Chương 03: Nghi phạm mất tích.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 03: Nghi phạm mất tích.

Editor: Rosaline

Beta: Rosaline

"Oss, thì ra tên của anh là do An Cách Nhĩ đặt." Mạc Tiếu chỉ vào Oss mà cười ha ha.

Mạc Phi cũng cảm thấy vô cùng có ý tứ, Oss và An Cách Nhĩ còn rất có duyên a.

"Ngày đó là vô tình gặp được sao?" Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ ngã lưng tựa trên sopha, đang lật xem một quyển tạp chí, "Ừ."

"Vậy sao em lần đầu tiên nhìn thấy Oss liền biết hắn là cảnh sát a?" Mạc Phi như bảo bảo hiếu kỳ tiếp tục mà hỏi, "Oss nhìn ra sao cũng không giống cảnh sát nha."

Ba đứa nhóc ngồi vây quanh trước ghế salon nghe chuyện xưa cũng gật đầu.

Oss đột nhiên "hắc hắc" mà cười cười.

"Vì sao lần đầu tiên gặp đã cảm thấy tôi là cảnh sát a?"

Đó cũng là điều mà Oss đã hỏi khi lần đầu gặp, có lẽ An Cách Nhĩ không biết, câu trả lời mà hắn đưa ra vô cùng có ý nghĩa với Oss.

...

"Cậu đến tột cùng vì sao biết tôi là cảnh sát?"

Ngồi ở trong phòng làm việc của trưởng trấn, Oss hỏi An Cách Nhĩ đang xem cuốn sổ hướng dẫn du lịch của trấn nhỏ.

"Trên người anh có đặc thù của cảnh sát vô cùng rõ ràng a." An Cách Nhĩ hời hợt trả lời một câu.

Oss tựa hồ nghe thấy việc gì đó vô cùng buồn cười, ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt đánh giá của Trịnh Vân.

Trịnh Vân quan sát Oss từ trên xuống dưới một chút, cũng cảm thấy câu trả lời của An Cách Nhĩ vô cùng buồn cười.

"Tôi có đặc điểm đặc thù gì của cảnh sát a?" Oss hỏi.

Lực chú ý của An Cách Nhĩ đang đặt vào trên cuốn hướng dẫn du lịch, chậm rãi trả lời, "Trên trán anh có một dấu hằn của vành nón do phơi nắng, tương đối giống với vành của mũ cảnh sát. Anh nghe tiếng xe chúng tôi tới thì đón xe, khi đó anh cố gắng nhìn chằm chằm vào biển số xe, chắc hẳn là muốn nhớ kĩ biển số xe. Thời điểm cửa xe mở ra, anh cũng không phải là ở ngoài xe nói chuyện, mà là một tay anh giữ lấy cửa xe, một tay khác lại đè trên trần xe, đây là một ít động tác theo thói quen để phòng ngừa tài xế muốn lái xe đào tẩu. Khi tôi hỏi anh có súng hay không thì phản ứng của anh không phải là khiếp sợ mà có vẻ vô cùng cảnh giác. Ở ngay chỗ hai tay của anh có vết chai, nói rõ hai tay của anh đều có thể bắn súng, hơn nữa, thuật bắn súng cũng không tệ lắm. Mặc quần áo kỳ dị có nhiều vật phẩm kim loại thế nhưng lại dễ dàng hoạt động như chạy và rút súng. Trong túi quần jean lộ ra một góc của thẻ cảnh sát, sau kính chắn gió của chiếc xe nhỏ kia có một cái đèn cảnh sát. Tất cả điều đơn giản đó đều làm cho anh như đang viết cho mọi người, tôi là cảnh sát, vừa tốt nghiệp, không được trọng dụng."

Oss há to miệng nhìn An Cách Nhĩ, "Tôi..."

Trịnh Vân nín cười từ trong balo trên hai vai lấy ra túi bánh bích quy.

Cho Oss một bao, Trịnh Vân hỏi An Cách Nhĩ có muốn hay không, An Cách Nhĩ liếc liếc mắt lộ ra một tia "ghét bỏ", buông cuốn sách hướng dẫn xuống, đứng lên tham quan mấy cái ly trong tủ trưng bày của phòng làm việc của trưởng trấn.

Ở trong đó có một ít đồ đặc sản của trấn nhỏ, còn có một vài chiếc cúp thủy tinh, ảnh chụp và hàng mỹ nghệ. An Cách Nhĩ mở tủ trưng bày ra, lấy một một khung ảnh, đó là trưởng trấn cùng các bạn nhỏ chụp ảnh chung. An Cách Nhĩ cầm ảnh chụp từ khung ảnh lấy ra, cẩn thận quan sát.

Oss ngoẹo đầu, ăn bánh bích quy, chính bản thân hắn cũng là lần đầu tiên biết mình có nhiều đặc thù của cảnh sát trên người như vậy.

"Tìm xe bị mất và đại thúc nuôi bò bị mất xe, làm sao cậu biết được chuyện này?" Oss tiếp tục đặt câu hỏi.

An Cách Nhĩ lúc này đem khung ảnh đặt lại vị trí cũ, chắp tay sau lưng đứng ở bên tường, nhìn lên tấm bản đồ của trấn nhỏ trên tường.

Nghe được vấn đề của Oss, An Cách Nhĩ cười một cái, liếc nhìn Oss ngồi trên ghế salon tay cầm bánh bích quy, vẻ mặt "ngốc manh", "Tất cả nói, mọi thứ đều viết trên mặt anh a."

Oss theo bản năng đưa tay lên mắt, muốn tìm xem bên cạnh có một cái gương hay không...

Lúc này, cửa phòng làm việc mở ra, trưởng trấn một bên thu lại điện thoại, một bên chạy vào, "Xin lỗi xin lỗi... đã để chờ lâu."

Vừa này khi xe bọn An Cách Nhĩ dừng lại trước cửa phòng làm việc duy nhất của trấn nhỏ, trưởng trấn đã che dù tới đón bọn họ.

Trưởng trấn họ Từ, gọi Từ Đại Hải, gần 50 tuổi, người rất gầy, một đôi mắt đen phối với bọng mắt đen to, thoạt nhìn là làm lụng vô cùng rất vất vả.

Từ Đại Hải đón bọn An Cách Nhĩ vào phòng làm việc, vừa mới rót vào chén trà xong định chuẩn bị ngồi xuống nói chuyện, điện thoại lại vang lên.

Từ Đại Hải liếc nhìn biểu tượng hiển thị trên điện báo, liền vội vàng nói tiếng xin lỗi, rồi đi ra ngoài tiếp điện thoại.

Bên ngoài sấm chớp rền vang, mưa to tầm tã, Từ Đại Hải ở hành lang nghe điện thoại thanh âm gián đoạn mà truyền vào phòng làm việc, tựa hồ là ở trong điện thoại cùng người nào đó khắc khẩu.

Nghe được ngờ ngợ Từ Đại Hải nói, "Nhanh lên lấy xuống! Đi lấy xuống!... Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi!"

...

"Ha hả." Từ Đại Hải chà xát chà xát tay, ngồi xuống ở trên ghế salon.

Trịnh Vân đưa ra một phong thơ, đưa cho hắn.

Từ Đại Hải tiếp nhận thư, gật đầu, "Đúng, là do tôi viết thư, tôi nghe được một người bạn đề cử, nói ngài là trinh thám đặc biệt giỏi, đã giúp hắn giải quyết một vấn đề rất lớn."

Từ Đại Hải vừa nói chuyện, lại thỉnh thoảng nhìn Oss một cái, "Vị này chính là..."

"Là cảnh sát." An Cách Nhĩ nhìn xong bản đồ, đi trở về, ngồi xuống ở trên ghế salon.

"Cảnh..." Từ Đại Hải tựa hồ có chút khó chịu, nhìn An Cách Nhĩ, "Không phải nói, không báo nguy..."

"Oa, đại thúc!" Oss có chút không hiểu nổi, "Ngoài cửa thôn của ông có treo cổ thi thể a, ông còn không báo nguy?"

Từ Đại Hải khoanh tay, "Đó không phải là thi thể! Đó là đạo cụ!"

"Hắc?" Oss nháy mắt mấy cái, "Đạo cụ?"

"Đúng vậy," Từ Đại Hải "sách" một tiếng, "Là do cái công ty du lịch ở trong trấn treo lên a! Bởi vì dự báo thời tiết hôm nay sẽ có mưa to, vì vậy nên bọn họ mới treo lên để làm chủ đề cho hoạt động."

"Chủ đề hoạt động xấu như vậy a?" Oss gãi gãi đầu, "Xác định là giả sao? Nhìn qua rất chân thật a..."

"Là do công ty bọn họ mua rất nhiều đạo cụ đóng phim chuyên nghiệp về, đều là mô phỏng theo thi thể một cách chân thật và vân vân, làm cái gì mà chủ đề du lịch kinh dị a." Từ Đại Hải thở dài một mạch, "Hiện tại trấn nhỏ chúng tôi có trên 100 khách du lịch balo, phỏng chừng là chờ ăn cơm tối xong đều sẽ đi ra ngoài để ngoạn* cái gì mà mạo hiểm phế tích, có ngăn cũng đều ngăn không đước"

Oss nhìn một chút về phía An Cách Nhĩ đang bình tĩnh mà cầm chén trà lên để quan sát lá trà lênh bênh trong chén —— thảo nào mới vừa nãy hắn nhìn thấy thi thể cũng không có một điểm kích động, lẽ nào lúc nãy đã phát hiện ra thi thể kia là giả."

Oss ở trong lòng nói công ty của người nào sản xuất đạo cụ a, đều có thể đem đồ giả đánh tráo với người thật luôn đó.

"Thế nhưng mà trong thơ ông nói một sinh viên đại học năm nhất đã bị mất tích, đã tìm được rồi sao?" Trịnh Vân hỏi Từ Đại Hải.

Trưởng trấn lắc đầu, "Chưa a, đứa nhỏ kia gọi là Vương Hiểu Dương, trên trấn chúng tôi chỉ có trường tiểu học, cho nên sinh viên cao trung và đại học đều đi tới vùng khác ở ký túc xá trường học, hàng năm nghỉ hè đều có thể trở về. Nghỉ đông trở về đều rất ít, bởi vì mùa đông có rất nhiều tuyết lúc đó trên núi rất dễ bị phong tỏa, xuất nhập đều vô cùng khó khăn."

"Ký hiệu này."

An Cách Nhĩ cuối cùng cũng đem lực chú ý từ trên lá trà dời đi, đặt chén trà xuống, giơ tay lên, từ trên không trung vẽ một vòng tròn ở giữa lại có một nét ngang, "Là ai vẽ?"

Từ Đại Hải tiếp tục nói, "Là mấy đứa học trò."

"Để xây dựng bầu không khí kinh khủng sao?" Oss không giải thích được.

Từ Đại Hải lắc đầu, "Học sinh trong trấn nhỏ này chia làm hai nhóm, nhóm thứ nhất không chủ trương cho công ty du lịch làm kinh tế bằng loại hạng mục du lịch này, nhóm khác thì lại chủ trương. Nhóm học sinh chủ trương cùng các đồng học đến chỗ du lịch, phản đối trên các thế tích bằng hình vẽ ký hiệu đó, làm dấu ở các cửa để báo hiệu không nên tiến vào phế tích."

"Như vậy thì người lớn có thái độ gì a?" An Cách Nhĩ hỏi.

Từ Đại Hải vô cùng bất đắc dĩ, "Theo tình cảm... vậy khẳng định là không thích a! Nó khiến cho toàn bộ trấn trở nên âm u, hơn nữa còn rất không an toàn. Nhưng mấy năm gần đây cái này thật là mang đến nhiều chỗ tốt, gần nhất cũng có người muốn đầu tư vào hạng mục này, có người muốn xây khu chơi trò chơi, còn muốn xây thành chỗ để quay phim ảnh a... Hơn nữa cư dân trên trấn mở ra rất nhiều quán trọ gia đình, thu nhập tốt. Chủ yếu nhất là, chuyện mà không may có người chết, cũng không phải là người địa phương... Sở dĩ vậy nên đại đa số người thật ra là đang ngầm đồng ý a."

"Ông cũng có con đi?" An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi.

"Ách..." Từ Đại Hải sửng sốt một chút, sau đó gật đầu, "Tôi có một đứa con trai đang học đại học, gọi là Từ Đông."

"Như vậy hắn là ủng hộ hay là phản đối?" An Cách Nhĩ tiếp tục hỏi.

Oss một mực bàng quang vừa uống trà vừa ăn bánh quy, quan sát An Cách Nhĩ, đối với thần côn mà hắn mới quen sinh ra hứng thú vô cùng mạnh mẽ.

"Ách... nó, phản đối a."

Trưởng trấn trả lời lại có chút ngoài dự đoán của mọi người.

"Vậy còn ông chắc là ủng hộ nhỉ?" An Cách Nhĩ chỉ chỉ sách du lịch cùng với tấm bản đồ ở trên tường.

Oss và Trịnh Vân đều ngẩng đầu nhìn, trên tấm bản đồ kia vẽ rất nhiều khu vực, tựa hồ là kế hoạch xây dựng cùng khai phá.

Trưởng trấn bất đắc dĩ gật đầu, "Đúng, tôi là trưởng trấn mà, cái trấn này lại nằm ngay vị trí vô cùng hẻo lánh cùng vắng vẻ, thu thập hoa quả vô cùng cực khổ mới kiếm được chút lợi, khai phá du lịch thế nhưng lại là lựa chọn tốt hơn a."

"Ông ủng hộ vậy vì sao con trai ông phản đối nhỉ?" Trịnh Vân hiếu kỳ.

"Ách..." Từ Đại Hải tựa hồ có chút do dự.

"Ông vừa mới nói, mấy năm gần đây người địa phương không có người mất tích, ngược lại, người gặp chuyện không may lại là khách ngoại lai đến du lịch." An Cách Nhĩ hỏi trưởng trấn, "Nói cách khác, trước đây một thời gian, có người địa phương chết đúng hay không?"

Từ Đại Hải có chút kinh ngạc nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ hỏi tiếp, "Con trai ông phản đối, cùng với người bị hại đầu tiên có quan hệ sao?"

Trưởng trấn thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, "Lúc bọn họ đề cử cậu cho tôi, còn nói cậu là thần côn tôi còn thật sự chưa tin, xem ra là thực sự... Không dám dối gạt cậu, người đầu tiên mất tích kia, là bạn tốt của con trai tôi, gọi là Lưu Kỳ. Tiêu Đông cùng Lưu Kỳ cùng nhau lớn lên nên tình cảm đặc biệt tốt. Lưu Kỳ bị treo cổ ngay chỗ cái sân mà hắn bình thường chơi bóng rổ, từ đó về sau Tiểu Đông cũng không chịu chơi bóng rổ nữa."

Oss và Trịnh Vân đều gật đầu —— thảo nào mà Từ Đông lại phản đối.

"Con trai ông cùng người mất tích Tiểu Dương lần này quan hệ cũng rất tốt sao?" An Cách Nhĩ tiếp tục đặt câu hỏi.

Từ Đại Hải kinh ngạc nhìn An Cách Nhĩ, tựa hồ có chút không dám tin, "Cậu làm sao mà biết... Hiểu Dương cũng là bạn lớn lên từ nhỏ của Tiểu Đông."

Oss cảm thấy hoảng hốt đến nghẹn cả bánh bích quy, đang cầm chén trà vừa uống vừa lắc đầu cảm khái —— quả thật là thần côn a.

An Cách Nhĩ chỉ chỉ bức hình ở trong ngăn kéo, "Hình của ông cùng rất nhiều bạn nhỏ chụp ảnh, với rất nhiều cái tên ở phía sau, và đứng cạnh Từ Đông trong ảnh chụp, một là Vương Hiểu Dương, một còn lại là Lưu Kỳ."

Từ Đại Hải nói về việc này có chút thương cảm, "Ba người bọn nó là bạn từ nhỏ, khi Lưu Kỳ chết bọn chúng đều đặc biệt khổ sở. Hiểu Dương cũng rất phản đối việc làm cái gì mà du lịch kinh dị kia, nó dường như trở nên khá cực đoan, vẫn luôn nói trong trấn chúng tôi có một tên điên giết người liên hoàn."

"Đứa nhỏ trong nhà mất tích mà người lớn không báo nguy sao?" Oss cảm thấy vô cùng mạc danh kỳ diệu*.

*mạc danh kỳ diệu = không giải thích được.

Từ Đại Hải lắc đầu, "Cha mẹ Vương Hiểu Dương đã ly dị khi nó còn nhỏ, hai người lớn sau đó liền rời khỏi trấn nhỏ này mà xây dựng tương lai của riêng mình, nhiều năm như vậy nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa trở lại một lần. Hiểu Dương là bà nội nó nuôi lớn, nửa năm trước bà nội nó cũng đã qua đời, vì vậy nên đứa nhỏ trên cơ bản là không còn thân nhân nào nữa."

"Vì vậy ông là đang đợi thi thể của đứa nhỏ đó xuất hiện a?" Oss có chút không biết nói gì, hỏi ông có hay không có đèn pin, để hắn đi chung quanh tìm xem.

An Cách Nhĩ lại khoát tay một cái, "Đã muộn, cũng đã chết rồi."

Oss nhíu mày.

Trưởng trấn cũng rất kinh ngạc nhìn An Cách Nhĩ, "Đã rất nhiều năm như vậy rồi không có người chết là người địa phương a!"

"Nếu như đứa nhỏ của trấn chết, vậy cư dân không phản đối sẽ phản đối đi?" Trịnh Vân hỏi.

"Khẳng định là vậy a!" Trưởng trấn sốt ruột, "Hiểu Dương là một đứa trẻ tốt, mọi người trong trấn đều rất thích nó, nếu như nó thực sự có mệnh hệ nào, vậy khẳng định là mọi người đều sẽ phản đối, mà gần đây lại chuẩn bị có dự án ký kết đầu tư hạng mục xây dựng khu trò chơi, nếu như cư dân phản đối thì hạng mục đó không thể ký kết được."

"Cho nên lúc đó bên phản đối sẽ có lợi, phải không?" Trịnh Vân hỏi.

"Ách." Từ Đại Hải hình như nghĩ tới điều gì đó, do dự một chút, lắc đầu, lẩm bẩm, "Không có khả năng a."

"Nghĩ đến cái gì a?" Oss hỏi.

"Là như thế này, gần đây Hiểu Dương có cùng một người đánh nhau, còn làm đến vô cùng ầm ĩ." Trưởng trấn nói, "Là một học sinh cao trung gọi là Thẩm Dạ."

"Lý do đánh nhau cụ thể là gì a?"

"Thẩm Dạ ấy, là một hài tử thật đặc biệt, ba nó có mấy mảnh vườn trái cây, thế nhưng mấy năm trước, ba nó mất tích."

"Cũng là người bị hại sao?"

"Đây là việc trước khi Lưu Kỳ mất tích, có người thấy, ba của Thẩm Dạ cùng nó ở cùng nhau, hơn nữa cha nó còn mặc một cái áo mưa màu vàng." Trưởng trấn cũng cảm thấy rất là bất đắc dĩ, "Sau khi Lưu Kỳ chết, ba của Thẩm Dạ liền mất tích, rồi các vụ án liên tục phát sinh, trên trấn đã có rất nhiều người nói, ba nó là hung thủ, nhất là Vương Hiểu Dương, bởi vì kiên trì nói ba ba Thẩm Dạ là hung thủ, nên hai đứa nhỏ đó có xung đột là chuyện có khả năng, lúc ba nó mất tích, Thẩm Dạ một mình kinh doanh vườn trái cây. Người trong trấn cũng có chút nhận định, nên nó cùng người trong trấn không thường lui tới, chỉ có cùng Tiểu Vũ là vô cùng tốt."

"Tiểu Vũ?"

"Nga, gọi là Phương Vũ. Mẹ Phương vũ là bác sĩ trong trấn, người đặc biệt tốt. Tiểu Vũ cũng rất ngoan, là một cái thiên tài, các cậu đừng nhìn thấy nó chỉ là một học sinh cao trung, kỳ thực đã học nghiên cứu sinh, chuyên ngành toán học, nói chung nó tính toán nhanh vô cùng, đầu của nó giống như là một cái máy tính nhỏ vậy."

"Vương Hiểu Dương và Thẩm Dạ tại sao lại cãi vã?" Trịnh Vân hỏi.

"Tôi đây cũng không phải rất rõ ràng a." Trưởng trấn vô cùng khổ sở, "Thế nhưng mà muốn xây khu trò chơi, nhà đầu tư lại muốn mua lại vườn trái cây của nhà Thẩm Dạ, nhưng mà Thẩm Dạ không đồng ý, chuyện này đã ồn ào rất lâu rồi, Thẩm Dạ mềm cứng đều không ăn."

"Ý của ông là, Thẩm Dạ có hiềm nghi giết Vương Hiểu Dương, có đúng hay không?" An Cách Nhĩ nãy giờ không nói gì đột nhiên mở miệng hỏi.

"Không có không có." Trưởng trấn xua xua tay, "Đó là không có khả năng a, hơn nữa Thẩm Dạ năm nay chưa tới 19, cấp ba còn chưa có tốt nghiệp, làm sao có khả năng bắt đầu giết người vào lúc học sơ trung 13, 14 tuổi có đúng hay không a! Khả năng là có cái hiểu lầm gì ở bên trong."

"Còn ba ba của Thẩm Dạ thì sao?" An Cách Nhĩ lại hỏi.

"Ách." Trưởng trấn được hỏi như vậy, thì nhìn mọi người, "Cái này sao?"

"Cậu hoài nghi ba ba Thẩm Dạ chính là hung thủ giết người liên hoàn kia?" Oss hỏi An Cách Nhĩ, "Mấy năm này giết người đều là hắn, mà lần này giết Vương Hiểu Dương, là vì bảo trụ vương trái cây nhà mình?"

An Cách Nhĩ cũng không trả lời, đưa tay cùng trở mình tới ba lô của Trịnh Vân, lấy ra một chai nước khoáng, uống một ngụm. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, thời gian lúc này là bảy giờ rưỡi tối.

Ngoài cửa sổ đen như mực, mưa vẫn cứ to tầm tã như vậy.

Oss để cho trưởng trấn hỗ trợ đem đèn và áo mưa, chuẩn bị đi tìm Vương Hiểu Dương một chút.

Mọi người đi tới cửa lớn chưa được bao lâu thì, bỗng nhiên, một trận âm thanh xôn xao truyền đến.

"Nguy rồi!" Sắc mặt trưởng trấn cũng tái nhợt, "Có khả năng là tìm thấy thi thể!"

Cơ hồ là đồng thời, điện thoại của trưởng trấn cũng vang lên.

Oss một bên nhanh chóng mở đèn pin đi ra bên ngoài, một bên dặn dò trưởng trấn. "Để cho mọi người bảo vệ hiện trường phạm tội. ai cũng không được tới gần thi thể!"

Trưởng trấn một bên nghe điện thoại, một bên che dù chạy ra ngoài theo Oss.

Trước cửa hiên, An Cách Nhĩ đứng ở nơi đó, nhìn thân ảnh của Oss cùng trưởng trấn hòa nhập vào màn đêm cùng trời mưa.

Trịnh Vân vừa mở áo mưa mặc vào, vừa hỏi, "An Cách Nhĩ, hung thủ thật sự là người cha mất tích kia sao?"

An Cách Nhĩ vẫn trầm mặc như trước, tựa hồ đang trầm tư suy nghĩ, một lúc lâu sau, hắn vươn tay, tiếp lấy nước mưa rơi xuống từ trên mái hiên. Hình tay trở nên ẩm ướt, khóe miệng An Cách Nhĩ hơi giương lên, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, mang theo ý cười giễu cợt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro