyết, có chuyện gì với cô vậy?

Khi mặt trời ló dạng, sương mù xung quanh biến mất, nhưng sương mù buổi sáng cùng Ôn Lễ An mặc áo màu lam, tựa như vết mực đọng trong lòng Lương Tuyết, làm cho cô suốt buổi sáng luôn cảm thấy chật vật, cái chật vật đó tiếp tục cho đến giờ nghỉ trưa.

Mở cửa sổ ra, rồi mở quạt trần. Mấy cuốn sách bày biện ra trước mặt cô, nhưng đôi mắt cô vô tình bị thu hút bởi đôi giày cao gót màu đỏ trên bệ cửa sổ. Chủ nhân của đôi giày cao gót chắc chắn đã đến quán cà phê Internet được mở bởi một phụ nữ Việt Nam để tìm kiếm những ký ức đã mất.

Gần đây, Vinh Xuân đã mang máy tính xách tay của mình đến quán cà phê Internet bất cứ khi nào rảnh rỗi. Ngày hôm trước, cô ấy cũng nói với Lương Tuyết rằng cô ấy có linh cảm và có thể sớm nhìn thấy người mà cô ấy muốn gặp.

Luôn muốn nói với cô về những điều này, đôi khi cô thấy chán chết, thỉnh thoảng thật muốn nhắc nhở Vinh Xuân rằng, họ chưa đạt tới mức độ bạn bè chis cốt, dễ dàng chia sẻ bí mật cho nhau.

Thậm chí họ không phải là bạn bè.

"Lương Tuyết, theo một nghĩa nào đó, 18 tuổi trong đời, bạn là người bạn thân thiết đầu tiên của tôi. Vì một số lý do, tôi không thể tuỳ chỗ coi những người bạn của mình như các bạn đồng trang lứa." Vinh Xuân đã nói điều này với 1 giọng điệu buồn bã hiếm hoi.

Đây là lý do tại sao Lương Tuyết gạt bỏ ý tưởng muốn  nhắc nhở cô gái đó, dù sao, cô gái tên Vinh Xuân cuối cùng rồi cũng sẽ rời khỏi Angel City.

Vì  thế, Vinh Xuân ngày càng trở nên tệ hơn, vì vậy Lương Tuyết phải thụ động chấp nhận thông điệp về "anh ấy" trong miệng Vinh Xuân. Trong thế kỷ 21 nơi Internet phát triển, thỉnh thoảng bạn có thể nghe thấy "Tôi đã gặp ai đó trực tuyến và chúng tôi đã nói về tất cả mọi thứ. Đối với anh ấy / cô ấy tôi đã đi qua đại dương đến thành phố nơi anh ấy / cô ấy." Kiếu như vậy.

Vinh Xuân đến quốc đảo nằm ở phía tây Thái Bình Dương này từ phía bắc châu Âu. Cô không quen biết ai trên Internet, nhưng hành vi của cô thậm chí còn điên rồ hơn, không nói qua một tiếng với người ta mà cứ thế chạy đến.

"Tôi đã thăm dò anh ta, và tôi nói với anh ta rằng có thể một ngày nào đó tôi sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt anh ta, qua thăm dò thì anh ta không tỏ ra phản đối chuyện đó ." Vinh Xuân nói như vậy .

Vinh Xuân cũng nói với Lương Tuyết rằng, cô ấy đã thuyết phục người phụ nữ Việt Nam trong các quán cà phê Internet gọi cho cô ngay khi anh ta vừa lên mạng, sau đó cô ấy đứng từ xa chắc chắn sẽ nhận ra anh ta trong nháy mắt giữa đám người đó.

"Có lẽ, tôi sẽ vụng trộm trốn ở một bên theo dõi, dùng một cách bí mật sau đó xuất hiện ngay trước mặt anh ấy." Khi nói điều này, ánh mắt của Vinh Xuân rơi xuống bệ cửa sổ.

Sau khi nói "anh ấy" xong, Vinh Xuân còn nói đi nói lại về Boston Celtics mà cô ấy và anh ấy thích, nhưng Lương Tuyết đã không nói với Vinh Xuân rằng, cô biết Boston Celtics rất rõ, và không những thế còn biết nhiều hơn, đó là tất cả bởi vì ...

Bởi vì Quân Hoand cũng là một fan hâm mộ của Boston Celtics.

Người Celt xuống từ nơi lưu vong để gây quỹ xây dựng đội bóng, North Shore Garden, Clover Rough, Pierce, người đã giành được nhiều chức vô địch NBA nhất trong lịch sử, có biệt danh là "Chân lý", v.v...và v.v... Tất cả thời gian rảnh rỗi Quân Hoán đều nói về nó, đến Lương Tuyết nghe cũng thấy phiền.

Chẳng qua là hiện tại, Lương Tuyết đã không còn tâm trạng để ý cái khả năng lớn này có liên quan gì đến Quân Hoán hay không mà thôi.

Lỗ tai nghe đến chết lặng.

Cô không biết có phải vì mình đã nghe quá nhiều không. Buổi chiều hôm nay, buổi chiều chật vật này, sách vở nằm ngay trước mặt, ánh mắt vô thức nhìn vào đôi giày cao gót màu đỏ trên bệ cửa sổ.

Nhìn vào nó, đến khi nó biến thành một màn sương mù dày đặc. Trong sương mù, Lương Tuyết nhìn thấy quán cà phê Internet Việt Nam. Quầy hàng dẫn đến cầu thang của quán cà phê Internet trên sàn nhà. Các hạt thủy tinh đầy màu sắc đung đưa ngăn giữa cầu thang và quán cà phê Internet trên tầng. Một cô gái đi giày cao gót màu đỏ đi gần đến tấm rèm, qua tấm rèm, bạn có thể thấy một dáng người mảnh khảnh đang bước chân lên lầu.

Những người đi xuống cầu thang cùng những người đi lên cầu thang sượt qua bức rèm sặc sỡ sắc màu.

Nín thở dõi theo, cùng với sự chờ đợi là âm thanh của các hạt nhựa plastic đủ màu sắc va chạm với nhau, âm thanh trong trẻo vang lên——.

Nhưng mà, âm thanh vang lên lại là tiếng mở của cánh cửa, âm thanh rất gần.

Cố mở mắt ra, nhưng đôi mi quá dày và nặng. Kế tiếp tiếng cánh cửa mở ra, là tiếng cửa đóng lại. Qua một phần ba mí mắt, người bước vào tay cầm máy ảnh, cúi đầu hướng về phía cửa sổ.

Cô ấy ở bên cửa sổ một lúc lâu, đôi giày cao gót màu đỏ trên bệ cửa sổ lại xuất hiện trong một phần ba tầm nhìn.

Hóa ra chủ sở hữu của đôi giày cao gót đã không mang nó đi gặp "anh ấy".

Cô không biết tại sao, khi biết điều này, trái tim cảm thấy đặc biệt thoải mái, và một phần ba đôi mắt dần dần biến mất với suy nghĩ này.

Suy nghĩ sắp chìm sâu vào bóng tối--

"Lương Tuyết."

Giật mình, cơn buồn ngủ bay mất, mắt mở to ra.

Khuôn mặt của Vinh Xuân gần ngay trước mặt. Cô ấy lấy cuốn sách ra khỏi khuôn mặt Lương Tuyết. Cuốn sách bị lấy đi và được thay thế bằng máy ảnh. Màn hình camera quay về phía Lương Tuyết.

"Tôi đi chụp ảnh trên đường." Đôi má ửng đỏ bởi ánh mặt trời, đôi mắt long lanh, hàm răng trắng thẳng tắp, bị một màn xảy ra trên đường làm bừng bừng sức sống.

Một giọng nói hơi có phần phấn khích bắt đầu nói một màn phát sinh trên phố:

Vào khoảng 11 giờ sáng, máy ảnh đặt trên giá tại góc công viên. Hôm nay là ngày đi chợ và đường phố náo nhiệt cực kỳ. Máy ảnh đang nhắm vào một số trẻ em mặc trang phục truyền thống của Philippines.

Điều chỉnh tiêu điểm, ừm, tốt rồi. Đứa trẻ đi phía sau được thể hiện một cách sống động, ấn tay lên màn trập và đột nhiên cảm thấy có một điều gì đó sắp xảy ra.

Vào lúc đó ...

"Khoảnh khắc anh ấy xuất hiện trước máy ảnh của tôi, khoảnh khắc tôi nhìn thấy ánh mắt của anh ấy và khoảnh khắc tôi nhấn nút chụp, cảm giác không thể diễn tả được bằng lời, cái cảm giác này có lẽ 1 người chỉ có thể được gặp một vài lần trong đời. Bạn đã bao giờ nghe một câu như vậy chưa? Nhất kiếm chung tình, tôi nghĩ câu này nên nói như vậy. "

Trong lúc Vinh Xuân đang nói những lời này, đôi mắt của Lương Tuyết rơi vào màn hình của máy ảnh.

"Khi tôi nhấn nút chụp, là lúc anh ta đã rời đi bằng xe máy. Tôi không biết anh ta là ai."

Vinh Xuân không biết nhưng Lương Tuyết biết.

Thời điểm chớp mắt đó, có thể màn trập được nhấn quá nhanh hoặc do đầu xe máy của người đó cua gấp. Nhưng cũng có thể nhìn thấy rõ hình người vụt qua máy ảnh, từ mái tóc đến vạt áo.

Mặc dù hình ảnh của người đó bị mờ đi, Lương Tuyết vẫn nhận ra đó là ai trong nháy mắt.

Ôn Lễ An, người đi ngang qua máy ảnh của Vinh Xuân, mặc chiếc áo cô mua cho anh.

Khung cảnh mơ hồ trong miệng Vinh Xuân thực sự rất đơn giản: Ôn Lễ An mặc chiếc áo mà cô đã mua cho, hoàn thành bài kiểm tra và rời trường bằng chiếc xe máy như thường lệ, và chiếc máy xe đi qua chợ, có lẽ nghe theo ý muốn của một vị thần nào đó, hay có lẽ chỉ là vì buồn chán nên mới quay sang nhìn công viên.

Cứ như vậy, ngay lúc đó, cô gái trốn trong công viên càng thêm yêu thành phố này.

Cô gái đắm mình trong khung cảnh đường phố, lẩm bẩm: "Đôi khi máy ảnh có thể nhìn thấy sự thật tốt hơn mắt người. Anh ta đi ngang qua trước máy ảnh của tôi ..."

"Anh ấy không vui."

Điều này khiến Lương Tuyết nhăn mặt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#gương