Chương 3: Gặp gỡ thiếu niên quốc sắc hơn tranh vẽ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông keng keng vang vọng báo hiệu đấu giá bắt đầu đã thành công kéo tôi khỏi sự bất ngờ trong lòng. Tôi phóng ánh mắt về phía khán đài cao cao phía trước, vô cùng hạn chế ngó đông ngó tây, lòng thầm nhủ rằng nhất định về phải tắm rửa xông ngải trừ tà, hôm nay tôi đã gặp hai tên ôn thần tu chân giới khiếp vía rồi, không xả xui sẽ trúng điều xấu mất.

Tôi không ghét Chấp Minh như Vân Thành, nhưng dù sao với cái danh có thù tất báo của Chấp Minh làm nên ấn tượng với tôi. Những lời dồn về vị Thiên Quyền thiếu chủ Chấp Minh này lan truyền rất nhanh, nhanh hơn cả tốc độ của chiến hỏa. Dù gì Dao Quang sơn trang và Thiên Quyền sơn trang đều nằm chung trong một thành, tôi ít nhiều cũng nghe mấy vị thẩm thẩm ở nhà bàn tán về hắn, thậm chí mấy muội muội nhà tui cũng si mê Chấp Minh điên cuồng nên nghe riết hình thành một chút bài xích.

Chấp Minh nổi danh sớm hơn cả Vân Thành, hắn mười tuổi đã đánh ngang hàng với Đệ nhất cao thủ đương thời là Từ Hàn xuất thân từ núi Vô Ảnh, mười lăm tuổi hắn đánh chết Liễu Thanh Thiên_ một trong những cao thủ người người kính trọng bấy giờ vì vị tiền bối họ Liễu lỡ tay đả thương huynh đệ kết nghĩa của hắn, mười tám tuổi hắn lại tiếp tục khiến cả tu chân giới điêu đứng khi máu rửa toàn bộ Thủy Tinh Cốc với lý do đơn giản là một tên đệ tử Thủy Tinh Cốc đánh gãy chân tỷ tỷ hắn. Cái danh có thù tất báo ấy ra đời, Chấp Minh được xếp vào bảng xếp hạng những người cần tránh và nên tránh nhất tu chân giới. Ngoài thành tích đáng sợ trên, hắn còn thành tích trăng hoa đứng hạng nhất cơ, nhưng hắn không trực tiếp tìm nữ nhân mà nữ nhân tự nguyện sa vào vòng tay hắn. Mấy thẩm thẩm ở nhà tôi nói hắn một đêm có thể tiếp được mười nữ nhân, khiến tôi vô cùng khiếp đảm.

Tôi chưa gặp Chấp Minh lần nào không biết mặt hắn, tuy nhiên ánh mắt người xung quanh hoảng loạn e dè liếc về phía cạnh tôi đã giúp tôi phần nào đó khẳng định vị thiếu chủ Thiên Quyền này là hàng thật giá thật. Tôi viễn vong nghĩ, chả trách các muội muội nhà tôi si mê hắn ta như vậy, khí chất cùng gương mặt đầy anh khí bức người kiểu này chính là loại nữ nhân chết mê chết mệt.

Bang... tiếng búa gõ vang từ phía bục khán đài thành công đưa tôi khỏi chế độ suy tư.

Người đàn ông trung niên đứng tại bục thông báo: '' Vật phẩm Huyết Linh Chi triệu năm tuổi thuộc về Phỉ Thúy cô nương''

Giọng Tuyết Giao dịu dàng thì thầm cùng tôi: ''Ly ca, nãy giờ huynh bị sao vậy? Cả người cứ đơ đơ ra. Huynh có ổn chăng?''

Tôi cầm tách trà uống, sau đó bình thản: ''Ta ổn, đừng lo. Hôm nay, muội đến đấu giá hội là vì cái gì? Bình thường muội không thích nơi đông người mà''. Nếu bàn về cách đổi chủ đề, tôi đổi rất nhanh.

Tuyết Giao biết tôi không muốn nói, cũng thuận theo đổi đề tài. Con bé chống cằm lên tay vịn ghế, có chút bất cần: ''Muội đến đây vì hai thanh kiếm. Chúng nằm trong những bảo kiếm thượng cổ mất tích mấy ngàn năm mới tìm thấy và hôm nay chúng được đấu giá tại đây. Đó là Yến Chi kiếm và Mặc Dương kiếm''

Tôi có chút chấn động, hai thanh kiếm đó đã thất lạc rất lâu sau trận chiến viễn cổ. Hiện tại lại xuất hiện lo sẽ có sống gió không nhỏ. Tôi chăm chú chờ vật phẩm đấu giá tiếp theo.

Người đàn ông trung niên dưới bục không phụ mong chờ của tôi nhanh chóng thông báo vật đấu giá mới: ''Vật phẩm thứ hai của đấu giá hội hôm nay là năm giọt Linh Thủy với giá khởi điểm mười hai vạn linh thạch''

Linh Thủy à, loại nước này tôi có biết đôi chút. Thứ nước này sẽ giúp tu sĩ tu luyện dễ dàng mau chóng vượt cấp, lúc bị thương còn có thể dùng hồi phục linh lực, chữa trị thương tích. Ngặc nỗi thứ này quý hiếm, trăm năm linh khí mới ngưng tụ ra một giọt Linh Thủy, giá thành cực kì đắt đỏ nhưng luôn luôn được tu sĩ khắp nơi săn đón. Bất quá đối với thể chất bán hoa yêu giống tôi hay Tuyết Giao đều không có mấy phần tác dụng nên hai huynh muội chúng tôi chả hứng thú.

''Mười ba vạn linh thạch''

''Mười chín vạn linh thạch''

''Hai mươi vạn linh thạch''

Tuyết Giao buồn chán mang nhị vĩ hồ ly từ túi càn khôn ra nghịch. Tiểu hồ ly vừa thoát khỏi chiếc túi liền nhào thẳng vào lòng tôi, thoải mái dụi dụi. Tôi bật cười, Tuyết Giao ngón tay trỏ ngay cái mũi hồng hồng của tiểu hồ ly ấn ấn: '' Ngươi đó, ta rõ ràng mới là người cứu ngươi, chữa thương cho ngươi. Nhưng ngươi lại quý mến ca ca ta hơn cả ta, tiểu hồ nhà ngươi đừng nói có ý đồ với Ly ca đó''

Tiểu hồ hiểu lời con bé, tích cực lắc lư cái đầu. Tôi vuốt ve lông bạch hồ, tĩnh tọa xem đấu giá mặc Tuyết Giao ra sức dọa nạt tiểu hồ.

Tôi lơ đãng lắng nghe từng cái giá tăng lên đều đều tới ba mươi chín vạn linh thạch, vốn biết Linh Thủy giá cực kì cao. Có điều lên tới giá này làm tôi tiếc rẻ thay đám người đang đấu giá, một linh thạch tương đương mười ngàn hoàng kim, từ con số ba mươi chín vạn nhân lên đã đủ toát mồ hôi lạnh. Tu chân giới kiếm tiền rất khó, các gia tộc tu tiên ai nấy tranh nhau địa bàn, cạnh tranh nhau sức đầu mẻ trán, nhiều nơi kinh doanh hàng hóa tồn kho đủ xây căn nhà, nhiều nơi do tranh chấp đất đai mà choảng nhau hoang tàn, chưa tính nhu cầu khách hàng luôn ở tiêu chuẩn trên mây . Ngoài ngũ đại thế gia hiển hách, các gia tộc khác hoàn toàn không đủ bản lĩnh kiếm tiền nhiều. Sau khi môn chủ Quân Thiên Môn được tôn làm người thống lĩnh trăm họ, tình hình tạm có chút khởi sắc, tốt lên chút chút.

Tôi giấu mình ở Dao Quang sơn trang nhiều năm, nhưng không phải không am tường tình thế bên ngoài. Tôi rất hiểu môn chủ Quân Thiên Môn không dùng lời nói nhẹ nhàng khuyên răn trăm họ nhường nhịn nhau kiếm tiền mà là dùng thế lực khống chế các gia tộc buộc họ theo ý ông ta. Đây cũng chính là một trong những lý do tôi lo quan hệ giữa Vân Thành và Tuyết Giao.

''Huynh đó Ly ca, ngồi xem đấu giá đầu óc cũng suy diễn lung tung. Đừng suy nghĩ phức tạp chi mệt óc, nếu sau này chúng ta gặp kế chỉ cần phá kế thôi. Muội không ngốc''. Tuyết Giao dịu dịu nói, tôi hơi ngẩn ra rồi tỏ ý vị trong câu nói. Đây chính là bảo tôi chớ lo cho quan hệ con bé và Vân Thành, con bé sẽ ứng phó nổi tình huống xấu.

Tôi vỗ mu bàn tay con bé: ''Ta nghĩ gì dường như chưa từng qua mắt được muội ''

Tuyết Giao thâm tình đặt tay lên tay tôi: ''Vì chúng ta là huynh muội song sinh, đồng mệnh tương liên''

Cái giá ba mươi chín vạn linh thạch đã thẳng cổ dìm hết túi tiền những người trong phòng đấu giá bấy giờ. Tôi tò mò nhìn người ra cái giá đó, tôi không nhìn thì thôi vừa nhìn đã gặp người quen, người ra giá chẳng phải vị thanh niên theo sau hai tiểu thư Tố gia kia sao? Thực oan gia ngõ hẹp, gặp đúng người Phi Ưng Bang ở đây!!

Tôi khó kìm được nghĩ, vị thanh niên kia mua Linh Thủy hẳn vì Tố Nhược Hà bị Tuyết Giao đả thương tu vi lúc ở quán trà ban nãy, muốn mua về chữa trị cho nàng ta. Tôi hình thành ghét bỏ với Phi Ưng bang định lên tiếng ra giá phá hoại mục đích của họ, dù gì nhà tôi tiền không hề thiếu.

Chỉ là tôi chưa kịp mở miệng, Tuyết Giao đã ngăn cản tôi lại, còn ra hiệu ánh mắt bảo tôi chuyển tầm mắt. Tôi theo tín hiệu con bé dõi mắt.

Một bạch y nam tử thản nhiên đóng nắp tách trà cất giọng ôn hòa ra giá : ''Năm mươi vạn linh thạch''

Tôi dường như nghe hết thảy mọi người hít ngụm khí lạnh. Vài phần nghi hoặc đánh mắt qua Tuyết Giao, con bé hình như đã chuẩn bị tinh thần giải thích: ''Nam tử áo trắng kia là thiếu chủ Thiên Ki sơn trang_ Kiển Tân. Hắn ta là loại người mưu mô sâu xa, giỏi đắn đo lòng người. Là một thiếu chủ hiếm hoi trong ba thiếu chủ chẳng mang danh phong hoa tuyết nguyệt''

Tôi chưa từng nghe qua cái tên Kiển Tân nên cũng hứng thú hỏi: ''Muội hình như biết trước hết mọi thứ nhở. Ở khách điếm muội ngăn cản ta vì biết rõ đó là địa bàn Vân Thành. Hiện tại lại ngăn ta vì biết sẽ có người tranh giành cùng Phi Ưng Bang. Muội từ khi nào thích mượn tay người khác thực hiện việc mình muốn thế''

Tuyết Giao vân đạm phong khinh: ''Ly ca, tu chân giới hiểm cảnh khôn lường. Bảo vệ bản thân được lúc nào hay lúc ấy. Ta dựa theo thời điểm mà tìm đối sách thôi có gì lạ đâu. Huống hồ, ta không hề mong chúng ta gây thù thêm tại đấu giá hội, càng không mong đối địch cùng người trong ngũ thế gia''

Giây phút con bé nói ra câu trên, tôi hiểu muội muội mình đã trưởng thành rồi. Tôi hơi vui mừng trong lòng.

Tuyết Giao vừa cắn bánh vừa khó hiểu nhìn xuống bục đấu giá: ''Chỉ là ta chưa tỏ tường lắm một số chuyện. Thực ra muội biết Kiển Tân đến đây vì Linh Thủy. Nhưng mà muội càng nghĩ càng mơ hồ, hắn ta vì sao chỉ vì một thủ vệ bên cạnh sẵn sàng bất chấp nhiều như thế, thậm chí hắn ta không ngại chặn đường muội, quỳ xuống cầu muội cứu thủ vệ kia.''

Quỳ xuống ư!! Vậy thủ vệ kia hẳn quan trọng. Đầu gối nam nhân tu chân giới tượng trưng cho lòng tự tôn, chỉ quỳ dưới chân phụ mẫu tuyệt không quỳ dưới chân người ngoài, đặc biệt là nữ nhân. Kiển Tân kia quỳ trước Tuyết Giao cầu xin, nghĩa là chấp nhận bỏ đi tự tôn của mình để đổi Tuyết Giao cứu người, nam nhân yêu cái tôi nhất hiển nhiên chưa ai như Kiển Tân cầu nữ nhân. Việc này rất hạ thấp phảm giá nam nhân ít ai làm vậy. Vị thủ vệ kia chắc chắn quan trọng. Tôi miên mang nghĩ.

''Bất quá... thủ vệ kia dáng dấp không tệ, cực kì thanh thuần thiên lương. Đến muội cũng khá ưa thích y khi đến Thiên Ki sơn trang cứu y. Muội nhớ mang máng y họ Tề thì phải''. Tuyết Giao cắm một câu như thế rồi im lặng ăn điểm tâm, con bé là người cuồng đồ ngọt.

Thanh niên Phi Ưng Bang kia không chịu thua kém, ra giá rất mau mắn : ''Năm mươi mốt vạn linh thạch''

Kiển Tân âm trầm nhếch môi: ''Năm mươi hai vạn linh thạch''

Thanh niên Phi Ưng Bang ngồi cách tôi khoảng hai hàng ghế nên tôi hoàn toàn thấy rõ mồn một biểu tình thanh niên kia, trán thanh niên Phi Ưng Bang đã đổ đầy mồ hôi. Tôi cười khinh, thua rồi sao, không biết lượng sức. Tôi ghét ai sẽ ghét luôn người quen của họ, vì vậy tôi ghét Tố Nhược Hà sẽ ghét luôn người đi cùng ả ta. Nên đừng trách tôi vì cái gì khinh bỉ thanh niên kia, cho dù tu vi hắn cấp sáu thượng phẩm đáng để tôi thưởng thức cũng căm ghét thấu xương.

Hiện trạng bốn phía im re, người đàn ông trung niên chủ trì nhanh tay lẹ mắt tuyên bố: ''Các vị dừng ra giá, vậy năm giọt Linh Thủy thuộc về thiếu chủ Thiên Ki sơn trang''

Tôi khá là tĩnh tâm xem đấu giá cho vui chứ chả thấy nó kịch tính chỗ nào hết, tôi thích đấu trí cùng người khác hơn. Vật phẩm tiếp theo, Tử Vân Đỉnh để luyện kim đan thuộc về Minh Kính_ Phi Yến Giáo với giá ba mươi vạn linh thạch. Trứng Xích Hỏa Lang thú về tay Tô Nghiêm của Tâm Kiếm Đường, giá tám mươi vạn linh thạch. Ngọc Tụ Hồn được Mặc Tử_ Cổ Độc Cốc mua bằng bốn mươi lăm vạn linh thạch...

Tôi ngồi gần nửa canh giờ mà vẫn chưa đợi được vật Tuyết Giao muốn đoạt, chán nản vô cùng, hai mắt tôi bắt đầu lim dim buồn ngủ. Đến cả nhị vĩ hồ ly trong lòng cũng đã ngủ được một giấc ngon lành. Ánh mắt tôi lơ là nhìn qua Chấp Minh, hắn nãy giờ hình như chưa từng tham gia đấu giá cùng tất cả mọi người, kể cả Vân Thành cũng như thế im ru ngắm Tuyết Giao. Tôi tự vấn vậy bọn họ tới đây làm gì chứ? Mệt óc, không nghĩ nữa, ngủ cái đã!!

Hai mắt tôi gần cụp mi, bên tai mơ mơ màng màng nghe tiếng người chủ trì :'' Vật phẩm kế tiếp chắc hẳn là thứ mọi người mong chờ nhất hôm nay, Yến Chi kiếm và Mặc Dương kiếm. Hai thượng cỗ bảo kiếm. Giá khởi điểm là tám mươi vạn linh thạch''

Tôi choàng tỉnh, điềm nhiên trông người hầu mở tấm vải bọc kiếm, chỉ thấy một thanh kiếm màu biên biếc và một thanh đoản kiếm trắng oánh bạc quang ngân. Nhưng lạ là nó chẳng có tý linh khí nào giống thượng cỗ bảo vật, nom như thanh sắt vụn thôi. Tôi thấy thì người khác cũng thấy. Nhất thời xung quanh nổi lên bàn tán.

Người chủ trì đấu giá cười lịch thiệp: '' Các vị hẳn nghĩ món bảo vật này tầm thường, nhưng thực chất muốn nó phát uy năng lực thực sự phải là tu sĩ cấp bảy trở lên hơn nữa phải là người mệnh Thủy và Hỏa.''

Trùng hợp nhở, tôi là người mệnh Hỏa nhưng Tuyết Giao thì không phải mệnh này càng không phải mệnh Thủy, vậy vì sao con bé muốn đoạt kiếm. Căn nguyên linh lực của mọi người đều phụ thuộc vào mệnh ngũ hành của mỗi người, người nào mệnh nào sẽ có công pháp tu luyện của mệnh đó. Nếu người nào sử dụng vũ khí hay công pháp không hợp rất dễ bị nội thương. Tôi rất muốn hỏi Tuyết Giao cần kiếm làm gì. Tôi ôm cả bầu trời thắc mắc trong đầu.

Tuyết Giao vui vẻ nói: ''Tốt, tốt. Đợi được hai thanh bảo vật rồi. Ly ca lần này ta nhất định đoạt nó cho huynh''.

Tôi bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra con bé muốn kiếm cho tôi, không khỏi khiến tôi cảm động biết mấy. Nhưng tôi tuyệt không thể hiện ra mặt. Tôi yên tâm xem Tuyết Giao lao vào trận chiến đoạt bảo, tôi rất hứng thú với các vở kịch tranh giành như vậy.

Kiển Tân chấp tay ra giá: '' Tám mươi lăm vạn linh thạch''

Thanh niên Phi Ưng Bang : ''Tám mươi chín vạn linh thạch''

Ồ, tên Phi Ưng Bang kia còn vốn sao, tôi xem thường kẻ kia rồi, chừa vốn liếng tranh thứ khác thực biết suy tính.

Xa xa chỗ tôi, một giọng nói thanh thúy vang lên: '' Chín mươi lăm vạn linh thạch''. Tôi hơi nâng mắt, cô nương mới lên tiếng có nét thanh tú đáng yêu, ăn mặc lại tầm thường khó phân ra là vị tiểu thư nhà ai ra tài lực khủng thế.

Bất chợt kế bên tôi có tiếng nói lạnh nhạt :'' Nàng ta là tiểu thư Lạc Vân Sơn, Hà Tuệ Sinh. Đừng để vẻ ngoài thanh khiết của ả đánh lừa, ả ta giết người chẳng gớm tay bao giờ đâu''. Quay đầu, mới hay Chấp Minh đang cung cấp thông tin giúp tôi. Tôi gật đầu coi như cám ơn.

Đối diện, một đại hãn cường bạo rống to: ''Một trăm vạn linh thạch''

Chấp Minh thì thầm: '' Nguyên Dương, một tên hách dịch của Phi Long sơn trang''

Tôi gật gù.

Lại một tên ốm yếu xơ xác, nom hệt ấm sắc thuốc, ho khụ khụ: ''Một trăm hai mươi vạn linh thạch''

Chấp Minh khinh bỉ: ''Thiên Cực phái không hiểu sao nuôi ra được tên chả ra cái tích sự gì như Hoằng Thiên, cả đời lắm tai nhiều bệnh''

Tôi gật gù. Đúng đúng!! Tôi nghĩ y chang..

Tiếp đó có tràng cười ngặt nghẽo: ''Một trăm sáu mươi vạn linh thạch''

Chấp Minh ghét ra mặt: '' Tên Lí Thông ngông cuồng kia của Ma giáo, hẳn có vấn đề thần kinh. Cười giống mấy tên điên cực kì''

Chính xác lắm. Tôi tán thưởng Chấp Minh qua ánh mắt.

Tuyết Giao bấy giờ buông tách trà xuống, dùng khăn tay lau sạch bàn tay: ''Ba trăm vạn linh thạch''

Y như là tảng đá lớn rơi từ đỉnh núi xuống đập chết người ta. Muội muội tôi đã làm không khí đấu giá hội sững sờ trố mắt. Đây là cái giá trên trời đấy! Ai nấy không tin nổi. Cả phòng đấu giá im phăng phắc, mắt to mắt lớn quan sát đánh giá muội muội tôi, có người hằn hộc bỏ cuộc, có người luyến tiếc bỏ cuôc, có người hú hồn bỏ cuộc.. Phải nói cái giá Tuyết Giao đưa ra đồng loạt khiến chúng sinh chết như ngả rạ, tử thương tâm hồn vô số.

Rốt cuộc, Hà Tuệ Sinh phá tan không khí ngột ngạt :'' Ba trăm hai mươi vạn linh thạch''

Tuyết Giao không chút nao núng: ''Ba trăm ba mươi vạn linh thạch''

Tôi cảm nhận ra cái ánh mắt thiêu đốt Tuyết Giao từ Hà Tuệ Sinh, thành ghế chỗ ả ta đã bị bóp rách rồi. Tôi hơi tội nghiệp ả, thứ mà Tuyết Giao muốn giành vạn nhất người khác sẽ không có cơ hội chạm tới đâu, dù cho họ đoạt được cũng không dùng được.

Người chủ trì gõ búa bang bang: ''Không còn vị nào ra giá chứ?''. Im lặng vẫn hoàn im lặng. ''Vậy ta tuyên bố, hai thượng cỗ bảo kiếm thuộc về cô nương áo trắng ghế số mười sáu''

Tuyết Giao đoạt được liền vui mừng, nói: ''Ly ca, ta mua được nó rồi. Chúng ta đi thôi. Quay về nơi chúng ta lớn lên nhé''

Tôi đồng ý, hai huynh muội chúng tôi truyền linh lực vào khối đá xanh trên bàn. Khối đá có áp chú truyền tống có thể giúp chúng tôi ra ngoài không ảnh hưởng người khác. Truyền tống trận khởi động đưa hai huynh muội tôi ra khỏi phòng đấu giá.

Vừa ra ngoài, tôi gặp Thành lão tại hành lang. Thành lão hỏi thăm: ''Hai vị ra sớm quá vậy? Có đấu gia được gì chưa?''

Tuyết Giao nhún người tỏ lễ: ''Cháu có việc cần Thành lão giúp đấy. Cháu đấu giá được hai thanh kiếm thượng cỗ nên đắc tội nhiều người, mong Thành lão thay cháu lấy nó dùm cháu. Cháu cảm kích, cháu xin thanh toán cho Thành lão. Tổng là ba trăm ba mươi vạn linh thạch''. Con bé nhét túi linh thạch vào tay Thành lão.

Thành lão nhận lấy, mau chóng giúp chúng tôi lấy kiếm. Tôi để hai thanh kiếm vào túi càn khôn cẩn thận, Tuyết Giao vì mua thêm dược liệu và hạt giống linh thảo bèn kéo tôi ghé Dược gian của Trúc Diệp Các.

Con bé nhanh tay lẹ mắt hỏi chưởng quản Dược gian: '' Úc thúc, ta muốn mua hạt giống Hỏa Diễm hoa, Đại Huyết Đằng, Hoàng Liên, Tử Huyết thảo, Băng Tinh quả. Thêm cả một cây Huyết Liên hoa và tất cả hạt giống linh thảo cấp mười''

Úc thúc chuyên nghiệp cười: ''Mộ Dung tiểu thư may mắn đó, Dược gian mới nhập hàng về, Huyết Liên hoa còn đúng cây cuối cùng''. Ông ấy chuẩn bị hạt giống Tuyết Giao cần mất hai khắc, tôi đứng sau Tuyết Giao đợi con bé nhận hàng trả tiền. Tổng cộng thứ con bé mua tốn năm linh thạch tương đương năm mươi ngàn hoàng kim.

Mua sắm xong xuôi, Tuyết Giao kéo tôi đi. Mới đi ba bước, bóng tím ùa tới đâm thẳng vào hai chúng tôi, hai người chúng tôi ngã cái oạch ra sàn gạch lưu ly. Đầu tôi hàng ngàn ngôi sao bay lượn, bàn tay ấm áp phủ lấy thân người tôi đỡ lên. Tôi hết chóng mặt hoa mắt vội vàng quay kiếm Tuyết Giao, con bé được Vân Thành đỡ bên người, thần sắc quay cuồng. Và tôi được Chấp Minh giữ chặt tay đứng vững. Họ xuất hiện lúc nào tôi chả hay biết.

''Thành thật xin lỗi, cô nương và công tử, ta có chuyện gấp nên vô ý đụng trúng hai vị. Hai người ổn chứ?''

Tôi đánh mắt, màu tím bao phủ mắt tôi, mắt tôi mở lớn. Chao ôi! Thiếu niên áo tím ở đáy mắt tôi đẹp mắt quá!! Hệt mỹ nhân bước ra từ tranh vẽ, quốc sắc thiên hương!!! Thật quốc sắc thiên hương!!!!

Tôi cực kì vui vẻ, hóa ra trên đời không chỉ riêng mình tôi là nam nhân có dung nhan nữ tử, mà có người thứ hai nữa. Vui lắm!!

Chấp Minh lạnh lùng: ''Lăng Quang, ngươi cớ gì gấp gáp vậy?"

Thiếu niên áo tím tên Lăng Quang à, tên hay..

Lang Quang quẫn bách: ''Công Tôn trúng độc, ta tìm Huyết Liên hoa cứu người. Úc thúc, ta mua Huyết Liên hoa''. Nói nhanh tới mức tôi tưởng sẽ cắn trúng lưỡi.

Úc thúc khó xử: ''Huyết Liên hoa cuối cùng ta bán cho cô nương áo thêu mai đỏ kia rồi''. Ông ấy không tiếc lộ thân phận chúng tôi, sao lạ thế..

Tôi tiến tới chỗ Tuyết Giao, con bé tỉnh táo lại được chốc lát. Tuyết Giao vịn tay tôi, mắt chớp chớp: ''Huyết Liên hoa huynh cần ta đã mua. Công tử dùng thứ hoa này giải độc cho ai thế? ''

Lăng Quang vạn phần lo lắng, mồ hôi nhễ nhại: ''Chữa cho hôn phu của ta, Công Tôn Kiềm. Xin cô nương bằng lòng đồng ý bán lại Huyết Liên hoa cho ta''

Liên hôn nam nam không hề hiếm, nữ tu tu chân giới luôn rất ít ,dễ bị chi phối cảm xúc, nam tu thì ngược lại. Nên vụ hôn nhân này chả có gì dị nghị nhưng nói đi phải nói lại vụ này lần đầu tôi gặp. Tò mò chuyện nam nam trăng mây hữu tình lắm... Phải chi có cơ hội thì tốt biết bao..

Tuyết Giao nhu nhu cười: ''Huyết Liên hoa bảy phần độc ba phần lành, ta làm sao biết công tử dùng nó cứu người hay hại người. Công tử chứng minh cho ta xem tin đi!''

Lăng Quang khó khăn nói: ''Chứng minh như thế nào?''

Tuyết Giao thong thả: ''Dẫn ta đi xem, nếu thật hôn phu công tử trúng độc, ta tặng Huyết Liên hoa cứu người''

Tôi nhìn muội muội, lòng biết con bé định giở trò rồi. Bán hay không bán nói là xong, tốn thời gian kiểm chứng chi mệt. Tuyết Giao chắc chắn phát hiện điều bất thường.

Lăng Quang gật đầu: ''Hảo, xưng hô với cô nương là gì? ''

Con bé sáng lạn cười : ''Gọi ta Giao Nhi đi, đây là ca ca ta A Ly''. Tôi đoán trúng nhỉ, tên cũng nói dối, mười phần có vấn đề.

Tôi cúi chào Lăng Quang. Lăng Quang đáp lễ, mời chúng tôi đến quý phủ, à thêm cả Vân Thành và Chấp Minh cũng theo sau.

Tôi ngán ngẩm, khi nào tôi mới về Tuyệt Tình Cốc vậy nè.. Tôi nhớ mọi người ở đó..~~



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro