Chương 48-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Đi chết đi!"

Mạc Phàm gào lên, rồi ném Hỏa Tư ở trên tay mình lên trên cao.

Một đoàn lửa đỏ rực phóng thẳng lên hang động phía trên. Trong nháy mắt nó soi sáng động quật tối om như mực này. Nó sượt qua đầu con U Lang Thú hung mãnh rồi bay thẳng lên trên.

U Lang Thú ngước đầu nhìn lên, trong ánh mắt hiện lên một tia khó hiểu.

Nhân loại này sợ ta quá nên đầu óc có vấn đề à? Tự nhiên lại ném ngọn lửa lên trên trời!

Hiện tại nó đang bị tê liệt bởi Lôi ấn nên không thể cử động được. Dưới tình huống này, việc Mạc Phàm dùng Hỏa để thiêu chết nó quả thật là một việc vô cùng đơn giản. Nó không khác gì thiêu cháy những tượng gỗ hình người được luyện tập trong trường vậy....

Nhưng mà, Mạc Phàm hắn lại làm một hành động khó hiểu làm cho U Lang Thú cảm thấy thằng này quả thật quá ngu.

Mạc Phàm cười cười. Hắn nhếch môi.Dưới ánh lửa đỏ rực có thể thấy rõ nụ cười này mang theo phần cuồng tiếu.

" Băng!!!!!"

Hỏa Tư! Phần Cốt ở trên không trung giống như một Lưu tinh nặng nề đánh lên thanh thạch nhũ nhọn hoắt ở phía trên động.

Ngọn lửa Phần Cốt này cũng không vì thạch nhũ cứng rắn mà chịu bó tay. Trong nháy mắt nó liền đem thạch nhũ nhọn hoắt kia nung đỏ.

" Tách Tách Tách Tách Rắc ~~~~~~"

Không tới 1s, thạch nhũ kia đã bị ngọn lửa nóng hừng hực đốt đứt!

Thạch nhũ khổng lồ sau khi bị đốt đứt giống như một thanh cự kiếm bằng đá từ trên cao rơi xuống!

U Lang Thú còn đang khó hiểu và miệt thị Mạc Phàm thì đột nhiên phát hiện ở trên đỉnh đầu mình có một thanh thạch nhũ nhọn hoắt đang rơi nhanh xuống. Nó liền hốt hoảng.

" Không tiễn!"

Mạc Phàm cười lạnh một tiếng rồi chậm rãi thu hồi bàn tay vừa ném ra Hỏa Tư của mình lại.

Uh! Đúng là Lôi Ấn của ta chỉ có thể làm ngươi bị tê liệt trong một thời gian ngắn. Phần Cốt cũng không thể thiêu chết được ngươi, nhưng Lão tử có thể dùng thông minh để nghiền nát ngươi!

Thạch nhũ to lớn giống như một thanh cự kiếm bằng đá cắm phập lên người U Lang Thú...

Nó đâm từ trên lưng U Lang Thú xuyên thẳng xuống dưới bụng.

Đúng vậy, là tàn nhẫn đâm!

Máu từ phần bụng U Lang Thú chảy róc rách dọc theo thạch nhũ đã bị nứt toác rơi xuống. Rất nhanh nó tạo thành một vũng máu rất là bắt mắt.

U Lang Thú đứng im ở đó....

Nó muốn ngã xuống nhưng không thể ngã được. Hai con mắt đỏ ngầu từ từ chuyển dần sang màu xanh biếc khi sinh mạng của nó cứ tụt dần.

Nó ngước đầu lên nhìn cây thạch nhũ xuyên qua người nó, rồi lại nhìn bóng dáng nhân loại nhỏ bé kia.

Ngoài trừ không thể tin được, thì trong đôi mắt đó không còn điều gì khác nữa.

Đang từ một con U Lang Thú cao ngạo dần biến mất không còn sót lại chút gì. Nó càng ngày càng suy yếu. Dù cho nó có giãy dụa như thế nào cũng đều phí công vô ích.

Sinh mạng của nó cứ như vậy không ngừng trôi đi.

Không ngờ nó lại bị một Ma pháp sư nho nhỏ như vậy....

...........

"Huýt huýt huýt huýt huýt huýt ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~"

Một trận cuồng phong gào thét cuồn cuộn nổi lên ở ngoài cửa động. Đám học sinh yếu ớt, thương tích đầy mình ngẩng đầu nhìn lên. Khi thấy một màn như vậy bọn hắn vô cùng rung động.

Một nam tử từ trên cao bay xuống. Sau lưng hắn là một đôi cánh chim to lớn do Phong chi tinh linh ngưng tụ mà thành. Nó chiếm đoạt hết ánh mắt của mọi người.

"Gió... Phong chi dực!!"

Mục Bach cuối cùng cũng tỉnh lại từ trong hôn mê. Hắn ngẩng đầu lên nhìn với vẻ mặt không thể tin được.

" Là... là huấn luyện viên trưởng!"

" Trời ơi! Ta nhìn thấy cái gì thế này? Là Thiên sứ đúng không?!!"

Cả cửa hang là một mảnh xôn xao.

Tuy mọi người cũng đoán được huấn luyện viên trưởng Trảm Không là một cường giả pháp sư siêu cấp nhưng mọi người cũng không nghĩ tới hắn lại là một vị pháp sư nắm trong tay Phong chi dực cao cấp!

Đó là Phong chi dực đấy!

Đó là một kỹ năng có thể làm cho người khác bay lượn trên bầu trời giống như Thiên sứ vậy!

Trảm Không nhìn thoáng qua đám học sinh đang còn chật vật. Tạm thời những học sinh này cũng không có gì là nguy hiểm tới tính mạng cả. Rồi hắn lại nhìn vào trong huyệt động nơi vừa phát ra tiếng động rất lớn.

" Mong rằng tên học sinh phóng ra Hỏa Tư! Phần Cốt kia vẫn còn sống."

Trảm Không không dám dừng lại quá lâu. Hắn vỗ mạnh Phong chi Dực sau lưng. Cả thân hình hắn như mũi tên rời cung bay nhanh vào trong huyệt động.

Hắn né tránh những tảng đá lởm chởm nhọn hoắt một cách linh hoạt. Huấn luyện viên trưởng Trảm Không vô cùng hoa mỹ xuyên qua lối vào sâu hun hút kia của hang động. Cuối cùng hắn cũng tới động quật rộng lớn ở phía đáy hang động.

" Hỏa tư! Bạo liệt!"

Trảm Không gần như hạ bút thành văn. Trên tay hắn một đoàn Hỏa Tư nhanh chóng hình thành. Đám lửa trôi nổi trong bóng tối của động quật.

Ánh mắt Trảm Không dáo dác tìm kiếm xung quanh. Hắn hy vọng con U Lang Thú này vẫn còn giữ lại một chút lý trí. Cuối cùng nó có thể lưu lại một mạng cho Mạc Phàm. Chỉ cần Mạc Phàm hắn vẫn còn thở. Trảm Không có thể mang hắn bay thẳng về trạm dịch, rồi đưa cho Pháp sư trị liệu cứu sống người học sinh vô cùng xuất sắc này.

Cho nên, hắn cũng không có tiếc Tinh trần ma khí của mình để soi sáng. Hắn chỉ muốn nhanh chóng tìm được người học sinh kia.

Ánh lửa đem cả động quật soi sáng trưng.

Nhưng 1s sau, Trảm Không ngây dại.
Huấn luyện viên trưởng đứng ở nơi đó. Trong con ngươi màu nâu của hắn tràn đầy sự khiếp sợ!

Điều này... Điều này sao có thể chứ!!!

............

Ở trên thạch đài, Triệu hoán sư Bạch Dương thần sắc bối rối ngồi ở chỗ đó. Hắn cầu nguyện Trảm Không có thể kịp thời chạy tới giải cứu.

" Tai họa chết người rồi, Tai họa chết người rồi...."

Trần Vĩ Lượng bại liệt trên mặt đất. Nếu như trong quá trình rèn luyện này, học sinh mà chết thì mọi hậu quả đó hắn sẽ là người có trách nhiệm hứng chịu. Quốc gia coi trọng những học sinh này. Ngay cả Thổ Hoàng đế của Bắc thành Mục Trác Vân cũng không dám nửa điểm làm hại những học sinh này.

Đường Nguyệt cắn chặt môi.

Nàng hồi tưởng lại chuyện mình nói đùa với Mạc Phàm ngày đó. Lúc đó nàng còn trêu đùa hắn rằng nếu khi chết nhớ dùng định vị để nàng tới nhặt xác hắn về, không ngờ chuyện tưởng như đùa này lại xảy ra thật.

Thật ra Đường Nguyệt rất hứng thú với Mạc Phàm. Một mặt nàng cảm thấy Mạc Phàm còn đang che giấu một cái bí mật về Tinh trần ma khí trưởng thành của hắn. Mặt khác nàng cảm thấy tên học sinh này rất có tiềm lực, nàng muốn nhìn xem rốt cuộc hắn có thể đạt tới cảnh giới gì...

Đáng tiếc, đáng tiếc.

" Bạch Dương, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Người là triệu hoán sư thì tại sao con U Lang Thú có thể nổi điên lên được chứ??? Cho dù Phần Cốt có làm nó đau đớn, cũng không có lý do gì người lại không thể khống chế được nó!"

La Vân Sóng tức giận chỉ trích.

Làm một triệu hoán sư, điều cơ bản nhất chính là khống chế tốt thú cưng của mình!

" Ta... Ta cũng không biết tại sao... Thông thường thì dù cho nó có bị giết chết, nếu như ta không ra lệnh cho nó giết chóc thì nó tuyệt đối sẽ không hạ thủ đối với bọn học sinh. Ta cũng không biết vì sao mọi chuyện lại thành ra như thế này."

Bạch Dương run lẩy bẩy nói.

Điều này quả thật không hợp tình hợp lý gì cả.

Bạch Dương hắn cũng không nghĩ ra rằng lại có một học sinh có thể phóng ra được Hỏa Tư! Phần Cốt, càng không nghĩ rằng con thú của mình lại mất khống chế. Chuyện này chắc chắn có nguyên nhân khác gây ra.

" Ngươi tốt nhất nên cầu nguyện con U Lang Thú của người đừng có giết quá nhiều người đi."

Phan Lệ Quân lạnh lùng nói.

" Ta... ta cũng... A!!"

Bạch Dương đang muốn giải thích, đột nhiên hắn cảm thấy một trận đau đớn kịch liệt từ trong óc truyền ra.

Cảm giác giống như linh hồn của hắn bị một đao chém đứt vậy. Đau đớn làm cho khuôn mặt Bạch Dương trắng xanh, mồ hôi đầm đìa!

" Lại có chuyện gì nữa vậy??"

La Vân Sóng không nhịn được hỏi.

" Ta... U Lang Thú của ta... U Lang Thú của ta!!!"

Đột nhiên, Bạch Dương giống như mất đi linh hồn vậy. Thân hình hắn liền quỳ rạp trên mặt đất. Hai mắt thất thần nhìn về động quật.

" Có chuyện gì xảy ra vậy??"

Đường Nguyệt cũng chau mày lên, nàng cũng không hiểu tên triệu hoán sư Bạch Dương này lại giở trò gì nữa đây.

" U Lang Thú của ta... Nó.... Nó đã chết!"

Bạch Dương thất hồn lạc phách phun ra câu này, giọng nói giống như không tin vào điều mình vừa nói vậy.

Chương 49: Ta nên tính chuyện cứu người trước!

Đường Nguyệt, Trương Kiến Quốc, Trần Vĩ Lượng đều ngây ngẩn cả người.

Huấn luyện viên trưởng Trảm Không vừa mới bay tới hang động, cũng không thể giết chết U Lang Thú nhanh như vậy được chứ?

Vậy, con U Lang Thú nó chết như thế nào vậy???

" Thú cưng của Triệu hoán sư tử vong, thì tinh thần và linh hồn của hắn cũng sẽ bị trọng thương nhất định, con U Lang Thú có khả năng đích thực đã chết."

Đường Nguyệt nói.

Nhìn bộ dạng vừa rồi của Bạch Dương, thì chính xác đó là bộ dạng của triệu hoán sư khi thú cưng tử vong, chắc chắn không sai vào đâu được.

" U Lang Thú không phải đuổi theo Mạc Phàm vào trong động quật sao?"

" Đúng vậy. Tại sao nó đột nhiên lại chết??"

" Chẳng lẽ là do huyệt động quá tối, nên con U Lang Thú không thấy đường đâm vào tảng đá mà chết???"

Trần Vĩ Lương nói.

Bạch Dương quay mặt lại, trên đôi mắt hắn hằn lên sự oán hận.

Thằng cứt thối nhà ngươi mới là kẻ bị đâm chết. Cả nhà ngươi đều bị đâm chết.

U Lang Thú của lão tử không phải là con thỏ ngu xuẩn đến nỗi tự đâm đầu mình vào tảng đá chết. U Lang Thú của ta có năng lực nhìn xuyên màn đêm. Thân hình của nó cực kỳ mạnh mẽ, sao có thể có chuyện nó đâm vào tảng đá chết được cơ chứ!!!

Cho dù là 40 người học sinh, tất cả đều đồng loạt thi triển ra ma pháp của mình thì cũng chưa chắc giết chết được con U Lang Thú mạnh mẽ của lão tử đâu!!!

" Chúng ta qua đó nhìn xem thế nào."

Đường Nguyệt lão sư nói.

" Đúng, đúng, chúng ta nhanh qua đó đi."

" Chi viện rất nhanh sẽ tới đây. Bọn họ sẽ đem những học sinh này trở về."

..................

Trong hang động.

Huấn luyện viên trưởng Trảm Không vẫn như cũ đứng ngây ngốc ở nơi đó. Hắn căn bản không tin vào mắt của mình khi nhìn thấy một màn như vậy.

Cái người học sinh tên là Mạc Phàm này cũng không có chết. Giờ phút này hắn đang cõng một người bạn đang bị thương đầy mình.

Còn con U Lang Thú phát cuồng kia đáng lẽ là do đích thân hắn hạ thủ giết chết thì giờ phút này nó đang đứng bất động ở kia... Chính xác mà nói nó bất động là do một cây thạch nhũ đâm xuyên người từ trên xuống dưới...

Sinh mệnh của nó cũng đã tắt ngúm.

U Lang Thú đã chết!

Sức chiến đấu của con U Lang Thú này hoàn toàn không thua kém gì một con yêu ma chân chính. Trảm Không cho nó tới đây với mục đích là để rèn luyện cho bọn học sinh, cho bọn hắn trải nghiệm chân thực khi chân chính đối mặt với con yêu ma có cấp bậc đáng sợ này. Cho nên bọn hắn chắc chắn không thể đánh bại được nó.

Thế mà con U Lang Thú này bị đánh bại???

Đây là nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành, dù cho đó có là tiểu đội thợ săn chân chính đi chăng nữa, thì cũng sẽ bị con yêu ma này tiêu diệt hết, chứ nói chi tới bọn học sinh này, khi nhìn thấy yêu ma liền chân yếu tay mềm.

Cho nên khi hắn đuổi tới tận đây, Trảm Không hắn chỉ dám hy vọng trong khoảng thời gian mà hắn chạy tới đây, con U Lang Thú này mới chỉ giết chết được vài đứa học sinh.

Do vậy, khi hắn nhìn thấy một màn này thì hắn cũng không dám tin vào mắt mình nữa.

U Lang Thú chết rồi!

Nó bị thạch nhũ đâm xuyên chết đứng ở đó.

Trên thế gian này làm gì có chuyện ngẫu nhiên như vậy được. Không có khả năng thạch nhũ bong ra lại vừa vặn rơi đúng ngay người con U Lang Thú đang phát cuồng được. Huống chi lấy tốc độ của con U Lang Thú, khi thạch nhũ rơi xuống nó hoàn toàn có thể tránh né được.

" Ngươi.... là do người làm ư??"

Huấn luyện viên trưởng Trảm Không ngây ngốc một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại được. Cuối cùng hắn nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm hỏi.

Người học sinh này nhìn qua thì cũng bình thường. Đầu tóc có phần sạch sẽ gọn gàng. Khuôn mặt tạm cho là anh tuấn đi. Thân thể và biểu tình hắn thì toát lên sự mệt mỏi. Đôi tay hắn thì đang gắt gao ôm chặt lấy một vị thiếu niên thân mình đầy máu kia. Hắn đang định từng bước từng bước cõng vị thiếu niên này ra ngoài hang động.

Mạc Phàm ngẩng đầu lên nhìn. Trên đôi mắt hắn hiện lên sự chấn động tràn ngập.

Cánh!!!

Vị huấn luyện viên trưởng này có cánh!!!

Phong Chi Dực, Mạc Phàm hắn biết cái này chắc chắn là Phong Chi Dực, nhưng hắn không nghĩ được rằng bản thân hắn lại có ngày chân chính được tận mắt nhìn thấy Phong Chi Dực ở gần thế này.

Thân ảnh kia lơ lửng trong không trung, ở sau lưng hắn còn có một đôi cánh Phong Chi Dực giống như là Thiên sứ... Mẹ nó chứ, quá khủng khiếp!

" Ngươi làm chuyện đó như thế nào?"

Huấn luyện viên trưởng Trảm Không mang theo sự khó tin hỏi Mạc Phàm.

Khi nói ra câu này, Trảm Không bỗng nhiên cảm thấy tự nhiên mình hỏi câu thừa thãi.
Từ dấu vết trên hiện trường mà suy ra thì thạch nhũ này là do học sinh tên là Mạc Phàm này đã lợi dụng Hỏa Tử để đốt.Chính vì vậy, thạch nhũ mới rơi xuống và xuyên qua người U Lang Thú.

Nhưng trong lòng Trảm Không hắn vẫn có vô số nghi hoặc cùng vô số kinh ngạc.

Đầu tiên, tên học sinh này hắn có thể bình tĩnh đến trình độ như thế nào mới có thể nghĩ ra được phương pháp dẫn dụ con U Lang Thú vào nơi này rồi dùng thạch nhũ làm vũ khí. Tiếp theo hắn làm sao có thể khiến cho U Lang Thú đứng im không nhúc nhích ở nơi đó để rồi bị thạch nhũ đâm xuyên qua.

Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. Cảm ơn bạn đã ghé thăm.

Tóm lại, đối với chuyện này hắn thật sự khó tiếp thu sự thật rằng: Một học sinh cao trung lại dám đơn độc một mình giết chết một con U Lang Thú. Mà con U Lang Thú đó có thực lực còn mạnh mẽ hơn yêu ma vài phần!

" Huấn luyện viên trưởng, ta ở trong hang động tình cờ phát hiện thấy vòng tay màu lam này, không biết ta có được tính là đã hoàn thành nhiệm vụ hay không? Ma cụ của ta đâu?"

Mạc Phàm đi tới trước mặt Huấn luyện viên trưởng Trảm Không, lộ ra một nụ cười tươi.

Trảm Không lắc lắc đầu mấy cái thật mạnh. Sau đó hắn mới ý thức được Mạc Phàm đang nói điều gì!

Ma cụ cái con khỉ ấy!

Ngay từ đầu ta làm gì có chuẩn bị giải thưởng Ma cụ cơ chứ!

Cái nhiệm vụ treo thưởng này khó khăn rất là lớn. Bởi vì trong hang động này có U Lang Thú trấn thủ. Vòng tay màu lam muốn lấy được thì phải chạy sâu vào trong này, do vậy chuyện học sinh có thể lấy được là hoàn toàn không thể nào xảy ra.

Trảm Không hắn đã tính toán rằng, một nửa học sinh sẽ bị rớt ở mấy cửa ải phía trước. Còn lại một nửa thì con U Lang Thú này sẽ xử lý nốt!

Nhưng hắn không bao giờ nghĩ tới rằng... lại có một học sinh nghịch thiên đem U Lang Thú giết chết!

Người này rốt cuộc là yêu nghiệt kiểu gì!!!

Dù là lão sư cùng các giáo viên cũng không địch lại U Lang Thú thế mà nó lại bị một người học sinh nho nhỏ giết chết!!!

Lại còn đòi Ma cụ??

Ma cụ là một đồ vật rất là quý giá, Trảm Không hắn sao có thể đưa nó ra được cơ chứ???

Nhưng chuyện này....

Rõ ràng người học sinh này đã hoàn thành nhiệm vụ hắn treo thưởng.

Mạc Phàm nhìn vị huấn luyện viên trưởng. Sắc mặt của hắn đang còn vô cùng quái dị, hắn định thò tay vào người lấy ra ma cụ.

" Khụ khụ.... Trước tiên cứu người cái đã, cứu người cái đã!"

Rốt cuộc, Huấn luyện viên trưởng Trảm Không xấu hổ nói.

" Uk, Uk, cũng đúng....Ta nhớ rõ giải thưởng người đưa ra là ma cụ phòng ngự, giá trị của nó gấp mấy chục vạn ma cụ phòng ngự thông thường!"

Mạc Phàm gật gật đầu, ra vẻ tán đồng.

Thân hình huấn luyện viên trưởng xém tí nữa rơi xuống, thiếu chút nữa hắn đâm sầm vào mấy cây thạch nhũ ở phía trên động......

Đồng học, ta nên tính chuyện cứu người trước!!!

Chương 50: Bị Mạc Phàm giết chết

Mạc Phàm đang định ra ngoài cửa động, bỗng nhiên hắn cảm giác ở bên cạnh hắn có một bóng dáng ai đó đang di chuyển.

Bóng dáng đó vòng quanh vách đá màu đen rồi xoay tròn hạ xuống. Nó xuất hiện ngay trước mặt Mạc Phàm. Ngay sau đó, Mạc Phàm liền nhìn thấy hình dáng nữ nhân đang còn phập phồng quyến rũ từ trong cái bóng kia hiện ra. Hình ảnh kinh dị đó làm Mạc Phàm nhìn có chút thất thần.

Mẹ nó chứ?? Rốt cuộc là kỹ năng gì vậy?? Đẹp quá!

" Lão sư Đường Nguyệt..."

Mạc Phàm liền thấy rõ mặt của vị nữ tử xinh đẹp này. Đó là một khuôn mặt hình trái xoan, mày lá liễu, mắt mị hồ!

" Người không sao?"

Trên mặt lão sư Đường Nguyệt tràn đầy sự vui sướng, tươi cười hỏi.

" Không sao."

Ánh mắt lão sư Đường Nguyệt liền chuyển sang hướng khác, rất nhanh nàng phát hiện con U Lang Thú kia đã bị đóng đinh ở đằng kia. Ngay lập tức nàng liền kinh ngạc sửng sốt.

" Đây... Đây là...."

Lão sư Đường Nguyệt ngạc nhiên, ấp úng hỏi.

" Các ngươi đã dạy ra một người học sinh quá yêu nghiệt. Con U Lang Thú đó là do hắn giết!"

Huấn luyện viên trưởng Trảm Không nói.

Lão sư Đường Nguyệt kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn của nàng liền biến thành chữ O. Ngay lập tức, nàng liền quay sang nhìn chằm chằm vào Mạc Phàm.

Mạc Phàm bị nàng nhìn chằm chằm làm cho ngượng ngùng, khụ một tiếng nói:

" Cứu người trước, cứu người trước...."

...........

Ngoài cửa động. Mục Bạch, Hứa Chiêu Đình, Triệu Khôn Tam, Trương Thụ Hoa, Hạ Vũ. Tất cả bọn họ đều đã tỉnh lại.

Mặt khác những người học sinh còn lại cũng dần dần hồi phục lại tinh thần. Cả đám giống như là dân tị nạn vội vã chạy tới gần miệng cái hồ. Thân hình bọn họ vào lúc này vẫn đang còn run rẩy.

Cũng không quá lâu, Huấn luyện viên trưởng Trảm Không và lão sư Đường Nguyệt cũng đưa được Mạc Phàm ra ngoài cửa động.

Khi mọi người nhìn thấy Mạc Phàm vẫn đang còn sống nhăn răng xuất hiện ở trước mắt thì trên khuôn mặt của bọn họ đều có biểu tình giống như nhìn thấy quỷ vậy!

Phải biết rằng chính mắt bọn họ đã nhìn thấy Mạc Phàm và Trương Tiểu Hầu bị con U Lang Thú đuổi vào sâu trong huyệt động. Dưới tình huống đó cho dù có 100 cái mạng cũng sẽ bị con U Lang Thú kia cắn xé không còn một mảnh!

" Mạc Phàm.... Mạc Phàm.... Các người vẫn chưa chết??"

Hạ Vũ cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhìn thấy Trương Tiểu Hầu và Mạc Phàm đều còn sống, nước mắt nàng liền rơi xuống lã chã.

Lớp trưởng Chu Mẫn khi nhìn thấy hai người bọn họ vẫn bình yên vô sự, đôi mắt cũng bắt đầu đỏ hoe.

Nếu không có Mạc Phàm và Trương Tiểu Hầu, hai người bọn họ dẫn con U Lang Thú vào sâu trong huyệt động thì không biết bây giờ đã có bao nhiêu người mất mạng, mặc kệ mọi người có nói như thế nào thì bọn họ chính là những vị anh hùng của nàng!

Những nữ sinh khác mang trên mình một ít vết thương vào lúc này cũng khóc sướt mướt hết cả lên. Họ vẫn luôn ở trường nhàn nhã học ma pháp nên những chuyện như thế này họ chưa bao giờ trải nghiệm qua trong đời.

Các nam sinh người thì nằm la liệt dưới đất như những thằng ngốc, người thì khi thấy Mạc Phàm và Trương Tiểu Hầu lại âm thầm cảm thấy may mắn khi có hai vị anh hùng này.

Vốn bọn họ tưởng rằng mình có ma pháp thì có thể hô phong hoán vũ. Ở trường học, bọn họ là một đám tâm cao khí ngạo, kết quả khi chân chính đối mặt với yêu ma thì bọn họ ngay cả thi triển ra kỹ năng đều không làm được. Nếu như không phải có Mạc Phàm và Trương Tiểu Hầu đem con U Lang Thú dẫn dắt rời đi, thì hậu quả mọi người không dám tưởng tượng.

" Đúng rồi, hai người các ngươi tại sao có thể chạy thoát khỏi móng vuốt của con yêu ma kia vậy. Mà còn có, con Độc Nhãn Ma Lang kia đâu?"

Vương Tam Bàn và Hứa Chiêu Đình dò hỏi.

" Thế mà cũng hỏi, con Độc Nhãn Ma Lang kia khẳng định đã bị huấn luyện viên trưởng Trảm Không giết rồi, may mà huấn luyện viên trưởng Trảm Không tới đúng lúc, nếu như chậm một chút, thì không khéo hai người bọn họ đã bị con U Lang Thú kia ăn thịt rồi."

Triệu Khôn Tam nói.

Huấn luyện viên trưởng nhìn về phía Triệu Khôn Tam đang còn nịnh bợ kia không khỏi buồn cười. Cùng là học sinh, nhưng mà chênh lệnh giữa người với nhau lại lớn như vậy.

" Nếu tất cả mọi người ở đây đều không sao cả rồi thì ta có thể nói rõ một số chuyện cho các người nghe."

Huấn luyện viên trưởng Trảm Không nói.

Tất cả mọi người vào lúc này đều đang ngồi ở cửa động. Các lão sư thì nhanh chóng băng bó vết thương lại cho các học sinh. Một vài học sinh thì lau sạch vết máu cho nhau.

" Trong quá trình các ngươi làm nhiệm vụ treo thưởng lần này, thật ra chúng ta vẫn luôn âm thầm đi theo sau các người. Hơn nữa đối với Trương Tiểu Hầu, Chu Mẫn, Mục Bạch, Lý Nguyệt Minh, tất cả bọn họ đã có biểu hiện xuất sắc đều được chúng ta chấm điểm cao hơn...."

Huấn luyện viên trưởng Trảm Không nói.

Khi những lời này được nói ra, lập tức mọi người liền xôn xao một mảnh.

Thì ra trong quá trình rèn luyện này tất cả mọi người đều được các huấn luyện viên theo dõi. Một số người khi nghe thấy vậy liền cảm thấy hối hận vì sao lúc đó mình không biểu hiện xuất sắc một chút.

"Vào lúc yêu ma xuất hiện... Các người tại sao không xuất hiện...Chẳng lẽ đợi chúng ta chết hết rồi mới xuất hiện à?!"

Mục Bạch tức giận nói.

Nói thật, lúc trước hắn tí nữa đã bị yêu ma giết chết rồi.

" Nếu con U Lang Thú này muốn giết các người, thì các ngươi sớm đã thành cái xác không hồn rồi, đặc biệt là người!"

Huấn luyện viên trưởng Trảm Không hừ lạnh một tiếng nói.

Mục Bạch nhíu mày, hắn nhớ lại tình huống lúc trước. Đúng vậy, nếu như con U Lang Thú kia đem hai chân trước của nó vồ lên người hắn thì cái mạng nhỏ của hắn giờ đã không còn.

" Từ từ, Huấn luyện viên trưởng, ngươi vừa nói cái gì, ngươi bảo con yêu ma kia là U Lang Thú??"Chu Mẫn bỗng nhiên ý thức được điều gì, vội vàng hỏi lại.

" Không sai, con thú kia không phải là Độc Nhãn Ma Lang mà là U Lang Thú. Nó là một con triệu hoán thú."

Trảm Không tiếp tục nói.

" Để ta giải thích cho mọi người hiểu một chút. Lần rèn luyện này đã được chúng ta an bài thỏa đáng, bao gồm cả con triệu hoán thú kia. Nó cũng là do một vị triệu hoán sư tên là Bạch Dương triệu hoán ra, chính là muốn giúp cho các ngươi khi đối mặt với yêu ma cũng sẽ không bị chết dễ dàng như vậy..."

Chủ nhiệm lớp Tiết Mộc Sinh giải thích với mọi người.

Bạn đang đọc truyện tại truyenhoangdung.xyz. cảm ơn bạn đã ghé thăm.

Những lời này vừa nói ra, toàn bộ học sinh đều khóc!

Thì ra chỉ là luyện tập, có cần thiết phải chân thật như vậy không. Bọn họ thật sự còn tưởng rằng lần này bọn họ chết chắc rồi chứ.

Còn con U Lang Thú kia nữa chứ. Sức chiến đấu của nó cũng quá khủng bố quá đi. Bọn họ nhiều người như vậy thi triển ra ma pháp để đối phó với nó thế mà nó cũng không hề hấn gì.

" Ta cứ tưởng Mạc Phàm và Trương Tiểu Hầu, hai tiểu tử này sống sót như thế nào trước móng vuốt của con yêu ma đó, thì ra nó chỉ là Triệu hoán thú..."

Triệu Khôn Tam khinh thường nói.

" Ngươi nói như vậy là sai rồi. Thực tế thì tình huống vừa rồi đã xảy ra ngoài ý muốn của chúng ta. Con U Lang Thú này đột nhiên phát cuồng, không chịu khống chế của bọn ta nữa. Những mệnh lệnh của Triệu hoán sư Bạch Dương,nó đã không còn nghe theo nữa. Khi đó chúng ta đã nghĩ rằng con U Lang Thú kia sẽ đại khai sát giới thì hai người Mạc Phàm và Trương Tiểu Hầu đã nhử nó vào sâu bên trong hang động. Cho nên, sinh mạng của các người là do 2 người bọn họ cứu."

Trương Kiến Quốc nói.

" Ta ngất! Chúng ta thật sự quá may mắn."

Trương Anh Lộ không khỏi kêu lên.

" Gì mà may mắn chứ. Là do hai người Mạc Phàm và Trương Tiểu Hầu đã cứu chúng ta đấy. Hai vị đại ca, về sau có chuyện gì cứ phân phó cho ta, ta nguyện vượt qua núi đao biển lửa vì hai người!"

" Thật sự cảm ơn hai người đã mạo hiểm vì mọi người, về sau hai ngươi các ngươi chính là lão đại của chúng ta!"

Vương Tam Bàn và Hứa Chiêu Đình tuy đối với bạn bè luôn tâm cao khí ngạo, nhưng vào lúc này đối với hai người Mạc Phàm và Trương Tiểu Hầu, bọn hắn cũng phải nói lời cảm ơn.

Mục Bạch và Triệu Khôn Tam, hai người bọn hắn đứng ở góc kia, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Bọn họ không ngờ rằng hai người bọn họ chán ghét nhất thế nhưng vào lúc này lại là hai người đã ra tay cứu cái mạng nhỏ của bọn họ.

"Lão sư, các ngươi nên chú ý một chút về phía trong huyệt động, nếu như con U Lang Thú phát cuồng kia lại lao ra nữa thì..."

Chu Mẫn lên tiếng nhắc nhở mọi người.

" Yên tâm đi! Con triệu hoán thú kia đã chết rồi!!"

Lão sư Đường Nguyệt nói.

" Đúng vậy, nó bị Mạc Phàm giết chết."

Trảm Không gật gật đầu xác nhận.

" Tuyệt, giết hay lắm, giết hay lắm, cái con triệu hoán thú này xứng đáng nhận như vậy.... Khoan đã, huấn luyện viên trưởng ngài vừa nói điều gì vậy???"

Vương Tam Bàn đôi mắt trừng lớn, phản ứng lại hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro