Chương 19: Ngày hội thao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Tui để tên của mấy đưa em gái với ông anh trên này cho mọi người đỡ quên

Chị cả Asahi (朝日) Ánh bình minh

Chị hai Mahiru (真昼) ánh sáng buổi trưa

Chị ba Yuudachi(夕立) cơn mưa chiều tối

Em út Yoru.(夜留) ban đêm

Anh cả Souji.(奏時)

--------------------------------------------------------------------------

Kỳ nghỉ hè đã kết thúc. Và học kỳ tiếp theo đã bắt đầu. Trong khoảng thời gian này, cuối cùng tôi có thể thay đổi lại trật tự trong tâm trí tôi từ(俺) đã đổi thành (私).


Mặc dù gần đây ánh mắt của chị em tôi vào Souji thật kỳ lạ.


Cụ thể nó bắt đầu vào ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè. Trong một lần tôi nhìn thấy họ trong bữa ăn tối ngày hôm đó.


Họ nhìn chằm chằm vào tôi với khuôn mặt đỏ tươi và nụ cười. Đôi khi tôi có thể nghe thấy những lời thì thầm như "Chị/em muốn nhìn thấy biểu hiện hạnh phúc của Yuu-chan một lần nữa..." hay "chị tự hỏi rằng em ấy có lười biếng lần nữa trong hôm nay không?"


Mọi người đang nói về điều gì đó, có lẽ.


Họ có thấy tôi đang nghỉ ngơi không...


Không thể nào, tôi chắc chắn cánh cửa đã bị khóa. . . Nhưng thế thì, họ đang nói về cái gì.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Buổi học chiều hôm nay được tổ chức tại nhà thể chất. Và hiện tại chúng tôi đang được thông báo đến giới thiệu buổi hội thao ngày mai là như thế nào.


Chúng tôi đã biết về sự kiện hội thao này từ ba tuần trước. Nên hôm nay là ngày lên kế hoạch cho ngày hôm đó.


Tôi nghĩ rằng họ sẽ giải thích một cách phức tạp như vậy cho học sinh năm nhất. Sau khi kết thúc phần giải thích trong khoảng năm phút, bọn tôi được thúc đẩy bởi lời khích lệ bản thân như " em sẽ giành giải nhất!" hoặc cố gắng thúc đẩy mọi người nhiều nhất có thể. Có vẻ là hơn những gì tôi mong đợi...

Và với phần hướng dẫn trước đó, cuộc hội thao chính thức bắt đầu vào ngày hôm sau.


Em(私) sẽ thi đấu ở nội dung chạy 50 mét. (từ bây giờ main sử dụng 私 watashi.)


Cuộc đua 50 mét là sự kiện thứ tư, vì vậy sắp đến lượt của tôi là khi cuộc đua vượt chướng ngại vật đang được tổ chức kết thúc


Giáo viên đã đi để thiết lập dấu gạch ngang năm mươi mét.


Tôi được giáo viên triệu tập và xếp hàng để chạy 50 mét.


Và tôi nhận ra khuôn mặt đó. Có vẻ như những người xung quanh đã không chú ý đến tôi ở phía đối diện. Với khuôn mặt lo lắng và lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi đang nắm chặt vào nhau.


"Asahi!"


Tôi hét lớn gọi Asahi và chị ấy nhảy lên khi thấy tôi ở phía đối diện.


Và rồi chị ấy lúng túng chạy về phía tôi.


"Eh, là Yuu-chan? Đừng làm chị sợ chứ."


"ahh !Xin lỗi chị. Em không có ý làm chị sợ..." Asahi sao chị không có trong cuộc chay năm mươi mét, vậy tại sao chị lại xếp hàng ở đây?"


Chị ấy được xếp vào phần trong trò chơi ném bóng.


Khi tôi hỏi chị ấy câu hỏi đó và, chị ấy mỉm cười nhẹ nhàng.


"Học sinh được chọn vào phàn này đã bị ốm. Vì vậy, Chị quyết định thay thế vị trí của cậu ấy vì chị là người nhanh nhất trong lớp đó. "


Tôi hiểu rồi. Vậy, đấy là lý do.


Nhờ huyết thống của nhà chúng tôi nên, tất cả chị em chúng tôi đều có thể lực khá tốt.


Mặc dù tôi đang ở trong phía " con gái", và Asahi có thể cạnh tranh với các bạn nam thay vào đó lần này là một cuộc thi kết hợp. Bởi vì con trai và con gái không có nhiều sự khác biệt năng khi chúng vẫn còn học lớp một.


"Ohh, nhưng xin lỗi, lần này em sẽ thắng."


"Không! chị sẽ không bao giờ thua!"


Tôi cười toe toét và thách thức chị ấy, và đúng như dự đoán,Asahi đang dần bình tĩnh trở lại


Như tôi đã biết được trong các bài học của mình, Asahi dường như không quan trọng với việc thắng hay thua, nhưng thực tế chị ấy cực kì ghét thua cuộc. vì vậy, tôi nghĩ rằng nếu tôi khích lệ chị ấy một chút chị ấy sẽ ổn thôi


Với một cái búng tay, chị ấy chỉ vào tôi.


Sự căng thẳng trong mắt chị ấy đã biến mất.


Chị ấy đã thành công trong việc giảm bớt căng thẳng.


~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~


Trận đấu kết thúc với Asahi là người chiến thắng.


Đó là một trận đấu gay cấn khi tôi chỉ cách chị ấy sau một giây.


Mặc dù cơ thể tôi là một học sinh tiểu học, tôi gần như bật khóc khi nghĩ đến việc thua một học sinh tiểu học mặc dù tôi đã chạy rất vất vả.


Tôi và Asahi nói chuyện với nhau một chút rồi Mahiru và Yoru đi về phía chúng tôi. Và vì một lý do nào đó, hai người đó đang bị bĩu môi.


"Yuu-chan! Năm tới chị cũng sẽ đấu với em!"


"Em cũng vậy."


Tôi không mong đợi điều đó. Có vẻ như họ trở nên ghen tị khi thấy Asahi và tôi chạy cùng nhau.


Tuy nhiên....


". . . . Ma-chan em đang học cùng lớp với Yuu-chan, vậy cả 2 không thể đấu với nhau, phải không"


Bầu không khí trở nên khó xử thì Asahi bên cạnh đã nói sự thật.


"Uuu..." Asa-chan đừng có nói thế..."


Mahiru đang trở nên ủ rũ. Ahh, tôi cảm thấy tồi tệ cho chị ấy vì thế. Tôi sẽ giúp chị ấy.


"Chị-bình tĩnh lại Mahiru. Chắc chắn chúng ta không thể cạnh tranh nhưng chúng ta đều cùng cùng một lớp, vì vậy chúng ta không thể đấu với nhau. nhưng chúng ta có thể hợp tác lại. cả hai chúng ta sẽ đánh bại Asahi và Yoru, phải không?"


"...! ừ. . .! Có lý.. !"


Mahiru hoạt bát đã trở lại.


Chúng ta sẽ giải quyết nhanh chóng.


Tuy nhiên, có vẻ như bây giờ Asahi và Yoru cảm thấy đang bị bỏ rơi. Có vẻ như thật khó để không hợp tác.


Nnn, , làm thế nào để kết thúc chuyện này...


tôi muốn nổ tung


......Đây là khởi đầu của giải chạy bốn người, sau này nó được gọi là điểm thu hút của học viện Shirayuki.


------------------------------------------------------


"Tại sao mấy đứa không cổ vũ anh chứ . . ."


Souji liếc nhìn mấy đứa em gái của mình, những đứa em đang chơi cùng nhau và để anh hai chúng một mình. Làm ơn, một trong số đấy nhìn anh được không?


Ngược lại với suy nghĩ đó, tiếng còi thông báo cuộc chạy 100 mét mà anh đang tham gia bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro