Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đỉnh hàng ma của Tiêu Dao tông chưa từng náo nhiệt như vậy suốt một ngàn năm qua. Chứng tỏ sự việc lần này thật sự vô cùng nghiêm trọng. Đả động toàn bộ lục giới.

Là tiên môn của tiên giới, lừng lẫy tu chân đạo lại sử dụng oán khí tà thuật quấy nhiễu chúng sinh, đả thương vô số sinh linh của lục giới tứ châu, thậm chí đến cả người của thần giới cũng dám làm thương tổn, quả thật chính là thiên đạo khó dung.

Lần này tiên môn phải xử lý nghiêm minh, đề phòng hậu hoạn, trả lại công đạo cho các giới. Và toàn bộ sự việc sắp diễn ra tại đỉnh hàng ma đều sẽ được chúng đệ tử tiên môn chứng kiến, còn có ma, yêu, nhân giới và thần linh ở thần vực cùng dõi theo từ xa.

Còn có, viên ngọc lưu ly phục sinh, giải thưởng của đại hội, đã tạm thời được trấn giữ ở Thần vực Thượng thanh.

Tông chủ của Xích Tiêu tông và Công Dã Tịch Vô bị trói vào hai song xích ở gần nhau, cả hai đều được thanh lọc toàn bộ tà khí oán khí, tâm trí lúc này hoàn toàn thanh tỉnh.

"Các người đã biết tội mình rồi chứ?"

Người lên tiếng là Cù Huyền Tử, ông vô cùng thất vọng và đau lòng khi đại đệ tử mà mình tin tưởng lại đi vào con đường này.

Xích tông chủ không trả lời, chỉ hừ lạnh một câu đầy khinh thường: "Các ngươi cứ định tội, không cần giả danh giả nghĩa" Nói đoạn, ông ta lại cười hả hê "Ta chỉ nghĩ thả chút oán khí phá hoại các ngươi, nào có ngờ được, trưởng môn trẻ tuổi của Hành Dương tông cũng đi vào con đường tà đạo này, quả thật là ông trời cũng muốn giúp ta"

Công Dã Tịch Vô vẫn luôn trầm mặc, hắn biết lúc này hắn có nói bất cứ điều gì, cũng sẽ không ai tha thứ cho hắn, chính hắn cũng muốn giết chết bản thân mình.

Một khắc đó, hắn lại một lần nữa, thương tổn Đàm Đài Tẫn, làm sao hắn không hận chết chính mình được chứ.

Hắn đã cho rằng, linh lực hắn đủ mạnh để khống chế tà khí, nhưng chỉ là hắn tự ảo tưởng, hắn hoàn toàn không có khả năng khống chế thứ kia, hoàn toàn mất đi ý chí mà bị chúng sai khiến.

Nếu, nếu không có thần lực của Dương Phượng thanh lọc tất thẩy, hắn sẽ càng thêm phạm sai lầm đến không còn đường lui.

Không biết Đàm Đài Tẫn có được bình an không, và một đạo kiếm kia, y có phải rất đau đớn không. Hóa ra sau một ngàn năm, hắn vẫn chẳng thể tiến bộ hơn, vẫn đứng trơ mắt nhìn y bị tổn thương hết lần này đến lần khác.

"Sư phụ, sư bá, xin lỗi... các người hãy phạt con đi"

"Tịch Vô, con nói cho rõ ràng, ta tin chắc con sẽ không tùy tiện tu tập tà khí" Cù Huyền Tử lên tiếng, "Ta vẫn muốn nghe con giải thích, Tịch Vô, đừng làm vi sư thất vọng"

Dương Phượng nở một cười lạnh lẽo mang theo sát khí, nói "Bất kì lí do gì, ta cũng sẽ giết ngươi. Thần giới bọn ta chưa bao giờ để thần dân của mình chịu thiệt, mà người bị ngươi đâm một nhát kia, cũng chính là giới hạn duy nhất của thần giới"

"Là ta muốn tìm cách hồi sinh Thương Cửu Mân, sư phụ sư bá, là ta sai mới đi theo con đường này, ta vốn luôn cho rằng, ta có thể khống chế nó, là do ta quá tự đại tự cường"

Những người ở đây nghe xong đều ngơ ngác, không phải Công Dã Tịch Vô đối với người đó luôn chỉ có thù hận thôi sao, sao lại muốn đưa người ta trở về a!?! Đến cả Triệu Du và Cù Huyền Tử cũng bất ngờ, nhất thời không nói nên lời.

"Ngươi nói ngươi muốn hồi sinh đệ đệ của ta?" Chỉ một câu nói của Dương Phượng đã làm chúng tiên môn đang có mặt gần như chết đứng.

Hả, đệ đệ của Dương Phượng Thái tử chỉ có một a, chính là người vừa bị trọng thương còn đang hôn mê tại Tiêu Dao tông cơ mà.

Công Dã Tịch Vô muốn hồi sinh ma thần, mà ma thần lại là đệ đệ của hắn, vậy chẳng phải nói, ma thần chính là Dạ Nguyệt thượng thần hay sao.

Vẫn luôn nghe nói, vị Ứng Long này vừa lịch kiếp thụ phong thượng thần cách đây một ngàn năm.

Một ngàn năm trước, cũng là lúc ma thần tế đạo đồng bi, vậy, vậy...

À, hóa ra một kiếp của Ma thần, cũng chính là một kiếp của thượng thần.

Bọn họ từng đối xử với y như nào bọn họ đều nhớ rõ, chỉ sợ không tránh được họa a.

Dương Phượng không để ý đến phản ứng của những người xung quanh, lại nói tiếp: "Ngươi đánh giá cao bản thân mình quá rồi, tiểu đệ của ta, không đến lượt người cứu, ngươi nghĩ, một xác phàm còn chưa thể phi thăng thành thần, có thể cứu lại một vị thượng thần sao?"

"Ta... thật xin lỗi, ta lại làm thương tổn y... một kiếm kia không nghe ta khống chế mà phóng thẳng vào người Triệu sư bá, nhưng y, y lại thay sư bá chắn nó lại... xin lỗi"

"Nói dối!!" Tiếng nói vang vọng mang theo phẫn hận từ xa bay đến, không phải ai khác, đó chính là thần nữ Lê Tô Tô, nàng vừa trải qua một hồi mộng, tỉnh lại đã lập tực chạy đến đây, nhưng từ đáy mắt nàng, chỉ toàn oán hận.

"Công Dã Tịch Vô, ngươi giả vờ đến khi nào? Ngươi nói ngươi muốn cứu Đàm Đài Tẫn, nhưng lại lén lút giấu đi tàn hồn của y, giam giữ nó trong tịnh thất của ngươi, ngươi rốt cuộc muốn như thế nào?" Lô Tô Tô vừa nói vừa rơi lệ "Là ta không tốt, ta không sớm phát hiện ra một mạt linh hồn của y vẫn luôn ở cạnh ta, sơ sót để ngươi cướp đi mất"

Cái gì!?!

Lần này không chỉ chúng tiên môn, mà đến Dương Phượng cũng phản ứng. Linh hồn của đệ đệ sao!?!

Dương Phượng mở ra mắt thần, nhìn thấu Công Dã Tịch Vô, đúng là tên khốn này đang giam giữ tàn hồn của Nguyệt nhi, liền tức giận đánh cho hắn một chưởng linh lực thật mạnh.

"Hảo, hảo tiên môn, các ngươi đem bảo bối của ta bức đến chết, cũng không chịu buông tha?"

"Tịch Vô, sư bá đánh chết ngươi, hỗn đản" Triệu Du cũng tức giận cực điểm nhưng lại bị Cù Huyền Tử kéo lại.

"Thật xin lỗi... Tô Tô, là lỗi của ta"

"Giờ phút này ngươi lại nói xin lỗi ta, còn có ích gì sao, ngươi hại ta đến cả một cơ hội bồi với y cũng không có, ngươi lấy tư cách gì giam giữ linh hồn y?"

"Phải, là lỗi của ta, vậy ngươi chẳng có lỗi gì sao? Ngươi nên biết y vì ai mà đi đến bước đường thân vẫn hồn tiêu, y lừa gạt y, phản bội tình cảm của y... chẳng lẽ còn không đủ sao, ngươi vẫn cho rằng mình còn tư cách để giữ nó ư?"

Cả ta và ngươi, đều không lựa chọn đứng cạnh y, đều không có tư cách giữ y bên mình.

Dương Phượng nghe không nỗi bọn họ tranh cãi. Một kia tàn hồn đó, nhất định phải mau chóng tìm về, nếu không Dạ Nguyệt sẽ thật sự không xong, hắn liền phải nhanh chóng giải quyết sự tình nơi này.

"Đủ rồi, chuyện ngũ giới, thần giới bọn ta sẽ không can dự. Nhưng lần này, người bị thương tổn, là đệ đệ của bổn thần tôn, người từ khi sinh ra đã là bảo bối thần giới bọn ta trăm thương ngàn sủng, chưa từng chịu bất kì uất ức nào, cho đến khi trải qua tam kiếp của nhân gian, sơ ngộ cùng các ngươi"

Hắn liếc qua một dọc người trước mặt.

"Lịch kiếp xong, bảo bối của bọn ta đổi lại được gì chứ? Dù là thăng tiến thượng thần với sức mạnh to lớn thuần khiết nhất lục giới, nhưng thần hồn thiếu hụt linh hồn tiêu tán, chỉ còn một chút nguyên thần xót lại kéo dài sự sống, thần tủy lẫn xác thần đều tổn hại, linh lực sức khỏe đều yếu ớt, đường đường là Ứng long thượng cổ cao quý nhất lại sợ nước, sợ đồ vặt sắc nhọn, luôn sợ đau lại luôn phải chịu đau đớn giày vò, tiểu bảo bối bọn ta nâng niu như ngọc, cầm trên tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan, là bảo vật của toàn bộ thần giới, chỉ trong tam kiếp qua đã đi đến mức độ này, bọn ta có thể không trách cứ các ngươi sao?"

"Các ngươi đẩy y vào con đường vạn kiếp bất phục, thiên đạo bất dung, gắn cho y những cái tội danh kia, dồn y vào chỗ chết, không một ai nguyện ý tin tưởng, cô độc, thống khổ... Nếu Đàm Đài Tẫn hay Thương Cửu Mân, không phải Dạ Nguyệt, thì sinh mạng đáng thương ấy, thật sự sẽ vĩnh viễn biến mất giữa trời đất, không ngày trở về"

"Nguyệt nhi không chỉ đem thân tuẫn đạo, ngăn cản thế gian hủy diệt, còn dùng thần hồn hiến tế mở ra yêu mạch ma mạch để ma yêu giới sinh cơ, lục giới hòa bình không còn máu lửa đấu tranh, cuối cùng, còn đốt cháy sinh mạng, đốt cháy linh hồn độ tất cả những sinh linh bỏ mạng của ngũ giới niết bàn trở về nhân gian, phục sinh tất thẩy, không nợ ai bất cứ thứ gì"

"Nhưng, những gì các ngươi nợ y, nhất định phải trả "

"Hôm nay Dương Phượng ta thanh lọc tà khí, làm sạch sẽ oán khí của nhân gian, cũng thanh lí lại tiên môn"

Phế bỏ linh lực của tông chủ Xích Tiêu tông, giam giữ suốt đời trong trại giam của tiên môn, một đời tăm tối không được nhìn thấy ánh sáng, xóa xổ Xích Tiêu tông ra khỏi tu chân đạo, đem toàn bộ trên dưới tiên giới xét xử lại một lược.

Đem Công Dã Tịch Vô giam giữ tại Hành Dương tông, phong ấn linh lực, không ai được phép trị thương. Hắn muốn để Dạ Nguyệt tùy ý quyết định xử trí.

Dưới sự dõi theo của toàn bộ ngũ giới, sự việc tại đỉnh hàng ma cũng kết thúc. Rốt cuộc đã hiểu, lời đồn Dạ Nguyệt thượng thần chính là giới hạn duy nhất của Thần giới, thật sự không chỉ là lời đồn.

.

Tại gian phòng nơi Dạ Nguyệt nằm đó, Dương Phượng vẫn luôn túc trực bên cạnh, cũng không cho phép bọn người đang đứng ngoài kia được vào.

Tia tàn hồn nơi tịnh thất của Công Dã Tịch Vô, đã được thu vào vảy hộ tâm, đưa vào thân thể của Dạ Nguyệt.

Hắn đã nghe Lê Tô Tô nói, những tia tàn hồn của y vẫn đang ở tại nhân gian, nhất định có thể tìm được chúng để cứu mạng y.

Gương mặt Dạ Nguyệt vẫn luôn tái nhợt, đã có lại một chút sinh khí, bàn tay hắn vẫn luôn nắm chặt tay y không rời, tay còn lại cũng đặt lên mặt y, ôn nhu xoa đôi mày có hơi nhíu lại vì đau kia.

Y từ trong đau đớn từ từ mở mắt, nhìn đến khung cảnh quen thuộc xung quanh, liền nhận ra đây chính là căn phòng của chính mình tại Tiêu Dao tông năm ấy.

"Nguyệt nhi, đệ tỉnh rồi, có ca ca ở đây... "

"Ca..." Dạ Nguyệt nhìn hắn, lại như muốn nũng nịu, y mím môi như muốn khóc, chủ động nhẹ nhàng ngồi dậy ôm lấy ca ca, hắn đáp lại, càng thêm ôm chặt tấm lưng gầy yếu của y: "Ca, ta cứ tưởng không được gặp lại các người nữa"

Dương Phượng sắp đau lòng muốn chết, chỉ có thể dỗ dành.

"Không sao, ca ca thương, ngoan nào, Nguyệt nhi, sau này đừng lừa bọn ta nữa, đừng tự đẩy bản thân vào nguy hiểm, phụ mẫu, Yên nhi, còn có ta, đều sẽ chịu không nỗi"

"Ca, ngươi lập tức về thần giới đi, đi lâu như vậy, phụ mẫu và nhị tỷ sẽ lo lắng, ta hiện tại không thể trở về nữa, ca, đừng nói với họ về chuyện của ta có được không?"

"Đệ nói vậy là sao, Nguyệt nhi, ta sẽ ở lại cùng đệ tìm kiếm linh hồn" Dương Phượng tất nhiên không đồng ý.

"Ta sẽ ở lại nhân gian, ca, ngươi yên tâm đi, ta trưởng thành rồi, không phải sẽ mãi dựa vào các người, ngươi nói với phụ mẫu ta ở đây du ngoạn, sẽ mau chóng trở lại, ta muốn tự tìm cách tu bổn linh hồn lẫn thần hồn, sau đó chân chính trở về nhà, sẽ không lại rời đi" Dạ Nguyệt vẫn chôn chặt bản thân trong lòng hắn, y lại nói thêm "Ta không biết sẽ mất bao lâu mới tìm được. Ngươi lại là Thái tử thần giới, không thể cứ ở mãi nhân gian, lục giới sẽ không yên ổn"

"Ngươi tin tưởng ta một lần có được không"

Ta muốn tự mình tìm con đường sống, chân chính tìm lại sinh mệnh của bản thân, cùng những cố nhân kia, lại một hồi ân oán, lúc kia khi chết đi, có quá nhiều thứ vẫn chưa kịp giải quyết, vẫn luôn là uẩn khuất trong lòng ta. Những chuyện xảy ra lúc ta hôm mê ta đều đã biết, cũng hiểu, dù ta đã thông suốt những yêu hận kia, nhưng bọn họ vẫn chưa buông xuống được, ta vẫn muốn tự mình chặt đứt, không để bọn họ cứ mãi chờ đợi như vậy.

Dương Phượng trầm mặt thật lâu, cuối cùng cũng miễn cưỡng đồng ý.

"Được rồi, đệ biết ta không thể từ chối được đệ. Nguyệt nhi, ta sẽ trở về thần giới trước, đây là vòng tịnh cát, chỉ cần đệ dùng thần thức gọi, ta nhất định sẽ theo linh lực của chiếc vòng này mà tìm đến bên đệ, gặp nguy hiểm phải gọi ca ca có biết không" Hắn xoa đầu y, càng ôm y chặt thêm "Thần lực đệ không bị mất đi, nhưng đừng sử dụng, rất nguy hiểm, thân thê hiện tại của đệ sẽ chịu không nỗi. Ngoan ngoãn tịnh dưỡng ở Tiêu Dao tông, khỏi hẳn mới được đi tìm tàn hồn. Còn có, Nguyệt nhi, tên Công Dã Tịch Vô kia, đệ muốn làm gì hắn thì cứ làm"

"Ca, ta đã nói là ta lớn rồi a, ngươi cứ xem ta như rồng con vậy, ta là một đại ứng long trưởng thành nga" Hai người ôm một hồi lâu mới buông ra, y nhìn hắn cười thật tinh nghịch "Còn ngươi, là một đại ứng long già, càm ràm hơn cả phụ thần"

"Được được, ta không nói lại đệ"

"Nguyệt nhi, ta ra cùng bọn họ nói vài câu, rồi sẽ trở về thần giới, đệ nằm xuống nghĩ ngơi đi"

"Được, ca, đi bảo trọng" Y mỉm cười tiễn ca ca, cố gắng tỏa ra bản thân đang rất ổn, không thể khiến hắn lo lắng lại muốn đổi ý.

Dương Phượng nhìn đệ đệ thật lâu, lại lưu luyến cùng lo lắng mà chầm chậm rời đi.

Nơi này, Dạ Nguyệt lập tức ngã ra giường, phun ra một ngụm máu, sau đó ôm lấy thân thể cuộn tròn lại, đau quá.

Sắp phải chân chính cùng cố nhân đối mặt, sư phụ, các vị sư huynh, Lê Tô Tô, còn có Công Dã Tịch vô, y nên làm gì đây...

....

sắp gặp mặt bọn người kia rùi, hong biết nên cho bé Tẫn rap diss chửi người hay bỏ mặt không thèm nhìn tới đây nữa a 🤣

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro