Tuổi 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong ai cũng có một khoảng lặng đủ để bạn nắm bắt được mọi chuyển động của cuộc sống xung quanh. Với tôi cũng vậy, khoảng lặng của tôi là cậu ấy. Cái khoảng lặng mà trong đó ngập tràn màu hồng với nụ cười ngây ngô của mối tình đơn phương đầu tiên, với tưởng tượng vu vơ về những khung cảnh yêu thương đầy lãng mạn, với cả suy nghĩ ngọt ngào khi nhìn thấy mọi khía cạnh cơ bản nhất của tình yêu. Trải qua những cái "lần đầu" mà cậu ấy mang đến cho tôi vào năm 17 tuổi thì giờ lớn thêm một tuổi nữa những thứ đó dần trở nên quen thuộc với tôi. Lúc này đây trong đầu tôi không còn suy nghĩ làm thế nào để cậu ấy biết tình cảm của mình mà là làm thế nào để che giấu tình cảm của mình. Tôi chôn chặt mọi cảm giác trong lòng như thế mà đối mặt với cậu ấy với tư cách là một người bạn. Bạn bè ấy mà, có thể giúp đỡ nhau khi cần, có thể thoải mái cười đùa với nhau, có thể hẹn hò trà sữa tám nhảm, có thể hò hét cãi vã nhau. Vậy nên tôi sợ hãi, sợ hãi khi tôi thể hiện rõ tình cảm thì tấm mành bạn bè sẽ bị ngôn từ của tình yêu chọc thủng. Tôi lựa chọn phương án mà làm tôi thấy an toàn nhất để tiếp tục ở bên cậu ấy chỉ để nhìn thấy từng đổi thay nhỏ nhất của cả cậu ấy và của cả tôi.

Nhưng để đè nén mọi thứ trong lòng quả thật không phải điều dễ dàng. Khi đó có một người mà tôi tin tưởng đã nói với tôi rằng. "Anh không biết nó có tình cảm với em không, nhưng vì những gì em đã cố gắng bao lâu nay thì cứ đặt cược một ván đi. Lấy tình cảm và mối quan hệ bạn bè của hai đứa mà cược. Cược rằng nó cũng yêu em.". Và tôi cũng đã làm như thế, lựa chọn mạnh mẽ nói hết suy nghĩ tận sâu trong tim để đánh một dấu mốc quan trọng vào năm 18 tuổi của mình. Trước sinh nhật lần thứ 18 của tôi một tuần tôi đã tỏ tình. Như bao đứa con gái cùng tuổi khác. Tôi tỏ tình cũng chỉ có nói duy nhất một câu: "Người tớ thích là cậu.", không màu mè, không xa hoa, không phủ lên nó một lớp nhũ óng ánh. Tôi chỉ đơn giản là lấy hết can đảm để nói ra để không phải mệt mỏi né tránh. Và cũng như bao cậu con trai khác cậu ấy nói: "Tớ xin lỗi". Chỉ một câu là đã có thể giải thích rạch ròi mọi thứ và phá tan mọi âm thanh xung quanh lúc đó. Trong một tích tắc thoáng qua tôi đã hối hận khi nói ra lời yêu, nhưng rồi nhìn vào khuôn mặt cậu ấy lúc đó tôi đã mỉm cười, lần đặt cược này tôi thua. Tôi chấp nhận, vì đơn giản thích cậu ấy là quyền của tôi.

18 tuổi lần đầu tiên tôi thất tình.

Cái cảm giác thất tình thật không vui vẻ chút nào. Không như người lớn, tôi không thể uống rượu để rồi quậy banh mọi thứ lên vậy nên cách đơn giản nhất để tôi xả stress là ngủ, ngủ đến nỗi quên cả ăn, mà dù có ăn thì tôi cũng không hề có khẩu vị. Tôi ngủ li bì gần ba ngày, ngủ đến mụ mị cả người và sưng húp hết cả hai mắt. Sau ba ngày tôi xuống giường, tắm rửa sạch sẽ, ăn một tô cơm to, tô một chút son, mặc quần áo, đeo balo, đeo tai nghe, đi giày, đi bộ 4km đến phòng tập và để gặp cậu ấy sau ba ngày tôi cách biệt với thế giới. Tôi cố gắng bứt mình ra khỏi cái cảm giác đau buồn để mỉm cười với tất cả mọi người, lúc trong đầu tôi còn bật ra một cái suy nghĩ mắc cười: "Mình có thể trở thành diễn viên đấy chứ.".

Những thanh âm quen thuộc vẫn vang lên bên tai, những động tác mạnh mẽ vẫn cứ được tạo ra, những bóng dáng của chúng bạn vẫn không thay đổi. Và có lẽ chính tôi cũng không thay đổi, chỉ là tôi mạnh mẽ hơn thôi và chỉ là tôi vẫn yêu cậu ấy như ban đầu.

Lớp 12 chào đón chúng tôi bằng những kì thi mệt mỏi, tôi phải cảm ơn chúng vì đã làm tôi bận rộn hơn để không phải suy nghĩ vu vơ rồi càng thêm đau lòng. Bước vào học kì hai, tôi xác định cho mình một hướng đi chắc chắn cho tương lai, cậu ấy cũng vậy. Chúng tôi dường như trở về như lúc ban đầu, nửa thân quen, nửa xa lạ làm tôi cảm thấy bất an. Chắc do cái bất an đó mà tôi quyết định dừng tập nhảy để tập trung toàn bộ tinh thần vào học. Từ đó chúng tôi không gặp nhau. Thế giới của tôi lúc này thu hẹp lại chỉ là học tập, nhưng học cũng sẽ có lúc nghỉ, cứ khi được nghỉ tôi thường đi trượt patin. Cái cảm giác đứng trên đôi giày trượt vi vu qua khắp dải trung tâm thành phố để hứng trọn từng cơn gió làm tôi cảm thấy thanh thản. Khi đó có lúc tôi không hề liên lạc với cậu ấy và nghĩ hay là hẹn hò với một ai đó để quên đi cậu ấy, nhưng như thế thì không công bằng với bất kì một ai cả.

Có người nói với tôi: "Người ta không thích em, vậy anh thích em nhé.".

Tôi chỉ mỉm cười và nói: "Người em thích là cậu ấy.". Ai cũng nói tôi ngốc, kệ chứ trong tình yêu ai mà chẳng ngốc.

Tôi đã hỏi cậu ấy: "Cậu không thích tớ, từ nay tớ thích người khác nhé!"

Cậu ấy trả lời: "Tùy cậu thôi, đó là quyền của cậu mà."

Nghe được câu trả lời tôi vẫn bình tĩnh mỉm cười vì đơn giản tôi đã chuẩn bị tâm lý cho cuộc nói chuyện này. Tôi nhẹ nhắm mắt và thở ra một hơi, có lẽ chẳng ai biết được lúc đó tôi đã cố gắng để nước mắt không trào ra. Tôi xóa số điện thoại của cậu ấy, chặn luôn cả facebook của cậu ấy, tận tận lực lực làm cậu ấy biến mất khỏi cuộc sống của tôi.

18 tuổi lần đầu tiên tôi biết quên một người thật là một việc không hề dễ dàng.

Sau ngày đó hai cô cháu gái mà tôi cưng chiều nói với tôi: "Chú có tình cảm với dì đó, chẳng qua chú chưa nhận ra thôi. Dì đợi chú đi, chú cứ hỏi con dì thế nào rồi.". Anh trai tôi vừa nhìn tôi khóc vừa bảo: "Thử chờ nó xem". Và tôi chờ, chờ cậu ấy đến và nói thích tôi. Cảm xúc của tôi như con sóng dập dềnh lên xuống, không thể xác định được đâu là điểm tựa của mình. Tôi hoang mang.

Tôi không phải chờ lâu lắm, gần một tháng sau cậu ấy hẹn gặp tôi vào một buổi tối khi tôi đang trượt patin. Nói không lo lắng hồi hộp là nói dối, tim tôi lúc đó như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực nhưng vẫn cố gắng mỉm cười tỏ ra trấn tĩnh. Cậu ấy nhìn tôi ngại ngùng lên tiếng: "Khi tớ vừa trả lời câu hỏi cuối cùng kia của cậu tớ có cảm giác hụt hẫng, kiểu như vừa đánh mất đi thứ gì đó rất quan trọng đối với mình. Không phải tớ không thích cậu, chỉ là tớ không nhận ra thôi.". Tôi im lặng nhìn cậu ấy mà không nói câu nào, CPU của tôi đang phải vận hành hết công suất để có thể mã hóa những gì vừa tiếp nhận. Không chờ tôi rối rắm xong cậu ấy lại nói tiếp: "Tớ cho cậu 3 sự lựa chọn. 1 là tớ yêu cậu, 2 là cậu yêu tớ, 3 là chúng ta yêu nhau". Lời tỏ tình đầy bá đạo đó không hiểu sau đến giờ này tôi vẫn nhớ. Không hoa, không nến, không bóng bay, không âm nhạc, cậu ấy chỉ đơn giản đứng đó và nói nhưng lại có thể làm tôi sung sướng đến nghẹt thở. Cảm giác mọi thức xung quanh thật mờ nhạt chỉ để tôi điểm cho cậu ấy. Tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng được rằng mình có thể cười hạnh phúc đến thế, hạnh phúc đến mức mũi cay xè, nước mắt chực trào nhưng lại bị tôi hít sâu một hơi cản lại. Tối hôm đó có lẽ là buổi tối đẹp đẽ nhất mà tôi cảm nhận được từ khi mình sinh ra. Hải Phòng rực rỡ ánh đèn, và trong dòng người vội vã đó tôi và cậu ấy nắm chặt tay nhau.

18 tuổi lần đầu tiên tôi cười thật tươi nắm tay người con trai chiếm trọn cả trái tim tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#ngo