Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi mím môi lại và nhịn xuống những từ tôi muốn nói. Tôi trấn tĩnh lại những cảm xúc đang dâng trào trong lòng khi tựa vào cửa. Bỗng, tôi nghe thấy tiếng cổng mở và tiếng người chào nhau.

Khách đến? Họ đang vui vẻ chào đón ai?

Tôi lần theo bức tường và rẽ vào góc để nhìn ra cổng trước. Một nhóm năm sáu người đàn ông ăn mặc bảnh bao, tay cầm quà, hớn hở chào nhau.

"..."

Đó là cảnh tượng tôi đã thấy trước đây. Tôi không thể nhớ những người đó nên tôi tựa vào tường quan sát diễn biến của sự việc. Sau đó, ông đi mời một người đàn ông vào với một nụ cười vui vẻ.

"Không thể tin được..." Tôi lại nhìn thấy khuôn mặt đó một lần nữa.

Đúng vậy, chính là hôm nay. Tôi quên mất. Người đàn ông đã từng từ từ bước vào cuộc đời tôi sẽ gặp Erusia vào hôm nay.

"Ra là cô ở đây! Cám ơn cô vì đã mời tôi đến hôm nay, Quý cô Laurencia."

Cao ráo và điển trai, với nụ cười chân thật, anh ta đã chinh phục trái tim của nhiều phụ nữ bằng sự lịch lãm và phong độ của mình. Nhưng anh ta là người đàn ông mà tôi nguyền rủa.

"Hầu tước Acpencia..." Người đã thề nguyện yêu tôi và sẽ trao cho tôi tất cả mọi thứ. Người đã dành nhiều năm để khiến tôi tin tưởng, rồi lại phản bội tôi với em gái tôi, hủy hoại cuộc đời tôi. Người đã chế giễu tôi khi tôi ngất đi.

Hôm nay là ngày anh ta cầu hôn tôi.

.........

Hầu tước Acpencia, Barrett. Vị Hầu tước trẻ tuổi, Gia chủ Gia tộc Acpencia, cũng là vị hôn phu của tôi.

Quyền lực và tiền bạc mà Hầu tước nắm giữ, cùng với sức mạnh quân sự của họ, biến họ trở thành một trong năm gia tộc hàng đầu, đến mức nếu không có cấp bậc Công tước, thì họ sẽ là những người quyền lực nhất vương quốc.

Mọi người đã bàng hoàng khi trưởng nữ của gia tộc Aztane có cuộc liên hôn này. Với sự liên minh quyền lực, danh dự và tiền bạc của hai gia tộc, nguyên tắc và rào cản gia tộc bị phá vỡ, hai gia tộc sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ. Đây là một hôn nhân thực sự gây sốc.

Hầu tước Acpencia nổi tiếng với tài năng và tham vọng. Với đầu óc nhạy bén và khả năng đọc biểu cảm của người khác, anh ta đã giúp tôi rất nhiều trong việc soạn thảo hợp đồng. Anh ta có khả năng đàm phán tốt và kỹ năng quản lý hoàn hảo.

Anh ta cao to và quyến rũ. Một người đàn ông đầy thanh lịch và phong cách được nhiều phụ nữ quý tộc chú ý, nhưng tất cả đều vô ích. Vì vậy, tôi đã ngạc nhiên khi Hầu tước Acpencia trao nhẫn đính hôn cho tôi. Sau tất cả, tôi chỉ gặp anh ta một lần, trong bữa tiệc sinh nhật của anh ta khi tôi 18 tuổi.

Tôi tin cậy vào tài năng và lối hành xử của anh ta. Khi ông đột ngột qua đời, tôi vẫn chưa sẵn sàng để trở thành Gia chủ, nhưng vì anh ta luôn ở bên tôi, tôi như được tiếp thêm sức mạnh.

Khi tôi trưởng thành, tôi đã sẵn sàng kết hôn nhưng anh ta muốn tôi chờ. Anh ta đã hoãn lễ kết hôn của chúng tôi thêm 11 năm.

Tôi thật ngây thơ, không, là một con ngốc, khi không nhận ra bất cứ điều gì.

Anh ta đã âm thầm bày mưu đâm sau lưng tôi.

Barrett không chỉ có quan hệ tình dục với em gái tôi mà còn lợi dụng cô ta để mua lại tất cả tài sản của tôi với giá rẻ. Anh ta đã mất 5 năm để chiếm đoạt tất cả những gì tôi có.

Trong thời gian đó, tôi đã làm việc không ngừng để cố gắng cứu vãn mọi thứ.

Vào thời điểm đó, tôi đã nhìn thấy một chút bản chất thật của Erusia. Lúc đó, tôi đã nghi ngờ Barrett đang ngoại tình với cô ta.

Nhưng bất chấp những mối nghi về Erusia, tôi không hoàn toàn tin vào chúng. Bởi vì dù nơi này là nhà của tôi nhưng đây cũng là nhà của cô ta. Ngay cả khi cô ta bán đi mọi thứ, tôi cũng sẽ nhắm mắt làm ngơ, miễn là cô ta bảo vệ ngôi nhà này. Tuy nhiên...

"Cảm ơn vì đã mời tôi đến đây hôm nay, Quý cô Laurencia. Xin hãy nhận món quà này."

Tôi nhận bó hồng mà anh ta tặng. Đây là một bó hồng xanh được tạo bằng phép thuật mà tôi đã thấy trên báo. Bông hồng tinh xảo này được nhiều phụ nữ săn đón vì vẻ đẹp của nó. Đây là một loại hoa hồng rất đắt đỏ.

"Vì tôi không hiểu nhiều về trái tim phụ nữ, sau khi đắn đo nên tặng gì cho cô, tôi đã chọn bó hoa này. Tôi nghĩ bông hoa đẹp nhất sẽ phù hợp với Quý cô Laurencia... đáng tiếc là bông hoa này không thể sánh được với vẻ đẹp của cô."

Đã có lúc tôi tin rằng anh ta lãng mạn. Với nụ cười dịu dàng, anh ta sẽ nói những lời ngọt ngào bảo vệ tôi. Những lời mật ngọt đó khiến tôi mù quáng và lùng bùng lỗ tai.

"Hầu tước Acpencia, ngài không có quà cho tôi sao? Tôi rất buồn khi ngài chỉ quan tâm đến cháu gái của tôi đó."

"Haha, tất nhiên tôi cũng mang quà cho Tử tước Aztane. Đây là chiếc nón fedora đang thịnh hành ở đô thành gần đây. Vì ngài Tử tước luôn ăn mặc theo phong cách lịch lãm nên tôi nghĩ cái nón này sẽ hợp với ngài..."

*nón fedora: nón phớt, là kiểu nón tròn có vành mềm.

"Không phải chiếc nón này quá trẻ so với hình tượng của tôi sao?"

"Không phải ngài Tử tước vẫn còn trẻ sao?"

Sau khi nghe những lời đó, tôi thấy ông cười thật tươi và đội nón lên.

Đó là một cảnh tượng quen thuộc. Bó hồng xanh trong tay tôi, chiếc fedora mà ông đội, và sắp tới là bó hồng đỏ sẽ được tặng cho em gái tôi.

"Tôi cũng đã chuẩn bị một bó hoa cho Quý cô Erusia. Một món quà phù hợp với người phụ nữ như bông hoa đang chớm nở."

Trông thân thể Erusia khẽ run vì ngại ngùng khi nhận bó hồng, tôi có thể cảm nhận nội tâm tĩnh lặng của mình bắt đầu dao động.

Thấy bọn chúng nhìn và trao đổi với nhau, những ký ức mà tôi không muốn nhớ lại tái hiện. Từ cảnh hai người hôn nhau cho đến cảnh chúng đắm chìm trên cơ thể của nhau. Tôi cảm thấy buồn nôn.

"Uạ..." Ngay lập tức, tôi cảm thấy dạ dày nóng ran khi axit trong dạ dày dâng lên.

"Laura?" Ông có vẻ lo lắng khi nhìn thấy tôi đột nhiên nôn mửa.

Vẻ mặt kinh ngạc của hai người đằng sau ông càng khiến tôi buồn nôn hơn

"U...Ụaa...!" Tôi che miệng, vội vàng vào phòng vệ sinh.

"Laura! Laura!" Ông gọi theo tôi nhưng tôi không có thời gian để phản hồi ông. Sau khi ho và nôn trong phòng vệ sinh, thân thể tôi không còn sức lực để phản ứng.

Tôi súc miệng và rửa khuôn mặt xanh xao của mình với nước sau khi biểu đạt rằng bản thân đã ổn với ông, người đang gõ cửa và gọi tên tôi. Dòng nước lạnh làm sạch tâm tình phức tạp và mất tập trung.

Tuy nhiên, âm thanh đầy dối trá và đạo đức giả của hai người đó lại làm phiền đến tâm trí tôi.

"Chị, chị không sao chứ!?!"

"Quý cô Laurencia, cô có ổn không?

Bọn chúng theo tôi đến tận đây với những lời quan tâm chỉ khiến tôi thấy rằng chúng chẳng có cách xử sự gì cả. Bọn chúng đang làm gì vậy? Vì chúng theo tôi bất chấp tình trạng hiện tại của tôi, tôi biết được bản chất thật của chúng, hình ảnh thật của chúng đã được xác nhận trong tâm trí tôi.

"Ổn... Tôi ổn."

Khi tôi phát lên giọng nói yếu ớt, âm thanh của hai người phía sau tôi lại vang lên.

Đầu tôi ong ong. Tôi không muốn nghe chúng nữa. Giọng nói của hai người đó thuộc về những kẻ đã lấy đi mọi thứ của tôi.

Tôi mở cửa với đôi mắt mệt mỏi. Nhìn biểu cảm ấm áp của ông nội khi thấy tôi, tôi lại hồi phục sức lực khi đối diện với Erusia và Hầu tước Acpencia.

'Kinh tởm.'

Tôi thậm chí không muốn ngồi ăn cùng bàn với hai người đó. Không, tôi thậm chí sẽ không thể nuốt nổi. Tôi sẽ nôn ra mọi thứ tôi đã ăn.

"Ông ơi, cháu đột nhiên thấy không khỏe. Xin thứ lỗi cho cháu trước?"

"Đương nhiên, nhanh đi đi. Bảo bà Marsha lấy cho cháu ít thuốc."

Tôi không cần thuốc nhưng tôi không có năng lượng để đáp lại. Tôi cố gượng cười khi đi qua ba người.

Khi tôi bắt đầu leo lên cầu thang, Erusia theo sau tôi, nắm lấy tay tôi và hỏi với vẻ mặt quan tâm: "Chị, chị có chắc là chị cảm thấy ổn chứ?"

"Tất nhiên. Đừng lo lắng cho chị và hãy dùng bữa thật ngon nhé, Erusia." Tôi quay đi sau khi thẫn thờ nhìn cô em gái từng thao túng tôi.

'Con khốn hèn hạ.'

.........

Tôi chìm vào giấc ngủ ngay khi đặt lưng xuống giường. Khi tôi tỉnh dậy, căn phòng chìm trong bóng tối sâu thẳm. Tôi tự hỏi, liệu họ có còn đang ăn không, vì tôi có thể nghe thấy tiếng ồn ào đến từ tầng dưới.

Cửa bỗng mở, tôi ngồi bật dậy khỏi giường.

"Cháu dậy rồi?" Ông vào phòng và hỏi tôi với ánh nhìn lo lắng.

Ông ngồi ở cuối giường và nhìn tôi sau khi đặt thuốc và cốc nước lên chiếc bàn đầu giường.

Một mùi thơm tinh tế của bánh. Ông thoang thoảng mùi bánh táo ông yêu thích mà bà Marsha hay nướng. Mùi hương này xoa dịu tôi. Ánh mắt của ông giải phóng mọi áp lực trong tim tôi.

"Xin lỗi, ta đã vào mà không hỏi vì nghĩ rằng cháu đang ngủ."

"Xin ông đừng lo về điều đó ạ..."

Phép lịch sự của ông đúng là không thể chê vào đâu được.

"Hầu tước Acpencia rất lo lắng cho cháu, Laura. Khi ngài ấy rời đi, ngài ấy liên tục bảo chúng ta phải chăm sóc cho cháu."

Vậy ra tiếng ồn ào ban nãy là từ tên khốn đó.

"Laura không có mặt nên việc đó có hơi thiếu sót, nhưng vì có Erusia nên ta đã rất vui. Tất nhiên, nếu có Laura ở đó thì sẽ tốt hơn."

Tôi cũng mong được ăn cùng ông mà tôi đã không gặp trong 10 năm. Tuy nhiên, tôi không muốn ngồi chung bàn với hai người đó.

"Laura." Ông cười ấm áp và gọi tôi thật khẽ khi tôi uống một ngụm nước từ cốc nước.

"Hầu tước Acpencia đã nói chuyện riêng với ta."

"Về gì vậy ạ?" Tôi nghiêng đầu hỏi sau khi đặt chiếc cốc xuống bàn.

"Ngài Hầu tước muốn thân thiết với cháu hơn một cách riêng tư, Laura. Hầu hết mọi người đều biết mối quan hệ của cháu và ngài ấy, cháu cảm thấy thế nào nếu công khai quan hệ?

"..." Mặt tôi trở nên cứng đờ.

Mặc dù tôi không dùng bữa cùng họ, nhưng sự kiện này vẫn diễn ra.

Trong quá khứ, tôi đã vô cùng hạnh phúc với mối hôn sự này. Tuy nhiên, điều đó không còn nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro