Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 26: NGƯỜI CHẾT.

edit: junfi

Bầu không khí trong đại sảnh rất vi diệu.

Lưu Sở thấy người thanh niên sững sờ nhìn mình, tầm mắt của hắn từ trên xuống dưới đảo qua một lượt, khóe môi liền câu lên, chế nhạo nói, "Tống thiếu gia, trên mặt tôi có đính hoa à?"

Mấy tên sai dịch khác cùng nín cười, bọn họ cũng phát hiện ra, ánh mắt Tống đại thiếu gia này nhìn lão đại nhà họ cứ như trông thấy người yêu vậy.

Lão đại bọn họ chỉ có vẻ bề ngoài là tốt thôi, mấy cô gái trẻ rất thích thú, gặp qua là đứng bất động không nhúc nhích, nhưng bị một người đàn ông trong nháy mắt nhìn chằm chằm như vậy vẫn là lần đầu tiên.

Hoàng Đan tỉnh hồn, "Lưu bộ đầu giống với cố nhân trước kia của tôi."

Lưu Sở nhướng mày, "Ồ?"

Hoàng Đan nói, "Lại nhìn kỹ hơn, thì không giống nữa."

Lưu Sở động miệng lưỡi, không lên tiếng nữa, không có hứng thú.

Hoàng Đan nhìn về phía người trung niên, "Tộc trưởng."

Tộc trưởng "Ừ" một tiếng đáp lại.

Năm ngoái lúc sửa từ đường, Tống Doãn thị cũng bỏ ra một phần giống như người khác, không nhiều hơn một cắc.

Người Tống gia đều châm chọc, nói Tống Doãn thị làm ăn sản nghiệp lớn như vậy, có một vùng lớn làm vườn trà, tài sản nhiều đến mấy đời tiêu xài không hết, từ đường sửa chửa, cũng nên để một mình bà lo liệu mới đúng.

Tống Doãn thị làm như không hay biết, nhàn ngôn toại ngữ ở trước mặt bà không dậy nổi nửa điểm tác dụng, bà kiếm được tiền, tiêu tốn ở đâu, xài như thế nào đều là chuyện của bà, không tới phiên người khác quyết định.

Ba ngày nay người Tống gia đều tới tìm ông ta, ông ta vì chuyện kia mà phiền não, còn cùng huyên náo một trận với Tống Doãn thị nên không dễ chịu lắm.

Hôm nay bước chân vào tòa nhà lớn, là bởi vì tình thế nghiêm trọng, ông ta không thể không đích thân tới đây.

Diệp gia ở trấn trên dù sao cũng là danh môn đại hộ, Diệp tiểu thư mất tích, Tống Vọng là bạn học của cô, lại là người cô đến gặp vào ngày mất tích.

Mặt mũi Tộc trưởng đầy vẻ uy nghiêm, tốt nhất là chuyện này không có quan hệ nào với Tống Vọng, nếu không ông ta chỉ có thể dựa theo tộc quy mà xử lý.

"Tộc trưởng, chuyện gì mà khiến ông phải huy động nhân lực thế này?"

Tống Doãn thị chống gậy, nha hoàn thiếp thân đỡ bà bước từng bước chậm rãi đi tới.

Mọi người trong đại sảnh đều đồng loạt chào hỏi, "Lão phu nhân."

Hoàng Đan đi tới, đỡ lão thái thái đến bên ghế ngồi.

Tống Doãn thị vỗ vỗ tay cháu trai, không tiếng động trấn an, "Đang giữa trưa, tôi vừa mới ngủ thì liền bị động tĩnh bên ngoài đánh thức."

Tộc trưởng nói, "Diệp tiểu thư mất tích, tôi dẫn Lưu bộ đầu tới tra hỏi một phen.'

Tống Doãn thị liếc nhìn Vương giáo đầu cùng mười mấy người đứng ở bên ngoài đại sảnh, "Hóa ra chỉ là tra hỏi à, tôi còn tưởng rằng đây là tới bắt người chứ."

Tộc trưởng lộ vẻ lúng túng.

Đám người Lưu Sở đều chẳng liên quan mấy đến chuyện này, thị phi khúc chiết của Tống gia so với hí kịch còn xuất sắc hơn. Tống tộc trưởng mang nhiều người tới như vậy, ẩn ý sâu bên trong, rất dễ hiểu.

Ông ta chính là muốn khiến cho lão thái thái khó xử.

Bất quá, bàn tính như ý của Tống tộc trưởng còn chưa đánh vang, trái lại đã bị lão thái thái đoán được tâm tư.

"A Vọng, đầu đuôi gốc ngọn tình hình ngày hôm đó con kể ra hết đi."

Tống Doãn thị nhìn cháu trai, nghiêm nghị nói, "Không được có chút giấu giếm nào trước mặt tộc trưởng và Lưu bộ đầu."

Hoàng Đan nói, " Vâng."

Tộc trưởng nâng nắp ly trà, thổi thổi mấy lá trà trôi lơ lửng, dư quang liếc qua chỗ Lưu Sở.

Thanh đao của Lưu Sở để bên bàn, "Tống thiếu gia, lần cuối cùng cậu gặp Diệp tiểu thư là ở đâu?'

Hoàng Đan nói, "Chỗ sông Khâu Dẫn."

Lưu Sở lại hỏi, "Lúc đó còn có người khác bên cạnh không?'

Hoàng Đan nói, "Mấy người làm của tôi đều luôn đi theo, trên cầu cũng có người đi lại, có thể họ cũng nhìn thấy."

Lưu Sở hỏi, "Ngày đó Diệp tiểu thư từ trong yến hội chạy đến gặp mặt với Tống thiếu gia, hai người trước đó đã hẹn trước với nhau rồi sao?"

Hoàng Đan nói không phải, "Bọn tôi chỉ là trùng hợp gặp nhau thôi."

Tiếp đó, vô luận Lưu Sở hỏi cái gì, Hoàng Đan đều sẽ trả lời, đối đáp rõ ràng không hoảng hốt không vội vàng, ung dung ổn định, thái độ rất thản nhiên, không thấy một tia dị thường.

Một sai dịch đang làm ghi chép, những người khác trong đại sảnh đều không phát ra âm thanh.

Lưu Sở dừng lại mấy giây, xác nhận qua ánh mắt với sai dịch ghi chép, "Tống thiếu gia, tôi cần đi tới phòng cậu tra xét một chút."

Hoàng Đan còn chưa đáp lại, Tống Doãn thị liền nói, "Tộc trưởng, này không thích hợp đâu?"

Tộc trưởng uống miếng trà, "Lão phu nhân, sự việc này ảnh hưởng không nhỏ đối với Tống gia, chúng ta cứ theo lý mà phối hợp để cho Lưu bộ đầu sớm tìm được đầu mối, như vậy đối với Tống gia là trăm lợi mà không hại."

Tống Doãn thị sắc mặt khó coi.

Lưu Sở cười khẽ, "Tại hạ chỉ làm việc theo bổn phẩn, mong lão phu nhân và Tống thiếu gia thông cảm."

Cả người hắn nồng đậm sắc thái tiêu chuẩn của bộ đầu, lúc này cười lên, độ cong khóe môi hiện rõ, trộn lẫn một chỗ với vẻ vô lại tạo nên một loại khí thế bức người.

Có người, trời sanh đã khiến cho người khác cảm thấy xấu xa, không như kiểu trưởng thành thành kẻ xấu, cũng không phải là là kiểu người khinh suất, cà lơ phất phơ, mà ngược lại rất thành thục, có trách nhiệm.

Tống Doãn thị còn lời muốn nói, Hoàng Đan lắc đầu với bà một cái, xem thì xem đi, không thành vấn đề.

Không qua bao lâu, Lưu Sở xuất hiện ở trong phòng Hoàng Đan.

Nguyên chủ du học nước ngoài về, những thứ nghe nhìn đều khác với mấy món đồ ở trấn trên, nơi ở sẽ có một ít thứ mang về từ phương tây, tỷ như ống dòm, hay tranh sơn dầu.

Lưu Sở cầm ống dòm lên, "Cái ống dòm này, chỗ Diệp tiểu thư cũng có một bộ."

Hoàng Đan nói, "Tôi với cô ấy mua cùng lúc."

Lưu Sở nói không rõ ý, "Xem ra Tống thiếu gia và Diệp tiểu thư cảm tình không tệ."

Hoàng Đan nói, "Cũng tạm được."

Cậu đưa tay ra, vô tình đụng phải Lưu Sở, Lưu Sở theo điều kiện phản xạ vung tay, ống dòm từ trong tay hắn tuột xuống, rơi trên mặt đất.

Cằm của Hoàng Đan bị đánh trúng.

Lưu Sở nghiêm đầu, nhìn thanh niên khom lưng cúi người, mặt đầy vẻ thống khổ, hắn chê bai chặc chặc, "Đại thiếu gia sao yếu ớt quá vậy?"

Hoàng Đan không nghe rõ, người đàn ông kia đột nhiên hành động, cằm cậu bị thương thì không nói, răng trong miệng còn bị lực lớn hơn đập vào nhau, chấn đến mức cơn đau lên tận thái dương.

Lưu Sở chạm phải đôi mắt chảy nước mắt của thanh niên, hắn trố mắt trong chốc lát rồi liền nhặt ống dòm lên, phát hiện có mấy chỗ bị rạn nứt, "Cái ống dòm này để tôi mang đi sửa cho cậu, sửa xong sẽ trả lại cho cậu."

Hoàng Đan khóc nói, "Tùy anh."

Lư Sở nhếch một bên mép, "Nói thật nhé, Tống thiếu gia, dáng vẻ khóc lóc của cậu so với phụ nữ còn thảm thương hơn."

Hắn dựa cửa, "Đúng là người uống mực nước ngoài(*), quả là không giống nhau."

(*): ào cuối thời nhà Thanh, Trung Quốc thoát khỏi cảnh cửa đóng then cài, để đẩy mạnh công cuộc xây dựng đất nước, Trung Quốc đã cử lưu học sinh sang nước ngoài học hỏi công nghệ và văn hóa tiên tiến của nước ngoài, chính vì vậy, những lưu học sinh đó còn được người đời gọi là "uống mực ngoài biển thời gian bây giờ đề cập đến Những người đã học ở nước ngoài đôi khi đề cập đến những người đã "đi nước ngoài" hoặc những người đã học ngoại ngữ.

Hoàng Đan thả tay che cằm xuống, đỏ một mảng lớn, "Lưu bộ đầu, anh đánh tôi, còn ở đây nói mát, có phải có chút quá đáng rồi không?"

"Tôi đánh cậu?"

Lưu Sở cười nhạo, "Nếu tôi đánh cậu, thì cậu không chỉ bị đỏ cằm thôi đâu, còn có thể đứng ở đây nói chuyện với tôi."

Hoàng Đan lau nước mắt trên mặt, thanh âm thút thít, mang theo tiếng nước nở, "Được rồi, anh không đánh tôi, là tự tôi đánh mình."

Lưu Sở, "..."

Hoàng Đan xuýt xoa một tiếng, xoa xoa cằm, cả mặt nhăn nhó vì đau.

Lưu Sở cau mày, một khắc sau không tự chủ nghiêng đầu hướng ra ngoài cửa kêu, "Tứ Mao, vào đây cho tôi!"

Tứ Mao chạy như bay vào cửa, cầm đao nhìn chung quanh, vẻ khẩn trương đầy mặt, "Lão đại, làm sao vậy làm sao vậy?"

Lưu Sở chìa tay ra, "Thuốc gì đó, mang tới đây."

Tứ Mao nháy nháy mắt, không rõ lắm hỏi, "Thuốc gì kia?"

Lưu Sở đá bắp chân cậu chàng, "Bảo bối của cậu đó."

Người nhăn nhó mặt mày trở thành Tứ Mao, từ từ chậm chạp lấy từ trong ngực ra một lọ nhỏ, "Lão đại, anh tiết kiệm...."

Lời cậu ta còn chưa nói hết, Lưu Sở đã đem lọ thuốc ném qua cho Hoàng Đan.

Con ngươi Tứ Mao trợn tròn.

Lưu Sở lôi cậu ta ra ngoài.

Đến trong vườn hoa, Tứ Mao mới được thả, cậu ta bỉu môi, "Lão đại, Tống thiếu gia là cháu trai duy nhất của Tống lão phu nhân đó, toàn bộ Tống gia đều là của cậu ta, muốn thứ tốt gì mà chẳng có chứ."

Ý là nói, lấy đồ của cậu ta làm lễ vật, Tống thiếu gia cũng sẽ không hiếm lạ.

Lưu Sở vừa đi vừa nói, "Trở về sẽ cho cậu thêm mấy phần dược liệu, cậu về làm nhiều thêm ít thuốc."

Tứ Mao lập tức nhe răng toét miệng, cậu ta chợt nhớ tới chuyện này, "Lão đại, tôi thấy Tống thiếu gia khóc, sao anh lại làm được vậy?"

Lưu Sở nói, "Không liên quan tới tôi."

Tứ Mao nghi hoặc, "Thế sao Tống thiếu gia lại khóc? Lão đại, không phải anh ức hiếp người ta đấy chứ?"

Lưu Sở nhếch môi, "Tôi chỉ ức hiếp đàn bà."

Tứ Mao a a a mấy tiếng, "Thôi dẹp đi, vòng về uống rượu hoa mà cũng làm mặt than, đi cũng chỉ biết uống rượu, ngay cả tay phụ nữ còn chưa được sờ qua nữa là, ức hiếp gì chứ, chỉ biết đàm binh trên giấy, lúc làm việc thực tế thì chạy còn nhanh hơn bất kỳ ai."

Lưu Sở liếc mắt, "Cậu lẩm bẩm cái gì đó, còn không mau đi gọi bọn lão Trương đi, đi với tôi đến tiệm may một chuyến."

Tứ Mao giật bắn, vội vàng đi gọi các huynh đệ.

Lưu Sở dừng chân, Đại thiếu gia kia vừa khóc, chánh sự cũng bị cắt ngang, hắn chửi thầm, quay đầu đi kiểm tra lại.

Sau khi đám Lưu Sở và tộc trưởng rời đi, cửa Tống gia liền đóng lại.

Tống Doãn thị bảo quản gia gọi tất cả mọi người trong phủ đến, "Kể từ hôm nay, không có lệnh của ta, ai cũng không được phép tự ý để thiếu gia ra khỏi cửa, nếu như có ai lớn gan, ta sẽ chặt đứt chân của kẻ đó."

Bọn hạ nhân trong lòng run sợ lên tiếng đáp lại, "Dạ vâng, lão phu nhân."

Hoàng Đan thảm rồi.

Đừng nói là cửa chính, ngay cả cửa sau, tường viện, thậm chí là lỗ chó, đều có người làm canh chừng, trừ phi cậu mọc dài cánh, còn không tuyệt đối không thể thoát ra được.

Thời tiết nóng bức, trong lòng thì muộn phiền, Hoàng Đan ngồi trong đình xoắn tay áo vẽ vời.

Đại hộ nhân gia quả là có điểm khác biệt, trên bàn đá bày giấy và bút mực, không có thứ nào không phải là hàng thượng đẳng, cậu đang vẽ ao sen trước mặt, phác trên giấy trải một màu xanh lục.

Xúc cảm khi cầm bút chì và bút lông hoàn toàn bất đồng, bút pháp và cách vẽ cũng vậy.

Hoàng Đan làm việc ở công ty kiến trúc, mỗi ngày đều chỉ tiếp xúc với máy bức bản vẽ, thỉnh thoảng còn phải đi tới công trình xây dựng. Cậu không cảm thấy mệt mỏi, nhưng đôi lúc xảy ra chút bất trắc nhỏ, đối với người khác mà nói không phải là vấn đề, nhưng đối với cậu mà nói, đã chính là chuyện lớn.

Cho nên trong xe lúc nào cũng để hòm thuốc mang theo bên người, sợ lỡ như bản thân dập đầu vào chỗ nào.

Một con chuồn chuồn vỗ cánh bay qua đình, nó bay về phía ao sen, nghỉ chân đậu xuống một cánh lá sen, rồi lại đổi sang cánh khác, nghịch ngợm chơi đùa.

Hoàng Đan cúi đầu, đổi sang bút lông khác điểm mực vẽ lên, trong tranh nhanh chóng hiện thêm một con chuồn chuồn.

Không biết qua bao lâu, Quyên Nhi bưng dưa hấu được cắt thành từng miếng mang tới, lẳng lặng đứng một bên. Cô trước sau như một vẫn là dáng điệu ôn nhuận, cảm giác tồn tại rất thấp.

Hoàng Đan dựng dọc bút lông trên nghiên mực, cậu lấy một miếng dưa hất từ dĩa sứ men xanh bên cạnh ăn, dưa vừa vớt từ trong giếng lên là cắt ngay, trên vỏ dưa vẫn còn hơi lạnh, "Quyên nhi, cô giúp tôi vứt tranh trên bàn đi."

Vừa nói, Hoàng Đan vừa ngồi trên lan can, dựa vào cây cột ăn dưa hấu.

Quyên nhi đem bức họa cuộn lại, xoay người rời đi.

Hoàng Đan ăn mấy miếng dưa hấu, giấy và bút mực trên bàn đều được đem đi, để lại điểm tâm và nước trà. Mặt cậu hứng ánh mặt trời, hơi hơi díu con mắt, thần thái trông có vài phần lười biếng.

"Hệ thống tiên sinh, có tin tức gì của Diệp Lam không?"

Hệ thống, "Không có."

Hoàng Đan cau mày, cách ngày Diệp Lam mất tích đã qua ba hôm, nếu như đã bị con yêu kia bắt đi, thì thật sự không thể về được nữa.

Nếu như lại phát hiện có thêm người bị ngộ hại, chết thảm giống như người bán hàng đó, lòng người trong trấn nhất định sẽ thay đổi thành bàng hoàng lo sợ, không tránh được sẽ bởi vì nội tâm sợ hãi mà hoài nghi, nghi kỵ lẫn nhau, dù cho đó có là thân nhân, bạn bè.

Đến lúc đó, chỉ cần có kẻ hơi loạn nhịp, mọi người sẽ chen nhau lên làm ra hành động đáng sợ.

Cái mà con yêu kia muốn thấy chính là những thứ này, càng loạn càng tốt.

Hoàng Đan như có điều suy nghĩ, lão thái thái giống như có biết chút gì đó, khoảng thời gian này bà không cho cậu ra ngoài, là đang bảo vệ cậu, sợ cậu xảy ra chuyện.

Sẽ có liên quan đến chuyện con yêu này sao?

Hoàng Đan hỏi qua quản gia, đi ngay đến thiền phòng ở hậu viện.

Bên trong phòng ánh sáng mờ tối, chưng bày một tượng Phật lớn, trên lư hương lượn lờ nhan khói, lan tràn ra khắp bốn phía.

Lão thái thái đóng lại mi mắt, quỳ trên bồ đoàn niệm kinh, trong tay bà cầm chuỗi phật châu màu nâu sẫm, từng viên phật châu theo đầu ngón tay di chuyển thành vòng.

Hoàng Đan quỳ xuống một cái bồ đoàn khác, chắp hai tay hướng về phía tượng Phật lễ bái, muốn nói chuyện, lại cảm thấy không đúng lúc, liền chờ đợi ở bên.

Cũng không biết lão thái thái đang niệm quyển kinh nào, vẫn cứ quỳ đó đọc. Hoàng Đan đánh cái ngáp, ý thức của cậu dần dần chìm xuống, mơ mơ màng màng, có một âm thanh già nua kêu lên bên tai câu, "A Vọng, A Vọng."

Hoàng Đan chợt mở mắt, đập vào mi mắt là một khuôn mặt già nua nhiều nếp nhăn, cậu nuốt nước miếng, đem sợ hãi nuốt lại vào trong bụng, "Bà nội."

Tống Doãn thị trách cứ, "Con đứa nhỏ này, sao lại ngủ trước mặt Phật tổ thế kia."

Hoàng Đan nói, "Con xin lỗi."

"Con thành tâm hối cải, Phật tổ có thể tha thứ cho con, sau này không được như vậy nữa." Tống Doãn thị cất phật châu vào trong hộp đặt trên hương án, "Con tìm bà nội có gì không?"

Hoàng Đan hỏi, "Bà nội, bà nói xem trên đời này có yêu quái không ạ?"

Tay đang cất phật châu của Tống Doãn thị hơi chậm lại, rồi khôi phục lại như thường, "Sao con đột nhiên lại hỏi tới thứ này?"

Hoàng Đan nói giọng tò mò, "Mấy hôm trước con nghe người ta nhắc tới ở trà quán."

Tống Doãn thị đóng nắp hộp, thắp ba nén nhang cắm vào lư hương, "Thế gian có vạn vật, có lẽ là có, cũng có lẽ không."

Nói mà y như không nói, Hoàng Đan tiếp tục, "Bà nội, trà quán có người nói thứ ăn người bán hàng không phải là cọp trên núi mà là đại yêu, con cảm thấy yêu thì không nhất định sẽ hại người."

"Bà nội thấy con ở nước ngoài thời gian dài, trong cái đầu hạt dưa chỉ còn lại mấy cái suy nghĩ vớ vẩn này thôi." Tống Doãn thị nói, "Không hại người, còn có thể gọi là yêu sao?"

Hoàng Đan, "..."

Cái logic này, cậu đúng là không tiện phản bác, "Bà ơi, người phân tốt xấu, yêu thì cũng vậy chứ."

Tư tưởng của một người, nào dễ dàng bị thay thế, lật đổ như vậy.

Tống Doãn thị không đồng ý với cách nghĩ của cháu trai, "Đó là thứ không nên tồn tại, đại biểu cho vận rủi, chết chóc."

Ánh mắt bà nhìn vào nơi hư không, giống như đang nhìn lại một đoạn thời gian xa rất xa, "Nếu như có ai nhìn thấy, tai họa sẽ giáng xuống."

Không biết có phải nguyên nhân là vì cảnh trí trong phòng hay không. Hoàng Đan nhớ lại bộ phim điện ảnh mà mình và quản gia từng xem trước đây, cũng có thiền phòng tương tự, có một lão thái thái tóc hoa râm, bà đưa lưng về phía ống kính niệm kinh, rồi đột nhiên xoay người, hai con mắt chảy ra hàng lệ đỏ, da trên mặt cũng đã bị lột mất.

Lão thái thái đó phun ra một búng máu, rất nhiều rất nhiều máu thi nhau chảy xuống, tô đỏ khung hình, tạo nên cảm giác như thể sắp tràn ra khỏi màn hình tới nơi.

Khi ấy Hoàng Đan đang uống nước ép dưa hấu, cậu yên lặng đặt ly xuống, mà quản gia thì vẫn đang uống, hơn nữa còn uống rất hăng say.

Hoàng Đan tỉnh hồn, nhìn lão thái thái vận sườn xám thêu hoa treo phỉ thúy trước ngực này, trong nháy mắt ngắn ngủi có một loại ảo giác chồng lên nhau, cậu lắc lắc đầu, ảo giác đó mới biến mất đi.

Người già rồi, sẽ xuất hiện đốm đồi mồi, da mặt chảy xệ, bọc mắt rũ xuống, khi nhìn chằm chằm một cách trống rỗng, thì sẽ có mấy phần dọa người.

Hai ngày sau, Hoàng Đan nhận đượctin tức, Diệp Lam đã bị Lưu Sở tìm được, cô ấy còn sống.

Hoàng Đan muốn đến Diệp gia, Tống Doãn thị đi cùng.

Diệp Lam được tìm thấy trong rừng cây, lúc ấy tóc tai cô bù xù, bộ sườn xám màu tím trên người cũng có mấy chỗ bị xé rách, trên cánh tay và đùi có rất nhiều vết thương, là trong quá trình chạy trốn thì té ngã, bị nhánh cây sượt qua. Nghe nói vẻ mặt cô điên cuồng, tựa như ma quỷ, cô đang tìm thứ gì hoặc là người nào đó.

Hoàng Đan thấy người đàn ông đang nói chuyện với thủ hạ, cậu thu hồi tầm mắt, bước chân không ngừng đi theo người làm Diệp phủ, tới chỗ của Diệp Lam.

Lưu Sở kêu với, "Này."

Hoàng Đan không dừng.

Lưu Sở lại kêu, giọng điệu không còn kiên nhẫn, "Tống thiếu gia."

Hoàng Đan vẫn không ngừng bước.

Lưu Sở chỉ mặt gọi tên, thanh âm lạnh lùng, "Tống Vọng."

Hoàng Đan dừng bước chân, nghiên người lại hỏi, "Lưu bộ đầu à, có chuyện gì?"

Lưu Sở nhìn cằm thanh niên, trắng trơn, không có vấn đề. Hắn cười nói, "Sao nào, cũng qua mấy ngày rồi, thuốc của huynh đệ tôi cậu chuẩn bị khi nào trả?"

Hoàng Đan nói, "Đồ cho tôi rồi, anh còn muốn lấy lại?"

"..." Mặt Lưu Sở không biểu tình, "Tôi có nói là cho cậu à?"

Hoàng Đan nói, "Bây giờ tôi không muốn nói chuyện với anh."

Lưu Sở hoài nghi lỗ tai mình nghe nhầm rồi, quay đầu hỏi, "Cậu ta nói gì?"

Tứ Mao ho khan một tiếng, nắm tay đặt bên mép, nhỏ giọng nói, "Lão đại, Tống thiếu gia nói cậu ấy không muốn nói chuyện với anh."

Mặt Lưu Sở lúc xanh lúc đỏ, "Thứ gì mà."

Tứ Mao với mấy người khác châu đầu ghé tai, "Biết lão đại đây là làm sao không? Thẹn quá hóa giận đó."

Lưu Sở vỗ vỗ bả vai Tứ Mao, tặng cho cậu tamột nụ cười vô cùng thân thiện , "Vụ án nhà ai đó bị trộm gà ở thôn Bình An giao cho cậu đi."

Thôn Bình An cách đây rất xa, yêu quái vượt núi băng đèo khỏi phải nói, còn không béo bở gì, Tứ Mao kêu gào, "Lão đại em sai rồi."

"Lăn sang một bên."

Lưu Sở nhìn bóng lưng thanh niên, cau mày.

Quẹo qua hành lang dài, Hoàng Đan lại đi thêm một đoạn đường nữa mới tới chỗ ở của Diệp Lam. Cậu đẩy cửa đi vào, xọc vào mũi là một cổ mùi thuốc.

Diệp Lam nằm trên giường, mặt mũi tái nhợt không chút huyết sắc.

Diện mạo bây giờ khác xa ngày Hoàng Đan gặp cô, ý vị hàm súc đâu chẳng còn, thay vào đó là một loại uất ức khó tả.

Ở trong trấn, nam nhân không thể tùy tiện vào phòng cô nương chưa chồng, lỡ mà truyền ra ngoài đối với ai cũng là làm xấu thanh danh.

Diệp Lam được tư tưởng nước ngoài truyền thụ, bị cô ảnh hưởng Diệp phụ cũng thông suốt hơn không ít, huống chi lần này lại vì tình huống đặc thù.

Lúc này Hoàng Đan mới có thể đi vào, cậu tới trước giường, gọi tên của người con gái.

Diệp Lam nghe thấy tiếng gọi, mở hai mắt ra, cô giật giật miệng lưỡi, dường như là muốn cười, nhưng bởi vì vết thương trên mặt và nơi khóe miệng nên không thể tạo ra được độ cong lớn, "Tống Vọng, tôi thấy rồi."

Hoàng Đan hỏi, "Cô thấy cái gì?"

Diệp Lam ngẩn ngơ, bắt lấy cánh tay Hoàng Đan, "Là hắn, Tống Vọng. Tôi thấy hắn rồi!"

Hoàng Đan bất ngờ không kịp đề phòng, thiếu chút nữa bị cổ lực đạo kia kéo đè xuống người Diệp Lam, cậu chống bên mép giường nói, "Cô bình tĩnh chút đã."

Diệp Lam không ngừng lắc đầu, "Không đúng không đúng, không phải hắn."

Rồi lại nói, "Là hắn, Tống Vọng, thật sự là hắn, đi ở trên đường, nên, tôi sẽ không nhận sai đâu."

Hoàng Đan nhận ra người con gái này thần chí không rõ, lời nói không mạch lạc, cô mất tích mấy ngày đã gặp phải gì rồi? Xem phản ứng của Diệp phụ, cô không giống như bị ai đó vấy bẩn, mà trái lại hình như tinh thần bị cái gì đó kích thích, trải qua mừng rỡ đau buồn, trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận nổi.

Diệp Lam khổ sở nói, "Tống Vọng, tôi đã tìm kiếm nhiều ngày, mà lại không thấy hắn."

Hoàng Đan chợt giương mắt, "Cô nói là, từ ngày đầu tiên cô vẫn luôn tìm kiếm hắn."

Trên mặt Diệp Lam hiện vẻ oán hận, lại mau chóng biến thành thất vọng, "Đúng vậy, tôi tìm trong trấn cả một buổi chiều, tới nông thôn, huyện thành, địa phương có thể tìm tôi đều tìm qua rồi."

Hoàng Đan, "..."

Diệp lão phái người theo sau tìm kiếm, Diệp Lam thì chạy ngay phía trước, vĩnh viễn luôn có một khoảng cách, khó trách sao không tìm được.

Cậu nhìn sắc mặt tìu tụy của người con gái, "Mấy ngày nay cô ăn uống thế nào? Ở nơi đâu?"

"Không nhớ." Diệp Lam xoa bóp mi tâm, "Tống Vọng, hắn tới trấn Việt Sơn rồi, tôi nhất định sẽ tìm được hắn, nhất định sẽ."

Hoàng Đan nghĩ trong đầu, Diệp Lam rất may mắn, một cô gái xinh đẹp như hoa, trên người vận sườn xám, lộ cả bắp đùi, một người phụ nữ như vậy ở bên ngoài là vô cùng nguy hiểm, cô không xảy ra chuyện gì, cả người chỉ bị thương ngoài da cũng là do tự mình gây ra.

Bất quá, Diệp Lam có biết một chút công phu quyền cước, nguyên chủ cũng chẳng đánh lại, tiểu miêu tiểu cẩu cũng không lại gần được người cô.

Hoàng Đan nghe giọng người con gái nói, "Tống Vọng, cho tôi điếu thuốc đi."

Cậu không động.

Diệp Lam thúc giục, "Đi mà, ngay chỗ bàn trang điểm của tôi đó."

Hoàng Đan nói, "Lúc đang uống thuốc, hút thuốc vào không tốt đâu."

"Tôi cũng đâu phải bị bệnh, uống thuốc gì chứ, yên tâm đi tôi tự hiểu được." Diệp Lam thấy thanh niên vẫn bất động, liền nói, "Anh không lấy, thì tự tôi đi."

Cô muốn đứng lên, cổ áo ngủ hơi mở rộng, lộ ra một làn da trắng nõn ngay xương quai xanh.

Hoàng Đan quay đầu đi, dời tầm mắt, "Để tôi lấy cho cô."

Diệp Lam nhận hộp thuốc lá, vội vàng cắn đầu thuốc, cầm bật lửa lên châm.

Sau khi hút mấy ngụm khói, thần thái Diệp Lam mới đổi sang vẻ ưu nhã, quyến rũ. Cô bật cười, vết thương nơi khóe miệng nứt ra, rỉ ra mấy giọt máu, chậm rãi nhỏ xuống, "Tống Vọng, tình yêu của tôi đến rồi."

Hoàng Đan lắc đầu, chấp niệm là cái gì, cậu không hiểu.

Tinh thần Diệp Lam rất không ổn định, cô sống chết đòi ra ngoài, thật giống như ở ngoài đó có vật gì đang hấp dẫn cô. Diệp phụ không còn biện pháp, liền sai người khóa cửa lại, phái cả đám người làm trông chừng trước cửa.

Diệp phụ yên tâm rồi, nhưng lại đâu ngờ được Diệp Lam sẽ đánh ngất nha hoàn, nhân cơ hội trốn ra ngoài.

Cũng may là đúng lúc Diệp phụ đến thăm cô, bị đụng trúng, nếu không không biết lại phải hao phí bao nhiêu nhân lực vật lực mới có thể đem người tìm về được.

Còn đáng sợ hơn là, làm sao cũng không tìm được, hoặc là lúc tìm được đã không còn là người.

Cái chết của người bán hàng, đối với mọi người trong trấn mà nói cũng nhỏ nhặt không đáng kể, sắp sửa quên cả rồi. Nhưng Diệp phụ thì không, ông mơ hồ có chút bất an, muốn đàn bà lưu lại trong nhà, tạm thời không mong họ chạy loạn khắp nơi.

Diệp phụ sai người đi mời Hoàng Đan.

Hoàng Đan đến xem Diệp Lam, so sánh với lần trước càng tiều tụy hơn, cậu không ở lại bao lâu đã rời đi, "Bác trai, cháu không phải đại phu."

Diệp phụ là do không còn biện pháp nào, "Hiền chất, cháu có đề nghị gì không?"

Hoàng Đan không thể giúp sức.

Diệp phụ rên rỉ than thở, "Lam Lam trước kia không phải như vậy, bây giờ có nói với nó cái gì nó cũng đều không nghe, sớm biết thế này còn không bẳng cứ để nó ở lại nước ngoài."

Hoàng Đan đột ngột nói, "Diệp Lam hướng tới tình yêu tự do."

Một lúc lâu Diệp phụ mới nghe hiểu, "Hiền chất ý cháu là, Lam Lam đã có người thương rồi?"

Hoàng Đan nói cháu không biết.

Diệp phụ trầm giọng nói, "Nó là thiên kim của Diệp gia ta, chỉ có người tốt nhất mới xứng đôi với nó, ta vì nó an bài hôn sự, vô luận là gia cảnh của đàn trai, sinh ra, hay là điều kiện bản thân, học thức, hàm dưỡng, năng lục, đều là ưu tú nhất trong huyện."

Hoàng Đan nói, "Có lẽ cô ấy không thích vậy."

Diệp phụ đập bàn, "Vậy tại sao không nói với ta? Ta là cha của nó, có gì mà lại không thể cùng ngồi xuống nói chuyện với nhau?"

Cậu còn muốn nói thêm mấy câu, nhưng đối phương lại không cho cơ hội.

Bạch Oanh lắc lư eo đi vào đại sảnh, muốn nói lại thôi. "Lão gia, tôi dang nghĩ là, không phải Lam Lam bị trúng tà chứ?"

Diệp phụ ngẩng đầu, "Nói tiếp đi."

Bạch Oanh nói, "Lúc tôi còn rất nhỏ, có một ngày thân thích trong nhà đột nhiên có những hành động cử chỉ kỳ quái, một hồi khóc một hồi cười, sau đó..."

Cô ta nói vừa nhỏ vừa chậm rãi, trong giọng điệu mang theo cổ phong trần chưa mất hết.

Diệp phụ sau khi nghe xong, biểu tình cổ quái, "Ăn tàn hương, vẩy máu chó?"

Bạch Oanh gật đầu.

Diệp phụ lộ vẻ chần chừ.

Bạch Oanh bóp bóp vai cho ông, "Lão gia, không nên kéo dài, kéo thêm một ngày đối với thân thể Lam Lam là thêm một ngày chịu tổn thương, chuyện này vẫn nên thừa dịp còn sớm làm luôn mới tốt."

Diệp phụ sai người đi chuẩn bị tàn hương, cưỡng ép đút vào miệng Diệp Lam.

Đêm đến cùng ngày, Diệp Lam liền bị tiêu chảy không dứt.

Diệp phụ giận đùng đùng đi tìm Bạch Oanh, không nói hai lời đã lôi cô ta kéo xuống đất, tát một bạt tai.

Bạch Oanh che mắt, ai oán nói, "Lão gia, người làm gì vậy? Mấy năm nay tôi vì cái nhà này bận bịu trong ngoài, không có công lao cũng có khổ lao, có chỗ nào làm không đủ tốt, người..."

Diệp phụ cắt ngang, mắng, "Cô làm chuyện tốt!"

Nghe nói Diệp Lam uống tàn hương bị tiêu chảy suốt đêm, Bạch Oanh ban đầu bày ra biểu tình kinh ngạc, sau đó thì ủy khuất, cô một bên cầm khăn lụa lau nước mắt vừa nói, "Lão gia, tôi cũng chỉ mang ý tốt, việc này cũng không thể trách tôi được mà."

Diệp phụ đá văng cô ta ra, không quay đầu lại đi ra ngoài.

Bạch Oanh ôm con trai đang sợ phát khóc trên giường, khóe mắt không rơi một giọt lệ.

Trong phủ nhiều người, miệng tạp, không biết là do kẻ nào truyền đi mà trong trấn nghe tin liền xôn xao.

Đến cả Hoàng Đan không bước chân ra khỏi nhà mà còn biết được, bọn hạ nhân trong phủ nào cũng có cùng một điểm chung, chính là không biết sống chết đi loan truyền chuyện bát quái, dù gia chủ có căn dặn, uy hiếp hay là cảnh cáo đều không có tác dụng.

Cho nên mới bảo, chỉ có người chết mới có thể vĩnh viễn phong kín miệng.

Người trong trấn bảo thủ, mê tín, đã điên lên thì so với yêu ma quỷ quái còn kinh khủng hơn.

Hoàng Đan tới chỗ lão thái thái, nói muốn đi ra ngoài, lão thái thái vốn là kiên quyết không đồng ý nhưng nghe nói cậu muốn đi tới trường tư thục Tống gia thì mới nới miệng, bảo cậu mang theo mấy người, đi nhanh về nhanh, chớ lưu lại lâu quá.

Trường tư thục nằm ở vùng phụ cận. Lúc Hoàng Đan tới nơi, trông thấy một người đứng ở bậc thang ngay cửa, chính là thư sinh trong trà quán kia, dựa theo bối phận mà tính thì người ta là em trai của nguyên chủ.

Hai bên không thường lui tới, cũng chỉ là người xa lạ cùng mang họ Tống mà thôi.

Thư sinh không gọi cậu là anh họ, mà gọi Đại thiếu gia.

Hoàng Đan hỏi, "Thầy cậu có ở đây không?"

Thư sinh ngẩn người, nói có, "Đại thiếu gia, để tôi dẫn đường cho cậu."

Hoàng Đan cùng đi với cậu ta.

Trường tư thục rất lớn, thỉnh thoảng bắt gặp mấy người dòng thứ Tống gia, đều cúi đầu xuống hành lễ. Hoàng Đan hơi nóng, cậu cởi bớt áo khoác âu phục, chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng, tóc trước trán bị cậu làm cho rối tung, không còn vẻ thiếu gia cao quý ưu nhã.

Ngừng bước ở bên ngoài sân nhỏ trong trường tư thục, thư sinh nói, "Đến rồi."

Cậu ta rũ mắt ngỏ ý, "Đại thiếu gia, tôi đi vào thông báo cho thầy một tiếng."

Hoàng Đan cởi hai nút áo sơ mi, thấy thư sinh nuốt nước miếng, cậu nói, "Cậu khát lắm à?"

Thư sinh sợ hãi, lắc đầu như cái trống bỏi, vén vạt áo trường sam, bước dài chân, chỉ mấy bước đã biến mất nơi cửa đá bán nguyệt.

Hoàng Đan đưa áo khoác cho ngừoi làm, cậu cởi nút tay áo, xoắn lên một đoạn, lộ ra cánh tay trơn bóng không có chút lông tơ.

Không qua bao lâu, thư sinh đi ra lại nuốt nước miếng.

Hoàng Đan cùng thư sinh kề vai, nghe tiếng nuốt nước miếng của đối phương bèn nói, "Cậu đi uống chút nước đi đã."

Thư sinh vùi đầu thật thấp, lui về phía sau rồi rời đi.

Hoàng Đan vào sân, thấy bên trong có rất nhiều sách, trang giấy bị gió thổi vang lào xào, một ông cụ đầu tóc bạc trắng đang ngồi dưới táng cây uống trà đọc sách.

Ông cụ tháo kiếng lão xuống, "Tống thiếu gia, cơn gió nào mang ngài đến đây vậy?"

Hoàng Đan nói, "Gió Đông Nam."

Ông cụ, "..."

Hoàng Đan nói, "Lão sư, tôi tới là muốn mượn một quyển sách."

Ông cụ Triệu thuận miệng hỏi, "Sách gì?"

Hoàng Đan nói, "Một quyển cổ tịch, bên trong ghi lại các loại yêu ma quỷ quái trên thế gian."

Cậu chỉ nói càn, nhưng nhìn nét mặt ông cụ biến hóa, đã nói lên được thật sự có loại cổ tịch đó.

Ông cụ Triệu lật lật cuống sách trong tay, cũng không ngẩng đầu, "Chỗ của tôi có nhiều sách, riêng chỉ không có quyển sách mà cậu muốn kia, mời cậu về đi."

Hoàng Đan nói, "Là học sinh của ngài chính miệng nói."

Ông cụ Triệu khép sách lại, "Ai cơ? Để tôi xem là đứa tiểu vương bát đản nào nói bậy nói bạ."

Hoàng Đan nói, "Tôi đã đáp ứng hắn giữ bí mật, lão sư, ông cũng biết đấy, làm người thì phải giữ chữ tín."

Ông cụ Triệu quan sát một phen, lời trong miệng tiểu quỷ này chẳng đáng tin.

Ánh mắt Hoàng Đan tỏ ý, đám người làm đi vào trong phòng.

Ông cụ Triệu ném quyển sách, thở hổn hển quát, "Đứng lại đó, tất cả đứng lại hết cho ta, các người thử dám làm lộn xộn sách của ta xem!"

Hoàng Đan kéo ông cụ lại, "Lão sư bớt giận."

Ông cụ Triệu trừng mắt nhìn cậu, giận đến mức mũi bốc khói, "Ngươi được lắm Tống Vọng, y cái đức hạnh với bà nội ngươi."

Hoàng Đan nhếch chân mày, "Tôi là con của cha tôi, cha tôi lại là con của bà nội, vậy nên trên phương diện đức hạnh hẳn là giống nhau rồi."

Ông cụ Triệu thiếu chút nữa bị cái kiểu giải đáp này của thanh niên làm cho lắc lư, ông ta chưa kịp phản ứng, trong viện đã chỉ còn lại mình mình.

Hoàng Đan để người làm vào tìm kiếm trong thư phòng, cậu thì tự đi đến phòng của ông cụ, bên trong còn một kệ sách. Cậu không quáng mắt đi tìm lung tung, mà đứng lại trước kệ sách, mắt lướt nhanh.

Ông cụ Triệu đi vào, còn đang đắc ý thì nhìn thấy thanh niên dịch chuyển cuốn sách trong góc hàng thứ hai của kệ sách, ám cách phía sau kệ sách liền mở ra.

"..."

Sắc mặt ông cụ Triệu vô cùng khó coi, "Ai nói cho cậu biết? Có phải là bà nội của cậu không?"

"Không phải." Hoàng Đan lấy đi cổ tịch, lật xem một trang đã biết đây là thứ mình muốn tìm, "Tôi chỉ tùy tiện chuyển ."

Ông cụ Triệu cắn môi, "Không thể nào!"

Hoàng Đan nói, "Thật sự tôi chỉ tùy tiện di chuyển thôi." Trong mấy hàng kệ sách, chỉ có quyển sách kia trong kệ hàng thứ hai là chung quanh không đóng bụi, chắc chắn một ngày bị chạm qua nhiều lần, không để lại manh mối mới là lạ.

Cậu cầm cổ tịch, "Lão sư, tôi về nhé."

Ông cụ Triệu tức giận run run râu bạc, " Doãn Thanh, nhất định là ngươi!"

Sau khi một mình sinh khí trong phòng, ông cụ Triệu than thở, đã nhiều năm vậy rồi, còn tưởng rằng trước khi chết có thể an an ổn ổn, không nghĩ tới...

Hoàng Đan một đường chạy chậm trở về, đóng cửa lại xem cổ tịch, bên trong đều là cổ văn, cậu xem không hiểu, song còn có hình vẽ.

"Hệ thống tiên sinh, có thể giúp tôi phiên dịch được không?"

Hệ thống, "Cần 40 tích phân."

Hoàng Đan hơi do dự rồi nói, "Được."

Trước mắt cậu xuất hiện một màn ảnh, phía trên tương ứng với nội dung cuốn cổ tịch, ghi chép rõ ràng một ít kỳ văn dị sử.

Tựa như có một con chuột không dây, đang từ từ trượt vòng lăn, nội dung trên màn ảnh dời xuống.

Hoàng Đan nhìn chằm chằm, ánh mắt dần dần ê ẩm, cậu nhắm hai mắt lại. Lúc lần nữa mở ra, xuất hiện trên màn ảnh chính là phần nội dung cậu muốn xem. Trên đó viết thế gian có yêu quái, có thể biến thành hình người, tồn tại như loài người vậy, sẽ đau, cũng sẽ chảy máu.

Cậu cảm thấy kinh ngạc, nguyên lai yêu quái cũng không phải là từ trên trời rơi xuống, quả là không gì là không thể mà.

Hệ thống, "Tại hạ cảm thấy, Hoàng tiên sinh tốt nhất không nên coi thường, cho dù yêu không phải kẻ vô song, nhưng cũng không phải là người bình thường có thể tiếp nhận, chế ngự."

Hoàng Đan nói, "Tôi biết rồi, cảm ơn hệ thống tiên sinh, cảm ơn anh đã nhắc nhở."

Cậu tiếp tục xem, phía sau có một câu, yêu chảy bao nhiêu máu cũng không sao, nhưng không thể rơi lệ, mỗi một giọt lệ chảy xuống, thì sẽ giảm bớt một trăm năm tu vi, một khi tu vi bị hao hết, sẽ hóa lại thành nguyên hình, hoặc phải tu luyện lại một lần nữa, hoặc là biến mất khỏi thiên địa.

Sau khi xem xong, tâm trạng Hoàng Đan liền nặng nề.

Nội dung trong cổ tịch chỉ có hai phần, đoạn phía sau cắt ngang đột ngột, giống như là bị khuyết một phần lớn khiến quyển sách không còn hoàn chỉnh.

Yêu chia làm nhiều chủng loại, hơn nữa còn phân thành đại yêu, tiểu yêu. Cậu không biết thứ mình muốn tìm là đại hay là tiểu.

Hoàng Đan rót ly trà, ngồi trước bàn trà xem cổ tịch.

Ban đêm cùng ngày, người gõ mõ đi ngang qua một ngõ hẻm, giày của hắn đạp phải thứ gì, thiếu chút nữa trợt té, hắn nâng đèn lông lên nhìn một cái, nhưng không nhìn được rõ ràng, liền đưa tay ra lần mò, sau đó đoán được là cái gì rồi, liền nhất thời cả kinh thất sắc, lảo đảo nghiên ngã chạy biến.

Trong trấn xảy ra hai chuyện lạ, đầu tiên là người bán hàng, sau đó là Lý quả phụ.

Trong ngõ hẻm là một khối da người, phía trên còn dính lông tóc huyết nhục, bên cạnh có một đôi giày thêu, là hung thủ cố ý lưu lại, chính là vì muốn để lộ thân phận người chết, đem tới khủng hoảng cho mọi người.

Cái chết của Lý quả phụ, gợi lại chuyện người bán hàng đã bị mọi người lãng quên, cảm giác sợ hãi cũng tăng lên gấp bội.

Mấy người hương thân tụ tập ở tửu lầu, thương lượng từ trong trấn, thậm chí là mở rộng phạm vi lớn, tìm người có năng lực trong cả huyện phụ trách tuần tra, việc bọn họ đang bàn bạc, là về vấn đề phương diện bỏ vốn.

Bà chủ Đới của tửu lâu rất có sức hút, không bàn tới có liên quan với việc trên giường nhỏ của cô, một là quá nhiều, hai là cơ hồ nhà nào cũng biết, nói cũng không có ai nghe, không cảm thấy mới mẻ gì.

Lúc Lưu Sở tới nơi, bà chủ Đới từ xa đã vẫy khăn lụa nghênh đón, "Lưu bộ đầu, anh tới trấn đã mấy ngày rồi, sao lại không tới chỗ tôi ngồi một lúc chứ, tôi ngắm sao ngắm trăng, mong đợi anh tới chơi."

Lưu Sở tránh qua, "Bà chủ Đới à, trên người cô có mùi gì thế?"

"Này là nước hoa đó." Bà chủ Đới dùng ngón cái với ngón trỏ ra dấu, "Một chai nhỏ như vầy nè, là của một người bạn ngoại quốc tặng tôi, thấy thế nào, có thơm không?"

Lưu Sở bóp lỗ mũi, "So với nước ôi thiu còn không bằng."

Nụ cười trên mặt bà chủ Đới cứng đờ, rồi lại cười lên, "Thật là không biết hàng."

Cô mặc sườn xám màu đỏ thẫm, hoa mẫu đơn tô điểm nơi bầu ngực đầy đặn, hấp dẫn mọi người quanh đó đứng xem, không chỉ có vậy, tà váy sườn xám cắt rất cao, cặp chân dài quả tình có thể câu hồn người đi mất.

Thấy người đàn bà dán vào mình, Lưu Sở nhếch khóe môi cười đểu, "Bà chủ Đới à, tôi đang bận quan phục trên người, ai mà khiến nó dính mùi vị lộn xộn, có thể sẽ bị tôi mời đi uống trà đấy."

Bà chủ Đới thấy vậy trong lòng càng ngứa ngáy, hai chân như muốn nhũn ra, đúng là loại người qua bao lần vẫn không biết rút kinh nghiệm. Cô nhổ nước bọt, tay hất lọn tóc quăn, "Đời người khổ đoản a Lưu bộ đầu, không ở nơi phong hoa tuyết nguyệt lăn lộn một thì chẳng khác nào sống uổng một đời."

Lưu Sở duỗi một ngón tay, chống lên vai người đàn bà, đẩy cô ta sang một bên, lãnh đạm nói, "Sống có uổng hay không, là do tôi định đoạt."

Bà chủ Đới còn muốn nói gì, vừa liếc mắt tia thấy người thanh niên ngoài cửa bước vào, ánh mắt phát sáng, "Ai yêu, Tống thiếu gia, mời ngài mau vào trong."

Hoàng Đan hai mắt trợn trắng.

Cậu bước nhanh tới hướng Lưu Sở, rồi vượt qua đối phương, trừng trừng mắt lên lầu.

Lưu Sở nhìn hướng thang lầu, "Bà chủ Đới, mị lực của cô không được chút nào, cô có thấy không, Tống thiếu gia tránh cô như tránh ôn dịch ấy."

Bà chủ Đới chạm lên móng tay sơn đen, cô ta u oán thở dài, "Xem ra hàng ngũ độc thân này càng lúc càng dài ra rồi nha."

Lưu Sở lên lầu, không thấy thanh niên đâu, chẳng biết đi đâu rồi.

Hoàng Đan đang ở trong sương phòng lầu ba, cậu hỏi hệ thống tiên sinh mới biết được ông chủ Trương đang ở chỗ này, đặc biệt tới nghe chuyện.

Ông chủ Trương là khách quen của tửu lâu, có hai chân với bà chủ Đới. Ông ta tới sớm đã tiêu hao gần hết thể lực, cần phải bổ sung lại, vào lúc này đã gọi một bàn rượu và thức ăn, ăn rất ngon miệng.

Hoàng Đan được chào hỏi mời ngồi xuống đối diện.

Ông chủ Trương nhiệt tình nói, "Tống thiếu gia, thật sự không muốn uống đôi ly à?"

Hoàng Đan lắc đầu.

Cậu vô tình hoặc hữu ý nhắc tới chuyện trong trấn, từ người bán hàng sang Lý quả phu, nói tới nói lui.

Ông chủ Trương bị chuyện này khơi mào, cũng nói chêm vào, ông ta uống mấy ly rượu xuống bụng, ợ một hơi. "Gã bán hàng đó tôi từng gặp qua rồi, khi trước gã tới chỗ tôi nhập hàng, nhập thì không bao nhiêu nhưng thói xấu lại không ít, thiêu tam giản tứ kén chọn, bị người trong cửa hàng tôi đuổi ra ngoài."

Hoàng Đan nói, "Thật sao?"

Ông chủ Trương uống rượu lên mặt, "Đúng thế, rồi không hiểu sao lại chết mất."

Hoàng Đan từng nghe nói, ông chủ Trương xưa kia mang theo vợ chạy nạn, vợ lão chân bó, chạy chậm, lão vì tự vệ mà liền trực tiếp bóp chết.

"Ông chủ Trương, lần trước ông nói với tôi ông tới nông thôn thu tiền cho thuê, còn đoạn sau nữa thế nào?"

"À, cái đó à."

Ông chủ Trương gắp ăn hai miếng thức ăn, nói ông ta nghe được từ đám thôn dân, một nông phụ nói chồng mình đã mất tích mấy ngày, lúc người trở về rồi bà ta lại nói với mọi người chung quanh rằng đó không phải chồng bà.

Lúc đấy ông chủ Trương nghe xong liền cười to ha ha, vợ chồng mấy chục năm, làm sao có thể nhầm lẫn được, hơn nữa người kia da người kia còn có thể tráo đổi chắc? "Tống thiếu gia, cậu nói có quái hay không?"

Hoàng Đan nói, "Quái."

Bên ngoài truyền tới động tĩnh, Hoàng Đan mở cửa đi ra ngoài, Tống Doãn thị cùng ông cụ Triệu đi vào tửu lầu, biểu tình hai người không đúng lắm, có vẻ đã qua một trận cãi vã.

Hoàng Đan không nhìn thêm, không quan hệ gì tới nhiệm vụ của cậu.

Lần này ra mặt đều toàn là các nhân vật có mặt mũi trong trấn, ông chủ Trương tiệm bán thuốc, bà chủ tửu lầu, Tống Doãn thị, Hoàng Đan, còn có Diệp phụ, ông cụ Triệu đức cao vọng trọng.

Lưu Sở phải dẫn đội, nên hắn mới tham dự vào.

Ban đêm, mưa to như trút nước, thế mưa rơi hung mãnh, dội xuống mặt đất phát ra tiếng quỷ khóc sói tru. Trên đường ngay cả một bóng người qua lại cũng không có.

Cửa tửu lâu đóng chặc, đám người Tứ Mao ở lầu một ăn uống, ở đó xổ ra ít chuyện cũ đùa giỡn.

Không ngoài dự liệu, đoàn người trên lầu vì chuyện bỏ vốn mà khiến cuộc thảo luận chẳng mấy vui vẻ, có dính líu tới tiền bạc thì đều không thể nào dễ dàng cân đối được.

Mấy giờ trôi qua, Hoàng Đan nghe thấy tiếng thét chói tai, tiếng thét đó phát ra từ một người đàn ông, kinh động toàn bộ tửu lầu.

Ông chủ Trương chết rồi, chỉ còn lại một cái sọ người và khung xương hoàn chỉnh.

Là Diệp phụ phát hiện, ông nói mình đi tìm ông chủ Trương để nói chuyện bỏ vốn, trông mong có thể hòa khí cùng nhau cải thiện trị an trong trấn, để cho mọi người bớt lo nghĩ.

Căn cứ theo lời của Diệp phụ thì trước khi ông gõ cửa, bên trong đã không có động tĩnh, thấy cửa chỉ khép hờ nên liền đẩy cửa bước vào.

Đây đã là vụ án thứ ba.

Dù bà chủ Đới đã trải qua nhiều cảnh đời, nhưng dù sao cũng là một nữ tử, nhìn thấy thảm trạng cái chết của ông chủ Trương liền hôn mê ngay tại chỗ.

Hai người ông cụ Triệu và Tống Doãn thị đều không đến xem, biết chuyện gì xảy ra liền lập tức quay về phòng mình. Như là người lớn tuổi đều không thể nhìn được cái thứ máu tanh này vậy.

Lưu Sở dẫn người tới phòng ông chủ Trương lục soát.

Đám người Tứ Mao đã thấy qua đủ các dạng thi thể, nguyên nhân cái chết. Nhưng khi thấy đầu lâu và khung xương trên giường vẫn cảm thấy da dầu tê dại.

"Lão đại, cái này không giống như là trả thù nhỉ? Người chuyên giết heo mà phải cạo rọc hết da thịt trên người một người xuống còn phải tốn một phen sức lực.|

"Quan trọng nhất là, tôi với mấy người tiểu Trương vẫn luôn ở dưới lầu, không hề rời đi, mưa lớn như vậy bên ngoài cũng không có ai vào. Hung thủ không thể nào giết người xong rồi mang theo máu thịt rời đi được."

"Cho nên hung thủ vẫn còn trong tửu lầu, chính là một trong mấy người ở trên lầu."

"Diệp lão gia rất đáng nghi, ông ta là người đầu tiên phát hiện ông chủ Trương chết."

Lưu Sở đưa đao cho Tứ Mao, "Bớt nói nhảm đi, nhanh chóng làm việc."

Hoàng Đan đứng ở cửa, tối nay chỉ có mấy người bọn cậu, con yêu đó có thể đang ở đây ngay lúc này.

Mặc kệ là có hay không, trước tiên vẫn phải điều tra, cậu cuối cùng cũng có thể sử dụng được phương pháp loại bỏ đơn giản mà thô bạo rồi.

Hoàng Đan đang muốn đi, thì nghe giọng Lưu Sở, "Tống thiếu gia, tôi cần cậu giúp một chuyện."

Cậu hỏi, "Cái gì?"

Lưu Sở ôm sọ ông chủ Trương, trên tay dính nhớp, thứ đồ đó còn chảy ròng xuống, "Giúp tôi xoắn tay áo lên một chút."

Hoàng Đan nói, "Không giúp."

Lưu Sở sắc mặt xanh xám, "Cậu nói gì?"

Tứ Mao nói, "Tống thiéu gia nói cậu ấy không giúp, không phải tôi nói mà, lão đại, Tống thiếu gia không thích anh đâu."

Lưu Sở giễu cợt, "Nói cứ như có ai thích cậu ta vậy."

HẾT CHƯƠNG 26

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro