Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


CHƯƠNG 27:

edit: junfi

Hoàng Đan muốn đi qua xem lão thái thái.

Nếu thật sự bà bị kinh sợ, cậu thân là cháu trai theo lý phải quan trấn an.

Còn nếu mà không phải vậy thì cậu liền có chuyện để làm.

Lưu Sở gọi Hoàng Đan lại, không lạnh không nóng nói, "Tống thiếu gia, tôi không nhìn lầm thì lúc tối ông chủ Trương từ trong buồng Tây đi ra, cậu cũng ở đấy."

Hắn còn nói, "Lúc ấy ông chủ Trương khắp người toàn là mùi rượu, cười cười nói nói với cậu, chắc hẳn hai người trò chuyện vui vẻ lắm."

Hoàng Đan, "..."

Lưu Sở đặt đầu lâu ông chủ Trương lên bàn, lui về sau mấy bước khom lưng nheo mắt nhìn.

Hoàng Đan nhắc nhở, "Lưu bộ đầu, chất nhầy trên cổ ông chủ Trương còn dính trên cằm của anh kìa."

Lưu Sở không thèm để ý chút nào, "Tiệm thuốc kia của ông chủ Trương được nhà cậu giúp đỡ, mấy bữa trước ông ta còn đem theo dược liệu đến nhà cậu."

"Tối nay trước khi chết, ông ta lại cùng cậu tiếp xúc qua, cậu không có lời nào muốn nói sao?"

Hoàng Đan nói, "Không có."

Lưu Sở lần đầu tiên gặp người không biết phối hợp như vậy, hắn vô biểu tình nói, "Tống thiếu gia, cậu có biết tình cảnh của cậu bây giờ rất không ổn?"

Hoàng Đan nói, "Biết."

Lưu Sở nhếch mép, "Bây giờ cậu có thể nói với tôi hai người đã nói những chuyện gì được không?"

Hoàng Đan nghiên đầu, "Tứ Mao, tôi là phạm nhân à?"

Đột nhiên bị điểm tên, Tứ Mao ngốc lăng, "Không, không phải ạ."

Hoàng Đan nói, "Vậy tôi bây giờ có thể về ngủ nhỉ?"

Tứ Mao tiếp tục lờ mờ, "Có thể...đi."

Chữ cuối cậu ta còn chưa nói ra, người đã đi mất rồi.

"Tống thiếu gia biết tên tôi?" Tứ Mao ha ha ha, "Lão đại, Tống thiếu gia anh ta biết....Lão đại, anh không sao chứ?"

Lưu Sở nhe hàm răng đều tăm tắp trắng sáng, "Tốt lắm."

Tứ Mao rùng mình ớn lạnh, "Lão, lão đại, liên tiếp xảy ra mấy vụ án mạng, sợ rằng chúng ta phải ở lại trong trấn."

"Tống gia sản nghiệp nhiều, địa vị Tống phu nhân rất cao, chúng ta không thể trêu vào Tống thiếu gia được nếu đem anh ta chọc cho xù lông, vậy sẽ rất phiền toái."

Lưu Sở cười, "Con mắt đó của cậu thấy tôi đang chọc cậu ta?"

Tứ Mao nói, "Hai mắt."

Cậu ta hỏi các huynh đệ, "Mọi người cũng thấy vậy ha."

Mấy người kia rối rít lắc đầu, nói không nhìn thấy, cái gì cũng không nhìn thấy.

"..."

Tứ Mao lập tức đổi lời, "Lão đại tôi lầm rồi, thật ra tôi cũng không thấy vậy, thật đó, tôi thề."

Lưu Sở vỗ vỗ đầu cậu ta, "Vụ án trộm gà ở thôn Bình An kia, sáng mai cậu lên đường, đi đường cho tốt, trong ngày là có thể quay về rồi."

Tứ Mao khóc không ra nước mắt.

Một đầu khác, Hoàng Đan đang ở trong buồng của lão thái thái, "Bà nội."

Tống Doãn thị niệm kinh, tay trái của bà lùa một chuỗi tràng hạt kim thạch xanh, "A Vọng, đã trễ thế này rồi sao con còn không đi ngủ?"

Hoàng Đan nói, "Con không ngủ được."

Động tác đẩy tràng hạt của Tống Doãn thị thoáng ngừng, "Sao vậy?"

Hoàng Đan đi tới, ngồi xuống bên cạnh lão thái thái, "Bà nội, ông chủ Trương chết thảm quá."

Tống Doãn thị rũ mí mắt, tiếp tục niệm kinh.

Hoàng Đan nghiêng đầu nhìn, lão thái thái trước khi ra cửa đã thay quần áo, mặc trên người bây giờ là trường bào đen trên cổ thêu ám văn màu vàng kim, sau búi tóc gài một chiếc lược, mấy sợi chỉ bạc nhờ bàn tay nha hoàn thiếp thân cẩn thận chú tâm chải chuốc qua, bóng loáng lại chỉnh tề, trong búi tóc xuyên qua một cây trâm khảm ngọc, trên tai đeo khuyên tròn phỉ thúy, hiện vẻ ung dung hoa quý, lại không mất đi nét đoan trang rộng rãi.

"A Vọng."

Bên tai vang lên thanh âm, Hoàng Đan hồi hồn, "Bà nội, bà gọi con ạ?"

Tống Doãn thị thở dài, "Con ngủ ở chỗ bà nội đi."

Hoàng Đan hỏi, "Còn bà thì sao ạ?"

Tống Doãn thị nói, "Tối nay bà nội muốn niệm kinh."

Hoàng Đan nói, "Phải niệm một đêm sao?"

Tống Doãn thị không trả lời nữa, trong miệng tiếp tục đọc lên kinh văn.

Hoàng Đan nghe một hồi, quả thực là không nghe ra được gì. Cậu bắt đầu mệt rả rời, ngáp một cái lại ngáp một cái nữa, nước mắt cũng ứa ra ngoài.

Đúng rồi!

Hoàng Đan bỗng nhiên nhớ tới, trong cổ tịch có nhắc đến một thông tin.

Yêu chảy bao nhiêu máu cũng sẽ không chết, nhưng lại không thể rơi lệ, mỗi một giọt lệ chảy xuống thì sẽ giảm bớt một trăm năm tu vi, một khi tu vi bị hao hết sẽ chịu cảnh hóa lại nguyên hình, hoặc một lần nữa tu luyện, hoặc là biến mất trong thiên điạ.

Đối với bọn yêu ma mà nói, phải trải qua quá trình tu luyện dài lâu mới có thể hóa thành hình người, trà trộn vào thế giời loài người, để thể hội hưởng thụ hết thẩy mọi thứ khi làm người , chắc chắn chúng sẽ không để cho mình rơi lệ.

Như vậy không phải có thể suy ra được, người nào có thể rơi lệ thì liền có thể loại trừ rồi?

Hoàng Đan lâm vào trầm tư, tối nay trời hạ mưa như thác đổ, tất cả mọi người đều không đi ra ngoài, ngoại trừ người đã chết là ông chủ Trương, thì còn lại chính là bà nội của nguyên chủ, tiên sinh ở trường tư thục, bà chủ tửu lâu, ba của Diệp Lam, còn có Lưu Sở.

Trước tiên hạ thủ từ ai đây?

Dư quang Hoàng Đan liếc qua, thôi thì bắt đầu từ bà nội của nguyên chủ đi.

Cậu trong lòng nói, "Hệ thống tiên sinh, có món nào có thể kích thích tuyến lệ không?"

Hệ thống, "Chờ một chút."

Không lâu lắm, thanh âm hệ thống vang lên lần nữa, "Hoàng tiên sinh, tại hạ đã giúp ngài xem qua, có sản phẩm phù hợp với yêu cầu của ngài."

Hoàng Đan nói, "Tên gì?"

Hệ thống, "Khóc thành cẩu tử(chết)."

Hoàng Đan nói, "Tên hay lắm, vậy dùng nó đi."

Nhanh chóng, có một cổ khí vô sắc vô vị tản ra trong không khí.

Tống Doãn thị nghe thấy tiếng khóc, bà giương mắt giật mình nói, "A Vọng, con làm sao thế này?"

Nước mắt Hoàng Đan không ngừng chảy xuống, "Con không sao."

Tống Doãn thị cau mày, "Con đứa nhỏ này, khóc thành như vậy rồi mà còn nói không sao."

Bà buông tràng hạt xuống, cầm khăn lụa lau nước mắt cho cháu trai, "Nói với bà nội đi, có phải vì con còn sợ không?"

Hoàng Đan nhận ra trong mắt lão thái thái khô ráo, không nhỏ chút lệ nào, trong lòng cậu máy động liền dịch cái mông ra bên cạnh.

"Hệ thống tiên sinh, lão thái thái là yêu quái."

Cậu vừa mới nói xong, màn ảnh nhiệm vụ liền xuất hiện, cũng y như ở thế giới thứ nhất vậy, dưới nội dung nhiệm vụ nhiều hơn một cột, chỉ cần điền vào thân phận của yêu quái thì nhiệm vụ sẽ hoàn thành.

Hệ thống, "Hoàng tiên sinh, do nhiệm vụ lần này có độ khó lớn nên ngài có hai cơ hội, một khi điền lên thì không thể sửa đổi, nếu như không phải là câu trả lời đúng, ngài còn một cơ hội cuối cùng, nếu lại điền sai, thì nhiệm vụ thất bại."

Hoàng Đan lại ngần ngừ.

Lỡ như có người tuyến lệ không phát triển, hoặc là trời sanh không chảy nước mắt thì sao đây?

Cậu không thể qua loa vậy được.

Nếu hệ thống tiên sinh nói lần này có hai cơ hội, tỏ rõ trong chuyện này còn có huyền cơ khác.

Tống Doãn thị vỗ vỗ sau lưng cháu trai, "Được rồi A Vọng, con đã là người trưởng thành, nam tử hán đại trương phu khóc sướt mướt như thế này còn ra thể thống gì."

Hoàng Đan tranh thủ thời gian để hệ thống tiên sinh rút lại chất khí chung quanh mình, cậu giết địch 0 lại tự mình bỏ mạng.

Tống Doãn thị thấy cháu trai ngừng khóc, bà lắc đầu một cái giọng mang trách cứ, nhưng ánh mắt lại từ ái, "Không phải bà nội nói con, loại tình cảnh đó con đi nhìn làm gì? Nhìn rồi lại tự hù dọa mình."

Hoàng Đan hít hơi, âm thầm quan sát lão thái thái, hơn nữa còn kéo dài khoảng cách, "Con với ông chủ Trương có quen biết nhau, ông ấy chết con cũng phải đi xem một chút."

Tống Doãn thị nói, "Người cũng đã chết rồi, con có đi hay không người ta cũng chẳng biết."

Hoàng Đan nói phải, ngoài cửa có tiếng bước chân, cậu dừng lại động tác lau nước mắt đi ra mở của nhìn, là ông cụ Triệu.

Trở tay đóng lại cửa, Hoàng Đan nói, "Lão sư."

Ông cụ Triệu cả kinh, "Sao cậu lại khóc tới mức này?"

Hoàng Đan nói, "Tôi chẳng qua là cảm khái, đời người vô thường sinh mạng yếu ớt."

Ông cụ Triệu, "..."

Hoàng Đan nói, "Lão sư, ông có chuyện gì không?'

"Không có chuyện gì, chỉ tùy tiện đi lại một chút." Ông cụ Triệu ho khan, "Cái đó...bà nội cậu ngủ chưa?"

"Bà nội đang niệm kinh." Hoàng Đan nói, "Lão sư muốn vào gặp không?"

Ông cụ Triệu khoát tay, "Chẳng có gì dễ nhìn, ta không vào."

Ông nói xong chắp tay sau lưng rời đi.

Hoàng Đan hít hít mũi, hai lão nhân này tuổi tác không cách biệt lắm, lúc còn trẻ e rằng từng có chút qua lại.

Trải qua khảo sát nhỏ là nước mắt, để phòng ngừa vạn nhất, Hoàng Đan không quay lại phòng của lão thái thái nữa, sợ lúc mình đang lim dim ngủ thì da cũng chẳng còn.

Tâm lo xa vẫn tốt hơn.

Chưa tới thời gian nửa nén hương, Lưu Sở dẫn người đi lục soát.

Máu thịt trên người ông chủ Trương đều biến mất, chỉ cần hung thủ còn ở trong tửu lâu này, những thứ đó hẳn phải còn đây. Kết quả bọn họ đem trong ngoài tửu lâu lật tung lên một lần, tìm cả miệng giếng nơi hậu viện, thậm chí là ngõ hẻm chung quanh tửu lâu mà vẫn không lục soát ra được gì.

Mớ da thịt trên người đàn ông trưởng thành bị cắt đi, có thể chứa một thùng lớn, còn có đống máu, nội tạng nữa, gom chung một chỗ thì không thể dễ dàng cất giấu vậy được. Huống chi ông chủ Trương là một người mập mạp, một đống lớn thứ đó lại như thể biến mất vô căn cứ.

Mưa to suốt một đêm, không khí đè nén trong tửu lâu kéo dài đến tận khi trời sáng.

Hoàng Đan không sao chợp mắt nổi, cậu đẩy cửa sổ ra nhìn xuống, đối diện phả vào không khí mát mẻ, cuốn theo khí ẩm nhàn nhạt.

Trên đường người đi tới lui dần nhiều lên, giữa đám người có một thân ảnh cao lớn, một thân áo mũ quan lại cũng không thể ngăn chận dã tính giữa chân mày hắn, có cô gái trẻ ghé mắt nhìn, hắn câu môi cười, cô gái mắc cở đỏ mặt.

Lưu Sở bận rộn suốt một đêm, mua bốn khay bánh bao súp(1) vừa đi vừa ăn, đi tới dưới tửu lâu, hắn bỗng nhiên ngẩng đầu hướng trên lầu nhìn lại.

(1):

Hoàng Đan trên lầu cùng người đàn ông đối mặt, không đóng lại cửa sổ mà thản nhiên cùng hắn nhìn nhau.

Lưu Sở nhếch mày, làm như không thấy.

Hoàng Đan đói, cậu xuống lầu thì bị Tứ Mao ngăn lại, "Tống thiếu gia, xin thứ lỗi, lão đại nói trước khi vụ án lộ rõ chân tướng, ai cũng không được phép rời đi."

Liếc mắt nhìn thanh niên, cũng không biết có phải cậu đang tức giận hay không, Tứ Mao nói, "Nếu không thì vậy đi, ngài có gì phân phó cứ việc nói, Tứ Mao nhất định sẽ hoàn thành cho ngài."

Hoàng Đan chỉ người đàn ông ăn bánh bao súp, "Tối hôm qua hắn cũng ở trên lầu, ở chung với bọn tôi, nếu như chúng tôi có hiềm nghi thì hắn cũng có, nếu hắn có thể đi ra ngoài, vì cái gì tôi lại không được?"

Tứ Mao nghẹn hơi.

Người gầy đét bên cạnh kéo kéo Tứ Mao, nói bên tai cậu ta, "Mao, tên Tống thiếu gia này nói cũng đúng mà, tối hôm qua lão đại cũng ở trên lầu."

Tứ Mao vỗ đầu gã cái chóc, "Dám hoài nghi lão đại này, chán sống rồi à!"

Gã gầy đét ăn đau, nhe răng nói, "Ai dám nghi ngờ lão đại đâu, ý tôi là lão đại lúc ấy không ở cùng một chỗ với chúng ta, chúng ta cũng không biết anh ấy...Haizz tôi thật sự không phải có ý đó, bỏ đi, tôi không nói nữa."

Tứ Mao phải lên đường đi thôn Bình An, cậu ta trăm vạn lần không muốn đi, "Huynh đệ tốt ơi, ông lớn tiếng thêm chút nữa thì vụ án trộm gà kia chắc chắn có thể vào trong tay ông rồi."

"..."

Gã gầy đét nói, "Tôi đây chỉ là thận trọng đến luống cuống thôi hà."

Thanh âm gã đè cực thấp, "Biết có một hung thủ thì tốt rồi, sợ là sợ không có cả hung thủ kìa, ông hiểu không?"

Tứ Mao lắc đầu, "Không hiểu."

Gã gầy đét cũng lắc đầu, "Ông cái đồ đầu to, trời mưa không buồn, bên trong toàn là nước."

Tứ Mao cho gã một cái liếc mắt.

Dù sao hung thủ cũng ở trong mấy người đó, giấy không gói được lửa, không có bức tường nào gió không lọt, có lão đại ở đây, đối phương bại lộ là chuyện sớm muộn mà thôi.

Cậu ta nghiêng đầu, không thấy người đâu, "Tống thiếu gia đâu rồi?"

Gã gầy đét nói, "Ớ. tôi không biết."

Tứ Mao phiền muộn, "Lăn đi, còn không phải do ông, không có chuyện gì lại rãnh rỗi kéo tôi nói chuyện linh tinh."

Cậu chạy ra ngoài cửa, lại ngừng bước chân, vụt qua tránh vào phía sau bảng hiệu.

Hoàng Đan hướng người đàn ông trước mặt nói, "Lưu bộ đầu, phiền anh nhường đường."

Lưu Sở nuốt xuống bánh bao trong miệng, "Tống thiếu gia, thủ hạ của tôi hẳn đã nói với cậu, mong cậu phối hợp công việc điều tra của chúng tôi."

Hoàng Đan nói, "Tôi muốn đi ăn."

Lưu Sở đưa túi giấy trong tay cho cậu, "Còn hai cái này, cậu cầm đi."

Hoàng Đan nhận lấy, vạch túi giấy ngửi thấy mùi thơm, nhân lúc còn nóng liền hạ miệng, một người hai cái ăn xong bánh bao vẫn còn muốn đi.

Lưu Sở đen mặt, "Bánh bao cũng để cho cậu ăn rồi, cậu còn muốn làm gì nữa?"

Hoàng Đan nói, "Ăn không đủ."

Lưu Sở, "..."

Hắn quan sát trên dưới, thân thể nhỏ gầy như vậy một tay hắn cũng có thể giải quyết, "Hai cái còn chưa đủ?"

Hoàng Đan nói, "Không đủ."

Lưu Sở hừ lạnh, "Vậy thì chịu đói đi."

Hắn một tay kéo lấy thanh niên lôi người vào lại tửu lâu, phân phó thủ hạ , "Đi mua cho Tống thiếu gia bốn cái bánh bao lớn nhân thịt."

Hoàng Đan nói, "Đừng mua bánh bao ở Khánh lâu, gừng nhiều với nước súp hơi ít quá. Mua ở chỗ Vương đại tẩu phía Tây ấy, hai cái nhân thịt, hai cái nhân cải trắng, nhớ ghé tiệm Trần lão sư Phó gia ở phố Nam mua hai cái bánh tiêu nữa, thêm một chén sữa đậu xanh."

Lưu Sở giật giật khóe miệng, "Kén chọn quá đấy."

Bên cạnh xuất hiện một thanh âm, "Đúng vậy, cũng sắp đuổi kịp lão đại rồi."

Lưu Sở mắt lạnh đảo qua, "Sao cậu còn ở đây?"

Tứ Mao cười đùa cợt nhã, "Lão đại, tôi nghĩ như này, anh nhìn xem, ông chủ Trương là hương thân trong trấn, tin tức ông ta xảy ra chuyện một khi tuồn ra ngoài, tất cả mọi người nhất định sẽ hoảng loạn, tiệm thuốc của ông ta cũng không yên ổn, lúc này lão đại sẽ thiếu người, phải cần đến tôi."

Lưu Sở nói, "Không cần."

Tứ Mao cười hắc hắc, "Cần cần mà, vậy để tôi nhanh đi mua đồ cho Tống thiếu gia nhé."

Cậu ta nói xong cũng chạy biến, rất sợ nhiệm vụ này được giao cho người khác, mình mất đi cơ hội tốt để biểu hiện.

Hoàng Đan ăn uống no đủ, ngồi ở đại sảnh không có việc gì làm, liền đi qua chỗ người đàn ông đang xoay ly trà, "Lưu bộ đầu, tôi ở nước ngoài nhiều năm chưa từng nghe qua vụ án tương tự, bất luận là cái chết của người bán hàng, Lý quả phụ hay là ông chủ Trương, cá nhân tôi cảm thấy con người không thể nào làm được."

Lưu Sở đặt ly trà sang một bên, hắn nâng mi mắt đầy hứng thú nói, "Người không làm được, vậy cái gì có thể làm được?'

Hoàng Đan nhìn ánh mắt người đàn ông, "Đó cũng là chỗ tôi nghi ngờ."

Lưu Sở lật một ly trà, cầm bình trà rót vào, "Tống thiếu gia, với mấy lời cậu vừa nói tôi đã có thể bắt giam cậu lại rồi đấy, lấy cố ý ngụy tạo tin vịt ý đồ quấy nhiễu trị an dụ dỗ lòng người làm lý do."

Hoàng Đan, "..."

Lưu Sở uống hớp trà, chép miệng nhấp nhấp hai cái, đổ phần nước trà còn lại xuống đất, "Trà lài Việt Sơn không như trước kia uống thật là ngon."

Giữa cả câu toàn mang ý chê bai.

Hoàng Đan muốn dùng sản phẩm "Khóc thành cẩu tử" lên người người đàn ông này một lần, nhìn xem đối phương có khóc hay không. Kết quả hệ thống tiên sinh lại nói cho cậu biết, tích phân không còn lại nhiều lắm, cậu mới có cảm giác nguy cơ.

Rõ ràng đã dùng tiết kiệm rồi, vậy mà vẫn mau hết như vậy.

Vậy thì đổi sang phương pháp tốt hơn, Hoàng Đan trầm ngâm, cậu đứng dậy, làm bộ như không đứng vựng mà ngã vào trong lòng người đàn ông.

Không ngoài dự liệu bị một lực mạnh xô ra, trước khi Hoàng Đan ngã xuống cậu thành công nâng cùi chỏ đánh về phía sống mũi người đàn ông.

Thanh âm kêu đau của Lưu Sở vang lên, hắn nhanh chóng che sống mũi đi vào hậu viện, một lát sau mới trở ra ngoài.

Hai mắt Hoàng Đan còn đỏ hơn, mới nãy té không hề nhẹ dập cả đầu gối xuống nền, cậu đau đớn ngồi một lúc lâu mới tỉnh lại, thấy người đàn ông đi ra liền nhìn theo chằm chằm.

Hai con mắt người đàn ông có chút đỏ, khóe mắt ẩm ướt, chứa thủy quang.

Hoàng Đan nói, "Anh cũng sẽ khóc à."

Sắc mặt Lưu Sở âm hàn, "Nếu không thì sao?"

Hoàng Đan nói, "Xin lỗi."

Dưới mũi Lưu Sở hình như chảy không ít máu, chung quanh còn có vết máu chưa rửa sạch, "Tống thiếu gia, xin cậu cách xa tôi ra một chút."

Hoàng Đan nói, "Được thôi."

Cậu kéo cái ghế, ngồi xuống đối diện người đàn ông.

"..."

Gân xanh trên trán Lưu Sở giật giật, cái tên Đại thiếu gia này có phải uống nhiều mực tây dương quá không, uống tới mức hư luôn đầu óc rồi ư?

Hoàng Đan bắt gặp giọt lệ từ khóe mắt người đàn ông chảy xuống, ánh mắt cậu một đường đi theo, giọt lệ kia chảy qua đường cong gương mặt rõ ràng của người đàn ông, lúc nhỏ xuống, cậu theo bản năng đưa tay ra đón, cổ tay bị bắt lại ngay giữa không trung.

Lưu Sở trêu chọc, "Tống thiếu gia, cậu muốn làm gì vậy? Muốn sờ tôi à?"

Hoàng Đan đau đến hít hơi, "Buông tay ra."

Lưu Sở kìm lấy cánh tay nhỏ gầy của thanh niên, chặc chặc nói, "Thật sự không thể sống ở nước ngoài, Tống thiếu gia đi một chuyến trở về mà tiếng người cũng nghe không hiểu."

Hoàng Đan xoắn lông mày, "Lưu bộ đầu, anh buông tay ra mau."

"Sao nào, không phải mới rồi cậu còn rất có bản lãnh sao?"

Lưu Sở xùy nhẹ, "Tôi bảo cậu cách xa tôi một chút, mà cậu xem như đánh rắm. Tống thiếu gia à, cậu da non thịt mỏng, giống y như đàn bà nhưng cậu không phải, người như tôi ấy, chỉ bồi đàn bà chơi thôi, với đàn ông tôi không có cái hứng kia."

Môi hắn nhếch lên nhưng không phải độ cong mang ý tốt, trong mắt chẳng có ý cười, "Cho nên nếu cậu cảm thấy nhàm chán, muốn tìm trò vui thì đi mà tìm người khác, còn lại gần tôi làm cái trò này, không có quả ngọt để ăn đâu nghe chưa?"

Hoàng Đan khóc, ấm ức nói, "Anh làm đau tôi."

Lưu Sở sững sốt, hắn bất ngờ buông tay ra, từ trên ghế đứng lên, trên cao nhìn xuống người thanh niên giễu cợt nói, "Y như con gái."

Hoàng Đan chợt ngẩng đầu, trong mắt ẩn hiện thứ tâm tình nào đó, như tìm tòi nghiên cứu cái gì, rồi lại chìm xuống, cậu cúi thấp đầu, nước mắt tụ trên chóp mũi, một giọt một giọt rơi xuống.

Thanh niên không có gân giọng khóc thành tiếng, chỉ là cái đau viết rõ ở trên mặt.

Lưu Sở nghiêng đầu rống, "Tứ Mao!"

Tứ Mao trợn mắt chạy xuống lầu, thấy tình hình trước mặt, cậu ta lắp bắp cà lắm nói, "Lão, lão , lão đại, sao, sao , sao lại thế này?"

Lưu Sở quên luôn mình muốn nói gì, "Không có gì."

Tứ Mao, "..."

Cậu ta trông người thanh niên khóc thật đáng thương, nhìn bộ dạng có vẻ rất đau, "Lão đại, Tống thiếu gia khóc kìa."

Lưu Sở liếc mắt, "Nếu cậu còn chưa đi, tôi cho cậu khóc cùng với cậu ta luôn."

Tứ Mao lập tức đi liền.

Lưu Sở cầm đao đi đi lại lại chung quanh, một vòng lại một vòng, hắn lên lầu, đi tra hỏi từng sương phòng.

Hoàng Đan ngồi ở trên ghế, chờ cảm giác đau đớn đạt tới giá trị cao nhất, lại từng chút từng chút rút đi, ngoại trừ thế này cũng chẳng còn cách nào khác.

Cậu nhìn cổ tay mình, cả một mảnh đỏ chót, người tập võ lực đạo thực sự không phải trò đùa.

Trước tiên loại bỏ được Lưu Sở.

Hoàng Đan nghĩ tới điều gì, khóe mắt cậu giật giật, cổ tịch kia, ông chủ Triệu có biết, xem ra cả lão thái thái cũng biết đến nó, còn có thư sinh kia nữa, như vậy nói nó là bí mật thật ra cũng không phải.

Yêu nhất định cũng biết được, rất có thể vì tránh khỏi hiềm nghi, muốn tiếp tục xen lẫn trong đám người chơi đùa, cố ý nặn ra nước mắt.

Hoàng Đan than thở trong lòng, trước mắt lại không có biện pháp rồi.

Giới hạn thật giả không phải là mơ hồ mà căn bản là không nhìn thấy được.

Tửu lâu phát sinh án mạng, bà chủ Đới tỉnh lại, tinh thần cũng rất hoảng hốt, không còn tâm tư lo làm ăn buôn bán, liền sai người treo tấm bảng bên ngoài nói là tửu lâu tạm nghỉ ba ngày, ngay cả mấy người chạy việc trong nhà chính cũng biến mất hết.

Người trong trấn trên thấy bộ khoái ra ra vào vào ở tửu lầu, đều bắt đầu suy đoán, không biết có phải có thêm người chết không? Ngàn vạn lần mong là không phải.

Bọn họ tụ tập nơi tửu lầu, muốn hỏi thăm tình huống.

Lưu Sở để cho mấy người Tứ Mao đứng trước cửa trả lời qua loa, nếu có kẻ dám ngay thời điểm trọng yếu gây chuyện thì liền giam lại.

Không chỉ bên ngoài tửu lầu xao động, mà ngay cả bên trong cũng không ngừng.

Ông cụ Triệu ồn ào, nói giờ ngọ có tiết học, nhất định phải ra ngoài. Diệp phụ cũng vậy, trong mắt ông có tia máu, cả một đêm không ngủ sắc mặt rất tiều tụy, nhớ lại cảnh tượng lúc chết của ông chủ Trương mà bật tỉnh cả ngủ.

Tống Doãn thị chống gậy, "Lưu bộ đầu, mấy người chúng ta đều sống ở trấn này, cậu có tình huống gì tùy thời đều có thể tới hỏi."

Khí sắc bà không tốt lắm, "Dù là Huyện lão gia ở đây, cũng không thể tùy tiện nhốt bọn ta ở chỗ này được.'

Lưu Sở ngồi xuống ghế, hắn đặt cây đao lên bàn, gác một bên chân dài, tỏ rõ ý, ai mà dám đi thì trước tiên hỏi qua cây đao kia của hắn.

Diệp phụ trừng mắt, "Lưu Sở, ngươi bất quá chỉ là một bộ đầu nho nhỏ, đừng có tự mình kiếm chuyện!"

"Diệp lão gia hiểu lầm rồi."

Lưu Sở liếc nhìn, trơ tráo không cười nói, "Tối qua ông chủ Trương chết đầy ly kỳ, các người đều biết, cũng đã nhìn thấy. Theo kinh nghiệm nhiều năm tra án của tôi, cũng cảm thấy thủ pháp gây án của hung thủ quá sức tàn nhẫn, ngay cả súc sinh cũng không bằng."

Hắn hơi ngửa ra sau, dựa lưng vào ghế nói, "Vì an toàn của mọi người, cũng vì bình yên trong trấn, chúng ta hẳn nên hợp tác thật tốt, mau sớm bắt lại hung thủ, mọi người thấy sao?"

Hoàng Đan âm thầm quan sát biến hóa trên biểu tình mỗi người, tinh thần cha Diệp Lam rất không ổn định, đầy bất an. Lão thái thái thì đến nếp nhăn trên mặt cũng không biến hóa, nhưng mà khí tức trên người bà rất lạnh, dù sao cũng là đương gia của Tống gia, nửa đời nắm đại quyền, không người nào dám không nghe bà ra lệnh, giờ phút này lại bị một tên tiểu bối áp chế, trong lòng không thoải mái là chuyện bình thường.

Tới ông cụ Trương, đứng ở một góc lầm bầm nói gì mà xui xẻo quá, xui xẻo quá, tối hôm qua còn không bằng ở nhà ngủ cho ngon...Bà chủ Đới thì còn kém hơn, người không xuống đây, vẫn còn nằm ở trong phòng.

Ngón tay Lưu Sở ở trên bàn gõ mấy cái, ngừng rồi lại gõ, thờ ơ nói, "Chờ bằng hữu của tôi tới, tra rõ nguyên nhân cái chết của ông chủ Trương thì các vị có thể đi."

Diệp phụ hít thở sâu, ông đã đến từng tuổi này cũng sẽ không xung động lỗ mãng, không phân rõ thị phi, "Bằng hữu của cậu lúc nào thì tới?"

Lưu Sở nhìn đồng hồ bỏ túi, "Sắp rồi."

Không lâu lắm, một người đàn ông mặc trường sam màu xám tro, đầu đội mũ phớt đi vào tửu lầu, y là nhân viên kiểm nghiệm, họ Phùng.

Lưu Sở bỏ chân xuống, "Lão Phùng, chào."

Lão Phùng tháo mũ phớt xuống, hướng mấy người Tống Doãn thị chào hỏi, lúc này mới đáp lại Lưu Sở, "Ở đâu?"

Lưu Sở duỗi người, "Trên lầu, đi thôi, tôi dẫn anh đi."

Hắn quay đầu lại cười nói, "Các vị chờ chút."

Hoàng Đan nhìn người đàn ông lên lầu, vị bên người hắn tiếng tăm không nhỏ, có chút bản lãnh, cũng không phải chỉ dựa vào há miệng nói bậy, lần này tám thành xem qua là biết không phải do người làm.

Đầu lâu và khung xương của ông chủ Trương còn đặt ở phòng của chính ông ta, đẩy cửa ra, mùi tanh nồng bên trong liền xọc ra ngoài.

Lão Phùng cầm khăn lụa bịt mũi miệng, trước tiên kiểm tra đầu lâu và khung xương của ông chủ Trương.

Nhà y mấy đời đều làm công việc này, đến lượt của y đãi ngộ có tốt hơn một chút, cũng thêm nhiều thể diện, còn thay đổi cả tên gọi, không còn gọi là pháp y nữa, mà đổi thành kiểm nghiệm viên, có thể tự mình làm việc không cần mang theo quan nghiệm thi.

Thời đại tiến bộ.

Sau khi Lão Phùng kiểm tra xong thì lặng yên không nói.

Lưu Sở nhướng mày, "Lão Phùng, anh cả buổi trời không nói một chữ, đang nghĩ gì vậy?"

Lão Phùng nắm lại khăn lụa, "Tiểu Lưu, tôi đề nghị cậu mau sớm đi tra hỏi mấy người kia, xem ai có vấn đề."

Lưu Sở nói, "Tối hôm qua tôi đã hỏi qua rồi."

Lão Phùng gấp lại khăn lụa, nhét vào trong tay áo, trở về giặt rồi dùng tiếp "Hỏi lại một lần nữa."

Ánh mắt Lưu Sở mang ý dò hỏi.

Lão Phùng chỉ bộ xương, "Cậu xem đây này, trên bộ xương người chết có vết gặm cắn rõ ràng, không phải do động vật lưu lại, cũng không phải do người."

Vẻ mặt Lưu Sở cổ quái, "Vậy đó là gì?"

Lão Phùng lắc đầu, "Không biết."

"Trước đây thật lâu, tôi có nghe qua cuộc trò chuyện của ông nội và cha mình, họ nói trên đời có một số chuyện không tài nào hiểu được, có những thứ không hợp lý tồn tại."

Lưu Sở hồi lâu mới mở miệng, "Anh muốn nói tới..yêu quái?"

Trên mặt Lão Phùng lộ vẻ ý vị thâm tường, vỗ vỗ bả vai hắn, "Cậu và tôi đều là nhân viên phá án, quăng cái thứ này ra, khó có kẻ dưới chịu phục tùng, trước tiên hãy cứ tra rõ đi đã."

Lưu Sở nhìn lại bộ xương ông chủ Trương, sắc mặt hơi đổi.

Lão Phùng nhìn ra, "Làm sao vậy?"

Lưu Sở chỉ mấy chỗ trên bộ xương, sắc mặt quái dị bảo, "Tối hôm qua vào thời điểm mới phát hiện, còn có một chút thịt vụn dính bên trên, mà giờ thì không thấy nữa."

"Từ tối qua tới trước khi anh đến đây, tửu lầu không có thêm người ngoài nào."

"Xem ra thật sự là có thứ đang tác quái, vẫn còn ở nơi này, chưa chạy." Lão Phùng đội lại mũ phớt, "Cậu nên ở trấn Việt Sơn trấn giữ một đoạn thời gian."

Y nhớ tới một điểm, "Đúng rồi, mới nãy dưới lầu tôi nhìn thấy đại thiếu Tống gia, mới du học từ nước ngoài về, suy nghĩ lập luận cũng không giống với chúng ta, cậu có thể để cậu ấy ở bên cạnh trợ giúp, đối với vụ án này có lẽ sẽ có ích lợi."

Lưu Sở khinh thường nói, "Thôi đi, tôi với cậu ta bát tự không hợp."

Lão Phùng quay đầu nhìn hắn, "Hai người có phải vợ chồng đâu mà muốn hợp thập tự bát tự."

Lưu Sở, "..."

Hắn không bị ảnh hưởng, trở lại vấn đề chính, "Lão Phùng, đầu lâu ông chủ Trương thì sao? Có nhìn ra manh mối gì không?"

"Tôi muốn nói ra lại sợ cậu nghĩ tôi nói đùa."

Lão Phùng nói, "Đầu người chết bị một phát cắn đứt, nghe rõ lời tôi nói đây, là một phát, không phải mấy phát, mấy chục miệng."

Lưu Sở hít hơi, "Một phát cắn? Cái miệng đó phải lớn tới chừng nào?"

"Miệng quá lớn cũng không phải không có, nhiều lắm là tỷ lệ ngũ quan không cân đối, răng kia so với dao còn sắc bén hơn, cũng rất đáng sợ." Lão Phùng chỉnh sửa lại mũ phớt, "Tôi đi trước."

Lưu Sở tiễn Lão Phùng đi, liền kêu Tứ Mao gọi Diệp phụ lên lầu.

Diệp phụ đứng bên ngoài sương phòng ông chủ Trương, "Lưu bộ đầu, bằng hữu kia của cậu đã điều tra xong, mấy người bọn ta có thể về rồi phải không?"

Lưu Sở dựa cửa, "Không phải vội."

Hắn trước khi Diệp phụ mở miệng nói, "Diệp lão gia, thời điểm ông đến tìm ông chủ Trương có trông thấy ai khác không?"

Diệp phụ rõ ràng có bài xích, "Tối hôm qua không phải tôi đã nói với cậu rồi à? Sao lại hỏi lại nữa?"

Lưu Sở nói, "Diệp lão gia, trước đó tôi cũng đã nói, sớm phá án đối với ông, tôi, và tất cả mọi người đều là chuyện tốt."

"Không có, người nào cũng không thấy, chỉ có mình tôi thôi."

Diệp phụ hồi phục chút tinh thần, ông ta thử nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, "Lúc ấy bên ngoài mưa đổ lớn, tôi không buồn ngủ, qua lại trong phòng chốc lát rồi đi ra cửa tìm ông chủ Trương ở cách vách."

"Tôi gõ cửa, bên trong không có động tỉnh, tôi cho là ông chủ Trương đã ngủ rồi, liền chuẩn bị trở về phòng, nhưng vô tính phát hiện cửa chỉ khép hờ, mới đẩy cửa đi vào."

Nói tới đây, Diệp phụ hô hấp rối loạn, cả người phát run, thanh âm cũng vậy , "Chuyện về sau, tôi không muốn nhắc lại."

Lưu Sở nhìn ra người trung niên đang kinh hoàng, mắt hắn nhìn kỹ dò xét, "Diệp lão gia, ông ở ngay cách vách ông chủ Trương, mới vừa rồi ông nói tối hôm qua ông vẫn luôn không ngủ, ở bên trong phòng đi lại, mà một chút dị động ông cũng không nghe được?"

Diệp phụ lắc đầu, "Nếu mà tôi nghe được, nhất định sẽ qua đó xem."

Ông nuốt nước miếng, hình như bị tình cảnh lúc đó làm cho ghê tởm, cũng bị hù dọa, "Ông chủ Trương có lẽ cũng không bị ngộ hại."

Lưu Sở vỗ vỗ vạt áo mấy cái, "Tối hôm qua trong tửu lâu không người ra ngoài, cũng không người đi vào. Diệp lão gia, ông cùng mấy vị khác thời gian quen biết nhiều hơn tôi, chắc hẳn cũng hiểu rõ hơn so với tôi."

"Không bằng ông cùng tôi nói một chút chuyện về bọn họ."

Diệp phụ cứng rắn nói, "Lưu bộ đầu, tra án là chuyện của các người, tôi chỉ là chủ một tiền trang(2), cái gì cũng không biết."

(2): ngân hàng tư nhân.

Lưu Sở nhìn chòng chọc ông ta mấy giây, hướng xuống lầu kêu, "Tứ Mao, đưa Diệp lão gia về."

Diệp phụ nói, "Không cần."

Lưu Sở lấy phương thức tương tự hỏi ông cụ Triệu.

Ông cụ Triệu những năm này đều dạy học ở Tư thục Tống gia, bình thời hay giao tiếp với đám tiểu quỷ kia, không có chút thủ đoạn là không thể nào, ông mở miệng ra lại lải nhải cả buổi trời, ngay cả Lưu Sở cũng không chống đỡ ngăn chặn nổi.

Hơn nữa, tất cả mấy lời càu nhàu này đều liên quan tới mấy đạo lý đao to búa lớn, muốn chen một câu cũng khó.

Lưu Sở lau nước miếng bắn đầy mặt, tới chỗ bà chủ Đới.

Bà chủ Đới nằm liệt giường nghỉ ngơi, trên người cô mặc bộ váy ngủ màu đen nhập khẩu, bên trong mặc lớp lót màu trắng, thêm một phen phong vận, một tay cô chống đầu, "Lưu bộ đầu, anh nhìn tôi chằm chằm như vậy, tôi sẽ xấu hổ đấy."

Lưu Sở cười vô lại, "Không nhìn ra."

Bà chủ Đới ném tới một cái mị nhãn, "Đó là vì anh đứng xa, anh tới đây, có thể nhìn kỹ hơn."

Lưu Sở đi tới bên giường, hắn cúi người xuống bồi, vỏ đao trong tay tì lên cằm người đàn bà, nhấc lên một khoảng, "Ông chủ Trương khi còn sống không ít lần đến tìm cô, hồn của ông ta bị cô câu chạy, mạng cũng mất. Bà chủ Đới, xương của cô mang hương vừa thơm vừa ngon, thật chết người nha."

Sắc mặt bà chủ Đới lập tức biến đổi, "Lưu bộ đầu, minh nhân bất thuyết ám thoại(3)"

(3): 明人不说暗话: người ngay thẳng nói lời thật, không vòng vo.

"Đúng, tôi với ông chủ Trương có một chân, nhưng mà tôi với ông ta chỉ theo nhu cầu thân thể, không hề có bất kỳ xung đột nào, vả lại nếu tôi muốn gây bất lợi gì cho ông chủ Trương, cũng sẽ chọn địa phương nơi không ai biết, mà không phải là ở chính địa bàn của mình."

Hai khối trắng nõn trên ngực cô phập phồng, "Ông chủ Trương chết ở tửu lầu, ảnh hưởng lớn nhất là lên cá nhân tôi!"

"Nói cũng phải."

Lưu Sở thu lại vỏ đao, xuất đao ra lại rút về, "Chiều hôm qua, có người nhìn thấy ông chủ Trương đến tửu lầu, ông ta tới rất sớm."

"Là tôi với ông ấy có hẹn, chúng tôi làm chuyện thân mật." Bà chủ Đới chỉnh lý tóc tai, cười đến phong tình vạn chủng, "Sao nào, Lưu bộ đầu có muốn nghe quá trình không?"

Lưu Sở cũng cười, đường viền sâu sắc rõ ràng, "Có chứ."

Nụ cười của bà chủ Đới sượng ngắc, lại khôi phục bình thường, "Ông ta không có người bên gối, tôi cũng không, bọn tôi chung một chỗ không phải là chuyện phạm pháp."

Lưu Sở à một tiếng nói, "Nói vậy là, hai người yêu nhau thật lòng à."

Bà chủ Đới nói, "Vui vẻ da thịt mà thôi."

Lưu Sở chép miệng, "Bà chủ Đới thật là vô tình."

Bà chủ Đới ái muội nói, "Phải xem là ai mới được, nếu như là Lưu bộ đầu, trái tim của tôi đều thuộc về anh."

Lưu Sở nói, "Bộ xương của ông chủ Trương vẫn còn để ở trong phòng đấy, nghe nói người chết ở nơi nào, quỷ hôn cũng phiêu ở nơi đó, có khi hiện giờ ông ta đang ở ngay trên giường cô đấy."

Mặt bà chủ Đới nhất thời tái nhợt, tay cũng bắt đầu run rẩy kịch liệt, cô chậm rãi vặn cổ nhìn ra sau.

Môi mỏng Lưu Sở kéo sang hai bên, "Tôi đùa cô chơi thôi, đừng kích động."

Bà chủ Đới vỗ vỗ ngực, vẻ như còn chưa tình hồn, "Anh hù chết tôi."

Lòng cô vẫn còn sợ hãi, "Không được, tôi không thể ở lại tửu lầu nữa, tôi phải về nhà."

"Chỉ cần không ra khỏi trấn này, bà chủ Đới muốn đi nơi nào thì đi nơi đó." Lưu Sở nói, "Được rồi, cô nghỉ ngơi đi."

Chưa qua bao lâu, bà chủ Đới lại gọi Lưu Sở tới, "Tối hôm qua tôi ở hành lang nhìn thấy lão phu nhân."

Mi mắt Lưu Sở nhấc lên, "Tôi hỏi qua cô hai lần, sao cô đều không nói?"

Bà chủ Đới ai oán, "Người ta đang hoàng là một thiếu nữ, thấy một con gà chết cũng sợ không nhẹ, chớ nói chi là..."

Cô không nói tiếp, tay để trên ngực mặt mày khó chịu, "Hiện giờ trong đầu tôi đang rối bời, sao có thể để ý tới đầu mối chứ."

Lưu Sở hỏi, "Chuyện lúc nào?"

Bà chủ Đới nói, "Đại khái là lúc mấy người chúng ta giải tán, sau khi tự trở về các phòng, khoảng chừng một nén nhang."

"Lúc đó tôi đi tiểu đêm, nghe thấy ngoài cửa có tiếng vang, liền mở cửa ra một khe hở để nhìn xem, thấy lão phu nhân đi lại ngoài hành lang."

Lưu Sở hỏi, "Lúc cô thấy lão phu nhân, có cùng bà ấy nói chuyện không?"

"Không có." Bà chủ Đới nói, "Lão phu nhân là một người nghiêm túc, rất có uy nghiêm, sự tích năm xưa tôi nghe qua không ít, tôi sợ giao thiệp với kiểu người như bà ấy nên không có đi ra."

"Huống chi đã trễ như vậy, tôi cũng không mặc áo ngoài, không thích hợp."

Lưu Sở rời đi.

Bà chủ Đới hướng bóng lưng hắn gọi, "Này, Lưu bộ đầu, anh nhất định phải tra ra hung thủ đấy!"

Lưu Sở xuất hiện trước mặt Tống Doãn thị, "Lão phu nhân, tối hôm qua mấy người chúng ta tách ra, đến khoảng thời gian ông chủ Trương xảy ra chuyện, ngài luôn ở trong phòng sao?"

Tống Doãn thị nói, "Đúng."

Lưu Sở nhớ kỹ ghi chép, giữa lão thái thái và người đàn bà kia có một người nói láo.

Lúc hắn đi ra, thiếu chút nữa đụng phải thanh niên.

Hoàng Đan nói, "Lưu bộ đầu, tôi có thể cùng bà nội quay về phủ rồi đúng không."

Lưu Sở không nhìn cậu, "Xin cứ tự nhiên."

Hoàng Đan nói, "Cái đó..."

Người đàn ông đã đi mất.

Hoàng Đan không đuổi kịp, cậu muốn hỏi thăm từ miệng đối phương kết quả điều tra, nhưng lại nhận ra không biết phải hạ thủ từ đâu.

Lưu Sở đặc biệt nhắn nhủ, không muốn cái chết của ông chủ Trương bị tiết lộ ra ngoài, tạm thời lừa gạt người khác một thời gian, chờ tra rõ vụ án thì công bố cũng không muộn.

Nào ngờ đâu cùng ngày, mọi người trong trấn đều biết ông chủ Trương tiệm thuốc đã chết rồi, ngay cả lúc chết ông ta gặp phải thứ gì cũng đồn đãi bàn tán xôn xao.

Lòng người bàng hoàng, phố lớn hẻm nhỏ tràn ngập một cổ khí tức bất an.

Đầu tiên là người bán hàng chỉ còn lại thịt xương, sau đó là Lý quả phụ dư lại mấy mảnh da, bây giờ lại là ông chủ Trương chỉ còn lại đầu lâu và khung xương. Cái này nối tiếp cái kia đều là án chết thảm, vậy là có thứ ăn thịt người đến trong trấn rồi.

Trong trà quán không còn chỗ ngồi, người đứng đầy chung quanh, đều đây kia hỏi thăm tin tức, trông cậy vào có thể nghe ra được là chuyện gì xảy ra.

Quái vật, dã thú, yêu quái hay ma quỷ, nói một hồi cái gì cũng đều có.

Hoàng Đan biết nhất định là do con yêu kia thả ra tiếng gió, như vậy mới đúng là mục địch của đối phương, càng loạng càng tốt, chém giết lẫn nhau thì càng tốt.

Cậu ở lại trong phủ, lật tới lui xem cuốn cổ tịch.

Quyên Nhi bưng tới một chén tuyết lên đường phèn đặt trên bàn, mở rộng cửa sổ, ánh sáng bên ngoài như không kịp đợi hòa với gió vội vã vào phòng.

Hoàng Đan ngồi ở trước bàn, cầm muỗng múc một lát tuyết lê lên ăn, "Quyên Nhi, trong phủ có phải mới tới người nào không?"

Quyên Nhi a a không ngừng, còn dùng tay làm ra dấu vuốt râu.

Hoàng Đan nói, "Là lão sư Triệu?"

Quyên Nhi gật đầu.

Hoàng Đan uống một hớp lớn nước tuyết lê, rồi bước nhanh tới chỗ lão thái thái.

Dòng thứ Tống gia lo cho an toàn của con cháu, tạm thời không để bọn họ tới trường tư thục đi học. Ông cụ Triệu không có chuyện làm, rãnh rỗi đến phát hoảng, ở trong trấn vòng vo mấy chuyến rồi đi thẳng tới Tống phủ.

"Bà ở đây đọc mấy quyển kinh rồi mà còn chưa đọc đủ sao?"

Tống Doãn thị lùa phật châu, "Tôi đọc là chuyện của tôi, không liên quan tới ông."

Ông cụ Triệu phùng mang trợn mắt.

Tống Doãn thị nói, "Ông đến tìm tôi làm gì?'

Ông cụ Triệu nắm tay ra sau, "Tôi tới để tìm Tống Vọng."

"A Vọng ở Tây uyển, nơi này là Nam uyển." Tống Doãn thị không cho sắc mặt tốt, "Trong thiền phòng của tôi không cho phép lộn xộn, ông nhanh đi ra ngoài đi."

Ông cụ Triệu trước mắt bà đi đi lại lại, "Lộn xộn? Bà đây là không phải mắng người chắc?"

Lúc Hoàng Đan tới nơi, thấy chính là cảnh tượng như vậy, "Bà nội, lão sư, hai người sao lại cãi vả rồi?"

Ông cụ Triệu hứ nói, "Ai ồn ào với bà ta, ta cũng không phải là ăn no rững mỡ."

Hoàng Đan, "..."

Cậu đến làm chính sự, trước tiên hòa giải hai bên, nói đến khi thông suốt mới tiến vào chủ đề, "Lão sư, mấy người bên ngoài đều bàn về chuyện ông chủ Trương, có người nói là do yêu làm, nói cứ như thật vậy, tôi đọc trong cổ tịch có ghi lại, nói yêu không lợi hại tới như vậy."

Ông cụ Triệu nói, "Đám người kia chỉ toàn ăn càn nói bậy."

"Gì mà yêu có ba đầu sáu tay, con mắt to như cái bát, răng nanh mọc dài trong miệng, lưỡi có thể kéo dài, còn có thể đem người cuốn vào trong miệng mình, đến mảnh vụn cũng chẳng còn lưu lại. Bọn họ cũng không sợ tự hù dọa chính mình."

Hoàng Đan nói, "Tôi cũng cho rằng mấy lời như vậy toàn là nói càn."

"Nhưng mà cũng có người bảo họ từng thấy yêu quái rồi, còn nói bề ngoài của con yêu đó rất đẹp, con mắt đủ sắc màu."

"Có đẹp hay không ta không biết, nhưng mà..." Ông cụ Triệu nói, "Đích thực con mắt của yêu đỏ lòm, nào có cái gọi là đủ sắc màu, cậu nhìn ánh mặt trời kìa."

"Không phải đỏ, mà là bạch kim."

Trong thiền phòng vang lên giọng nói mơ hồ, thanh âm kia quá nhẹ, Hoàng Đan nghe không rõ, "Bà nội, bà nói gì ạ?"

Tống Doãn thị nói, "Không có gì."

Ông cụ Trương bị Hoàng Đan giữ lại ăn trưa. Cậu phát hiện một cảnh tượng kỳ lạ, từ trong trí nhớ của nguyên chủ cậu biết được, lão thái thái không ăn nấm hương, nhưng bây giờ bà lại kẹp một đũa gắp đến trong chén mình.

Một màn này hấp dẫn chú ý của ông cụ Triệu, "Không phải bà không ăn thứ đó à?"

Tống Doãn thị nói, "Bộ xương già này của tôi, hai chân cũng đều đã bước vào trong quan tài, chịu ăn chút món chưa ăn, lúc nhắm lại hai mắt nằm xuống rồi, cũng không cảm thấy gì tiếc nuối."

Ông cụ Triệu nói, "Yên tâm đi, chắc chắn tôi sẽ đi trước bà."

Ông bồi thêm một câu, "Lão thiên gia không có con ngươi, người xấu sống lâu hơn người tốt."

Mặt Hoàng Đan co rút.

Tống Doãn thị xem như quen rồi, không có phản ứng.

Ngày thường ăn cơm, cậu và lão thái thái cũng không nói lời nào. Hôm nay tăng thêm một người, đối phương vừa nói xong, cảm giác thức ăn ăn vào miệng cũng mặn chát.

Ông cụ Triệu đi về với cái bụng căng phồng, nói sẽ tới nữa.

Hoàng Đan không ngủ trưa, cậu đang suy nghĩ lúc nào nên đến Diệp phủ, thì bên kia đã phái người tới, nói Diệp Lam muốn gặp cậu.

Xe ngựa đợi ở ngoài cổng.

Tống Doãn thị đi cùng Hoàng Đan, bảo là muốn đi thăm Diệp Lam.

Đến nơi rồi, Hoàng Đan muốn cùng Diệp phụ trò chuyện một chút, xem có thể bắt được điểm khả nghi nào không, kết quả đối phương liền kéo cậu tới phòng của Diệp Lam.

Diệp Lam gầy đi rất nhiều, cô ở trong phòng uống rượu vang, trên bàn dưới đất đều là cánh hoa hồng.

Hoàng Đan phát giác, lão thái thái vừa vào phòng liền nhìn chằm chằm Diệp Lam.

Ngay đến Diệp phụ cũng cảm thấy cổ quái, "Lão phu nhân, con gái nhỏ ham chơi, để cho ngài chê cười rồi."

Tống Doãn thị nói, "Không hại đến đại thể."

Trong lời này chẳng những có đồng ý, còn mang theo thưởng thức, nhất thời Diệp phụ không nghĩ ra lời để tiếp.

Tống Doãn thị nhìn chằm chằm một hồi mới đi ra ngoài.

Diệp phụ theo sau, lúc đi ngang qua người Hoàng Đan thì nói, "Hiền chất, cháu giúp bác trai khuyên bảo Lam Lam nhé."

Trong phòng ít đi hai người, bầu không khi cũng trở nên yên tĩnh.

Hoàng Đan đánh giá người phụ nữ đang uống rượu, trang điểm tinh xảo, môi đỏ răng trắng, rõ ràng đang ở giai đoạn thanh xuân tươi đẹp, nhưng lại khiến cho cậu một loại cảm giác gần kề tàn lụi. Bên tai cậu vang lên thanh âm, "Tống Vọng, anh cưới tôi đi."

"Cái gì?"

Diệp Lam xoay ly rượu "Chúng ta kết hôn, chỉ cần tôi gả cho anh, cha tôi sẽ không xen vào chuyện của tôi nữa."

Hoàng Đan nói, "Không được."

"Tại sao?"

Diệp Lam đứng lên, vòng qua bàn đi tới trước mặt Hoàng Đan, tay xoa ngực cậu, "Tống Vọng, tôi biết anh thích tôi, bắt đầu từ rất lâu trước đó, tôi đã biết rồi."

Hoàng Đan bắt lấy tay người phụ nữ, mềm mại như không xương, cậu không quá thích ứng, lập tức liền buông ra, "Cô gọi tôi tới, chính là muốn nói với tôi chuyện này sao?"

Diệp Lam nói, "Đúng vậy, chỉ vì chuyện này, tôi phải tốn một phen miệng lưỡi, người nhà mới đáp ứng đấy."

Cô nhìn căn phòng trang trí hạng sang, "Có cảm thấy nơi này giống với một thứ?"

Hoang Đan nói, "Giống cái gì?"

"Nhà tù."

Cánh môi đỏ mọng của Diệp Lam khẽ nhếch, nhổ ra hai chữ kia, "Tống Vọng, chúng ta giống nhau, quay về, sẽ không còn tự do. Cái trấn này ăn thịt người không nhả xương, chúng ta đều sẽ chết ở chỗ này."

Cô phát rét cả người, tự ôm lấy mình nói, "Tại sao chúng ta không thể giúp đỡ lẫn nhau chứ?"

Hoàng Đan nói, "Giúp thì có thể, nhưng biện pháp cô nói kia thì không được."

Diệp Lam cười cười, "Trừ cách đó ra, anh còn có thể giúp được tôi cái gì?"

Hoàng Đan không lên tiếng.

Đúng là cậu không thể, sau lưng cậu là Tống gia, trên tay không có quyền khống chế, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay lão thái thái.

Diệp Lam lại lần nữa nâng tay lên, sờ tới gương mặt Hoàng Đan, trong mắt lộ ra vẻ khẩn cầu, "Chỉ có anh mới biết bí mật trong lòng tôi. Tống Vọng, anh không thể không giúp tôi."

Hoàng Đan lấy tay Diệp Lam xuống, "Xin lỗi, hôn nhân và tình yêu, tôi đều không thể làm trò đùa."

Diệp Lam thét chói tai, hất hết mấy chai rượu tây dương và ly rượu rơi vỡ xuống đất.

Cô ngồi xổm xuống đất, lấy tay che mặt cười, "Tôi cũng không làm trò đùa mà..."

Cho nên mới muốn liều mạng cố gắng một lần.

Hoàng Đan và lão thái thái rời Diệp phủ, còn chưa lên xe ngựa thì một đám ăn mày xông lên, nói gì mà bố thí xin bố thí, xin cho ít tiền đi.

Đây là Lưu Sở cố ý làm.

Mấy ngày nay hắn đều cho người xem chừng chỗ ông cụ Triệu, Tống phủ, Diệp phủ, còn có chỗ của bà chủ Đới, cho nên rất rõ hướng gió. Lúc Tống lão thái cùng cháu trái đến Diệp phủ hắn cũng đã biết.

Làm như vậy là muốn đem một nhỏ một lớn Tống gia tách ra, dẫu sao hai người kia hầu như lúc nào cũng ở trong phủ, muốn tra ra được điều gì là rất khó.

Không tới chốc lát, Hoàng Đan và lão thái thái đã bị tách ra.

Tất cả người của Lưu Sở theo dõi lão thái thái, còn người kia thì do mình hắn phụ trách.

Hắn không nóng nảy, chậm rãi đi dọc theo con hẻm nhỏ, lúc tìm tới thanh niên, đối phương đang ngồi dưới táng cây, trong tay còn bế một con chim hoàng anh.

Hoàng Đan thấy người tới, cũng không cảm thấy gì kỳ quái, đoán được chuyện đám ăn mày kia là do người này sai khiến, "Lưu bộ đầu, có thể giúp tôi đem con chim này về lại tổ không?"

Bước chân Lưu Sở không ngừng, một bộ dáng vẻ làm như chỉ đi ngang qua, "Không thể."

Hoàng Đan nói, "Ở ngay trên cây này."

Lưu Sở dừng bước, "Tôi nói không thể, cậu bị điếc tai à?" Cái gì mà chim hả, nâng ở trong tay cũng không sợ bị mổ sao.

Hoàng Đan nói, "Vậy thì thôi."

Cậu vén vạt áo trường sam, một tay bế con chim, ôm lấy thân cây leo lên.

Lưu Sở đứng dưới tàng cây, một chiếc lá rơi trên người, hai chiếc, rồi lại ba chiếc, rơi hết xuống người hắn, hắn ngẩng đầu lên kêu, "Xuống cho tôi!"

Hoàng Đan trợt tay, cả người ngã xuống, được người đàn ông giang tay đỡ mông.

HẾT CHƯƠNG 27

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro