Chương 3: Tiệc sinh nhật thảm khốc.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau, Hàn Mộc không đến trường. Hàn Thị tổ chức buổi sinh nhật thật lớn cho công chúa của họ Hàn. Chủ yếu là các doanh nhân của tập đoàn lớn như Lục Thị, Hồng Khánh,.... Và các vị công tử, tiểu thư của các tập đoàn cũng có mặt.

Hàn Mộc rất ít bạn bè, cô chỉ mời Nghệ Hân với Trịnh Minh đến tham dự. Từ sớm, Lục Tử Hạo đã đích thân lái xe đưa Trương Nghệ Hân đến Hàn thị.

Tô Triết Thác hôm nay cũng hủy dạy ở trường để đến chúc mừng sinh nhật tuổi 13 của cô. Trước khi đi còn cầm theo một hộp trang sức nho nhỏ. Bên ngoài hộp lấp lánh dòng chữ :" Cartier "

[ 1: Cartier là một nhãn hiệu trang sức nổi tiếng của Pháp và toàn thế giới ]

" Tiểu thư, hôm nay cô xinh quá!", bảo mẫu Tú Anh đeo chiếc vương miện bằng bạc được điêu khắc tinh xảo, đính ba viên kim cương sáng lấp lánh lên đầu Hàn Mộc.

Hàn Mộc mỉm cười thích thú. Chiếc váy công chúa được Lưu Hải Vân đặt thiết kế riêng cho cô. Chiếc váy màu xanh nước biển, cánh tay lỡ làm bằng vải ren, chân váy phồng lên, bên ngoài còn phủ ba bốn lớp vải voan màu trắng xanh. Đằng sau lưng là tấm vải màu hồng phấn lớn, dài chạm đất gắn ở trên vai. Quanh eo khảm đá sapphire tôn lên khí chất cao quý của một vị công chúa thực thụ.

Mái tóc dài được tạo kiểu búi lên cao, vừa vặn đeo chiếc vương miện. Trên cổ đeo chiếc vòng làm bằng vàng, đính viên ngọc  Jeremejevite. Chiếc vòng cổ này nằm ở phiên đấu giá hồi tháng trước, mẹ cô đã phải bỏ ra 100 ngàn nhân dân tệ để mua nó về tặng cho cô con gái yêu quý của họ. Đôi giày được đặt thiết kế riêng để đi kèm với bộ váy. Tạo nên khí chất tao nhã, quyền quý của Hàn Mộc.

" Mộc nhi, đến giờ rồi. Con ra đi.", Lôi Đình mở cửa phòng, nhẹ nhàng nói.

" Dạ!", Hàn Mộc đi ra theo sau Lôi Đình.

Năm nay, do thời tiết mát mẻ nên Hàn Cẩm Vận và Lưu Hải Vân quyết định tổ chức tiệc ngoài trời. Tất cả đều đến khu bể bơi để dự tiệc.

Nhóm Tô Triết Thác và Lục Tử Hạo cùng mấy người bạn cũ khác trò chuyện, uống rượu dự tiệc. Trương Nghệ Hân và Trịnh Minh chơi ở ngoài cùng với mấy vị công tử và tiểu thư ở các tập đoàn khác. Trịnh Minh là con trưởng của tập đoàn Hồng Khánh, sau này sẽ kế thừa cả sản nghiệp của họ. Vì thế mối quan hệ giữa Hàn thị và Hồng Khánh rất tốt, còn hứa hẹn sẽ làm thông gia với nhau.

" Xin chào các vị khách quý. Hôm nay, tôi rất vui vì đã được mọi người bớt chút thời gian đến đây chung vui với gia đình chúng tôi. Xin trân trọng cảm ơn!", Hàn Cẩm Vận đứng trên sân khấu được bài trí trang trọng đối diện thẳng bể bơi vui vẻ nói.

Tất cả mọi người đều hướng về phía sân khấu. Tô Triết Thác nhìn ngó xung quanh tìm kiếm Hàn Mộc nhưng vẫn chưa thấy cô ra.

" Không kéo dài thời gian thêm nữa. Nhân vật chính của ngày hôm nay cũng đã xuất hiện. Nào, chúng ta cùng chào đón cô công chúa nhỏ của tôi - Hàn Mộc.", Hàn Cẩm Vận vui mừng nói lớn, khuôn mặt hồng lên vì vui sướng.

Hàn Mộc từ phía sau bước lên sân khấu. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Ai cũng trầm trồ khen ngợi. Năm nay mới 13 tuổi nhưng có dáng dấp của một mỹ nhân tương lai. Làn da trắng hồng, đôi mắt to tròn sáng lấp lánh. Hàng lông mi dài, sống mũi cao. Đôi môi màu anh đào nhỏ xinh nở nụ cười rạng rỡ. Chiếc váy công chúa và các phụ kiện đi kèm tôn lên khí chất cao quý của cô.

" Xin chào mọi người. Lời đầu tiên, con xin gửi lời cảm ơn đến tất cả mọi người vì đã tới tham dự bữa tiệc ngày hôm nay. Tiếp theo, mọi người cùng con cắt bánh sinh nhật thôi nào!", Hàn Mộc nhẹ nhàng nói, thanh âm trầm ổn, đến gần cuối có phần cao lên.

Một chiếc bánh sinh nhật ba tầng được đẩy ra trước mặt. Chiếc nến pháo ở xung quanh bể bơi lập tức được phụt lên rất đẹp. Tiếng đàn dương cầm vang lên bài " Happy Birthday ". Tất cả mọi ngươig đồng thanh hát:

" Happy Birth Day To You
  Happy Birth Day To You
Happy Birth Day.... Happy Birth Day... Happy Birth Day To You. ."

" Chúc mừng sinh nhật Hàn Mộc 13 tuổi.", Lưu Hải Vân cười tươi đứng trên sân khấu.

Hàn Mộc ước rồi thổi nến. Xong xuôi, cô nói:" Tất cả nhập tiệc, mời mọi người."

Sau tiếng nói, mọi người cùng nhập tiệc. Hàn Mộc đi đến từng chỗ cảm ơn. Cô uống nước ép thay rượu vì tuổi còn nhỏ. Trương Nghệ Hân, Tô Triết Thác, Lục Tử Hạo, Trịnh Minh lúc này đang ở cùng một chỗ trò chuyện. Hàn Mộc đi đến, miệng cười vui vẻ nói:
" Cảm ơn thầy, cảm ơn hai cậu, cảm ơn anh đã đến dự sinh nhật của tôi."

Trương Nghệ Hân ôm lấy Hàn Mộc, rồi đưa ra một hộp quà màu xanh nước biển tặng cô:
" Chúc Mộc Mộc của chúng ta tuổi mới thật xinh đẹp, học giỏi. Và tớ sẽ luôn luôn bên cậu!"

Hàn Mộc đưa tay đón lấy món quà rồi đưa cho bảo mẫu Tú Anh cầm. Cô gật đầu rồi quay về phía Tô Triết Thác xòe tay ra trước mặt anh:" Quà em đâu?"

Tô Triết Thác phì cười:" Vội quá, tôi chưa chuẩn bị quà. Tiếc thật, tiếc thật.", nói rồi còn lắc đầu vẻ tiếc nuối.

Hàn Mộc phụng phịu giận dỗi. Định quay qua chỗ Trịnh Minh đòi quà thì chợt lòng bàn tay có gì ấm ấm như được ai nắm rồi kéo lại. Cô quay lại nhìn thì thấy Tô Triết Thác nắm tay mình, rút từ trong túi áo vest một chiếc hộp nhỏ. Sau đó lấy ra một chiếc lắc tay làm bằng vàng, đính bốn viên kim cương mang nhãn hiệu Cartier. Anh cầm tay cô, từ từ đeo vào.
" Tặng em.", Tô Triết Thác mỉm cười.

Hàn Mộc thích thú, đưa tay lên xoa xoa cái lắc vẻ cưng nựng:" Cảm ơn thầy."

Từ đâu, một vệ sĩ mặc âu phục màu đen tiến đến bên cạnh Hàn Cẩm Vận:
" Ông chủ, có chuyện lớn rồi!"

Hàn Cẩm Vận đang trò chuyện vui vẻ, nghe những lời đó hai chân mày khẽ nhíu lại:" Chuyện gì?"

Tên vệ sĩ thì thầm vào tai ông.

" Ông Hàn, ông sao thế này?", Hàn Cẩm Vận nghe xong, bệnh tim lại phát tác, ông quụ xuống nền hai tay ôm lấy ngực.

Hàn Mộc đang nói chuyện thấy vậy liền chạy đến. Tô Triết Thác chạy theo sau:" Chú, chú sao thế?"

Lưu Hải Vân quát vào mặt tên vệ sĩ:" Rốt cuộc có chuyện gì?"

" Cậu chủ... cậu chủ... cậu chủ chết rồi.", tên vệ sĩ sợ hãi, tay chân run lập cập.

Lưu Hải Vân đứng hình, không nói thêm được lời nào nữa. Sắc mặt trắng bệch, Hàn Mộc cũng đã không còn phản ứng gì nữa. Tô Triết Thác bất ngờ, sau đó liền nhanh chóng đưa Hàn Cẩm Vận tới bệnh viện.

Tiếng còi xe cấp cứu nhanh chóng vang lên trước biệt thự Hàn Thị. Trương Nghệ Hân thấy vậy liền chạy tới bên lay lay Hàn Mộc:" Mộc Mộc, bình tĩnh bình tĩnh nào. Không sao đâu."

Hàn Mộc đẩy Trương Nghệ Hân ra, đến bên cạnh Tô Triết Thác:" Đưa em đi tìm anh trai em, đưa em đi..", cô đã không còn bình tĩnh nữa. Chân tay run rẩy.

Lưu Hải Vân lúc này đã bình tĩnh, bà cùng với Lôi Đình vào bệnh viện theo Hàn Cẩm Vận. Tô Triết Thác, Hàn Mộc, Lục Tử Hạo và Trương Nghệ Hân đi đến bệnh viện khác để tìm Hàn Khánh Phong.

" Bình tĩnh nào.", Hàn Mộc dựa vào vai Trương Nghệ Hân, cả người không còn chút sức lực.

" Tao điều tra rồi, Hàn Khánh Phong đã bay về Trung Quốc. Nhưng lại ghé qua trung tâm thương mại B để mua quà cho Hàn Mộc. Nhưng nhóm sát thủ Milky Way lại lên cơn biến thái của chúng. Bọn nó đã gài khí độc vào máy lạnh của trung tâm thương mại. Các cửa tự động đồng loạt bị hacker xâm nhập hệ thống khiên chúng đóng lại không mở ra. Cửa thoát hiểm cũng bị khóa chặt. Vì thế những người trong trung tâm thương mại khả năng sống sót là rất kém. Hiện giờ tất cả đều được đưa tới bệnh viện.", Lục Tử Hạo ngồi ở ghế lái phụ, nói tóm tắt lại tình hình vừa thu thập được.

" Anh nói dối, anh trai tôi đang học bên Mỹ mà. Sao hôm nay lại về đây?", Hàn Mộc nghe xong lập tức hét lên, nước mắt giàn giụa.

" Cô không nhớ hôm nay là ngày gì sao?", Lục Tử Hạo dựa lưng vào ghế, phong thái vẫn lạnh lùng.

Hàn Mộc chợt nhớ hôm nay là sinh nhật mình. Tại cô nên anh trai mới về nước. Tại cô nên anh trai mới đến trung tâm thương mại.

Hàn Mộc không nói gì nữa, hai tay buông thõng bất lực.

" Tao muốn đợi đến lúc Hàn Mộc học xong cấp ba mới quay trở về làm giáo sư tâm lý tội phạm. Không ngờ lại phải sớm hơn dự định rồi.", Tô Triết Thác thở dài.

Lục Tử Hạo không nói gì thêm, chỉ đợi người của mình báo thêm tin tức.

Chiếc xe BMW rẽ thẳng vào khu vực trung tâm bệnh viện. Hàn Mộc nửa muốn đi, nửa không. Cô sợ người nằm trong đó có anh mình thì sao?

" Cadie...", Tô Triết Thác nắm chặt tay Hàn Mộc.

Hàn Mộc hít một hơi, sau đó cùng đi vào bệnh viện. Trương Nghệ Hân lấy khăn tay che mũi lại vì cô rất ghét mùi bệnh viện. Lục Tử Hạo thấy thế liền đưa cho cô một lọ hương liệu, sau đó đổ vào khăn tay cho cô dễ chịu hơn.

Có hàng trăm thi thể được xếp thành hàng, bốn người họ đi tìm từng cái một.

Ở đâu hai hàng nước mắt rơi xuống.

Hàn Mộc đang khóc.

Cái đồng hồ kia chẳng phải là của anh trai cô sao. Nó đang ở trên tay một thi thể:" Thầy.... ", cô nắm chặt tay Tô Triết Thác.

Tô Triết Thác nhìn theo ánh mắt của cô rồi ra hiệu cho Lục Tử Hạo đi xem xem.

Hàn Mộc không dám nhìn nữa, hai tay bịt chặt tai không muốn nhìn thêm bất cứ thứ gì.

" Là Hàn Khánh Phong.", Lục Tử Hạo nói vọng lại.

Bốn từ kia từng chữ, từng chữ lọt vào tai cô. Hai chân run rẩy nay đã không còn sức lực mà khuỵ xuống sàn bệnh viện. Hai hàng nước mắt tuôn dài, cô thậm chí không còn sức lực để thở nữa.

Tô Triết Thác ôm chặt lấy Hàn Mộc vào lòng. Anh không làm gì được cả, chỉ biết ôm cô mà thôi. Những lúc như này, không cần nói điều gì vẫn còn đáng giá hơn bất kì lời nói nào.

" Cho Mộc Mộc ngửi cái này đi, sẽ dễ chịu hơn.", Lục Tử Hạo đưa cho Tô Triết Thác một lọ hương liệu.

Tô Triết Thác đưa đến gần mũi của Hàn Mộc để cô hít vào. Hàn Mộc cảm thấy tâm tình dễ chịu hơn một chút. Một lát sau, cô từ từ đứng dậy:" Em muốn đến bệnh viện thăm ba."

Tô Triết Thác gật đầu.

Bốn người họ lại lên xe đến bệnh viện E.

" Mẹ, ba sao rồi?", cô chạy lại tới bên cạnh Lưu Hải Vân.

" Ba con vẫn đang trong phòng cấp cứu.", Lưu Hải Vân hai mắt đã sớm sưng lên.

" Mẹ, anh Phong, thật sự đã chết rồi.", Hàn Mộc hít một hơi thật sâu, từng lời nói ra giống như hàng vạn cây kim đâm vào lồng ngực.

Mọi hy vọng trong Lưu Hải Vân vụt tắt, bà không muốn nghe thêm điều gì nữa. Đứng dậy rời đi.

" Để cô yên tĩnh một lát!", Tô Triết Thác cản Hàn Mộc lại khi thấy cô định đuổi theo Lưu Hải Vân.

Đèn phòng cấp cứu vụt tắt.

" Cho hỏi ai là ngườ nhà của bệnh nhân?", một bác sĩ mặc áo xanh khi phẫu thuật bước ra ngoài.

" Dạ chúng tôi.", Tô Triết Thác chạy đến trước mặt bác sĩ.

" Tình trạng bệnh nhân tạm thời đã qua khỏi cơn nguy kịch. Nhưng nếu 48 giờ nữa bệnh nhân không tỉnh lại. Thì chúng tôi mong người nhà chuẩn bị tâm lý. Vì có thể bệnh nhân rơi vào trạng thái hôn mê sâu dẫn đến việc sống thực vật.", bác sĩ khẽ thở dài.

Hàn Mộc lại nghe thêm một tiếng sét đánh bên tai lần nữa. Tại sao, tại sao lại như vậy? Tại sao những người cô yêu thương lại thành ra như vậy? Rốt cuộc là tại sao?

Hàn Cẩm Vận đã được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt. Lưu Hải Vân quay trở lại, gương mặt hốc hác đi vài phần:" Ba con sao rồi?"

" Cô, cô phải chuẩn bị tâm lý. Chú nếu sau 48 giờ nữa mà không tỉnh lại, sẽ rơi vào trạng thái sống thực vật.", Tô Triết Thác cúi đầu, giọng nghẹn ngào như sắp khóc.

Trước mặt Lưu Hải Vân toàn một màu đen. Sau dó, bà không còn biết gì nữa.

Hai tiếng sau....

" Cô tỉnh rồi?", Tô Triết Thác ngồi bên giường bệnh canh Lưu Hải Vân.

Lưu Hải Vân đầu óc choáng váng, một lúc sau nhớ ra điều gì liền bảo:" Chú con đâu, cô phải đi thăm ông ấy. Ông ấy tỉnh dậy mà không thấy cô thì sẽ rất buồn."

" Chú đang được chăm sóc đặc biệt rồi. Cô nghỉ ngơi đi."

Lưu Hải Vân mặc kệ những lời mà Tô Triết Thác nói. Bà ra ngoài kêu y tá dẫn mình đến phòng Hàn Cẩm Vận.

Nhà họ Hàn thay phiên nhau túc trực ở bệnh viện và đám tang của Hàn Khánh Phong. Hàn Mộc sắc mặt xanh xao, gầy gò đi hơn nhiều.

Hai ngày sau...

" Chúng tôi rất tiếc, đã hai ngày mà ông Hàn chưa tỉnh lại. Như chúng tôi đã nói lúc trước. Ông Hàn đã rơi vào trạng thái người thực vật.", vị bác sĩ già ân cần nói.

Hàn Mộc và Lưu Hải Vân cùng Tô Triết Thác ngỡ ngàng. Hàn Cẩm Vận đã biến thành người thực vật rồi sao? Cha của cô, chồng của mẹ cô nay như người đã chết. Còn gì đau khổ hơn đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro