Chương 8: Tình bạn của người có tâm hồn ăn uống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của thiếu nữ hơi mũm mĩm, Cố Thanh Hy muốn cười, thiếu nữ mũm mĩm này đánh yêu quá đi.

"Cái này cho cô" Cố Thanh Hy không có ý ăn không đậu phộng hổ phách của thiếu nữ, cũng lấy ra một bao đồ ăn đưa cho thiếu nữ mũm mỉm. Đây là sau mạt thế để vào vòng tay trữ vật, sợ cô ấy không biết mở túi, Cố Thanh Hy giúp cô ấy xé ra xong mới đưa cho thiếu nữ mủm mỉm.

Thiếu nữ mủm mỉm nhận đồ từ Cố Thanh Hy, wow một tiếng "đây là hạt đào hổ phách? Nhưng bao bì này ta chưa từng nhìn thấy, bên trên vẽ giống thật."

"Đúng vậy, bên trên có một lớn đường ngọt, rất ngon." Cố Thanh Hy mỉm cười nói.

"Cô cũng thích đồ ngọt sao?" Thiếu nữ mũm mỉm lấy một miếng hạt đào hổ phách cho vào miệng, sau đó nhắm nghiền mắt lại, ngon quá!

"Không." Cố Thanh Hy phủ định, lúc thiếu nữ mũm mỉm ngây người vẫn chưa hoàn hồn lại nói tiếp, "ta không chỉ thích đồ ngọt, ta thích tất cả những đồ ngon."

"Wow trùng hợp quá, ta cũng thế chúng ta hợp nhau quá." Thiếu nữ mũm mỉm gần như rất vui mừng vì gặp được một tâm hồn ăn uống như mình, "ta là Từ Bảo Châu, cô thì sao?"

"Cố Thanh Hy. Ta còn có thịt khô, muốn ăn không?" Cố Thanh Hy nhìn gương mặt mũm mỉm của Từ Bảo Châu, rất muốn giơ tay véo một cái, chắc chắn cảm giác có giống thích như mình nghĩ.

"Muốn, muốn, muốn, ta có mứt hoa quả." Từ bảo Châu giống như cống bảo vật, móc một túi đồ đưa cho Cố Thanh Hy, sau khi nhận lấy thịt khô của Cố Thanh Hy lập tức ăn một miếng, hạnh phúc nhắm nghiền mắt lại, "ngon quá đi, chỗ ta còn có bánh quế hoa, cô ăn đi. Còn có hạt dẻ chiên, hạt dưa ngũ vị..."

Từ Bảo Châu liên tục móc ra đồ ăn vặt từ trong túi trữ vật ở eo đưa cho Cố Thanh Hy. Khiến Cố Thanh Hy nhớ đến con chuột hamster của em họ cô nuôi trước khi mạt thế, cũng giấu rất nhiều đồ.

"Cảm ơn nhé." Cố Thanh Hy mỉm cười nhận lấy đồ Từ Bảo Châu đưa, Từ Bảo Châu trưng trưng mắt nhìn Cố Thanh Hy, cũng không nói gì. Cố Thanh Hy suýt nữa cười ra tiếng, sau đó bắt đầu móc trong vòng tay trữ vật của mình.

Từ Bảo Châu trợn tròn đôi mắt, chớp chớp mắt nhìn đồ Cố Thanh Hy lấy ra.

"Nha đầu này căn bản là cảm thấy đồ của ngươi ngon hơn, muốn lấy đồ của cô ta đổi với ngươi." Vạn Linh lão tổ rất khinh bỉ nói trong đầu Cố Thanh Hy, "Thanh Hy à, ngươi không nhìn thấy, lúc nãy cô ta bị cô nắm lấy một nắm đậu phộng sau khi phản ứng lại đứt ruột như thế nào, chậc chậc (tặc lưỡi)."

Cố Thanh Hy không để ý Vạn Linh lão tổ, tiếp tục móc đồ ăn trong vòng tay trữ vật cho Từ Bảo Châu. Từ Bảo Châu vui vẻ nhận đồ cảm ơn lia lịa. Lúc này cô ấy nhìn thấy Cố Thanh Hy mở túi bóng ra, cũng biết cách mở như thế nào. Sau đó mở một túi, còn lại đều cất lại giống như bảo bối vậy.

"Đã là ngươi tu chân vẫn còn tham ăn như vậy. Con đường tu luyện chắc cũng không đi được xa." Chính vào lúc này, một âm thanh chế giễu đột nhiên vang lên, trong giọng điệu đầy sự khinh bỉ.

"Liên quan quái gì đến cô ta." Cố Thanh Hy chẳng thèm nhìn thấy người nói, mà là giễu cợt nói với Từ Bảo Châu.

Từ Bảo Châu vốn tâm tình bị hủy hoại, nghe thấy lời cửa Cố Thanh Hy đã vui vẻ lại, nhìn người nói chuyện một cái, lập tức thu hồi ánh mắt, nhỏ tiếng lẩm bẩm với Cố Thanh Hy "đúng vậy, đúng vậy, liên quan quái gì đến cô ta."

"Hừ, các cô," Người nói chuyện là một thiếu nữ trẻ tuổi như bọn họ, nhìn ăn mặc gia cảnh cũng không tồi, trên lưng còn đeo một thanh kiếm. Trên đuôi kiếm có hoa văn tinh tế, nhìn là biết giá cả không rẻ. Thiếu nữ kia nghe thấy lời của Cố Thanh Hy và Từ Bảo Châu, tức giận mặt phồng đỏ lên.

Từ Bảo Châu nhìn thiếu nữ kia tức giận, bản thân liền vui vẻ, sau đó lại cùng Cố Thanh Hy ăn đồ ăn. Đợi tất cả mọi người kiểm tra linh căn xong, có đệ tử dẫn bọn họ đi vào cửa núi.

Cố Thanh Hy đếm qua một chút, người ở lại có hơn một trăm người. Cũng chính là nói người xếp hàng kiểm tra linh căn ở cửa, ít nhất có hơn nửa số người không thể tu chân.

"Cửa ải khảo hạch thứ nhất rất đơn giản, chỉ cần các ngươi đi từ đây vào, ba ngày yên lành đi ra từ cửa ra là được. Lối ra ở bên trong tự kiếm." Đệ tử dẫn đội dẫn tất cả mọi người đến eo núi, đi vào một con đường nhỏ, chỉ vào cảnh cửa lớn cuối con đường nhỏ nói.

Có người muốn hỏi đây rốt cuộc là khảo hạch cái gì, lại không có ai trả lời, mà là thúc giục bọn họ nhanh chóng đi vào. Nếu còn không đi vào sẽ huỷ bỏ tư cách khảo hạch.

Mọi người nghe xong không nói chuyện nữa, nhanh chóng chen chúc đi vào cửa lớn. Vào sớm một chút cũng là dành cơ hội trước.

"Thanh Hy, chúng ta cùng đi nhé." Từ Bảo Châu đã coi Cố Thanh Hy là tri kỷ, quay đầu nhìn cô nói.

"Được thôi." Cố Thanh Hy gật gật đầu.

Chỉ là, sau khi Cố Thanh Hy bước vào cánh cửa lớn kia, bên cạnh không còn bóng hình Từ Bảo Châu nữa. Nói chính xác, bên cạnh cô không có bất kỳ đệ tử khảo hạch nào đi cùng. Cảnh tượng trước mắt đã thay đổi rồi.

Đập vào mắt cô là đại điện nguy nga lộng lẫy, lung linh tráng lệ, dưới đại điện trăm quan văn võ đang đứng đấy, đều cú đầu cung kính. Cô đang ngồi trên ghế rồng, mặc long bào hào hoa phú quý, trở thành một vị hoàng đế. Một thái giám bên cạnh đang hét cao "có việc khởi tấu không có bãi triều."

Rất nhanh, đã có đại thần ra khỏi hàng "thần có chuyện khởi tấu."

Cố Thanh Hy không biểu cảm, đợi lời nói tiếp theo của đại thần.

Cô dám khẳng định, mọi thứ trước mắt đều là huyễn tượng. Chỉ là, vì sao lại là huyễn tượng như thế này? Khảo hạch của Thiên Thanh tông rốt cuộc là thi gì?

Đại thần phía dưới bắt đầu khởi tấu, Cố Thanh Hy tưởng rằng sẽ có chuyện gì, kết quả đại thàn bắt đầu nịnh bợ. Ý là thiên hạ thái bình, quốc thái dân an đều là cô, vị hoàng đến này quyết đoán, có cách trị quốc. Cố Thanh Hy mặt không biểu cảm nghe nịnh bợ, không nói gì.

Đại thần này nói xong lui xuống, đại thần tiếp theo tiếp tục có chuyện khởi tấu, nhưng sau khi nói ra vẫn là nịnh bợ. Sau khi xong việc, đại thần tiếp theo lại tiếp tục nịnh bợ, giống như thi tiếp sức vậy. Hơn nữa nội dung nịnh bợ căn bản là thống nhất, toàn bộ đều nói hiện nay thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, vẻ vang phồn thịnh đều là công lao của nữ hoàng đến Cố Thanh Hy.

Khảo hạch của Thiên Thanh tông bị bệnh sao? Cố Thanh Hy cau mày.

Hơn trăm đại thần dưới đại điện, tiếp nối nhau nịnh bợ, không có hồi kết. Nội dung nịnh bợ còn nghìn bài một điệu, một chút khác biệt cũng không có. Cố Thanh Hy nghe đến mức lỗ tai chai sạn rồi, cũng sắp buồn ngủ luôn.

Các đại thần vẫn không có năng lực nhìn nhận, ngược lại nói khoác còn lợi hại hơn. Từng lời nịnh nợ sau dùng từ hoa lệ khoa trương hơn lời trước, chen lấn thần có việc khởi tấu, thần có việc khởi tấu.

Đại thần của quốc gia này nhàn nhã vậy sao? Đều không cần làm việc ư? Ngày ngày thượng triều nịnh bợ? Cố Thanh Hy đầu óc đầy dấu chấm hỏi, đây là thiết lập kỳ lạ gì vậy?

"Bãi triều." Cố Thanh Hy lên tiếng ngăn chặn đại hội so bì nịnh bờ mô hình lớn này, đứng dậy, quay người đi về phía sau đại điện, trong lòng suy nghĩ làm sao để phá huyễn tượng này.

Cố Thanh Hy vừa đi, thái giám kia vội vã đi theo sau lưng.

"Nha đầu, không nhận ra đấy, lý tưởng của người còn là làm nữ hoàng đế." Tiếng của Vạn Linh lão tổ vang lên trong đầu Cố Thanh Hy.

"Nói linh tinh gì thế." Cố Thanh Hy cau mày, đây đều là những thứ gì thế. Lý tưởng của cô căn bản không phải là làm nữ hoàng đế, được chưa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro