Chương 13: Ông anh trai vụng về

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đông An vừa ăn xong thì tiết học buổi chiều cũng bắt đầu. Mọi người lục đục vào lớp, Nguyên Vũ và song Hoàng vào sau cùng. Cậu ta nhìn một lượt, không thấy Minh Huỳnh đâu, liền bước tới chỗ cô.

"Huỳnh đâu?"

"Phòng y tế."

Nguyên Vũ nhíu mày, hỏi: "Mới nãy vẫn còn khỏe mà."

"Thì cũng mới vừa nãy bị mệt thôi."

Nguyên Vũ mím môi nhìn chằm chằm cô, không nói gì. Đông An cũng chẳng quan tâm, lấy sách vở để lên bàn, chuẩn bị cho tiết học tới.

Cậu ta đứng đó chẳng hỏi được gì thêm, cầm điện thoại, bước về chỗ.

Nguyên Vũ vừa đi, Kẹo Bông Gòn liền thở phào nhẹ nhõm, vỗ ngực: "Má ơi, đáng sợ quá. Ánh nhìn của cậu ta như muốn ghim cho cậu vài nhát dao ấy. Mà, cậu ta với Minh Huỳnh thân thiết từ hồi nào vậy?"

Đông An nhướn mày: "Cậu không biết?"

Kẹo Bông Gòn ngẫm nghĩ một hồi rồi đáp: "Hồi đầu năm cấp hai, cũng thấy chơi thân thân á. Nhưng đến lớp tám thì không chơi với nhau nữa. Tự dưng từ đầu năm nay, lại thấy bọn họ ngồi ăn với nhau rất thân thiết. À, có cả Hoàng Bách và Thanh Nam nữa, làm tớ tò mò muốn chết. Cậu có biết không?"

Đông An lắc đầu. Làm sao cô biết được chuyện của bọn họ cơ chứ.

Tiếng nói chuyện của các bạn học nhỏ dần rồi tắt hẳn khiến không gian xung quanh trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng sột soạt của sách vở, tiếng thầy giảng bài đều đều, tiếng phấn cọ trên tấm bảng xanh.

Cô gục đầu, miên man suy nghĩ.

Trong tác phẩm Lão Hạc của nhà văn Nam Cao có một câu thế này, "Một người đau chân có lúc nào quên được cái chân đau của mình để nghĩ đến một cái gì khác đâu?".

Thực sự, rất giống cô lúc này, theo nghĩa đen. Vết thương bây giờ còn đau nhức hơn cả lúc mới ngã khiến cô chẳng nghĩ được gì ngoài cái chân đau.

Đông An nằm như vậy từ tiết này qua tiết khác, cho đến khi tan học. Có lẽ do vẫn còn dư âm của cơn sốt, cộng thêm vết thương hành hạ nên người cô hơi nóng. Hai mắt mơ màng, chỉ đến khi nhìn thấy bóng hình của một người, mới lấy lại sự tỉnh táo.

Thiên Lãng ngồi xổm trước mặt Đông An, để tay lên trán cô, đôi mắt ánh lên vẻ lo lắng. Cậu quay sang nhìn Minh Nhất đứng bên cạnh, hỏi: "Không phải bị nhiễm trùng nên sốt rồi chứ?"

Minh Nhất lắc đầu: "Tớ đã xử lý vết thương rất sạch. Có lẽ, cậu ấy vẫn chưa khỏe hẳn?"

"Cũng đúng. Cậu ta mới khỏi ốm thôi mà." Nói rồi, Thiên Lãng vươn tay, lay nhẹ người cô. "Này, dậy đi. Tan học rồi."

Đông An chớp mắt, cổ họng phát ra âm thanh, ừm một tiếng.

Kẹo Bông Gòn đỏ mặt nhìn Thiên Lãng, kéo kéo dây cặp, ngượng ngùng nói: "Tớ đang không biết phải đưa An về nhà thế nào, may có hai cậu ở đây. Hai người đưa An về giúp tớ nhé?"

Ban đầu Kẹo Bông Gòn tính nhờ Hoàng Bách hoặc Thanh Nam, vì hai người họ cũng hay nói chuyện với cô. Cô ấy đi xe đạp, không đèo Đông An về được, nhỡ trên đường không cẩn thận mà ngã thì phải tội.

Ấy vậy mà vừa quay ra, hai người bọn họ đã mất hút từ bao giờ. May mắn, vẫn còn hai cậu bạn tốt bụng này. Vì Đông An hay ngủ trong lớp nên không ai phát hiện ra cô lên cơn sốt ngoài Kẹo Bông Gòn cả.

Thiên Lãng tủm tỉm cười: "Ừ, cậu ấy để tôi lo. Cậu về cẩn thận nhé."

Mặt Kẹo Bông Gòn đỏ bừng, lắp bắp đáp một tiếng. Cả người lâng lâng bước ra khỏi lớp, kèm theo là những âm thanh "bốp bốp, bang bang", đầu hết đập vào cửa phòng, lại đập vào cột.

Đông An cau mày, ngồi dậy: "Cậu tém tém lại đi."

Thiên Lãng nhìn sợi tóc lòa xòa bên má cô, có chút ngứa ngáy. Cậu vươn tay, vén lọn tóc vào mang tai, lơ đễnh hỏi: "Tém tém cái gì cơ?"

Đông An hất tay cậu ra, lườm một cái: "Mấy hành động này của cậu."

Cô đứng dậy, cầm cặp, tính đeo lên vai thì bị cậu giữ lại. Cặp con thỏ nằm gọn trên vai chàng trai cao lớn, sự tương phản này nhìn có chút buồn cười.

"Cậu làm gì thế?"

"Làm gì?" Thiên Lãng thản nhiên đáp: "Hôm nay tôi đóng vai người tốt thì muốn đóng cho tròn vai, đưa cậu về tận nhà. Nhất, cậu gọi xe đi."

Minh Nhất gật đầu, cầm điện thoại, bắt đầu gọi.

Đông An không từ chối. Hiện tại, cô cũng không còn sức để mà đi bộ về chung cư.

Đến nơi, Thiên Lãng nhìn bóng dáng khập khiễng, xiêu vẹo của Đông An, nhịn không được mà hỏi: "Có cần tôi đưa lên không?"

Cô không dừng lại, chỉ vẫy tay ra hiệu không cần.

"Lần đầu tiên tớ thấy cậu quan tâm ai đó đến vậy."

Thiên Lãng hai tay đút túi quần, tỏ vẻ ngạc nhiên: "Vậy sao? Ai tớ cũng quan tâm như nhau mà. Kể cả với cậu cũng vậy."

Minh Nhất không phản bác nhưng trong lòng thì nghĩ khác.

Đông An lau mồ hôi, cố gắng tỏ ra bình thường nhất có thể, rồi mở cửa bước vào. Cửa vừa mở, một thanh niên lạ hoắc với đôi mắt sáng rực như đèn pha ô tô lao tới, nhấc bổng cô lên không trung, xoay vòng vòng, miệng thì hét lên.

"Em gái đáng yêu của anh. Anh trai đến thăm em nè."

Cô cố gắng vùng vẫy, thoát khỏi hai cánh tay như gọng kìm đó nhưng không thành công. Sức mạnh quân địch và ta quá chênh lệch nên Đông An chỉ có thể cam chịu, cố gắng bảo vệ cái chân bị thương nhất có thể.

Nhưng cửa căn hộ là loại một cánh, chỉ rộng hơn một chút so với loại bình thường dùng cho phòng ngủ. Đây vốn không phải nơi lý tưởng để thực hiện hành động này.

Vì vậy, dù Đông An có cố gắng "giữ mình" nhưng vẫn không thể nào tránh khỏi. Cái đầu gối vừa bị thương, nay đập mạnh vào khung cửa gỗ khiến cô đau đến mức nhe răng há miệng, khóc không ra nước mắt. Kiểu này nứt má nó rồi.

Cô mất ý chí chiến đấu, nằm gục trên vai người thanh niên. Cuối cùng vẫn phải để bà Hương ra mặt thì chuyện này mới dừng lại.

"Lâm, con đang làm cái gì thế? Mau thả em xuống."

"Vâng."

Anh ta ôm Đông An, ngồi sô pha trong phòng khách, hai tay bưng má cô ngắm nghía, rồi lại ôm chầm cô vào lòng, cằm tựa lên đỉnh đầu cô.

"Em gái của anh hình như khỏe hơn rồi. Má phúng phính thịt. Ôi, là thiên thần từ đâu lạc xuống nơi đây."

Đông An ngồi trong lòng Đông Lâm rùng mình một cái. Má ơi, cái xưng hô sến súa gì đây, da gà da vịt của cô nổi hết lên rồi.

A. Đông An cắn môi, cố gắng nuốt ngược tiếng hét vào lòng, hai mắt rưng rưng. Anh ta, anh ta vỗ đúng vào cái đầu gối bị thương của cô!

Đông Lâm nhìn thấy đôi mắt hơi đỏ của cô. Tưởng cô vì anh ta mà khóc, liền đau lòng nói: "Ngoan ngoan. Nhớ anh đến khóc luôn à? Anh thương."

Đm*. Cô chửi thề trong lòng. Thật muốn nhét cái dép vào miệng anh ta quá.

Đông An chịu đựng đau đớn từ lúc về đến khi ăn cơm xong. Canh lúc bố mẹ không để ý, khập khiễng bước về phòng.

Cô vén ống quần lên, quả nhiên vết thương đã nứt to hơn, băng gạc phía ngoài thấp thoáng nhìn thấy đốm đỏ. Cô lấy thuốc hồi chiều Minh Nhất mua cho, bắt đầu tháo băng cũ.

Cửa phòng bỗng bật mở, kèo theo đó là giọng nói nheo nhéo nheo nhéo của Đông Lâm.

"Em gái, em gái. Tối nay cho anh trai ngủ chung nhé! Anh không muốn ngủ ngoài sô pha đâu, nhiều muỗi lắm. Chà chà, lâu lắm rồi anh em mình mới ngủ chung nhỉ? Em gái dễ thương của anh. Ơ, chân em..."

Đông An vội chạy tới bịt miệng anh ta, để ngón trỏ trên môi, ra hiệu anh ta im miệng.

"Anh nói bé bé thôi. Đừng để bố mẹ nghe thấy."

Đợi đến khi anh ta gật đầu, cô mới bỏ tay ra, đóng cửa phòng lại, ngồi xuống giường tiếp tục tháo băng.

Đông Lâm nhìn vết thương, tức tối hỏi: "Tại sao em bị thương? Là thằng nào? Thằng nào bắt nạt em hả? Để anh xử lý nó."

"Không ai bắt nạt, em đi đường bị ngã thôi." Cô đau đầu đáp.

Sắc mặt hung tợn biến mất, thay vào đó là vẻ ủ dột đầy lo lắng: "Ây da, sao lại không cẩn thận như vậy. Mai anh sẽ ra trường, dọn sạch đám gạch ngáng chân em gái anh."

"Không cần."

"Vậy... để anh thay băng giúp em nhé?" Đông Lâm chần chừ hỏi.

Cô không để ý đến hành động rụt rè của anh ta, chỉ nghe thấy có người thay băng giúp, liền đồng ý.

Đông Lâm tháo đến băng gạc cuối cùng thì dừng lại, lúng túng không biết phải làm sao. Máu chảy ra nhiều khiến băng gạc dính chặt vào vết thương, rất khó để lấy ra.

Đông Lâm ngước lên nhìn cô, nói: "Em chuẩn bị tâm lý đi."

"Tâm lý gì?"

Anh ta nắm chặt mép băng, kéo rẹt một cái, máu ở vết thương vừa ngừng có dấu hiệu bắt đầu chảy máu tiếp. Đông An ôm chân, đau đớn hét lên một tiếng, nằm gục trên giường.

Anh trai cái gì chứ? Anh ta là khắc tinh của cô thì đúng hơn. Đông An hoài nghi mấy lời sáo rỗng kia chỉ nói cho vui miệng, chứ ai yêu em gái mà kéo bung cả miệng vết thương như thế không cơ chứ.

Đông An lau nước mắt, băng bó, mặc kệ tên anh trai "giả tạo" đang khóc lóc xin lỗi bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro