Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 7.

Một người đàn ông trêu chọc một người phụ nữ, dĩ nhiên là có ý với cô ta.

Nhưng Dung Quán Mộc cảm thấy Tần Quảng và cô vẫn có chút bài xích. Kiểu như anh đến gần, cô sẽ thấy phản cảm; ngược lại cô đến gần, anh sẽ không để cô có chút mặt mũi nào.

Dung Quán Mộc tự bấm vào tay mình, sau đó chửi bới bản thân để bị sắc đẹp dụ dỗ. Hình ảnh Tần Quảng nằm trên giường trắng muốt, ánh mắt dụ hoặc ướt át thật khiến Dung Quán Mộc khó mà quên được. Hôm nay thấy anh đi trong siêu thị, dưới ánh đèn sáng choang, Tần Quảng càng như sáng hơn.

Rõ ràng anh ta rất thu hút, Dung Quán Mộc tự biết điều sẽ không để bản thân lao vào lửa.

Đến ngày hẹn đi cùng bọn Kiều An Yến ra nhà hàng nhậu nhẹt, Dung Quán Mộc bắt xe taxi, đặc biệt ăn mặc thật đẹp, trang điểm có chút đặc sắc hơn mọi ngày.

Nhân viên phục vụ dẫn cô đến một phòng riêng nhìn ra hồ. Kiều An Yến và Lâm Tư Đình đã ngồi đó trước, Qúy Lục và Trần Tử Kiên không hiểu có chuyện gì mà thông báo không đến được.

Hồ này là hồ nhân tạo nên không lớn lắm, nhưng được bố trí tinh tế, những phòng chòi trên mặt nước đều rất đắt tiền. Dung Quán Mộc thấy Kiều An Yến mặc chiếc váy đỏ quyến rũ, có chút không nói nên lời. Kiều An Yến đã ngồi uống chút rượu, gò má cũng hơi ửng hồng. Lâm Tư Đình nhìn về phía Dung Quán Mộc hàm ý.

Kiều An Yến thấy Dung Quán Mộc đến, bèn nhếch miệng cười. Thực ra Kiều An Yến rất xinh đẹp, cô ấy nếu cười, sẽ toát ra phong thái quyến rũ. Hôm nay cô ấy lại đặc biệt ăn mặc như vậy, nhìn thế nào cũng ra yêu nữ.

"Cậu đến rồi, Mộc Mộc."

Kiều An Yến chu môi đỏ, lại nâng một chén lên định uống, Dung Quán Mộc vội ngăn cô ấy lại, lanh lẹ đẩy chai rượu sang một bên.

"Còn chưa ăn lẩu mà, sao cậu lại đã uống rượu rồi?"

Kiều An Yến cũng không đòi, chỉ híp mắt cười.

"Hôm nay Quán Mộc đặc biệt xinh xắn."

Dung Quán Mộc nắm lấy tay Kiều An Yến, phát hiện da thịt cô ấy rất lạnh. Dung Quán Mộc hơi sợ hãi, hỏi.

"Cậu có khỏe không? Tay cậu lạnh thế này này."

Kiều An Yến vung tay, chép miệng nói.

"Không sao."

Nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên, còn rất chuyên nghiệp đứng phục vụ họ nấu lẩu. Kiều An Yến hôm nay ăn được rất no say, khiến Dung Quán Mộc thấy lạ. Càng lạ hơn là Lâm Tư Đình thường ngày líu ríu cũng trầm ngâm.

Kiều An Yến ngẩng đầu, Tư Đình hơi run lên, Dung Quán Mộc liền lờ mờ cảm thấy có gì không đúng.

Kiều An Yến cười cười.

"Không kết hôn nữa. Tớ và trưởng phòng Lâm chia tay rồi."

Lâm Tư Đình cúi mặt xuống chọc chọc bát của mình, không nói gì. Dung Quán Mộc há miệng, theo bản năng thốt ra "tại sao..."

"Không tại sao cả."

Kiều An Yến nhìn về phía hồ. Cô lướt mắt nhìn phía Lâm Tư Đình, chỉ thấy cô gái nhỏ khó xử ngồi ở đó, ánh mắt vô tội. Dung Quán Mộc nhẹ nhàng nói.

"An Yến, chuyện này quan trọng, tớ và cậu cùng nói chuyện đã nhé. Đừng vội vã như vậy."

Kiều An Yến quay mặt trở lại, ánh mắt thách thức nhìn về phía Dung Quán Mộc.

"Đã phát thiệp mời, còn đặt nhà hàng rồi. Anh ta léng phéng với cô gái khác ngay trước khi cưới, cậu nghĩ tớ nên từ từ à?"

Dung Quán Mộc chợt cảm thấy nặng nề, cô liếc mắt nhìn Lâm Tư Đình, bất giờ Lâm Tư Đình mới xám xịt nói.

"Thật đấy, chị Quán Mộc. Em cũng không nghĩ anh họ sẽ là loại người như thế. Tháng trước em và chị An Yến đi mua đồ chung, bắt gặp anh ấy lái xe đưa một người phụ nữ vào trong khách sạn...."

Dung Quán Mộc cảm thấy có chút không tiếp thu được, ngập ngừng.

"Có chắc là phát sinh quan hệ không, người ta... có thể là đối tác?"

Lâm Tư Đình không sợ chết, kể tiếp.

"Em ngay lập tức tìm rồi, là phòng đơn, hai người đó ở trong phòng nửa ngày, đến tối mới trả phòng. Nhân viên dọn dẹp còn tìm thấy bao cao su trong phòng!"

Kiều An Yến cau mày, đặt tay lên bụng, giống như là rất đau, cô nhắm mắt lại. Dung Quán Mộc sợ hãi nắm lấy tay bạn.

"An Yến! Cậu sao thế?"

"Không sao... chỉ là một chút... đau dạ dày thôi..."

Thấy Kiều An Yến yếu ớt lấp liếm, Dung Quán Mộc nhăn mày, lấy áo khoác đắp lên người cô ấy.

"Thật không? Cậu đừng giấu tớ. Có phải cậu có rồi không?"

Lâm Tư Đình không biết vì sao bắt đầu mắt ửng đỏ, dời chỗ ngồi gần Kiều An Yến, ôm lấy cô ấy. Dung Quán Mộc sắc mặt trắng bệch.

"Sao mọi người không nói sớm cho tớ biết..."

Kiều An Yến dựa vào Lâm Tư Đình, hơi cười.

"Tớ bảo Trần Tử Kiên và Lục Qúy không đến đấy. Tớ không muốn nói chuyện này với họ."

Dung Quán Mộc nhìn làn khói từ nồi lẩu bốc nghi ngút, trong miệng chua ngắt.

"Cậu đấy, không làm ai an tâm được. Cậu như vậy... mẹ cậu sẽ rất đau lòng..."

Kiều An Yến mồ côi cha, từ nhỏ sống với mẹ và em trai, cực kỳ mạnh mẽ. Lúc Dung Quán Mộc gặp Kiều An Yến là ở đại học. Mẹ của Kiều An Yến điềm đạm nhẹ nhàng nói với cô, mong cô có thể coi Kiều An Yến như chị em sống chung kí túc xá, có gì hãy giúp đỡ cô ấy. Dung Quán Mộc trong nhà có vài ông anh họ, còn vỗ ngực nhận Kiều An Yến là em dâu, nói với mẹ của Kiều An Yến, bác an tâm, cháu sẽ rất quan tâm cô ấy, làm chị em tốt với cô ấy.

Đến khi Kiều An Yến trưởng thành, làm cùng công ti với Dung Quán Mộc, cô đã nghĩ có một người bạn lâu dài, thật là một việc tốt đẹp.

Nhưng tính tình Kiều An Yến ương ngạnh hơn Dung Quán Mộc, gia cảnh cô ấy kém hơn, đẩy cô ấy vào nhiều tình thế khó xử. Dung Quán Mộc xem ra vẫn sung sướng hơn nhiều.

Dung Quán Mộc vuốt tay Kiều An Yến, nói nhỏ.

"Chuyện này tớ biết cậu rất đau lòng, nhưng hãy bình tĩnh đã. Tớ muốn giúp đỡ cậu, cậu cũng phải phối hợp, được không?"

Kiều An Yến dương đôi mắt tuyệt vọng về phía hồ, nhẹ nhàng nói.

"Được. Quán Mộc. Tin tưởng cậu."

Lâm Tư Đình ôm lấy Kiều An Yến không nói gì. Dung Quán Mộc chợt cảm thấy mệt mỏi. Bọn họ cũng chỉ là những người đơn giản trong xã hội này. Đi học, đi làm, kết hôn, sinh con đẻ cái,... cô không biết nữa. Cuối cùng sẽ đến lúc già đi, rồi chết.

Dung Quán Mộc nắm tay bạn, cũng im lặng không nói gì. Ba người cứ trầm ngâm như thế một lát, sau đó có nhân viên phục vụ đến đưa cho Dung Quán Mộc một chiếc kẹp tóc.

"Thưa cô, cô là Dung Quán Mộc phải không? Có một vị tiên sinh nhắn tôi đưa cho cô."

Dung Quán Mộc liếc mắt liền phát hiện đó là kẹp tóc của mình, hơi bất ngờ nhận lấy. Kiều An Yến nhướn mày.

"Cái gì thế?"

Lâm Tư Đình cũng bắt đầu tò mò.

"Kẹp tóc? Một vị tiên sinh? Chị Quán Mộc, vận đào hoa cứt chó của chị bắt đầu lên rồi đấy. Mau khai cho chị em biết là ai."

Dung Quán Mộc hơi ngờ ngợ, quay sang cảm ơn thì nhân viên phục vụ đáp lời Lâm Tư Đình.

"Thưa cô, tiên sinh để lại tên là Tần Quảng."

Dung Quán Mộc than thầm, trời ơi, nhân viên nhà hàng này cũng có tâm quá rồi đấy. Đẩy cô vào biển lửa rồi, còn thong thả đi ra ngoài.

Cô quay sang cười với Kiều An Yến và Lâm Tư Đình. Hai người họ đều khinh thường nhìn cô. Dung Quán Mộc đưa tay lên thề.

"Xin báo cáo tổ chức, thực sự là trùng hợp. Hôm đó trời mưa, Tần Quảng cho tớ đi nhờ xe về, tớ làm rơi cái kẹp tóc này, không có ý gì khác."

Lâm Tư Đình vuốt tim, trợn mắt nói.

"Tần đẹp trai chắc chắn bị chị hốt rồi, thật cao tay!"

Kiều An Yến bĩu môi.

"Chỉ sợ nước chảy vô tình, hoa rơi hữu ý mà thôi. Cậu không tự làm rơi, nhưng người ta nghĩ cậu sẽ đánh bài đấy."

Dung Quán Mộc trợn mắt.

"Đánh bài? Tớ không có!"

Kiều An Yến ưỡn ngực, cười nhạt.

"Cậu không có. Dĩ nhiên cậu không có rồi."

Dung Quán Mộc nhìn bộ ngực đầy đặn D Cup của Kiều An Yến, nghiến răng.

"Tớ nói là tớ không có ý đánh bài gì cả."

Kiều An Yến đưa tay lên ra dấu hiệu NO NO NO, mỉm cười quyến rũ.

"Người ta không nghĩ vậy đâu."

Lâm Tư Đình kéo Dung Quán Mộc đi vệ sinh cùng, sau đó quay trở lại phòng Kiều An Yến, trên hành lang mới reo lên.

"Chị Quán Mộc, em thấy trợ lý Tần và chị đặc biệt có duyên đấy."

Dung Quán Mộc chợt đổi vẻ mặt bitches nhìn Lâm Tư Đình.

"Hoa nhỏ, chị đây mộng xuân đè trợ lý Tần đấy."

Lâm Tư Đình há hốc mồm, mắt trợn lên.

"Thật á?! WOW, Quán Mộc, em không nghĩ chị lại bạo như vậy!"

Dung Quán Mộc đỏ mặt, lỡ mồm chọc ghẹo Hoa nhỏ, đành phải theo lao.

"Gì chứ, còn nhiều điều em không biết lắm."

Hai người họ trở về phòng ăn thì phát hiện ra Lâm Tôn đã ở đó, đang rất ưu nhã ngồi uống rượu đối diện Kiều An Yến.

Lâm Tư Đình khóe miệng giật giật, thốt lên.

"Anh họ, sao anh lại ở đây?"

Lâm Tôn nhẹ nhàng đáp lời.

"Anh đến đón An Yến."

Sau đó Lâm Tôn đứng dậy, hướng về phía Kiều An Yến mềm giọng.

"Anh đưa em về nhà, được không?"

Dung Quán Mộc biết chuyện của lãnh đạo cực kỳ không nên nhúng mũi vào, nhưng thân là bạn của Kiều An Yến, cô không muốn bỏ rơi cô ấy. Lâm Tư Đình hơi nép vào người Dung Quán Mộc, cô cũng sợ Lâm Tôn. Lâm Tôn hơn Kiều An Yến tận 7 tuổi, hơn Lâm Tư Đình 8 tuổi, đã lăn lộn nên bộ dáng càng già hơn.

Dung Quán Mộc tiến đến chỗ Kiều An Yến, nhẹ nhàng hỏi.

"Cậu đã đỡ đau chưa? Còn lạnh không?"

Lâm Tôn hơi nhíu mày, hỏi.

"An Yến người khó chịu à? Có cần đưa đi bác sĩ không?"

Kiều An Yến cũng không muốn làm căng, thoải mái đứng dậy trả lại áo khoác cho Dung Quán Mộc, sau đó bước về phía cửa. Lâm Tôn gật đầu với Dung Quán Mộc, sau đó bảo Lâm Tư Đình.

"Về nhà sớm, chú thím sẽ lo."

Lâm Tư Đình "ưm" một cái. Lâm Tôn đã chạy sát theo Kiều An Yến.

Lúc Lâm Tư Đình và Dung Quán Mộc đi thanh toán, nhân viên thông báo Kiều An Yến đã trả hết bữa ăn hôm nay.

Hai cô gái bèn đứng đợi taxi, Lâm Tư Đình định overnight về nhà Dung Quán Mộc ngủ, vừa đứng vừa nói chuyện với cô ấy về việc bạn trai cũ đang theo đuổi lại.

Lâm Tư Đình bảo.

"Chị à, em sợ anh họ em. Bạn trai cũ của em tính tình cũng khá giống anh ấy. Em không biết có nên quay lại không."

Dung Quán Mộc nhún nhún vai.

"Làm sao mà giống hết được. Nói thử cho chị thêm thông tin, có thể chị sẽ biết được tâm lý bài xích của em là ở đâu."

"Thật là, là như này..."

Bíp bíp.

Lại là tiếng xe quen thuộc vang lên.

Dung Quán Mộc ngẩng đầu, liền thấy chiếc Chevrolet đen của Tần Quảng. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro