Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Huynh biết đạo thánh chỉ đó là để kìm chân huynh phải không?”

Bách Lý Đông Quân nâng Diệp Đỉnh Chi đang quỳ dưới đất. Y mỉm cười, đặt hai tay lên lòng bàn tay Bách Lý Đông Quân, nương theo sự giúp đỡ của hắn mà đứng dậy 

“Phải. Ta vốn cũng không định nhận, còn chưa kịp nói hết đệ đã nói thay ta rồi” - Diệp Đỉnh Chi phủi phủi quần áo, ngước lên thì thấy đầu hắn u một cục rõ to

Diệp Đỉnh Chi cố nhịn cười, xem ra ban nãy ra tay hơi nặng rồi 

“Đau lắm không?” - Y xoa xoa cục u kia

“Huynh còn dám hỏi à? Huynh nhìn ta như này nghĩ là có đau hay không hả? Không biết, huynh bồi thường cho ta đi”

Bách Lý Đông Quân bày ra bộ mặt bất mãn, giả vờ giận dỗi, giãy đành đạch bắt đền, mà tay lại sấn sổ tới ôm cứng y. Diệp Đỉnh Chi vẫn là bất đắc dĩ cấp cho hắn chút thể diện

“Biết rồi. Tối nay bồi thường cho đệ sau”

“ỌE!!!!!” - Là tiếng của Lôi Mộng Sát

Từ phía trên đình viện, các vị sư huynh lần lượt đáp xuống trước mắt bọn họ. Lần lượt chúc mừng Diệp Đỉnh Chi

Vậy là y giờ có thể đường đường chính chính sóng vai cùng Bách Lý Đông Quân mà không phải giấu thân phận nữa rồi. Nói thật trong lòng Diệp Đỉnh Chi đích thực là có phần mong chờ. Căn nhà tranh ở Cô Tô, y muốn quay về đó sống, chỉ là điều y e ngại vẫn là Bách Lý Đông Quân mà thôi 

Vì chuyện này mà Nam Cung Xuân Thủy dẹp hết đồ đạc, dùng cả sảnh lẫn sân luyện võ tổ chức tiệc ăn mừng. Diệp Đỉnh Chi trở thành tâm điểm của cả bữa tiệc, ai nấy một người rồi lại một người đến kính rượu y. Khi y đã ngà ngà say không uống nổi nữa mới xua tay từ chối những ly rượu còn lại, mọi người cũng hiểu ý mà vui vẻ uống với nhau chứ không ép Diệp Đỉnh Chi. Vì nếu làm vậy tửu tiên cái kia sẽ chặt tay các ngươi

Mọi người dần tản đi tổ chức các trò vui khác: tỉ thí, đối thơ, chơi cờ, tấu đàn….vân vân và mây mây. Đám học trò chơi tới say xưa. Diệp Đỉnh Chi cũng hơi thấm mệt nhân cơ hội liền lẩn ra phía sau biệt viện, nhảy lên nóc nhà nằm ngắm trăng, mắt y díu lại, ngủ quên lúc nào không hay

Bách Lý Đông Quân ngó ngang ngó dọc không thấy “nương tử” đâu mới chạy đi tìm, hắn ngước lên mái nhà mới thấy một góc áo đỏ thẫm đang bay phấp phới. Tà áo rất nhỏ, chỉ có một góc nếu không phải hắn tinh mắt thì có khi đã bỏ qua rồi

Hắn dùng khinh công bay lên cạnh y :”Vân ca…” 

Người nọ không trả lời hắn, chỉ đơn giản là nhắm mắt dưỡng thần. Hắn thấy hai gò má cùng đuôi mắt y đều đã phiếm hồng, Diệp Đỉnh Chi có vẻ đang hơi say rồi

Bách Lý Đông Quân ngồi xuống cạnh y, yên lặng ngắm nhìn người nọ, ánh trăng sáng bạc hắt lên hình bóng thiếu niên mới thấy bình yên làm sao , hiện tại lòng y thanh thản bao nhiêu thì tâm Bách Lý Đông Quân cũng nhẹ bấy nhiêu 

Kế hoạch của hắn cũng đến lúc phải thực hiện rồi chứ nhỉ? Lời của kẻ say thường là lời nói thật. Câu này ắt không sai 

Hắn mở miệng :”Vân ca…Đỉnh Chi?”

“Ân?” - Người kia tông giọng có chút lè nhè mà đáp lại hắn, cho thấy người đó thực sự đang say rồi 

“Huynh yêu Đông Quân sao?” 

“Ân”

“Huynh có muốn cùng Đông Quân thành thân không?” - Bách Lý Đông Quân cười toe toét

“Ân”

“Vậy chúng ta về thành Càn Đông làm lễ thành thân được không?” 

“Ân”

“Được. Huynh hứa với ta rồi đó”

“Ân”

“Vân ca, huynh điểm chỉ vào đây đi” 

“Ân” 

Hắn lôi ra một tờ hôn thư, hắn cắn đầu ngon tay chảy máu sau bôi lên ngón tay Diệp Đỉnh Chi, đem ngón tay y ấn vào giấy. Tự bản thân hắn cũng ấn một dấu vào ngay bên cạnh 

Hắn thỏa mãn gấp tớ giấy cất vào trong áo. Nếu lỡ ngày mai Vân ca của hắn dám chối thì liền có bằng chứng rồi

Bách Lý Đông Quân biết Diệp Đỉnh Chi muốn đi đâu, y muốn quay về căn nhà ở Cô Tô đó, dường như đó là nơi trân quý nhất trong cuộc đời Diệp Đỉnh Chi kể từ khi Diệp gia không còn nữa vậy. Tất cả những gì Diệp Đỉnh Chi nói hắn chưa từng quên đều nhớ từng câu từng chữ một

Chỉ cần là Diệp Đỉnh Chi muốn thì mọi điều ước của y hãy để Bách Lý Đông Quân này giúp y hoàn thành. Nửa đời sau hãy cứ để hắn trở thành chỗ dựa vững chắc nhất của Diệp Đỉnh Chi đi 

Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi y, đêm nay có lấy nhật nguyệt đất trời làm chứng. Diệp Đỉnh Chi sẽ mãi mãi thuộc về Bách Lý Đông Quân

Xong hắn bế Diệp Đỉnh Chi nhảy khỏi mái nhà, thả bước đem người về phòng, ánh trăng chiếu rọi mang bóng dáng hai người thiếu niên trẻ tuổi trải dài trên mặt đất, yên bình và tĩnh lặng 

.

Bách Lý Đông Quân hôm nay đặc biệt dậy rất sớm, hắn viết một bức phong thư gửi về phủ Trấn Tây Hầu thông báo cho người nhà một tiếng. Hắn nói vài hôm nữa hắn sẽ đem cháu dâu về cho bọn họ, nói bọn họ mau chóng chuẩn bị sính lễ cùng đồ cần cho hôn lễ một chút. Sau đó hắn nhảy chân sáo? đến phòng các vị sư huynh gõ cửa từng người một thông báo hắn vài ngày nữa sẽ cùng Diệp Đỉnh Chi thành thân

Mặc dù đám sư huynh đã đoán trước được nước đi này nhưng vẻ mặt vẫn chứa đầy sự kinh hãi, cũng không đến nỗi nhanh như vậy chứ? Thánh chỉ mới được đưa tới hôm qua thôi mà? Hắn Bách Lý Đông Quân đã nôn nóng đoạt người về rồi?

Thời điểm Bách Lý Đông Quân về phòng, Diệp Đỉnh Chi đã tỉnh, y đã rửa mặt và thay một bộ y phục mới. Hắn ngồi ở bàn trà, chờ y đi tới mới mở lời 

“Vân ca..chúng ta cũng nên quay về thành Càn Đông thôi nha. Ta đã báo với cha ta rồi báo bọn họ chuẩn bị một chút cho lễ thành thân của chúng ta” - Bách Lý Đông Quân giọng nói vô cùng hứng khởi 

Diệp Đỉnh Chi phun trà, ánh mắt nghi ngờ nhân sinh :”Ủa hả? Gì? Thành thân gì? 

“Đúng nha, chính là thành thân nha. Hôm qua huynh đã hứa với ra rồi đó” - Bách Lý Đông Quân bám dính lấy cánh tay Diệp Đỉnh Chi, ôm ôm bóp bóp cánh tay y

“Ta hứa với đệ lúc nào? Còn nữa, chúng ta nói vấn đề này khi nào?” - Diệp Đỉnh Chi thẳng thừng trối bỏ, ánh mắt ngu ngơ 

"Thì chính là lúc đêm qua ở trên mái nhà đó. Ta hỏi huynh có muốn cùng ta thành thân không, huynh trả lời là có. Huynh còn điểm chỉ vào hôn thư này"

Bách Lý Đông Quân hắn biết thừa Vân ca sẽ không nhớ đâu nên hắn mới bày ra trò hôn thư đó. Hắn hí hửng cầm tờ giầy đề chữ hôn thu to một phần ba tờ giấy giơ trước mặt Diệp Đỉnh Chi, lại còn đắc ý lắc qua lắc lại trước mặt y sau đó chỉ ngón tay vào chỗ có hai dấu vân tay đỏ chói góc cuối cùng hôn thư

"Huynh nhìn cho kĩ. Ta đâu có gạt huynh"

Diệp Đỉnh Chi tự vả một cái rõ đau, y xoa xoa má. Ơ thế không phải mơ à? Diệp Đỉnh Chi vừa khóc vừa cười nhìn Bách Lý Đông Quân. Cái gì mà tối qua mới hơi say có một chút mà hắn đã điểm chỉ hôn thư vậy

Bách Lý Đông Quân cười hả hê, sấn đến chỗ y ôm cứng người Diệp Đỉnh Chi lại, đầu hắn cọ cọ vào cổ y khiến y ngứa râm ran

"Vân ca, chờ ba ngày nữa sắp xếp ổn thỏa  một chút liền đem huynh về. Không được nuốt lời"

Hắn hôn "chụt" một lên má trái con cừu ngây thơ đang lục lại kí ức kia. Tay còn lần mò sờ loạn trên cơ thể y rồi dịch dần xuống dưới, hắn thò tay vào quần y

Diệp Đỉnh Chi giật bắn mình, hoàn hồn dùng sức giữ lại cánh tay hắn. Bách Lý Đông Quân còn chưa biết y có thêm cái....đâu!!!!

Hắn cùng y giằng co một lúc cuối cùng vẫn là Diệp Đỉnh Chi yếu thế hơn, Bách Lý Đông Quân sờ một cái đã chạm đến bờ môi nhỏ mềm bên dưới, tự nhiên cảm thấy có gì không đúng?

"Ư....."

"Vân ca, huynh không khỏe à?" - Diệp Vân run rẩy đến lợi hại, Bách Lý Đông Quân liền cảm thấy càng kỳ lạ mà hỏi

Hắn bế ngang Diệp Đỉnh Chi lên, đặt y xuống giường, mang quần y tuột xuống, Diệp Đỉnh Chi không kịp ngăn lại chỉ đành lấy tay che lại. Bách Lý Đông Quân sửng sốt tột độ. Đó có phải là.....bộ phận của nữ nhân?

"Vân ca, huynh......"

Diệp Đỉnh Chi đuôi mắt hồng nhỏ lệ, ấm ức nhíu mày nhìn hắn trách móc

"Ta....ta luyện ma tiên kiếm. Mấy ngày trước liền thấy biến đổi..hức...hức...đệ hài lòng chưa hả"

Bách Lý Đông Quân thấy y khóc cái gì cũng vứt hết ra sau đầu, khẩn trương ôm y an ủi. Vân ca của hắn vậy mà có thêm hoa huyệt của nữ nhân? Vậy có phải cũng có thể mang thai không? Nghĩ đến đây đầu hắn đã không ngừng đen tối

"Sao huynh không kể với ta? Ta mừng muốn chết haha vậy có phải Vân ca sẽ sinh cho Bách Lý gia một hài tử đáng yêu không?"

______________________________

Bận quá mọi người đọc tạm nha 😂

Dl dí lòi kèn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro