Chương 6. Được cứu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết Từ vốn ít khi nói lớn tiếng, giọng trẻ con lại mềm mại. Dù có trách mắng giận dữ đến đâu cũng chẳng mấy uy hiếp.

Tuy nhiên, Trường Đăng Minh vẫn nhận ra sự tức giận trong đó, giật mình ngậm miệng.

Hung dữ quá.

Tay Tiết Từ run lên vì quá sức, thở hổn hển. Thể chất cậu vốn đã yếu ớt, dù không đổ mồ hôi nhưng mắt lại đỏ lên, trông như được ngâm nước vậy.

Trẻ con vốn chẳng có nhiều sức lực, giờ đây đã cạn kiệt. Tiết Từ có chút hoa mắt, áng chừng Trường Đăng Minh đã được kéo lên nhiều, cậu sợ dây leo bị đứt, liền nói: “Cậu dùng tay kia nắm chặt tay tôi xem có thể trèo lên được không.”

Trường Đăng Minh: “…Tay trái tôi gãy rồi.”

Tiết Từ: “……”

Cậu ta đúng là xui xẻo mà.

Tiết Từ không nói gì, cố gắng tìm thêm một đoạn dây leo chắc chắn hơn để buộc vào tảng đá, rồi lại nắm chặt lấy tay Trường Đăng Minh.

Nhưng mọi cố gắng đều vô ích – trong quá trình này, Tiết Từ nhận thấy những sợi dây leo vốn dĩ chắc chắn đã bắt đầu rách ra, trông như sắp đứt bất cứ lúc nào.

Cậu mím môi.

Trường Đăng Minh lại chú ý đến một chi tiết khác. Trong bóng tối, ngoài bàn tay mềm mại của Tiết Từ đang siết chặt cổ tay mình, cậu ta còn cảm nhận được một thứ gì đó ấm áp và dính nhớp.

Cậu ta mở to mắt.

Là máu, đang chảy ra từ những kẽ hở giữa các ngón tay siết chặt của Tiết Từ.

Một màu đỏ tươi chói mắt.

Trường Đăng Minh cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cổ họng nghẹn lại. Cậu ta cảm nhận được máu đang chảy, cảm xúc hỗn loạn, bỗng nhiên khó chịu hét lên: "Tôi không cần cậu giúp, buông ra!"

Nếu không phải sợ mình hấp tấp, kéo theo cả Tiết Từ cùng rơi xuống, có lẽ cậu ta đã buông tay từ lâu rồi.

Trước mắt Tiết Từ mọi thứ đều mờ nhạt, cậu vẫn cố gắng chịu đựng sự ồn ào của Trường Đăng Minh. Cậu thầm thở dài, vẻ mặt lạnh lùng: "Nếu bây giờ rơi xuống, cậu sẽ chết."

Trường Đăng Minh vốn đang vùng vẫy mạnh mẽ bỗng chốc im bặt. Cậu ta nhìn vào mắt Tiết Từ, thấy được sự kiên cường cố chấp đằng sau vẻ ngoài lạnh lùng đó, và cả một chút sợ hãi yếu đuối đang cố giấu đi.

"Không biết khi nào mới có người đến cứu," Tiết Từ nhắm mắt lại, gió mang theo mùi đất ẩm thổi vào mặt, bầu trời âm u như sắp đổ mưa bất cứ lúc nào, tình hình càng trở nên nguy hiểm hơn, "Có lẽ một tiếng, hoặc hai tiếng. Tôi không thể chịu đựng lâu hơn được nữa, đến lúc đó, tôi sẽ buông tay."

Trường Đăng Minh nhìn thấy Tiết Từ đang nhắm mắt, môi dưới của cậu bị cắn đến chảy máu, bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.

Cậu ta như thể đã phạm phải một sai lầm lớn lao.

Những gánh nặng này không nên đặt lên vai Tiết Từ.

Tiết Từ vốn dịu dàng ngoan ngoãn, chắc chắn chưa bao giờ trải qua những tình huống nguy hiểm như thế này, vậy mà lại bị cậu ta liên lụy.

"Tiết, Tiết Từ," Trường Đăng Minh lắp bắp nói, "Đừng khóc được không, nếu tôi xảy ra chuyện gì, cậu cũng đừng buồn."

Tiết Từ đã mệt đến kiệt sức, lúc này không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.

Trường Đăng Minh tưởng cậu đang khóc.

Thực ra, chính Trường Đăng Minh mới là người muốn khóc.

“Chuyện trước đây, tôi xin lỗi.”

Trường Đăng Minh nói, “Tôi không biết phải xin lỗi thế nào nữa, mắt cậu có đau không…? Tôi không cố ý đẩy cậu, nếu biết cậu sẽ bị thương, chắc chắn tôi đã không bày trò như vậy rồi.”

Thằng nhóc thường ngày kiêu ngạo bây giờ lại lắp bắp, “Tôi không mong cậu tha thứ cho tôi đâu, chỉ mong sau này có thể đền bù cho cậu.” Nói xong, cậu ta lại trầm tư.

Cũng không biết liệu có cơ hội đó không.

Tiết Từ mệt đến nỗi không nói được lời nào, nhưng thấy Trường Đăng Minh trông như sắp khóc đến mức không còn muốn sống nữa, cậu đành cố gắng lên tiếng: “Cậu nhất định phải nói chuyện này ngay lúc này sao?”

Trường Đăng Minh gật đầu buồn bã.

Tiết Từ đành chấp nhận, chuẩn bị tâm sự với cậu ta để chuyển sự chú ý đi thì bất ngờ phát hiện sợi dây leo đã kiên trì bấy lâu cuối cùng cũng đứt. Tay Tiết Từ tuột xuống, cậu cố gắng tìm điểm tựa nhưng vô ích, tay tê dại.

Thể lực tiêu hao nhiều hơn so với cậu nghĩ.

Cả người đều nhức mỏi quá mức, như thể đã không còn thấy lối thoát.

Vào lúc này, Tiết Từ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc, có người đang đi ngang qua đây. Tiết Từ lấy lại tinh thần, cố gắng hết sức kêu lên: “Ở đây.”

Tiếng bước chân trở nên gấp rút hơn, một người mặc đồng phục cứu hộ gạt bụi cây qua, khi nhìn thấy Tiết Từ đang chơi vơi bên vách vúi, làn da trắng nõn lấm lem bùn đất, nhìn như sắp ngất xỉu, anh ta vô cùng kinh hãi. Nhưng anh ta phản ứng rất nhanh, lập tức nhận ra người cần cứu không phải Tiết Từ mà là cậu bé đang nắm lấy đoạn dây leo đã đứt, đang bị Tiết Từ kéo lên.

Tình hình vô cùng nguy hiểm.

Nhân viên cứu hộ tim đập thình thịch, nhanh chóng kéo Tiết Từ ra một chút rồi ôm lấy Trường Đăng Minh kéo nửa người lên.

Đối với một người trưởng thành khỏe mạnh và được huấn luyện chuyên nghiệp thì việc này không quá khó khăn, nhưng chỉ trong chốc lát, anh ta đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Mang theo hai cậu bé ra khỏi khu vực nguy hiểm, xác nhận an toàn, anh ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Nếu không phải anh ta tình cờ tuần tra gần đó và thấy tín hiệu cầu cứu thì có lẽ đã quá muộn.

Trong khi đó, Trường Đăng Minh, toàn thân đầy bùn đất, quay đầu nhìn lại cái hố sâu tối om - nơi suýt chút nữa cướp đi mạng sống của mình. Cậu ta rùng mình sợ hãi.

"Mấy đứa là con cháu thế gia sao lại chạy tới nơi nguy hiểm như vậy chơi đùa chứ…” Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, nhân viên cứu hộ không nhịn được mà trách móc. Nhìn thấy cậu thiếu niên da trắng nghiêng đầu nhìn qua, môi mím chặt, vẻ mặt vô tội, ngoan ngoãn rũ mắt nghe mắng, anh ta lại mềm lòng, giọng điệu nghiêm khắc cũng dịu đi.

Trường Đăng Minh vừa lấy lại tinh thần, chắn trước mặt Tiết Từ giải thích: "Lỗi do em ham chơi, Tiết Từ đến cứu em. Nếu không có cậu ấy, em có lẽ..." Trường Đăng Minh không nói hết câu nhưng ai cũng hiểu ý. Nếu không có Tiết Từ, có lẽ cậu ta đã rơi xuống đó và không thể sống sót.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Trường thiếu gia bất chấp cánh tay bị gãy, nhìn về phía người cứu hộ: "Anh có mang theo đồ sơ cứu không?"

"Không có..." Người cứu hộ lắc đầu.

Công việc của anh chủ yếu là tuần tra, không mang theo thuốc men.

Thấy vẻ mặt khẩn thiết của Trường Đăng Minh, anh ta hơi lúng túng.

Trường Đăng Minh ngạc nhiên.

Dùng ánh mắt trách móc nhìn anh ta.

Người cứu hộ bỗng cảm thấy áy náy.

Trường Đăng Minh đành nhờ anh ta gọi người đến. Rồi cậu ta nhẹ nhàng nâng tay Tiết Từ lên. Tiết Từ vẫn chưa hoàn hồn, để mặc cậu ta rút tay ra.

Những vết cắt sâu hoắm in hằn trên lòng bàn tay trắng trẻo của Tiết Từ.

Trường Đăng Minh khẽ nheo mắt.

.

Nửa giờ sau, các giáo viên gặp được Tiết Từ và Trường Đăng Minh.

Thấy hai cậu bé đều bị thương, các giáo viên hít một hơi thật sâu, không ngờ tình hình lại nghiêm trọng đến vậy.

Sau khi nghe nhân viên cứu hộ và Trường Đăng Minh kể lại mọi chuyện, các giáo viên đổ mồ hôi lạnh.

Đặc biệt là thầy Trương.

Trường Đăng Minh là học sinh mà thầy phụ trách. Trước đây, khi Tiết Từ báo cáo rằng Trường Đăng Minh không đến điểm danh, thầy đã không quá để ý. Nếu sau đó Trường Đăng Minh xảy ra chuyện gì, không chỉ thầy gặp rắc rối mà còn phải đối mặt với sự tức giận của nhà họ Trường.

Lại biết rằng Tiết Từ đã chủ động đi tìm Trường Đăng Minh, dù gặp nguy hiểm vẫn cứu Trường Đăng Minh.

Thầy Trương cảm động đến nỗi suýt khóc.

Trong số những người có mặt ở đây, trừ Trường Đăng Minh ra thì có lẽ thầy Trương là người biết ơn Tiết Từ nhiều nhất.

Thấy bàn tay của cậu bị thương nặng vì cứu người, thầy cảm thấy vừa áy náy vừa biết ơn. Thầy cúi người xuống nói với Tiết Từ: “Tiết Từ, lần này thầy cảm ơn em rất nhiều. Thầy đã không bảo vệ tốt em, ngược lại còn là em giúp thầy... Sau khi khóa huấn luyện kết thúc, thầy nhất định sẽ đến nhà cảm ơn.”

Tiết Từ trải qua một trải nghiệm kinh hoàng, cơ thể mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt. Cho đến khi thầy Trương nói chuyện với cậu, cậu mới dần lấy lại tinh thần.

Kiếp trước, Tiết Từ chưa bao giờ trải qua cảm giác được người khác biết ơn và quan tâm sâu sắc như vậy.

Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận được, trong lòng cảm thấy hơi bối rối.

Thầy Trương tưởng cậu bị sốc nên đã nhờ bác sĩ đến xử lý vết thương.

Mặc dù Trường Đăng Minh bị thương nặng hơn, nhưng mọi người lại chú ý nhiều hơn đến vết thương của Tiết Từ.

Có lẽ vì vẻ ngoài hiền lành của Tiết Từ và việc cậu đã dũng cảm cứu người.

Vết thương ở mắt của cậu vẫn chưa lành, trên tay lại bị băng bó thêm một lớp gạc. Cậu phối hợp rất tốt với bác sĩ khi băng bó, không kêu đau, không vùng vẫy, ngoan ngoãn đến nỗi khiến những y tá chăm sóc cậu cũng mềm lòng.

Sau khi bị thương, Tiết Từ trông càng gầy yếu hơn.

Tuy nhiên, các giáo viên phụ trách đội đều rất khen ngợi hành động của cậu.

Phẩm chất của Tiết Từ đã khiến nhiều người trưởng thành phải hổ thẹn.

Dù vậy, việc cậu gặp phải tình huống nguy hiểm như vậy vẫn là điều không nên.

Các học sinh khác cũng rất lo lắng cho Tiết Từ, muốn đến thăm cậu.

Nhưng vì sợ làm phiền cậu nghỉ ngơi nên các bác sĩ chưa cho phép.

Trong số đó, nhóm được giao để ý đến Tiết Từ cảm thấy áy náy nhất.

Họ cùng giận chó đánh mèo Trường Đăng Minh vì đã gây ra chuyện này.

Vì vụ việc nghiêm trọng này, nhà trường đã thông báo cho gia đình Tiết Từ. Lần này, Tiết Từ không phản đối. Nhưng khi thầy Trương gọi điện thoại, đã mang đến một tin bất ngờ.

Thầy Trương đến phòng y tế, nói với Tiết Từ: "Tiết Từ, ba của em đến thăm em này."

Tiết Từ đang suy nghĩ về chuyện khác bỗng chốc tỉnh táo lại: "?"

Ba của cậu... Sao lại đến đây?

Tiết Chính Cảnh vẫn chưa biết về việc Tiết Từ lại bị thương lần nữa.

Khi biết tin con trai bị thương ở mắt, ông đã ngay lập tức bay đến doanh trại huấn luyện, do doanh trại quá xa nên mất cả một ngày mới tới nơi.

Không chỉ có mình ông.

Tiết Từ không ngờ rằng, sau khi trọng sinh, người thân đầu tiên mình gặp lại ... lại chính là cha ruột của mình.

Đã vậy không chỉ một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro