Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 25:

Edit : junfi

Từng luồng mùi đàn hương bay tới, Hoàng Đan nằm bất động giữa mạn giường phiêu đãng.

Cậu thanh tỉnh, cảm giác đau đớn từ bả vai bên trái truyền thẳng lên sọ não.

Tối ngày hôm qua, nguyên chủ Tống Vọng hẹn bạn học Diệp Lam gặp mặt ở trà lâu phố Tây. Ngay vào lúc cậu đang đi trong ngõ hẻm cách trà lâu một đoạn không xa, đột nhiên nổi lên một ngọn gió tà.

Nguyên chủ gục xuống, chìm vào hôn mê.

Không chỉ có như vậy, mà đồ đạc có giá trị trên người hắn đều bị tên trộm lột hết, ngay đến cái áo khoác cũng không để lại cho hắn.

Cũng may là gần đến tiết đoan ngọ, ở mùa này không tới cảnh bị chết rét.

Hoàng Đan cau mày, vai trái cổ thân thể này bị thứ gì va vào, không chỉ ngoài da thịt, mà cả xương cũng bị tổn thương.

Cậu suy nhĩ, nguyên chủ tám phần mười là gặp phải con yêu kia rồi.

Bất quá, nguyên chủ không bị ăn thịt, nói rõ mục tiêu của đối phương không phải là hắn, quá lắm chỉ là đi ngang qua, còn rất bỉ ổi mà để lại một trận gió.

Hoàng Đan đang suy nghĩ về vụ việc, thì nghe được thanh âm già nua kinh ngạc xen lẫn vui mừng, "A Vọng, con tỉnh rồi, về sau đừng lại hù dọa bà nội như vậy nữa!"

Cậu lia mắt nhìn lão thái thái vận cổ phục, Tống Doãn(1) thị, là bà nội của nguyên chủ, mái đầu gần như trắng phao, nếp nhăn hằn sâu nơi khóe mắt mở ra, diện mạo cũng rất đoan trang.

(1 邧: Tên của thị trấn cổ, thuộc thời nhà Tần vào thời Xuân Thu của Trung Quốc, nằm ở huyện Thành Thành, tỉnh Thiểm Tây.)

Đó là mẫu người trong xương đã có tư chất tiểu thư khuê các, từ lúc sinh ra đã có, và cứ mãi cho đến khi chết đi.

Tống Doãn thị là thiên kim đại tiểu thư Doãn gia. Bà xuất thân giàu có, thông minh cơ trí, gia đình bà buôn bán nguyên liệu vải. Bà so với anh trai thì tài giỏi hơn nhiều, từ sớm bà đã giả nam xuất thế đi theo Doãn phụ chạy khắp nơi xử lý chuyện làm ăn.

Mà khi đó, Tống lão gia trẻ tuổi ngọc thụ lâm phong, giữa một đống con cháu trong dòng chính Tống gia, ông là người được coi trọng nhất, Tống phụ trực tiếp giao một vùng vườn chè lại cho ông quản lý.

Ngay lần đầu nhìn thấy Doãn thị Tống lão gia đã nhìn trúng bà, ông phí một phen tâm tư mới theo đuổi được người tới tay, hai người môn đăng hộ đối, thuận lơi quyết định hôn sự.

Tống lão gia dùng tám kiệu lớn, dọc theo con phố đông một đường khua chiêng gõ trống, hoanh hoành tráng tráng rước Tống Doãn thị vào cửa lớn.

Chỉ là gã đàn ông này lòng tham không đáy, ở nhà đã có đóa kiều hoa nở rực lại hết lần này tới lần khác phải đi chạm vào hoa dại ven đường.

Nhà họ Tống không xem là gì, Doãn gia cũng vì giao tình hai bên gia đình, cũng cân nhắc tới lợi ích mà đi an ủi con gái, tận tình khuyên bảo nói đàn ông tam thê tứ thiếp là lẽ thường tình, không cần biết hắn cưới bao nhiêu vợ nhỏ, vị trí phòng lớn vẫn là của con, con sinh thêm cho Tống gia hai đứa con trai thì liền không còn ai có thể cướp đi đồ vật thuộc về con.

Tống Doãn thị nhận rõ thực tế, tự tay moi ra tình cảm trong lòng mình, từ nay về sau, bà cũng chỉ là vợ con trai trưởng Tống gia, trong miệng bọn hạ nhân là Đại thiếu nãi nãi, là mẹ của đứa con trong bụng, duy chỉ không phải là người Tống lão gia yêu thương nữa.

Hoa dại mọc bên ngoài nhiều đến hoa cả mắt, Tống lão gia tử đụng phải đóa thứ nhất, thì sẽ có đóa thứ hai thứ ba thứ bốn...

Chỉ mấy năm, Tống lão gia đã cho Tống Doãn thị thêm mấy người em gái.

Dân trong trấn đều chờ xem náo nhiệt.

Nhưng bọn họ vạn vạn không nghĩ tới, Tống Doãn thị không có giở thủ đoạn sau lưng, nghĩ mọi kế hại chết phòng hai phòng ba phòng bốn, mà là cùng các cô xướng hợp xưng em gọi chị, sống cùng nhau rất hòa thuận.

Bản lãnh lớn thật.

Trong lòng Tống Doãn thị nghĩ thông suốt, cho dù không có những người này, cũng sẽ còn những người khác, thay vì lãng phí thời gian sức lực vô ích, còn không bằng bản thân chuyên tâm dưỡng dục con cái.

Bất quá, Tống Doãn thị không cho phép mấy loại vợ lẽ đó sinh con cho Tống gia, bà không hy vọng tương lai con mình chen chân vào nội đấu trong gia tộc, bất luận là thanh công, hay là thất bại, cũng đều không phải là trải nghiệm tốt đẹp.

Cho nên Tống Doãn thị vì muốn trải một con đường phẳng cho con mình, bà cũng trở nên cô độc một đời.

Đàn ông phong lưu thành tánh, không quản được nửa người dưới, tự trói sinh mệnh mình lên trên cái thứ kia.

Tống lão gia chưa qua bốn mươi tuổi đã chết trên giường trong lúc tầm hoa vấn liễu, Tống Doãn thị bình tĩnh dẫn người đến nhặt xác cho hắn.

Chuyện này truyền sôi sục ở trên trấn, phải qua một đoạn thời gian mới ngừng hẳn.

Tống lão gia vừa chết, thê thiếp bộ dạng vẫn còn tươi trẻ trong cửa đều trở thành quả phụ. Một năm rồi hai năm trôi qua, mấy phòng đó bởi vì dưới gối không có con, cả ngày không có việc gì làm, cũng không chịu được tịch mịch, liên tiếp nói ra ý muốn rời khỏi, Tống Doãn thị đáp ứng từng người một.

Bà lấy năng lực mà dù đàn ông cũng không làm được đàm phán với tộc trưởng, vừa phải ứng phó với đám anh em của Tống lão gia, vừa phải giáo dục con trẻ, cuối cùng trở thành đương gia của Tống gia, đồng thời còn lấy được một tấm bài vị đền thờ trinh tiết.

Sau đó xảy ra một chuyện, là điều hối tiếc sau cùng của Tống Doãn thị, là đoạn ký ức khó có thể vượt qua của bà.

Tống gia nhà lớn nghiệp đại, sau này những người bên dòng thứ chèn ép, bắt tay hợp lực muốn quật ngã Tống Doãn thị.

Cha của nguyên chủ, cũng chính là đứa con trai duy nhất của Tống Doãn thị bởi vì tâm tính đơn thuần mà tin lầm người, cuối cùng cùng với vợ mình trong cuộc chiến gia tộc phân tranh mà hy sinh, lúc qua đời cả hai đều chỉ vừa mới tròn hai mươi tuổi.

Cũng may trước khi chết hắn đã để lại hương khói cho Tống gia.

Tống Doãn thị từ trong nỗi đau mất con bước ra ngoài, vì con trai báo thù, chăm chỉ nuôi dạy cháu trai, đem tất cả hy vọng cùng ký thác vào trên người hắn, chờ hắn lớn lên thành ngừi, tiếp quản sản nghiệp mà mình dùng cả đời để bảo vệ.

Giờ đây, mấy người vợ lẽ sớm đã bệnh chết, già chét, chỉ còn mỗi Tống Doãn thị là còn sống, tinh thần khỏe mạnh, bà ở trong trấn uy vọng rất cao, bất luận là ai cũng sẽ kính bà ba phần.

Hoàng Đan thu hôi suy nghĩ lung tung, dư quang quét qua đôi chân bà cụ, rất nhỏ, cậu thầm lấy làm giật mình, có thể đi đường được sao?

Tống Doãn thị thấy cháu trai không nói tiếng nào, ánh mắt còn có chút trống rỗng, bà gọi, "A Vọng?"

Hoàng Đan mở miệng, thanh âm vẩn đục không rõ, "Bà nội, cháu khát nước."

Tống Doãn thị nghiêng đầu, "Quyên Nhi."

Cửa bị đẩy ra, một cô bé thùy rủ mắt đi tới, cô một chiếc váy liền màu xanh than, sau lưng thả một bím tóc thẳng dài, tráng thả mái ngang, khiến dung mạo càng thêm ôn nhuận.

Quyên Nhi là người câm, cô không thể nói chuyện được nên đứng đó khom lưng hành lễ.

Tống Doãn thị chỉ đạo, "Đi rót ly nước."

Quyên Nhi lập tức làm theo.

Hoàng Đan nhìn cô bé gọi là Quyên nhi này, đây là a hoàn thiếp thân của nguyên chủ, Tống Doãn thị an bài cô đến cho cậu làm thông phòng, để trước khi thành hôn thì hiểu trước chút truyện trên giường, không đến mức trong đêm tân hôn làm ra chuyện gì đáng cười, lỡ mà truyền ra ngoài sẽ ảnh hưởng tới thể diện của Tống gia.

Nguyên chủ du học về nước, uống một bụng mực biển, tư tưởng cởi mở, cũng hiểu biết rộng, nên có phần bài xích với một số quan niệm truyền thống bảo thủ này, hắn rõ ràng đã nói với bà nội là mình sẽ tuyệt đối trung thành với nửa kia của mình, trước khi cưới sẽ không phát sinh quan hệ với những người khác.

Tống Doãn thị nghĩ ra cách khác, bà không thuyết phục được cháu trai thì cháu trai cũng đừng mong mà thuyết phục được bà, vì vậy bà nói, thế trước cứ giữ nó bên trước để hầu hạ đi.

Nguyên chủ không đồng ý.

Ngày hôm sau tiểu Quyên liền bị đuổi ra khỏi phủ.

Nguyên chủ trên đường gặp tiểu Quyên bị mấy tên lưu manh khi dễ, áo quần cũng bị xé rách, trên mặt còn có vết thương, hắn gọi người làm tới can ngăn, về tới liền hỏi Tống Doãn thị.

Tống Doãn thị nhấp một hớp trà, bảo rằng trong phủ không nuôi người rãnh rỗi, nếu cháu không muốn tiểu Quyên hầu hạ vậy thì giữ nó lại cũng có ích gì.

Bà còn nói Quyên Nhi không cha không mẹ, vẻ ngoài xinh đẹp, tay trói gà không chặc, cứ coi như không bán được nó vào lầu xanh, thì cũng bị bọn lưu manh quanh vùng chà đạp, cuộc sống cũng không thể nào tốt hơn được.

Nguyên chủ không đành lòng, nên cho Quyên Nhi lưu lại.

Đó là một khảo nghiệm, kết quả lại làm cho Tống Doãn thị thất vọng và cũng thật lo âu, cháu trai giống với cha nó, mềm lòng nương tay, bà làm sao có thể yên tâm giao sản nghiệp to lớn này cho cháu trai đây?

Nguyên chủ không biết thâm ý trong đó, người anh ta thưởng thức là Diệp Lam, có trình độ văn hóa tương đương mình, hoạt bát sáng sủa, có đề tài có thể trò chuyện, chứ không phải chỉ là một tiểu nha hoàn bưng trà rót nước, quanh quẩn mãi trong tòa viện lớn, cả bầu trời chỉ bằng một khoảng sân, chưa từng thấy mất ngủ bao giờ.

Quyên Nhi tiến lên dâng trà.

Hoàng Đan nói, "Để tự tôi."

Tống Doãn thị cũng không nói gì.

Nhưng mặt Quyên Nhi lại tái nhợt, cô cắn môi, bưng ly trà đứng đó run sợ.

Hoàng Đan chống tay phải ngồi dậy, động đậy cánh tay kia, "Bà nội, bà xem này, cháu thật sự không có chuyện gì."

Tống Doãn thị nói, "Con cũng động mấy cái bên trái cho bà xem đi."

Hoàng Đan nói, "..."

"Chớ cậy mạnh, đại phu tới khám nói vai trái của con bị thương vào xương, phải chú ý nhiều hơn."

Tống Doãn thị thở dài, "A Vọng, con không biết đâu, lúc con được người đưa về thiếu chút nữa dọa sợ bà rồi."

Hoàng Đan có thể hiểu được, bà cụ không còn con trai, chỉ còn lại một đứa cháu trai này coi nó như bảo bối.

Tống Doãn thị nói, "Con gái nhỏ của Diệp gia Diệp Lam dáng dấp không tệ, chỉ là có nhiều ý đồ xấu, làm người làm việc đều không có quy củ gì. Cô ta với con là bạn học, hai người cùng nhau trở về chắc hẳn đã từng có qua lại, nếu con thật sự có tâm tư kia, bà nội liền tự mình đi một chuyến tới Diệp gia."

Giọng bà biến dổi có thêm mấy phần nghiêm nghị, "Thế đạo này rất loạn, đêm tối trời con cũng đừng chạy ra ngoài, bà nội không yên tâm, đối với danh tiếng của Diệp Lam cũng không hay."

Hoàng Đan nói, "Con với cô ấy không phải là..."

"Được rồi, những chuyện này hồi sau hãy nói." Cắt đứt lời cháu trai, Tống Doãn thị vén góc chăn lại cho cậu, "Con nghỉ ngơi cho khỏe."

"Quyên Nhi, đỡ ta về phòng."

Quyên Nhi đỡ Tống Doãn thị đi ra ngoài, lúc bước qua ngưỡng cửa đặc biệt cẩn thận, rất sợ người té sẽ nguy đến mạng mình.

Hoàng Đan đã nằm trên giường mấy ngày, nằm đến đau cả mông, cậu chẳng qua chỉ bị thương ở vai chứ chân thì không hề gì, nhưng thân thể này quá hư nhược, không có sức, đi hai bước thì trước mắt liền biến thành màu đen, người không khỏe chỉ có thể nằm trở lại.

Nằm liên tục hơn nửa tháng, Hoàng Đan mới khá lên, cảm giác tinh khí trong thân thể cũng tràn đầy. Cậu bước ra khỏi phòng, đập vào mắt là một hành lang dài quanh co khúc khuỷu, nhìn sang bên trái là một vườn hoa rất lớn.

Có cơn gió phất qua, cuốn theo tiếng nước chảy rào rào.

Hoàng Đan duỗi người, âu phục màu trắng tôn thêm nét anh tuấn của cậu, "Tiểu Quyên, khoảng thời gian này trấn trên có phát sinh chuyện gì không?"

Quyên Nhi lắc đầu.

Hoàng Đan lại hỏi, "Vậy trong nhà thì sao?"

Quyên Nhi vẫn lắc đầu.

Hoàng Đan nói, "Ta quên mất, cô không thể nói chuyện."

Quyên Nhi không có vẻ bi thương, chắc là đã sớm chết lặng, tập thành quen, chấp nhận số mệnh.

Hoàng Đan nói, "Được rồi, ta cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi."

Quyên Nhi rủ mắt bộ dạng phục tùng, ngón tay gầy nhỏ giúp cậu chỉnh sửa lại âu phục, vuốt phẳng nếp gấp.

Hoàng Đan tay bỏ túi quần, đi trên hành lang dài: "Đừng theo ta, ta muốn ra phố tản bộ một chút, tối sẽ về."

Quyên Nhi chạy đến ngăn trước mặt cậu, há miệng kêu a a mấy tiếng, nắm tay chỉ tới một hướng.

Hoàng Đan liếc về, hướng đó là nơi ở của bà cụ, cậu nhếch lông mày: "Ý cô là, bà nội không cho ta ra ngoài?"

Quyên Nhi gật đầu một cái, đôi mắt vừa tròn vừa lớn, vừa có sự hồn nhiên độc hữu ở độ tuổi này, vừa có sự khiếp đảm, sợ hãi mà ở độ tuổi này không có.

Hoàng Đan bắt lấy cánh tay cô kéo sang một bên, lực đạo không lớn : "Để tôi đi nói với bà nội."

Quyên Nhi sững sờ, cánh tay cô bị chạm vào trên mặt dâng lên một tia đỏ ửng, lại lắc đầu thật mạnh, vỗ vỗ mặt khiến cho mình tỉnh táo, lật đật chạy đuổi theo.

Hoàng Đan tìm thấy bà cụ ở trước sảnh, còn có một người trung niên vấp dáng hơi mập mạp, ông ta là một trong những thân hào nông thôn, mở tiệm bán dược liệu – Trương lão bản.

Thời gian nguyên chủ sống tại đây không dài, đối với mấy vị thân hào này đều không quen biết, vậy nên cũng không thể tham khảo được gì từ trong trí nhớ.

Ông chủ Trương vừa nhìn thấy Hoàng Đan liền gác lại chum trà từ trên ghế đứng lên, vẻ hung dữ chồng chất, "Hiền chất, hai ngày trước ta mới vừa từ vùng khác về, trong tay có thu được một nhóm dược liệu, có mấy thứ thuốc đều là hàng thượng phẩm bổ khí huyết, nên muốn mang tới cho cháu để điều dưỡng bồi bổ cho cơ thể."

Hoàng Đan nói, "Khách sáo rồi."

Ông chủ Trương lập tức bày ra vẻ được sủng mà sợ, "Lời hiền chất là thế nào vậy, nếu không phải đuọc lão phu nhân đưa một tay ra giúp, cửa hàng dược liệu của ta sớm đã đi tong rồi."

Hoàng Đan, "À."

Ông chủ Trương bị một chữ "À" này chận lại một bụng nịnh nọt, hắn không tiếp nổi nữa, trong lòng không khỏi có chút khiếp sợ. Không nghĩ tới cháu trai của lão thái bà này cũng thật có tâm kế, dùng biện pháp này để khiến cho hắn khó chịu.

Thiên địa minh chứng, Hoàng Đan thật sự không có nghĩ nhiều tới vậy đâu.

Ông chủ Trương mở đề tài sang chuyện khác, "Gần đây không an ổn, ta vừa trở lại liền nghe nói có người vô cớ mất tích, sống không gặp chết cũng chẳng thấy, còn không chỉ có một đâu, hai người nói xem có kỳ quái hay không đây?"

Ánh mắt Hoàng Đan lóe lên, "Thật à?"

ông chủ Trương nói, "Đúng vậy đấy, cũng không thấy Huyện lão gia có động tĩnh, chẳng biết là có ý gì."

Hắn chặc chặc, "Còn một chuyện này nữa hai người đã nghe tin chưa, ổ tổ phỉ của dãy Con Nhện không biết bị ai san bằng, máu chảy khắp núi."

Hoàng Đan não bổ máu chảy khắp núi là thế nào, "Ông chủ Trương vào nam ra bắc, hiểu biết thật rộng."

Ông chủ Trương đắc ý, vừa hí hửng một cái là càng nói càng nhiều, cũng càng nói càng đủ thứ chuyện khác thường, đa số đều là những chuyện hoang đường chỉ có con nít mới tin, thí dụ như là yêu ma quỷ quái.

Hắn kể năm xưa đi thu tiền mướn ở nông thôn, gặp phải một chuyện lạ.

Hoàng Đan đang nghe hăng say, bất thình linh nghe thấy một tiếng 'ầm' xen vào, mạch suy nghĩ bị đánh loạn, cả Trương lão bản cũng vậy.

Tống Doãn thị đặt tách trà xuống bàn, sắc mặt rõ ràng không được tốt.

"Hiền chât có lẽ còn có chuyện khác quan trọng nhỉ thôi vậy ta không quấy rầy nữa."

Đột ngột chuyển chủ đề, ông chủ Trương cầm mũ phớt màu đen lên, phong nhã ụp lên đầu, phủi phủi trường sam không dính chút bụi, "Lão phu nhân, chuyện của thương hội, xin nhờ ngài."

Hoàng Đan sáng tỏ, nguyên lai là có việc muốn nhờ.

Cậu thấy có hơi tiếc, câu chuyện chỉ mới nghe được đoạn mở đầu.

Tống Doãn thị hỏi : "A Vọng, cháu không ở trong phòng năm nghỉ mà chạy ra đây làm cái gì?"

Hoàng Đan đem việc mình muốn nói ra.

Tống Doãn thị cầm quải trượng bên cạnh đứng lên, không cho thương lượng con đường sống, "Không được."

Hoàng Đan học theo y nguyên chủ, dùng giọng nũng nịu gọi: "Bà nội."

Thái độ của Tống Doãn thị vẫn cương quyết: "Quay về đợi đi, qua đoạn thời gian này rồi nói sau."

Hoàng Đan ngồi xuống ghế, trắng trợn uy hiếp: "Bà nội, người không cho cháu ra ngoài, cháu sẽ không ăn cơm."

Tống Doãn thị nặng nề gõ quải trượng, "Càn quấy!"

Hoàng Đan hếch cầm, ngón tay chậm rãi gõ mặt bàn.

Bị cháu trai chọc giận, Tống Doãn thị chống gậy bỏ đi, sau khi nằm lên giường nghỉ ngơi một hồi, thì gọi quản gia tới : "A Vọng muốn ra ngoài phố, ngươi chọn mấy đứa hầu đi theo nó."

Quản gia là người có tư lịch lâu nhất trong phủ, mặt ông phủ đầy nếp nhăn: "Dạ, lão phu nhân."

Tống Doãn thị nói,: "Cảnh cáo bọn họ một tiếng, chỉ cần Đại thiếu gia thiếu đi một sợi tóc, Tống gia sẽ không lưu bọn họ lại."

Quản gia lên tiếng đáp lại, khép cửa rời đi.

Tống Doãn thị tựa vào đầu giường, ánh mắt sắt bén từ từ đục ngầu, bao trùm lên trên một tầng mơ hồ.

Suy nghĩ của bà bay xa, không biết đã trôi dạt tới năm nào, ngày nào, chỗ nào và người nào, đang làm gì, nói gì.

Tống Doãn thị chợt hồi thần, trong mắt có chứa kinh hoàng chưa kịp rút đi, phải qua một lúc lâu bà mới hồi phục lại, cất tiếng thở dài: "Hy vọng không phải là..."

Đoan ngọ, trên đầu cửa mỗi nhà trong trấn đều treo một nhánh ngải và xương bồ, hoặc là treo ở trong sảnh, ở đầu giường, mùi rượu hùng hoàng ngập khắp phố lớn hẻm nhỏ, nói rằng có thể trừ tà cầu yên.

Mọi người đều tin tưởng như thế.

Đi theo Hoàng Đan là mấy người làm, đều có thân thủ bấtphàm, ai cũng vẻ mặt phòng bị, từ trên người họ tản ra một loại khí tức giết nhanh vô hình, khiến người đi trên đường nhìn thấy đều vội vàng tránh sang một bên, e sợ sẽ rước họa vào thân.

Tiếng huyên náo liên tục không ngừng, Hoàng Đan đặc biệt bước chậm, cò đặc biẹt chọn nơi đặc biệt náo nhiệt tâp trung đông người mà tới. Cậu là nghĩ thế này, mình nghên ngang như vậy nói không chừng có thể hấp dẫn được sự chú ý của con yêu kia.

Dù sao thì từ trong nội dung nhiệm vụ của con yêu này cũng nhìn ra được, nó là một con yêu tịch mịch, trống rỗng, nhàm chán muốn có người đến bồi mình chơi.

Nhưng mà, dù có nói thế nào đi chăng nữa thì ăn thịt người là việc không đúng.

Hoàng Đan vừa đi vừa quan sát, trấn này rất lớn, phía phố đông là đường chính, rộng lại dài, dọc hai bên đều là cửa hàng, ăn mặc tiêu dùng cần gì đều có, tình cảnh rất náo nhiệt, xe ngựa từng chiệc từng chiếc chạy qua, tiếng vó ngực cộp cộp cộp vừa biến mất tức thì lại xuất hiện.

Hoàng Đan lưu ý bốn phía, người qua lại trên đường ăn vận đủ kiểu khác nhau, có người nam vận mã quái, có người thì vận trường sam, cực ít có ai bận âu phục giống cậu. Nổi bật nhất trên người phụ nữ là kiểu tóc, cậu chỉ cần nhìn mỗi cái đó là đủ, thẳng, uốn, dài, ngắn, tóc búi cài trâm, tóc búi không cài trâm, mỗi kiểu đều đặc sắc.

Cậu đã nhìn ra, đây là một thời đại đổi mới, đằng đuôi còn vươn lại hơi thở cổ đại, điều này dẫn đến việc nếu muốn quan sát một người, chỉ cần nhìn vào kiểu tóc và cách ăn mặc là có thể biết được bối cảnh và gia thế của đối phương.

"Hệ thống tiên sinh, con yêu này có điểm đặc thù nào không? Có phải trên mấy phương diện vẻ ngoài, cách ăn uống, tập quán sống có điểm khác với người thường?"

Hệ thống, "Tại hạ cho là, con yêu đã hóa thành một người trà trộn vào trấn trên, vậy thì chứng tỏ nó cũng giống như người bình thường."

Hoàng Đan hỏi, "Vậy tôi phải làm sao mới tìm được nó?"

Cậu bóp mi tâm, "Hệ thống tiên sinh, không cần nói lại câu lập trình sẵn đó nữa, tôi biết anh cũng không thể giúp được."

Hệ thống, "Xin lỗi."

Hoàng Đan, "Không sao, để tôi suy nghĩ thêm."

Cậu rầu rĩ, trước mắt toàn là mấy đôi chân người đi tới đi lui. Con yêu kia hóa thành một người trong số đó, nếu không có công năng đặc biệt gì thì căn bản không thể tìm ra được.

Ở thế giới trước đó, Hoàng Đan nhìn ai cũng đều thấy là hung thủ, mà đến cái thế giới này thì cậu thấy ai cũng đều là yêu.

Bước tới phía trước, suy cho cùng cũng tốt hơn là đứng đợi tại chỗ.

"Tống Vọng!"

Sau lưng truyền tới tiếng gọi, Hoàng Đan dừng bước xoay người lại nhìn, bước tới là một cô gái trẻ tóc uốn quăn, xinh đẹp động lòng người.

Cô là Diệp Lam, con gái nhỏ của Diệp gia, cũng là hòn ngọc quý trên tay nhà họ.

Một người làm ngăn Diệp Lam lại.

Hoàng Đan nói, "Đó là bạn học của tôi."

Người làm chiếu theo lời dặn nói, "Thiếu gia, lão phu nhân đã giao phó, mấy người bọn tôi nhất định phải bảo vệ ngài chu toàn, chỉ cần ngài rơi một cọng tóc thì bọn tôi cũng sẽ bị đuổi khỏi Tống gia."

Hoàng Đan cúi đầu, tìm được hai cọng tóc rơi bám vào phía trước âu phục, "Có thấy không? Tóc tôi rơi rồi này."

Người làm, "..."

Hoàng Đan thổi bay cọng tóc, "Yên tâm đi, bà nội tôi không phải là người không nói lý."

Mấy người làm nói thầm trong lòng, lão phu nhân chính là người như vậy đó.

Hoàng Đan liếc nhìn Diệp Lam người đang không ngừng vẫy tay với mình, "Bây giờ tôi muốn nói mấy câu với bạn học, các người có thể đi theo."

Cả đám trao đổi ánh mắt với nhau, rồi cùng lui qua một bên.

Trấn trên có một nhánh sông hẹp và dài, nghe nói có một gã ăn mày cảm thấy nhìn giống một con giun, liền kêu nó là sông Khâu (giun), cái tên này được loan truyền đi, khiến giờ đây tất cả mọi người đều gọi nó như vậy.

Bây giờ, con sông này đã trở thành đạo phong cảnh của trấn Việt Sơn, nổi tiếng xa gần.

Người bên ngoài tới, cũng sẽ tới bên ven sông đi dạo.

Hoàng Đan và Diệp Lam đứng sóng vai nhau bên ven sông, từng luồng gió nóng thổi thới quét qua mặt, đầu cũng hơi choáng váng.

Nhắc mới nhớ, Hoàng Đan cũng hơi bị xui xẻo, cậu sợ nóng không thích mùa hè, lúc xuyên qua thế giới thứ nhất là vào mùa hè, rồi đến cái thế giới thứ hai này cũng vẫn là vậy.

Đáng sợ hơn là, ở thế giới thứ nhất mặc dù không có máy điều hòa không khí, quạt điện, nhưng được cái bận ít quần áo, còn có thể để tay trần, chân không đi bộ, mà ở thế giới thứ hai này thì...

Hoàng Đan nhìn cả người mình, Aiizz.

Bọn người làm cũng khống bám sát theo sau, lời của cậu chủ, bọn họ không thể không nghe, lỡ như nghe thấy điều không nên nghe, vậy thì khổ rồi, bởi vì cõi đời này chuyện khó khăn nhất chính là ngậm chặt miệng mình.

Diệp Lam mặc trên người chiếc váy sườn xám thêu hoa tím, đường xẻ tà không cao không thấp, ẩn dưới váy là hai đôi chân trắng nõn thon dài, cô mới từ trong một bữa tiệc hội chạy đến, cảm thấy nhàm chán, "Tống Vọng, anh có hướng về ái tình không?"

Hoàng Đan nói, "Hướng về."

Diệp Lam khẽ run, cô bật cười ra tiếng, "Trước tới giờ em chưa từng thấy anh thẳng thắng như vậy, trước kia em hỏi anh, anh sẽ kéo em giản đạo lý lớn gì đó, vẫn là như lúc này thì tốt hơn."

Hoàng Đan lật lại mẩu ký ức nằm trong trí nhớ của nguyên chủ về Diệp Lam.

Nguyên chủ yêu đơn phương, trong lòng Diệp Lam đã có người cô thích, xác thực mà nói chính cô cũng không biết đó là ai, chỉ là một bóng lưng. Cô kể năm đó mình đang đứng ngắm cảnh ở ban công trong một kỵ lầu*, thì đột nhiên lầu sập, may mắn có một người cứu cô, cô chỉ nhìn thấy được bóng lưng của người đó, chấp niệm được gieo mầm vào chính lúc ấy.

* 骑楼. Mn tra gg nhé, là một tòa nhà kiểu mái hiên điển hình, thường là cao 5m, bắt nguồn từ Hy Lạp sau đó du nhập vào Nam TQ

Diệp Lam vẫn luôn hỏi thăm, khi du học trở về, cô vẫn còn tìm kiếm.

"Tống Vọng, thời đại đã thay đổi, hơn nữa sẽ vẫn tiếp tục đổi thay, nhưng trấn Việt Sơn lại y như cũ, bảo thủ, dốt nát, ngu muội, phong kiến, ngoan cố."

Trong mắt Diệp Lam tràn ra mấy phần ưu buồn, "Không khí nơi này ngột ngạt quá, thật sự tôi không muốn trở lại."

Hoàng Đan yên lặng không nói gì.

Diệp Lam mở ra cái túi nhỏ, cầm ra một hộp thuốc lá đen sẫm, ngậm lấy một điếu, "Đêm đó anh làm sao vậy?"

Hoàng Đan nói, "Tôi cũng không biết."

Diệp Lam tìm bật lửa, sau ba tiếng rẹt rẹt, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, phun ra một vòng khói, động tác thành thạo, "Tôi đợi anh ở trà lâu một lúc, nghe người tới báo, mưới biết anh xảy ra chuyện."

Hoàng Đan ngửi mùi thuốc lá, nhớ tới một nhãn hiệu khác tên là 7-up.

"Ngày hôm sau tôi có tới nhà anh, anh hôn mê không tỉnh, lão phu nhân cũng chẳng có lòng dạ muốn gặp tôi." Diệp Lam mỉm cười, "May mà anh không sao rồi, nếu không trong lòng tôi cũng thấy áy náy lắm, nếu không phải tôi hẹn anh tới đó gặp mặt, anh cũng sẽ không xảy ra chuyện."

Hoàng Đan nói, "Nghe bảo dạo gần đây hơi loạn."

Diệp Lam hút thuốc, "Ừ, cha tôi đã đặc biệt dặn dò, không được phép ra ngoài một mình. Tống Vọng, có phải anh đã nghe được tin đồn gì rồi?"

Hoàng Đan như thể tùy ý nhắc tới, "Hình như là có người mất tích."

Diệp Lam nghe vậy, nghiêng đầu kinh ngạc hỏi, "Thật hay giả vậy, thế sao chẳng thấy bóng sai dịch nào?"

Hoàng Đan nhún nhún vai, "Ai biết đâu."

Diệp Lam hỏi, "Anh có muốn một điếu không? Tôi mới đổi sang hiệu khác."

Hoàng Đan không hút thuốc lá không uống rượu, hiện giờ đột nhiên lại nghĩ muốn thử một chút. Cậu nhận lấy điếu thuốc từ trong tay Diệp Lam, sau khi châm thuốc thì hút vào một hơi, liền ghét bỏ cau mày.

Diệp Lam lắc đầu, "Đại thiếu gia à, anh đúng thật là kén chọn."

Cô cầm hộp thuốc lá kia nói, "Chỉ một hộp nhỏ này thôi đã gần bằng số tiền kiếm được nửa năm của rất nhiều người."

Hoàng Đan dụi tàn thuốc, so với 7-up thì kém hơn nhiều.

Diệp Lam nắm lấy cùi chỏ tay phải, ngón tay nhỏ nhắn kẹp điếu thuốc, móng tay đỏ thẩm cực kỳ chói mắt, "Ở phố phía Nam có một tiệm may, thợ ở đó có tay nghề không tệ, anh cùng đi với tôi nhé?"

Hoàng Đan lia mắt nhìn đám người làm ở đằng sau.

Diệp Lam cười nói, "Anh mau sớm thành gia đi thôi, cho lão phu nhân ẩm đứa chắt trai thì bà cũng sẽ không nhìn chòng chọc anh nữa."

Hoàng Đan nói, "Nháy mắt duyên khó tìm."

Diệp Lam hít vào vài ngụm khói, bỗng nhiên hỏi, "Tôi thì sao? Anh cảm thấy tôi thế nào?"

Hoàng Đan cúi đầu nhìn sang.

Diệp Lam bày ra biểu tình khoa trương, "Làm sao nào, tôi không xứng với anh à?"

Hoàng Đan dời tầm mắt, "Tình yêu chú trọng hai bên tình nguyện, cô đối với tôi không có ý kia."

"Bị anh nhìn ra rồi." Diệp Lam ca thán, "Chỉ là tôi cảm thấy, nhà anh khẳng định cũng phải vì anh an bài hôn sự, đến lúc cùng đường, hai ta chẳng thà đến với nhau."

Cô gẩy tàn thuốc, "Người tôi yêu thích không phải kiểu mặt trắng nhỏ như anh, hắn ấy, là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, so với anh còn cao hơn, cường tráng hơn, có thể một tay nâng tôi lên cao."

Hoàng Đan quan sát Diệp Lam, mặc dù cô gầy nhưng khung xương tỉ lệ đẹp, chỉ thấp hơn cậu nửa cái đầu, mang đôi giày cao gót vào thì còn cao hơn cả cậu, một tay có thể nâng lên ư?

Nếu người kia có thể nâng được Khởi Diệp vậy thì nâng cả cậu lên cũng không thành vấn đề.

Mí mắt Hoàng Đan vén lên, chỉ có con yêu đó mới có thể làm được chứ? "Diệp Lam, năm xảy ra chuyện đó cô bao nhiêu tuổi?"

Diệp Lam nói, "Mười một tuổi."

Hoàng Đan nói, "Bây giờ cô hai lăm."

Diệp Lam sửa lại, "Hai mươi bốn, cảm ơn."

Hoàng Đan, "..."

Diệp Lam, "Ngày mai mới là sinh nhật tuổi hai lăm của tôi."

Hoàng Đan câm nín, có gì khác nhau à? "Nói vậy thì, chuyện đó đã qua mười bốn năm, người cô muốn tìm hẳn đã già rồi."

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay cô run lên, ánh mắt Diệp Lam kiên định, lại tràn đầy nhu tình, "Già rồi cũng tốt, có tàn phế cũng được, tôi chỉ cần hắn còn sống."

Hoàng Đan không sao hiểu nổi, "Coi như cô và hắn mặt đối diện nhau, cô cũng sẽ không nhận ra được."

Diệp Lam không lấy làm tức giận, "Tôi có thần giao cách cảm tương ứng."

Hoàng Đan bỉu góc môi, vậy thì cậu cũng sẽ tin tưởng một lần vậy, có lẽ cậu và con yêu kia cũng có thần giao cách cảm.

Diệp Lam hút xong thuốc, "Có đi tới phố Nam không đây?"

Hoàng Đan lắc đầu, "Không đi, tôi không thể về muộn quá."

Diệp Lam cài khóa ví nhỏ, "Được rồi, anh mau sớm trở về chứ đừng đi loanh quanh trên đường nữa, tự tôi đi đây."

Hoàng Đan nhìn bóng lưng người phụ nữ rời đi, "Đẹp mắt thật."

"Có hàm súc, đúng không, hệ thống tiên sinh."

"Đúng vậy."

Hoàng Đan đi dọc theo ven sông, dựa theo con đường bình thường, con yêu hẳn đang ở ngay xung quanh cậu, cho dù ban đầu không ở đây, thì sau cùng cũng sẽ bởi vì một số người một số nguyên nhân mà đến bên người cậu.

Sẽ là ai đây?

Trong nhà toàn là người làm, phòng thu chi, quản gia, bếp hậu, những người này công lại, muốn phân loại tra xét cũng cần phải mất một phen công sức.

Ở thế giới thứ nhất là dựa vào cái chết để loại bỏ, phương pháp kia hiện tại tạm thời không có khả năng thực hiện được.

Ngay cả một đối tượng để hoài nghi cậu cũng chẳng có.

Tối đến, người Diệp gia đến phủ tìm, Hoàng Đan mới biết chuyện Diệp Lam mất tích.

Diệp phụ ngay cả trà cũng không uống lấy một hớp, trông thấy Hoàng Đan đi ra, liền vội vàng hỏi: "Hiền chất, có phải buổi chiều con ở cùng một chỗ với Lam Lam nhà bác không?"

Hoàng Đan lời ngay nói thật.

Diệp phụ sau khi nghe xong, liền lập tức đi tới tiệm may phố Nam.

Tống Doãn thị hỏi cháu trai, "A Vọng, Diệp Lam không nói gì khác với con sao?"

Hoàng Đan nói, "Không có ạ."

Hai mắt Tống Doãn thị thoáng qua ánh tinh nhuệ, "Con nói dối với bà nội."

Khóe miệng Hoàng Đan co quắp, đúng là không qua mắt được lão thái thái này, "Diệp Lam nói cô ấy không muốn về lại, gia đình cô an bài hôn sự, cô ấy không thích."

Ánh sắc bén trong đôi mắt biến mất, Tống Doãn thị nói, "Cuộc đời con người, nào có nhiều yêu thích đến như vậy."

Hoàng Đan không hiểu, đã không thích vậy thì làm sao cùng sống với nhau qua ngày được? Cậu vừa muốn nói, thì lão thái thái lại hỏi, "Diệp Lam vì phản đối mối hôn sự kia, nên mới bỏ nhà ra đi?"

"Hình như cũng không phải vậy."

Hoàng Đan nói, "Diệp Lam không phải là người thích trốn tránh."

Có thể là đã xảy ra chuyện.

Trước cửa tiệm may, người làm lớn tiếng gào lớn, "Mở cửa! Nhanh mở cửa ra cho ta."

Bên trong truyền tới thanh âm khó chịu, ông chủ tiệm may phủ thêm áo khoác kéo then cài cửa ra, "Ôi trời, đã trễ vậy rồi, còn muốn để cho người ta...Các người,....các người muốn làm gì?"

Ông chủ tiệm may bị lực xô mạnh đẩy ngã ngồi duối nền đất, ông ta nhìn thấy một đám người áo xám, sợ hãi lớn giọng hô to.

Người làm kia lùi về phía sau, đứng ở bên xe ngựa cung cung kính kính, hoàn toàn không giống với vẻ phách lối như mới nãy, "Lão gia."

Màn xe vén lên, Diệp phụ đạp lên lưng người làm bước xuống, ánh mắt trên cao nhìn xuống ông chủ tiệm may, "Ta hỏi ông một chuyện, ông phải thành thật trả lời nếu như có một câu giấu giếm, cửa hàng này ông cũng đừng nghĩ tới nữa."

Ông chủ tiệm may như con gà mổ thóc gật gật đầu, nói ông ta nhất định sẽ nói sự thật.

Diệp phụ hỏi ban ngày có từng gặp qua con gái ông chưa.

Trán chủ tiệm may nhỏ xuống mấy giọt mồ hôi lạnh, đã có thể đoán được chuyện gì xảy ra rồi, quá xúi quẩy, khó khăn lắm mới đụng phải khách quý như Diệp Lam Diệp đại tiểu thư, cho là mình có thể kiếm lợi được khoản lớn, nửa năm sau cũng khỏi phải lo ăn lo mặc, kết quả đối phương thứ gì cũng không mua, trái lại còn đem tới phiền toái cho ông ta.

"Có gặp."

Diệp phụ tỏ ý, người làm tiến lên, kéo lấy cổ áo chủ tiệm may, lôi ông ta lại đây.

Chủ tiệm may cuống đến mức cà lăm, "Thực ra ...thực ra...thực ra...cô ấy rất nhanh đã rời đi liền mà!"

Diệp phụ hỏi, "Đi hướng nào?"

"Không, không biết."

Ông chủ tiệm may lắc đầu như cái trống bỏi, vừa nghĩ vừa nhớ lại, "Lúc ấy cửa hàng không có mấy người, tôi bận bịu làm ăn với khách hàng, cũng không nhìn thêm, chỉ nhớ là Diệp đại tiểu thư rất gấp gáp, vội vàng cuống quýt chạy ra ngoài, giống như thể là muốn đuổi theo ai đó, ngay cả ví cô ấy cũng không cầm theo."

Chân mày Diệp phụ khóa sâu, "Ví?"

Ông giơ tay lên, ông chủ tiệm may được tha thả xuống, liền lăn một vòng đi tới quầy hàng, cầm ra một cái ví nhỏ màu đen, "Là cái này đây ạ."

Diệp phụ cầm lấy từ trong tay người làm, kéo mở khóa ví nhỏ, có hộp thuốc lá, bật lửa, son môi từ nước ngoài mang về, sắc mặt ông ta càng lúc càng thêm nghiêm trọng.

Con gái từ nhỏ tính tình chững chạc, không bộp chộp không nóng nảy, rốt cuộc con bé đã nhìn thấy cái gì, mới có thể khiến cho nó cuống cuồng như vậy, ngay cả ví mang theo người cũng bỏ lại.

Trong phòng khách Diệp gia, bầu không khí ngột ngạt.

Diệp phụ ngồi ở bên trên, phía dưới là dì Hai Bạch Oanh.

Bạch Oanh nâng khăn lụa che miệng, thanh âm nhu mì, "Lão gia, tôi phải nói, Lam Lam là đứa trẻ rất hiểu chuyện, nhất định là có chuyện gì đó ở bên ngoài trì hoãn nên nó mới chưa về được."

Diệp phụ vỗ bàn, "Có thể có chuyện gì, đã trễ thế này rồi mà nó còn chưa chịu về?"

Bạch Oanh hất khăn lụa, được rồi, còn không bằng không nói gì.

Mấy năm bà cả trai lẫn giá đều không sinh được, bây giờ có được một muộn con trai này chăm rất tốt, mới có ba tuổi, chỉ là thời điểm chơi đùa cái gì cũng không hiểu, lại không đợi được, liền nháo ầm ĩ đòi chơi cưỡi ngựa.

Bình thường thì Bạch Oan sẽ bảo người làm quỳ xuống đất cho con trai bảo bối của mình cưỡi, bây giờ trong nhà xảy ra chuyện, bà ta cũng không dám vào lúc này tỏ vẻ ấm ức với lão gia, liền nhỏ giọng dỗ ngọt con trai đang ôm trên chân.

Trẻ nít không nghe lời, nó gào khóc, trong mắt lại chả có một giọt nước mắt nào, "Không muốn, con phải chơi cữa ngựa."

Diệp lão gia đập rầm chun trà xuống bàn, "Yên lặng cho ta!"

Bạch Oan sợ hết hồn.

Mặt đứa bé thì trắng nhợt, liện bị dọa sợ quá bật khóc, nước mắt chảy ào ào.

Diệp phụ trừng mắt, Bạch Oanh cũng bắt đầu khóc thút thít, "Lão gia, Lam Lam là con cháu của Diệp gia ngài, còn con trai ta thì không phải sao? Nó còn nhỏ như vậy, ngài làm gì mà dọa nó chứ? Lỡ như bị dọa ra bệnh, ta biết sống thế nào đây?"

"Đi nhanh đi."

Diệp phụ phiền não khoát tay, để cho quản gia cưỡng chế 'mời' hai mẹ con họ rời đi.

Đêm đã khuya, bọn người làm đến từng nhà tìm kiếm, từng nhóm từng nhóm về lại nhưng đều không có tin tức gì. Bọn họ cũng buồn bực lắm, một người lớn to đùng chẳng lẽ còn có thể sải dài cánh bay mất?

Diệp phụ ngồi trong đại sảnh không ngừng thở dài.

Phu nhân lúc sinh Lam Lam bị tổn thương nguyên khí nặng nề, không lâu sau liền bỏ ông mà đi. Ông bận bịu lo toang công việc làm ăn của gia đình, phải đi đút lót đủ nơi, sau vào một lần trên bàn rượu đụng phải một cô gái trăng hoa, làm cho người ta mang thai, liền cho cưới vào cửa.

Lam Lam cãi vả với ông, nói nó không muốn ở nhà nữa, muốn ra nước ngoài, ông không thể làm gì khác hơn là đi sắp xếp cho nó.

Đã qua nhiều năm như vậy, tìm cảm giữa hai cha con ngày càng xa lạ.

Diệp Lam cả một đêm không về.

Diệp phụ mang theo mấy tấm ngân phiếu đến gặp Huyện lão gia.

Buổi sáng, bộ đầu dẫn theo mấy tên sai dịch xuất hiện ở trấn trên, bọn họ cùng mặc một kiểu quần áo đen, trong tay còn cầm theo đao, mọi người nhìn thấy đều xì xào bàn tán, có chuyện lớn xảy ra rồi.

Hoàng Đan buồn chán ăn điểm tâm ở vườn hoa, cũng may trong đầu cậu thỉnh thoảng lại có mấy gói tích phân rơi ra, cậu chộp lấy ba cái, nhanh chóng lưu lại.

Từ cái lần bị đau đến chết đó, Hoàng Đan đã biết được cúc hoa linh kia tốt lắm, mà muốn mua cái thứ đó thì phải cần tích phân.

Quyên Nhi đứng ở phía sau cầm quạt quạt mát cho cậu.

Một mâm điểm tâm trên bàn bị Hoàng Đan ăn chỉ còn thừa lại mấy miếng nhỏ, ngoài tường mơ hồ truyền tới động tĩnh, là tiếng bước chân hỗn loạn.

Hoàng Đan hỏi theo bản năng, "Sao vậy?"

Quyên Nhi lắc đầu.

Hoàng Đan cầm khăn lụa lau tay, bước chân đã nhanh chóng xuyên qua hành lang dài , qua phòng khách rồi xuất hiện ở ngoài cửa.

Có một đại thúc chạy qua trước mặt cậu, cậu gọi người ta lại, "Đại thúc, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Đại thúc chống nạnh lấy hơi, "Đúng vậy đúng vậy, xảy ra chuyện rồi."

"Quá đáng sợ." Ông ta đầy mặt kinh hoảng, lúc nói chuyện còn run lẩy bẩy, "Tống thiếu gia, không phải tôi nói quá đâu, đều biến mất hết, chân này tay này, đều mất ráo, chỉ, chỉ còn dư lại một chút.."

Hoàng Đan, "...Cho nên là chuyện gì đây?"

Đại thúc lời nói dong dài còn chưa kể hết, thì có một người khác đi ngang qua kêu lên, "Có người chết..."

Chân mày Hoàng Đoan nhích lên, không nói hai lời liên đi theo sau.

Người chết không phải là Diệp Lam, mà là người bán hàng mất tích hai ngày trước đó. Anh ta thường ngày hay lui tới mấy dãy hẻm, ngõ nhỏ bán buốn mấy món đồ lặt vặt, ở nhà cũng không còn ai, cho nên dù có mất tích thì cũng không dẫn tới náo động lớn.

Được một củi phu phát hiện, thường ngày khi lão lên núi đốn củi đều mang theo con chó Đại Hoàng.

Hôm nay Đại Hoàng có vẻ gì đó không đúng lắm, lão muốn nó chạy tới một chỗ, ông đá cũng đá mấy cái mà nó không thèm nhúc nhích, trong lúc vô tình lão liếc nhìn qua, liền phát hiện trong buội cỏ có hài cốt, quần áo rách rưới, còn lại mấy khối thịt xương lẫn lộn, đen thùi lùi, tản ra mùi hôi thối.

Chó Đại Hoàng ngửi ngửi khối thịt, há miệng gặm xuống.

Củi phu sợ hãi kêu to, cầm đao chẻ củi quơ chừng mấy lần thì con chó Đại Hoàng nhà lão mới không tiếp tục gặm nữa.

Rất nhiều người ở trấn trên cùng đi xem, nhìn xong đều không nhịn đường mà nôn mửa, thật quá độc ác.

Mấy người hàng xóm của người bán hàng rong nhận ra quần áo anh ta mặc, mới xác định được thân phận của anh ta.

Hầu hết mọi người đều đang lan truyền tin đồn, nói là trên núi có cọp, người bán hàng rong chạy lên trên núi, vô tình bị cọp ăn mất, chỉ còn chừa lại mấy khối thịt vụn và xương lớn.

Cũng có người có cái nhìn bất đồng, anh chàng bán hàng rong sao lại phải lên núi, chẳng lẽ lại đem mớ hàng đó lên bán cho hoa cỏ cây cối ở trển à? Còn nữa chính là ấy, kế cận núi kia có rất nhiều nông hộ, không ít củi phu hằng ngày đều lên núi, nhưng sao lại không nghe nói có ai gặp phải chuyện như vầy đâu.

Ở phố Tây có nhiều quán trà rồng rắn hỗn tạp, nếu ai muốn hỏi thăm tin tức gì thì cứ tới chỗ đó, không cần hỏi thăm cũng nghe được nhiều điều, còn nếu mà không nghe ra thì chính là không có.

Hoàng Đan ngồi ở một bàn, gọi một bình long tỉnh.

Người trong quán trà ở đây đều đang bàn về chuyện của người bán hàng, nước miếng văng tứ tung.

"Cái gì mà cọp chứ, buồn cưới đến rụng răng luôn này, tôi với ba tôi, ông nội tôi, cả nhà ông cháu ba đời bọn tôi đều là củi phu, nói không phải khoa trương chứ tôi có nhắm mắt lại cũng có thể từ chân núi đi lên đỉnh núi, lại từ đỉnh núi đi xuống."

Một gã đàn ông cao lớn mặt đen ở đó thô giọng nói, "Đừng nói là tôi, dù là ông nội tôi thì đến bây giờ vẫn chưa từng thấy con cọp nào đâu, trong núi chỉ có thỏ, gà rừng, heo rừng, căn bản không có dã thú ăn thịt người."

"Tôi cũng cảm thấy không thể nào." Một thư sinh khác nói xong câu kia, âm điệu cậu ta liền hạ xuống đi rất nhiều, "Tôi nghe thầy mình từng kể, trên đời này có yêu, có phải chuyện này là do yêu quái gây ra không?"

Những người khác bật cười to ha hả, "Yêu? Còn chẳng đáng tin bằng chuyện con cọp nữa là."

Thư sinh lại rất nghiêm túc, không có chút ý đùa giỡn nào, cậu ta khẩn trương nói, "Suỵt, đừng có kêu lên, vạn nhất thật sự có yêu quái, gọi nó ra đây, vậy coi như là xong luôn."

Có người thanh niên gương mặt tuấn tú, phách lối nói, "Xem cậu bị dọa sợ kìa, không phải chỉ là một con yêu thôi sao, có gì ghê gớm đâu, trấn chúng ta nhiều người như thế, chẳng lẽ còn có thể sợ mỗi nó?"

"Thầy tôi nói yêu quái có thể biến áo thành hình người, mặc vào áo quần, xen lẫn trong đám người chúng ta, ai cũng không nhận ra được." Thư sinh chỉ mọi người, "Nói không chừng ngay tại chỗ chúng ta lúc này, là anh, là anh, hoặc cũng có thể là anh."

Bầu không khí bỗng trở nên quái dị, những người khác đều dựng hết cả lông tơ.

"Nhóc con, tôi thấy thầy cậu chỉ là hù dọa cậu thôi, mấy năm nay làm gì có chuyện yêu quái gì, mẹ nó toàn nói mấy lời bậy bạ!"

"Đúng đấy, chúng ta vẫn nên nói tiếp về chuyện người bán hàng đi."

"Người bán hàng cũng đã chết thành như vậy rồi, không còn gì đáng nói, phải nói thì cũng là chuyện Đại tiểu thư Diệp Lam kia kìa, các người có nghe qua chưa?"

"Có ai mà không biết chứ, tối hôm qua Diệp lão gia tạo trận thế lớn như vậy, gõ cửa từng nhà một, ầm ĩ đến mức tôi cũng không thể nào ngủ nổi."

"Theo tôi thấy ấy, Diệp Lam kia tám thành là dữ nhiều lành ít."

"Lần này tới đây là Lưu bộ đầu, có hắn ở đây, nhất định có thể tra ra chân tướng."

"Đúng đúng, cái gì mà yêu ma quỷ quái, đến tay Lưu bộ đầu còn không phải cũng hiện hết nguyên hình."

Hoàng Đan liếc nhìn thư sinh, nhận ra người ta là dòng thứ của Tống gia.

Tống gia có trường tư thục tự lập, ra vào đều là người trong Tống gia, người thấy trong miệng đối phương nhắc đến là một lão đầu tử.

Hoàng Đan suy nghĩ, phải tìm thời gian trò chuyện mới được.

Còn có câu chuyện chưa kể xong của ông chủ Trương tiệm thuốc nữa.

Cái chết của người bán hàng, chẳng qua chỉ khiến trong lòng mọi người sinh ra chút sợ hãi ngắn ngủi, rất nhanh đã bị sự huyên náo của phố lớn hẻm nhỏ che phủ.

Diệp phụ biết chuyện người bán hàng chết thảm, trong lòng ông càng thấy bất an, gần như là dùng giọng khẩn cầu nói với sai dịch, "Chuyện của con gái nhỏ nhà ta nhờ vào các anh, mong anh giúp tôi chuyển cáo tới Lưu bộ dầu, con gái nhà tôi có thể bình an trở về, nhất định ta sẽ hậu tạ."

Sai dịch nói, "Diệp lão gia, lão đại của bọn tôi sẽ cố hết sức."

Sau giờ ngọ, đàon người xuất hiện ở Tống phủ, cả tộc trưởng cũng tới.

Tình thế này, nếu không biết còn tưởng rằng chuyện của Diệp đại tiểu thư Diệp gia có liên quan tới Tống phủ.

Hoàng Đan đang ở trong phòng ngủ trưa, thời tiết oi bức, cậu làm thế nào cũng không ngủ dược, liền dứt khoát cởi áo ngoài, vén áo trong lên, ở đó cầm sách quạt gió.

Bên ngoài vang lên tiếng của quản gia, tới thưa là có tộc trưởng tới, còn có cả bộ đầu.

Hoàng Đan hởi sửng sốt, từ bữa qua tới hôm nay, đều không có tin tức gì của Diệp Lam, còn cậu thì ngược lại trở thành người mang hiềm nghi.

Sau khi ngẫm nghĩ, Hoàng Đan mặc lại áo khoác âu phục, lại cảm thấy nóng quá, liền cởi ra thay sang trường sam màu xanh, đứng dậy mở cửa ra ngoài, một đường đi thẳng tới tiền thính.

Còn chưa đến gần, Hoàng Đan đã nghe thấy tiếng người nói chuyện.

Quản gia giới thiệu, "Thiếu gia, đó là Lưu Sở, Lưu bộ đầu."

Ánh mắt Hoàng Đan nhìn qua, đang cùng nói chuyện với tộc trưởng là một người đàn ông cao lớn uy mãnh, giữ hai hàng mày có mấy phần bĩ khí cùng dã tính, hắn vừa nhấc mắt, như cười như không, rặc một vẻ bại hoại.

HẾT CHƯƠNG 25

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro