03. Cửu Cân Tiểu Mễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự tồn tại của một số người chính là vì để chứng minh sự quan trọng của một người khác, cậu ấy sẽ dùng tháng ngày dài lâu để chứng minh công sức nhọc lòng của bản thân. Đều nói người đang yêu sẽ phát sáng, tôi nghĩ luồng ánh sáng ấy cũng sẽ chiếu rọi người mà cậu ấy yêu thương. 

Chu Cửu Cân là bạn học gầy nhất của lớp chúng tôi, nhưng vì lúc mới sinh ra nặng đến chín cân*, mẹ Chu vui mừng nên đặt luôn là Cửu Cân. 

*Một cân  (斤) của Trung Quốc bằng 1/2 kilogram. Chín cân Trung Quốc là 4.5 kilogram nhé ^^

Chu Cửu Cân là bạn hồi tiểu học của tôi, Lưu Tiểu Mễ là bạn cùng bàn của tôi, thời gian chúng tôi quen biết nhau đã quá lâu rồi, lâu đến mức không thể nhớ nổi quen nhau khi nào. Từ năm lớp ba tiểu học, Chu Cửu Cân đã bắt đầu thích Lưu Tiểu Mễ. 

Năm lớp ba, Lưu Tiểu Mễ chuyển vào lớp tôi. Vì để có thể ngồi cạnh Lưu Tiểu Mễ, cậu ấy đã mời tôi ăn kem que cả một học kỳ, sau này thầy giáo nhất quyết không cho đổi, đây cũng trở thành niềm tiếc nuối duy nhất ở thời tuổi trẻ, tôi cũng trở thành người xấu trong hồi ức ấu thơ của cậu ấy. 

Bất tri bất giác, tôi đã trở thành đứa trẻ đưa thư của Chu Cửu Cân. Lần nào khi lên lớp, cậu ấy muốn truyền một mảnh giấy, đều sẽ qua tôi để đưa vào tay của Lưu Tiểu Mễ. Tôi khuyên Chu Cửu Cân vì tiền đồ của tôi, có thể viết ít một chút không? Cậu ấy sẽ luôn cười hihi nói, "Vì hạnh phúc sau này của tôi, cậu tác thành cho tôi đi". 

Chu Cửu Chân thật lòng thích Lưu Tiểu Mễ, mỗi sáng đều không chịu ăn, lấy tiền còn thừa mua kem que cho Lưu Tiểu Mễ ăn. Kết quả là sau khi dậy thì, Lưu Tiểu Mễ luôn cao hơn Chu Cửu Cân 5cm, chắc chắc là năm đó lúc cơ thể phát triển, Chu Cửu Chân đã bỏ lỡ rồi. Đã hơn một lần tôi hỏi cậu ấy, vì sao lại thích Lưu Tiểu Mễ. Cậu ấy nói: 

"Cậu không cảm thấy Lưu Tiểu Mễ cười lên rất xinh đẹp sao? Đặc biệt là cái bím tóc đuôi sam đó, giống như đuôi của chuồn chuồn vậy." 

Hồi còn rất nhỏ tôi đã cảm thấy cách ví von của cậu ta có vấn đề. Ai lại nói bím tóc của một cô gái giống như đuôi chuồn chuồn chứ? 

Cũng chẳng trách Lưu Tiểu Mễ không thích cậu ấy - quá là không biết nói chuyện. Nhưng vì cậu ấy vô liêm sỉ, sự tình vẫn có chút khởi sắc, chỉ cần là nơi có Lưu Tiểu Mễ, vậy nhất định có Chu Cửu Cân. 

Thời gian lâu dần, bạn bè trong lớp vừa nhìn thấy hai người họ, liền gọi họ là "Cửu Cân Tiểu Mễ"*, nghĩ lại thực ra cũng khá hợp, vừa là một bao lương thực của nhà nông, lại còn là một cái tên thể hiện tình cảm.

*"Cửu Cân Tiểu Mễ": 3 cân gạo.

Nhưng tất cả những điều này chẳng thể khiến Lưu Tiểu Mễ thích Chu Cửu Cân. Từ rất lâu tôi đã hỏi Lưu Tiểu Mễ, vì sao cậu không thích Chu Cửu Cân?

"Chu Cửu Cân cái gì cũng tốt, chỉ là quá phô trương, hận không thể để người trên toàn thế giới biết cậu ta thích tôi."

Tôi nói: "Cậu ấy hy vọng cả thế giới đều biết, cậu là của cậu ấy."

Lưu Tiểu Mễ bĩu môi, không nói thêm nữa.

Lưu Tiểu Mễ học tập vô cùng tốt, EQ cao, cũng rất trưởng thành, lần nào cũng nằm trong top đầu ở lớp.

Nhưng Chu Cửu Cân mãi mãi đứng bét lớp, nhưng cậu ta dường như chẳng hề lo lắng. Đôi khi Chu Cửu Cân cũng sẽ đánh nhau, nhưng đều là đánh những nam sinh thích Lưu Tiểu Mễ. Ngày qua ngày, Chu Cửu Cân vẫn đưa đón Lưu Tiểu Mễ, trên đường đi học, luôn luôn là Chu Cửu Cân đang nói chuyện, nói tất cả những lời có thể chọc cho Lưu Tiểu Mễ cười, sau này mỗi buổi sáng, Chu Cửu Cân gặp Lưu Tiểu Mễ đều nói:

"Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, cậu xem có phải tôi cao hơn chút rồi không? Tôi sắp đuổi kịp cậu rồi đó. Bao giờ cậu chịu làm bạn gái tôi đây?"

Lưu Tiểu Mễ luôn cười híp mắt nói: "Còn thiếu chút nữa, sắp rồi, sắp rồi."

Sở dĩ mỗi ngày Chu Cửu Cân đều bám lấy Lưu Tiểu Mễ nói như vậy, là bởi vì hồi học tiểu học, Lưu Tiểu Mễ nói với cậu ấy: "Nếu như muốn tôi thích cậu thì cậu phải cao hơn tôi."

Từ đó trong cuộc sống của Chu Cửu Cân, ngoại trừ Lưu Tiểu Mễ ra thì chính là ăn trứng gà, chơi bóng rổ. Nhưng cho dù Chu Cửu Cân nỗ lực thế nào, Lưu Tiểu Mễ sau cùng vẫn cao hơn cậu ta 5cm. Chu Cửu Cân không chỉ một lần nói với Lưu Tiểu Mễ: "Cậu đợi tôi với, đừng lớn nhanh vậy chứ, tôi vất vả lắm đó."

Cuối cùng có một ngày, Lưu Tiểu Mễ không cao thêm nữa, nhưng còn chưa kịp vui mừng thì Chu Cửu Cân phát hiện ra, bản thân cũng không lớn thêm nữa, thế là chiều cao của họ mãi mãi cách nhau 5cm.

Cậu ấy chính là hy vọng cả thế giới đều biết, cậu là của cậu ấy.

Rốt cuộc Lưu Tiểu Mễ có thích Chu Cửu Cân không, chẳng ai hay biết, nhưng tôi biết. Có một lần Chu Cửu Cân phát sốt, không đi học được, lần đầu tiên Lưu Tiểu Mễ đi học một mình. Nhiều năm sau Lưu Tiểu Mễ nói với tôi, ngày hôm đó cô ấy khóc mãi trên cả đoạn đường đến trường. Nhưng đây cũng là chuyện mà phải nhiều năm sau tôi mới biết, Chu Cửu Cân của thời niên thiếu đương nhiên không thể biết được, cậu ấy vẫn đơn thương độc mã, ngây ngốc mụ mị yêu Lưu Tiểu Mễ.

Sau khi tốt nghiệp trung học, Lưu Tiểu Mễ vào trường Đại học ở Thượng Hải, Chu Cửu Cân thi trượt, thiếu năm điểm. Giống như chiều cao của cậu ấy và Lưu Tiểu Mễ, mãi mãi hơn kém nhau 5cm. Thực ra lúc đó Chu Cửu Cân không biết, nếu như Lưu Tiểu Mễ cởi giày ra thì họ sẽ cao bằng nhau, nhưng chẳng ai nói với cậu ấy, cậu ấy cũng chẳng dám hỏi.

Lưu Tiểu Mễ học Đại học, Chu Cửu Cân bươn chải kiếm tiền ngoài xã hội, bán quần áo, bày tiệm bán rong, nướng thịt xiên, làm tài xế, việc gì kiếm được tiền cậu ta cũng làm. Mỗi khi đến cuối tuần, cậu ấy đến trường học đợi Lưu Tiểu Mễ ra, cùng nhau chơi, cùng nhau ăn.

Tiền kiếm được đều đưa cho Lưu Tiểu Mễ tiêu, bản thân đến một bộ quần áo cũng không nỡ mua. Chu Cửu Cân nói xứng đáng, Lưu Tiểu Mễ sống một mình ở nơi khác thật không dễ dàng, bản thân nên chăm sóc tốt cô ấy, dù gì cũng là vợ của mình.

Năm thứ ba Đại học, Lưu Tiểu Mễ quen bạn trai, không phải Chu Cửu Cân.

Nghe nói cậu bạn trai đó trông rất to cao, là Chủ tịch Hội học sinh, dùng một bó hoa hồng cướp đi Lưu Tiểu Mễ bên cạnh Chu Cửu Cân.

Sau này Chu Cửu Cân mấy lần nói với tôi, hoa hồng có tác dụng gì chứ? Nếu cô ấy thích, vì sao không sớm nói với tôi?

Tôi muốn nói với cậu ấy, tâm tư của con gái không phải để hỏi mà là phải đoán, nhưng vẫn kiềm chế không lên tiếng. Nghe nói chàng trai đó vừa đúng cao hơn Lưu Tiểu Mễ 5cm, chúng tôi cuối cùng cũng biết vì sao nhiều năm như vậy, Chu Cửu Cân hết hy vọng rồi.

Sau này Chu Cửu Cân nói: "Có những chuyện không thể miễn cưỡng, tôi nhìn cũng cảm thấy họ xứng đôi đấy."

Tôi đau lòng, mắng cậu ta là thằng ngu. Cậu ta cũng chẳng phản bác, cậu ta nói vẫn luôn theo đuổi Lưu Tiểu Mễ từ thời tiểu học cho đến bây giờ, không hối hận, nhưng cũng mệt rồi.

Nửa năm sau Chu Cửu Cân rời khỏi Thượng Hải, đến Ninh Hạ, chạy vận tải, đi băng băng từ Nam ra Bắc, tháng nào cũng vậy.

Sau này tốt nghiệp Đại học, Lưu Tiểu Mễ chia tay Chủ tịch Hội học sinh, tìm việc làm, chuyển nhà, đều là Chu Cửu Cân chạy đến Thượng Hải giúp đỡ. Cũng chẳng nói gì, vùi đầu làm việc.

Lưu Tiểu Mễ nhìn bóng lưng của Chu Cửu Cân không phải hương vị, không thể nói ra được là cảm giác gì, vừa giống cảm động nhưng lại không giống, chính là đau lòng, nhưng chắc chắn không phải tình yêu.

Bởi vì Lưu Tiểu Mễ biết bản thân mình muốn kiểu người như thế nào, là bản thân không nói mà đối phương đã hiểu. Nhưng việc này, Chu Cửu Cân không làm được, bao nhiêu năm nay không làm nổi một lần.

Xem phim chỉ xem những bộ có trên nhóm mua*, ăn cơm chỉ chọn đồ giảm giá, trước giờ chưa từng hỏi Lưu Tiểu Mễ thích ăn gì, muốn xem gì, tự mình bảo thủ quyết định.

* Group buying (group purchase): Mua theo nhóm, còn được gọi là mua tập thể, cung cấp các sản phẩm và dịch vụ với giá giảm đáng kể với điều kiện số lượng người mua tối thiểu sẽ mua hàng. Nguồn gốc của việc mua theo nhóm có thể được truy tìm đến Trung Quốc, nơi được gọi là 团购 (tuan gou) hoặc mua theo nhóm. (wiki)

Bởi vì Lưu Tiểu Mễ, Chu Cửu Cân thay đổi tuyến đường vận tải thành Thượng Hải đến Ninh Hạ, cậu ấy nói xuất phát từ Thượng Hải, lại từ Ninh Hạ quay về là có mục đích, bởi vì Lưu Tiểu Mễ đang đợi cậu ấy. Có một buổi tối, lúc ăn cơm, Lưu Tiểu Mễ hỏi Chu Cửu Cân:

"Cửu Cân, cậu theo đuổi tôi bao nhiêu năm như vậy, không mệt sao?"

"Không mệt, chính vì cậu luôn không thèm để ý đến tôi, tôi cảm thấy có chút hờn dỗi."

"Vậy tháng sau tôi làm bạn gái cậu nhé, cậu đừng hờn giận nữa."

"Vì sao phải là tháng sau chứ?"

"Tháng sau chính là tròn 13 năm cậu theo đuổi tôi rồi đó."

Cuối cùng Chu Cửu Cân đã theo đuổi được Lưu Tiểu Mễ, tốn 13 năm, vượt qua cả đời người của cậu ấy. Tuy rằng phải là tháng sau, nhưng cậu ấy cũng rất vui vẻ, đã đợi chờ được nhiều năm như thế, không thể run rẩy vào giây phút cuối cùng này được.

Sau khi tin tức truyền ra, nhóm chat của các cấp lớp đã từng học đều vỡ òa. Một lớp tiểu học cộng thêm lớp cấp hai và lớp cấp ba, cùng chứng kiến cả quãng đường vất vả của Châu Cửu Cân, chúng tôi đều cảm thấy tình yêu đã không đáng để nhắc đến, nhưng ở chỗ Châu Cửu Cân nó vẫn luôn sạch sẽ tinh khôi như vậy, hơn nữa còn hoàn toàn trọn vẹn.

Chu Cửu Cân vô cùng vui mừng, cậu ấy muốn cho Lưu Tiểu Mễ một cuộc sống tốt, muốn tặng cô ấy những thứ tốt nhất, lúc gọi điện thoại cho tôi, âm giọng đều nâng cao, nói với tôi: "Công sức không phụ người có lòng, cậu xem tôi vẫn là thành công rồi đó, Lưu Tiểu Mễ chính là vợ của tôi."

Tôi nói "Phải đó, nhiều năm như vậy rồi, không phải của cậu thì còn có thể là của ai nữa, lúc nào được uống rượu mừng đây, bạn bè trong lớp đều đang đợi để tặng quà đây, đợi lâu quá rồi."

Chu Cửu Cân cười hơ hơ nói: "Sắp rồi sắp rồi, cuối năm là kết hôn, đến lúc đó các cậu đều đến nhá."

Tôi nói: "Nhất định."

Có đôi khi, bạn quan tâm một người lâu rồi, bạn sẽ cảm thấy, người này là của bạn rồi.

Chu Cửu Cân mất vào mùa đông năm 2009, trên con đường cao tốc từ Ninh Hạ về Thượng Hải, sương mù nhiều, tai nạn giao thông, người lúc đó đã không ổn rồi.

Cách ngày Lưu Tiểu Mễ đồng ý với Chu Cửu Cân, chỉ còn nửa tháng.

Tang lễ của Chu Cửu Cân làm ở quê nhà, phần lớn bạn học đều về, tang lễ hôm đó, tất cả mọi người đều khóc.

Chính vào lúc tang lễ sắp kết thúc, Lưu Tiểu Mễ đến, cô xõa tóc, đi chân trần, tay cầm giày cao gót.

Cô chầm chậm đi đến bên cạnh Chu Cửu Cân, nằm sấp lên người Chu Cửu Cân, giống như dỗ Chu Cửu Cân ngủ vậy, nhẹ nhàng nói:

"Chu Cửu Cân, anh xem, em cao bằng anh rồi."

"Em có thể làm bạn gái anh rồi, anh mau gọi tên em đi!"

"Chu Cửu Cân, em là Lưu Tiểu Mễ, anh mau dậy đưa em đến trường đi, em sắp trễ học rồi."

"Khu bên cạnh lầu dưới lại mới mở một tiệm ăn mới, anh mau đưa em đi đi, cầu xin anh đấy..."

Chúng tôi thực sự không thể nhìn tiếp được nữa, ép kéo Lưu Tiểu Mễ rời đi. Lúc giằng co, nước mắt của Lưu Tiểu Mễ đã rơi lên trên mặt của Chu Cửu Cân.

Mẹ Chu khóc nói: "Cửu Cân nhà chúng tôi đi sao được đây, nó không đi được nữa, không đi nổi nữa rồi."

Sau này tôi mới biết, người già đều nói người chết rồi, là không thể để nước mắt của người sống chạm vào cơ thể, nếu không cho dù luân hồi đầu thai, đều sẽ mãi ở bên cạnh người đã rơi nước mắt đó.

Việc này tuy không rõ thật giả, tôi không hề nói với Lưu Tiểu Mễ, nhưng tôi tin rằng, Chu Cửu Cân chắc chắn không muốn đi, cậu ấy muốn mãi mãi ở bên cạnh Lưu Tiểu Mễ biết bao.

Ngày thứ hai khi Chu Cửu Cân hỏa tang, chúng tôi định đốt hết toàn bộ đồ đạc của cậu ấy.

Nhưng đến cuối cùng phát hiện ra, đâu có đồ đạc gì, toàn là ảnh của Lưu Tiểu Mễ, có ảnh sau khi thi Đại học, có ảnh lúc tốt nghiệp, rất nhiều giai đoạn, chỉ thiếu một tấm ảnh chụp chung của hai người.

Lưu Tiểu Mễ cầu xin chúng tôi đưa những thứ đó cho cô ấy, đừng đốt đi. Có mấy người bạn tức giận mắng Lưu Tiểu Mễ: "Tuy rằng cậu ấy yêu cậu nhiều năm như vậy, nhưng cậu không có tư cách muốn đồ của cậu ấy!"

Tôi kéo họ ra, đưa đồ cho Lưu Tiểu Mễ. Cô ấy ôm lấy những thứ đó, quỳ trên đất, khóc đến xé lòng. Tôi biết vì sao cô ấy đau lòng như vậy, Chu Cửu Cân yêu cô nửa cuộc đời đó đã mất rồi, sẽ chẳng thể có lại được nữa.

Từ đó về sau, tôi cũng không còn gặp lại Lưu Tiểu Mễ, có người nói cô ấy về Thượng Hải rồi, cũng có người nói đi Ninh Hạ, tóm lại là chưa từng an ổn. Tôi không biết thiếu đi Chu Cửu Cân, Lưu Tiểu Mễ có quen hay không, nhưng cũng tin rằng, qua lâu như vậy, chắc cô ấy cũng biết, Cửu Cân thực sự dùng một đời để yêu cô.

Cuối năm, các bạn trung học tổ chức một buổi họp lớp, tôi vốn không định đi, sau này trong nhóm có vài người bạn nhắn tin riêng cho tôi nói, nghe nói Lưu Tiểu Mễ sẽ đến, nhiều năm như vậy, hiếm có lần tụ tập đông đủ như này, có thể quay về thì về đi.

Ba năm không gặp, Lưu Tiểu Mễ vẫn độc thân, tay đeo tràng hạt, thần thái thanh đạm. Tôi hỏi: "Cậu thế này là tin Phật rồi?"

Lưu Tiểu Mễ gật đầu, nói: "Cũng không phải tin Phật, chỉ là luyến tiếc cậu ấy, muốn để bản thân tĩnh tâm một chút, cũng muốn biết nhân sinh trên cõi đời này, rốt cuộc là vì điều gì."

Tôi nói: "Cậu định độc thân mãi như thế này sao?"

Lưu Tiểu Mễ cười nói: "Tôi không có cách nào để yêu người khác được nữa, tôi nợ Chu Cửu Cân, cả đời này cũng không trả đủ."

"Cậu nợ cậu ấy cái gì?"

"Nợ cậu ấy một đáp án."

"Đáp án gì?"

"......"

Chu Cửu Cân cười hi hi hỏi Lưu Tiểu Mễ:

"Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, cậu xem có phải tôi cao hơn chút rồi không? Tôi sắp đuổi kịp cậu rồi đó. Bao giờ cậu chịu làm bạn gái tôi đây?"

Bởi vì cậu biết tình yêu đẹp là dáng vẻ như thế nào, cho nên không đúng người vốn dĩ rất khó ứng phó. Tình yêu đẹp, chung quy là phải đợi chờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#tan#van