Chương 10: Cốt truyện gốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hậu quả của việc ngồi trong gió lâu, cộng thêm vận động quá sức khiến Đông An lên cơn sốt cao, cả người mê man nằm trên giường. Dù đã được uống thuốc và chăm sóc cả đêm nhưng cô vẫn không có dấu hiệu hạ sốt.

Trong cơn mê man, Đông An mơ thấy bản thân đang ở trên một cánh đồng lộng gió, trải dài tới tận chân núi. Bầu trời xanh ngắt không một gợn mây, xa xa là những ngôi nhà bằng gỗ được sơn xanh sơn đỏ cùng đàn cừu trắng đang kêu "be be".

Trên đồng cỏ xanh mơn mởn được nắng ấm nhuộm vàng là những bông hoa bồ công anh trắng. Đông An cúi người, ngắt một bông lên thổi. Nhìn những cánh hoa bay bay trong gió, cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận gió trời cùng mùi cỏ cây xen lẫn với bùn đất.

Cơn gió se lạnh thổi qua khiến cô rùng mình một cái, xoa xoa hai cánh tay. Giấc mơ thật chân thực, chỉ khác ở chỗ, cơ thể này vô cùng khỏe mạnh, dồi dào năng lượng đến mức cô nghĩ bản thân có thể vác luôn được cả một con bê.

Đông An thích thú chạy khắp cánh đồng, trêu chọc đàn chim cùng những con sóc gần đó khiến chúng bỏ chạy tán loạn. Nghịch đến khi mệt nhoài, cô ngả người nằm phịch xuống, bứt một nhánh cỏ lên ngậm, nhắm mắt cảm thán.

Đúng là, không gì bằng một thân thể khỏe mạnh. Với cái cơ thể kia, cô chỉ lên chùa thôi mà cũng quật ốm, làm việc gì cũng bị bó chân, bó tay.

Đông An đang sung sướng hưởng thụ thì cảm nhận được có thứ gì đó che khuất ánh nắng. Cô hé mắt, trước mặt là một cô nhóc tầm mười lăm, mười sáu tuổi, mặc một chiếc đầm trắng. Mái tóc đen dài đến ngang lưng, khuôn mặt bầu bĩnh cùng đôi mắt to tròn màu vàng kim đầy ý cười mà nhìn cô. Thấy cô đã tỉnh, cô nhóc bước tới, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Chị tỉnh rồi?" Giọng nói trong trẻo, từ tính vang lên nghe thật êm tai.

Đông An cảm thấy cô nhóc này nhìn rất quen mắt nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu. Cô nhìn lại một lượt, dừng trước đôi mắt vàng kim thì bừng tỉnh, ngồi bật dậy, chỉ tay về phía cô bé, lắp bắp: "Em... em..."

"Vâng. Là em, Đông An đây ạ." Thấy cô đã nhận ra, Tô Đông An cười vui vẻ, hai mắt cong cong hình lưỡi liềm nhìn vô cùng dễ thương.

"Em... quay trở về thật rồi sao?" Cô ngập ngừng hỏi.

Tô Đông An mỉm cười không trả lời, chỉ ngẩng mặt lên nhìn bầu trời, bâng quơ hỏi: "Nơi này thật đẹp phải không chị?"

Cô ngập ngừng "ừ" một tiếng. Nụ cười vừa nãy của em ấy thật buồn, tại sao vậy? Mọi chuyện cũng đã xong xuôi rồi mà.

Cô nhìn Tô Đông An, mái tóc đen dài bay bay trong gió, đôi mắt kia chất chứa nhiều cảm xúc, có vui, có buồn, có nhẹ nhõm và có cả sự giải thoát. Trái tim cô bỗng trở nên nặng nề. Như hiểu ra điều gì, cô cúi đầu nhìn đàn cừu đang ăn cỏ gần đó.

Không khí chìm trong tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng gió thổi vi vu. Hồi lâu sau, Tô Đông An mới cất tiếng:

"Đây là nơi em luôn mong muốn đến nhưng không có cơ hội đến. Từ bé, cơ thể em đã rất yếu ớt, động chút là bệnh, hở chút là đi bệnh viện. Mỗi lần như vậy, mẹ đều lo lắng, tự trách." Như nhớ lại chuyện gì đó, Tô Đông An nở nụ cười cay đắng. "Lúc đó, em không biết rằng bệnh tật sẽ quấn theo em cả đời. Cứ nghĩ chỉ là mấy bệnh vặt, ốm xíu rồi sẽ khỏi thôi, nên bỏ ngoài tai những lời mẹ dặn, trốn đi chơi cùng đám bạn trong khu."

"..."

Từ trong lời kể của Tô Đông An, cô biết được, ngày xưa em ấy cũng rất bướng bỉnh và cậy mạnh. Thấy các bạn cùng lứa đi chơi bắt ve, thả diều, nhảy dây cũng muốn chơi cho bằng được mặc kệ lời dặn trước đó của mẹ. Vì vậy mà cứ cách một tuần hoặc nửa tháng là phải vào bệnh viện một lần. Chỉ đến khi Tô Đông An nghe được cuộc nói chuyện của bố mẹ với bác sĩ, em ấy mới dừng sự ngổ ngáo đó lại.

Số lần vào bệnh viện ít đi hẳn nhưng từ đó Tô Đông An cũng chẳng còn người bạn nào để chơi. Trẻ con ai cũng hiếu động, đâu có đứa nào chịu ngồi yên một chỗ. Rủ một, hai lần Tô Đông An không đi, về sau liền không rủ nữa. Cứ như vậy, cô bé ngày một trở nên nhút nhát, ít nói, gặp người lạ sợ hãi không dám nói gì.

"Nhưng chị biết không? Kể cả em có ngồi yên, uống thuốc đúng giờ, thì sức khỏe vẫn ngày một kém đi. Em vẫn luôn đặt câu hỏi, tại sao lại như vậy? Cho đến một ngày, em mơ thấy tương lai."

Tô Đông An nhìn cô, đôi mắt vàng kim kia không còn rực rỡ nữa mà thay vào đó là ảm đạm và u buồn.

Tô Đông An nói, em ấy mơ thấy bản thân theo bố mẹ chuyển tới thành phố A công tác. Nhìn thấy ngôi trường đẹp như trong phim cùng với bộ đồng phục dễ thương, em hào hứng đến độ, đếm ngược từng ngày từng ngày để được đi học. Nhưng lúc đến trường, thấy mọi người ai cũng xinh đẹp, khí chất khiến Tô Đông An tự ti, cả một thời gian dài không dám bắt chuyện. May mắn có Kẹo Bông Gòn làm bạn, nên không thấy cô đơn lắm.

Cho đến ngày định mệnh ấy, chính là ngày Kẹo Bông Gòn rủ cô đi xem bóng rổ.

Mọi thứ diễn ra giống như ngày hôm đó, chỉ khác một điều, Tô Đông An mang theo mong muốn được làm bạn với Minh Huỳnh mà chủ động bước tới. Còn cô, là bị ép đi theo đúng cốt truyện. Kết cục, cô còn sống, Tô Đông An bị tên đàn anh đẩy ngã, gáy đập vào tảng đá dẫn tới tử vong.

Kể đến đây, Tô Đông An đưa tay lên che mặt, giọng nói mang theo nức nở:

"Cảm... cảm giác rất chân thực. Lúc đó, em thực sự thấy rất đau. Em còn nhìn thấy bố mẹ đưa em vào quan tài, mang đi chôn." Tô Đông An không kìm nén được nữa mà òa khóc. "Em thấy, hức, mẹ vì em mà đau ốm triền miên cuối cùng ra đi. Bố thì ngày ngày chìm trong rượu chè. Anh em... anh em chỉ mới ra trường..."

Tô Đông An nghẹn ngào không nói nên lời. Cô thở dài, vỗ lưng cô nhóc an ủi, trong lòng thầm nghĩ. Hóa ra đây là cốt truyện gốc.

Sau khi Tô Đông An chết, bố mẹ em ấy đi đòi lại công bằng. Nhưng sự việc này, theo luật là tội vô ý làm chết người, không phải có chủ đích. Hơn nữa, Đỗ Văn Lợi chỉ mới mười sáu tuổi. Bản thân hắn và gia đình đều tích cực tỏ ra ăn năn hối lỗi, bồi thường cho gia đình Tô Đông An nên được giảm nhẹ tình tiết, phạt cải tạo không giam giữ ba năm.

Gia đình Minh Huỳnh là gia đình danh giá có truyền thống giáo dục, bên họ nội hầu như đều làm giáo sư, tiến sĩ giảng dạy tại các trường đại học nổi tiếng, bố Minh Huỳnh cũng vậy.

Những người như vậy hầu hết đều coi trọng danh dự, không luồn cúi và tuân thủ đúng pháp luật, ngại dùng tên tuổi của mình đi chèn ép người khác. Gia đình Nguyên Vũ vừa có tiền vừa có quyền, nhưng việc này lại chẳng liên quan đến cậu ta.

Cuối cùng, thiệt hại cũng chỉ có gia đình Tô Đông An mà thôi. Tuy Minh Huỳnh cùng Nguyên Vũ cũng hay đến chăm sóc gia đình Tô Đông An sau khi em ấy chết, nhưng bù đắp này chẳng đáng là bao so với nỗi đau mất con. Rồi mỗi người ai cũng có cuộc sống riêng, đến khi Minh Huỳnh lên đại học, thì việc đến thăm thưa dần rồi dừng hẳn.

Chứng kiến toàn bộ quá trình, chắc hẳn Tô Đông An đã rất đau khổ, vì cả người mình ra tay giúp đỡ và thủ phạm đều có cuộc sống hạnh phúc.

Tô Đông An sụt sùi lau mũi, nghẹn ngào nói:

"Mới đầu em không tin. Nhưng giấc mơ này luôn lặp đi lặp lại trong vòng một tháng khiến em vô cùng lo sợ. Vì mải tập trung tìm cách nên em đã bị xe tông phải vào bệnh viện và sau đó thì chị tới..."

Hóa ra đó là lý do cô xuyên tới đây. Trong lúc tinh thần Tô Đông An hoảng loạn, kiệt quệ, rồi bị xe tông dẫn tới hôn mê. Nhân cơ hội này, cô... đã đẩy linh hồn cô nhóc ra và chiếm lấy thân thể. Cô ngập ngừng đáp:

"Chị, chị xin lỗi. Giờ thì, mọi chuyện đã ổn rồi. Em có thể quay trở về cơ thể của mình."

"Em vẫn luôn ở đây. Em vẫn luôn ở trong thân xác này."

Vậy nghĩa là, hơn một tháng nay không phải cô chiếm lấy thân thể này, mà là linh hồn cô nhập vào, đẩy linh hồn Tô Đông An vào một xó nào đó trong thân thể, là một xác hai linh hồn?

"Đúng vậy. Do linh hồn chị mạnh mẽ hơn nên giành được quyền điều khiển cơ thể, còn em thì bị đẩy vào một góc, chỉ có thể quan sát tình hình xung quanh." Tựa như biết cô đang nghĩ gì, em ấy giải thích.

Tự nhiên, cô thấy bản thân mình khốn nạn quá, mặc dù điều này không phải do cô muốn. Cô gãi đầu, ngượng ngùng không biết nói gì.

Tô Đông An thấy vậy, bật cười khúc khích: "Chị không phải ngại, mọi chuyện chỉ là vô tình mà thôi. Ngược lại, em mới là người phải cảm ơn chị đã giúp em vượt qua được kiếp nạn kia. Tuy ban đầu có chút lo sợ vì chị đột nhiên xuất hiện."

Em ấy thật lương thiện, làm gì có chuyện chỉ lo sợ một chút. Sao một cô bé dễ thương thế này lại có số phận hẩm hiu như vậy cơ chứ. Cô tiếc nuối nghĩ.

Tô Đông An ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xa, chợt đứng dậy, nói: "Giờ em phải đi rồi."

"Em định đi đâu?" Cô hoang mang hỏi.

"Em gặp chị để chào tạm biệt. Giờ em phải đi đến nơi thuộc về em rồi."

Vừa nãy chẳng phải nói là em ấy vẫn luôn ở trong thân thể của mình hay sao? Sao bây giờ lại đi đến nơi mà em ấy thuộc về? Cô không hiểu, hỏi lại:

"Nơi em thuộc về chính là nơi này mà. Cơ thể của em, gia đình của em, và giờ thì cũng không còn chuyện gì phát sinh nữa."

Đúng vậy. Tác giả đã viết kết cục cho Tô Đông An và cô đã giúp em ấy vượt qua nó. Giờ thì, nửa phần đời còn lại, em ấy có thể tự do quyết định, làm những việc mình muốn.

"Không thể có chuyện hai linh hồn trú ngụ trong một thân xác. Vậy nên..."

"Nếu người phải đi thì chính là chị mới đúng. Chị mới là người cần phải ra đi." Cô đứng dậy, giữ chặt tay em ấy mà ngắt lời.

"Em thực sự không muốn sống trong cơ thể ốm yếu đó nữa, cũng không muốn để hai năm sau, bố mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh." Tô Đông An lắc đầu.

Biết cô nhóc nhắc tới cuộc nói chuyện với thầy Hạnh Tâm, cô khựng lại, chẳng biết phải khuyên thế nào, chỉ có thể giữ chặt cổ tay cô bé mà phân tích.

"Vậy em sẽ đi đầu thai sao? Nhưng đây là con đường chẳng thể biết trước được điều gì. Nếu đã vậy, tại sao lại không ở lại và cố gắng thay đổi. Thầy Hạnh Tâm cũng đã giải thích. Vậy nên, em chỉ cần chăm chỉ uống thuốc, lạc quan hơn thì chúng ta vẫn có thể cải mệnh mà. Huống chi,..."

"Đây là cơ hội của em. Em sẽ có một thân thể khỏe mạnh, một cuộc sống hạnh phúc tới già. Em biết chị là người tốt. Vì vậy, hãy sống tiếp thay em, giúp em chăm sóc bố mẹ." Cô còn chưa nói xong thì em ấy đã ngắt lời. Cô bé nắm ngược lại, thành khẩn. "Giờ, nơi này thuộc về chị. Cuộc đời Đông An thuộc về chị. Gia đình của Đông An chính là gia đình của chị. Hãy làm những gì chị muốn, chơi với... những người chị thích và quên hết quá khứ đi."

Linh hồn Tô Đông An dần dần trở nên trong suốt nhưng dường như em ấy không để ý, cười như mếu: "Xin hãy... cho em được ích kỷ một lần. Hãy quên quá khứ của em, của chị và sống thật tốt nhé."

Cô hoảng hốt giữ chặt cô bé lại, hỏi dồn dập:

"Là sao? Em nói gì chị không hiểu? Cuộc sống mới là sao? Ai hứa hẹn với em như vậy? Em đã nghĩ kỹ chưa? Rốt cuộc mọi chuyện là sao?"

Linh hồn cô bé hóa thành những hạt bụi li ti, tan biến trong không khí. Đến cuối cùng, cô vẫn không có được đáp án mà mình muốn. Cái cảm giác khi mà, bản thân vừa khám phá ra được một bí mật nhưng đồng thời lại để vụt mất đáp án của bí mật đó, vô cùng khó chịu và bức bối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro