Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Này, chàng trai...này!"

"Ơ, hở?"

Tôi giật mình nhìn lại âm thanh đang gọi mình, bà lão đứng ngay quầy nhìn tôi với ánh mắt hoang mang.

"Cậu đứng hình được một lúc rồi đấy, có sao không thế?"

"À vâng, cháu ổn."

Vừa trả lời lại bà ấy tôi vừa cất tấm thẻ vào túi, đúng là thành công mĩ mãn mà, tôi vốn đã chuẩn bị tinh thần cho việc mình sẽ chỉ nhận được một thiên chức tầm thường hay thậm chí có phần kì lạ luôn ấy chứ.

Việc này thậm chí còn vượt trên cả sự mong đợi của tôi nữa, ai mà nghĩ rằng mình sẽ trở trành vua anh hùng chứ, việc này tuyệt vời quá đi mất.

"Nhìn vào biểu hiện của cậu thì hẳn là thành công rồi, thế nhưng cậu có cảm thấy bản thân thay đổi gì không thế?"

"Thay đổi?...không, cháu thấy mình vẫn bình thường chán."

Bà ấy nghe thấy thế thì gãi đầu thở dài, sau đó lấy một tấm gương ra trước mặt tôi.

"Thế thì lão nghĩ cậu nên tự chứng kiến sẽ tốt hơn đấy."

Tôi đến gần nhìn vào tấm gương, ở đó là khuôn mặt của Gilgamesh...à không, nói đúng thì vẫn là khuôn mặt của tôi, nhưng màu tóc và mắt thì thay đổi mất rồi.

Từ mái tóc và mắt là màu đen nay đã trở thàng tóc vàng mắt đỏ, nhìn y hệt của Gilgamesh, chỉ có khuôn mặt vẫn là của tôi.

"Nhìn cậu trông đẹp trai hẳn ra đấy."

Bà lão nhìn tôi cười nhẹ một cái.

Mà đúng thật, không hiểu sao mà tôi cũng thấy bản thân trông ngầu lòi hẳn ra một tí, phải chăng đây là một phần nhỏ từ điểm thu hút của Gil thế nhỉ?

"Thôi, sắp tới giờ ta đóng cửa rồi, cậu có thể đi được rồi đấy."

Sắc mặt chuyển sang nghiêm túc khi nói ra câu vừa rồi của bà lão khiến tôi có phần ngơ ngác. Thấy thế, bà ấy nói tiếp.

"Cậu và ta cũng đã có được thứ mình muốn, ta sắp có chuyện khác phải làm nữa, không có thời gian để tiếp cậu lâu hơn được."

"Vậy sao, thế thì tạm biệt...và cảm ốn bà, vì tất cả."

Lấy lại tinh thần cùng sự thích nghi tình huống nhanh nhẹn, tôi cũng nói lại lời tạm biệt và không quên cảm ơn. Bà lão nhìn tôi thắc mắc.

"Cảm ơn ta vì điều gì?"

"Nếu cháu không đến được đây, không gặp được bà và không nhận được tấm thẻ đó, có lẽ tương lai của cháu sẽ còn tăm tối dài dài."

"Thế sao? Nếu thế thì cậu hãy xem như là định mệnh đi, à mà ta cũng khuyên cậu hai điều, nhớ cho rõ đây."

"Vâng?"

Tôi nghiêng đầu sang một bên thắc mắc.

"Sức mạnh càng lớn thì sẽ đi đôi với những khó khăn không ít, ta hi vọng lúc đó cậu sẽ không đánh mất chính mình."

À hiểu rồi, nếu một ngày tôi không còn là chính mình nữa mà trở thành một Gilgamesh hoàn toàn thì đúng là không vui thật. Tui ngưỡng mộ cách sống, lý tưởng và tính cách của anh ta nhưng bảo tôi trở thành y hệt anh ta thì không đâu, tui muốn luôn là chính mình hay cùng lắm bắt chước tí xíu tính cách của Gil là được rồi.

"Thế ạ, vậy còn điều thứ hai thì sao?"

Biểu cảm vui lại đôi chút, bà lão ân cần nói.

"Nhớ cẩn thận khi tán gái đấy, nhan sắc của cậu bây giờ khá là thu hút phái nữ đấy."

Thì ra là thế, tôi thì không tự tin tới mức đó nhưng chắc cũng phải đề phòng rồi.

Dù sao tôi cũng không thích dây dưa với những cô gái tôi không quen tí nào, nói là tôi nhát gái cũng được.

"Vâng, cháu hiểu rồi, cháu biết ơn vì lời khuyên đó đấy."

Nói rồi tôi đi thẳng ra bên ngoài mà không quay đầu lại, ra đến bên ngoài và đóng sầm cửa, tôi ngay lập tức ngồi gục xuống trong sự bàng hoàng.

Thú thật mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến tôi nuốt trôi không kịp, chết đi và được triệu hồi đến dị giới, nữ thần thì không ban cho thiên chức, lại còn bị tống cổ khỏi lâu đài, giờ thì nhận được thiên chức ở một cửa tiệm kì lạ.

Tôi đưa tay véo má mình, cơn đau truyền đến khiến tôi giờ đây phải tin đây là thực tại. Nhưng nói gì thì nói, tôi không bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình thật sự lại trở thành Gil và sở hữu sức mạnh của anh. Nếu mà lúc đó là một thiên chức khác, liệu tôi sẽ vui hay thất vọng đây, điều này thì không rõ được.

Nhưng giờ thì có nghĩ gì cũng vô ích, nó cũng không thay đổi được việc tôi sở hữu thiên chức vua anh hùng, từ giờ trở đi tôi phải cẩn thận hơn trong việc tránh để người khác nhìn thấy thẻ thiên chức của mình.

"Hừm, có lẽ phải tính đến việc tiếp theo mình cần làm là gì rồi."

Sốc lại tinh thần rồi đứng dậy, tôi ném cả túi tiền và thẻ thiên chức vào trong [Gate Of Babylon]. Khoảnh khắc nhận được thiên chức, tôi cảm giác như mình biết hết cách vận hành toàn bộ sức mạnh này củ Gil vậy.

Chỉ với ý nghĩ của mình thì tôi có thể mở ra bao nhiêu cánh cổng tuỳ thích, ý thức của tôi cũng kết nối với cả kho tàng báu vật và bảo khí nguyên bản. Một năng lực quá sức tưởng tượng của mình, thì ra đây là cảm giác khi có được chìa khoá của kho tàng sao? Tôi phải khó khăn trong việc kiềm chế bản thân nhảy lên tring vui sướng lắm đấy.

Tôi bước ra khỏi con hẻm và tức tốc tìm đến một tiệm quần áo gần đó, mua ngay một bộ trang phục ít nổi bật. Bộ đồng phục thì đương nhiên tôi bán lun cho chủ tiệm vì trông ông ta hứng thú với nó, chứ nếu để một thứ như thế trong kho tàng thì quả là sỉ nhục cho Gil.

Thay đồ xong cảm thấy thoải mái hẳn ra, bạn hỏi tại sao ư? Bộ trang phục tôi mặc đã đủ lạ rồi, giờ thêm cả tóc với mắt cũng đổi màu thì càng gây thêm chú ý nhiều hơn nữa. Bằng chứng là nhiều người hơn nữa đã nhìn lấy tôi trong lúc tìm một căn tiệm quần áo, nó bắt đầu khiến tôi hơi hoang mang rồi.

Mà ngẫm nghĩ lại, trong lúc thay đồ thì tôi cũng nhận ra rằng thân thể tôi trong khá đô hơn trước, thậm chí còn có cả cơ bụng sáu muối luôn mặc dù chiều cao không thay đổi lắm.

Nhưng chung quy lại thì tôi đã thay đổi diện mạo khá nhiều và cũng theo hướng tích cực, thành ra bản thân có thể tự hào một chút rồi.

Hiện giờ đang là ban trưa, tôi tìm đến một quán ăn gần đó và gọi món lót dạ, tiện thể nghe ngóng luôn chút thông tin về thế giới này.

"Này, mày đã nghe tin gì chưa, thêm một toà tháp nữa trong bảy toà tháp ở trung tâm lục địa đã có người chinh phục được rồi kìa."

"Thật hả, thế thì kì này người đó sắp được các quốc gia khác chú ý rồi, nhưng mày biết là ai không."

"Theo tao biết thì đó là nhà mạo hiểm rank S nổi tiếng, Levi."

"Ồ, nếu là Levi thì chắn chắn là được rồi, anh ta chắn hẳn sẽ làm được, thế còn toà tháp vô danh lớn nhất giữa trung tâm thì sao?"

"Toà tháp đó à, haiz, tiếc là chưa ai chinh phục được cả, độ khó của nó đúng là trên trời mà, ai mà chinh phục được nó thi chắc có thể xem như sở hữu luôn cả một quốc gia luôn rồi."

Vừa ăn trong khi nghe lén cuộc hội thoại vừa rồi, tôi lập tức khựng lại vài giây khi nghe đến toàn tháp lớn nhất đó. Tuy chỉ vừa đến thế giới này vào hôm nay, và tôi cũng không có nhiều thông tin về nó, toà tháp lớn nhất ở giữa lục mà họ nhắc đến thông thường sẽ là một nơi tôi không nên đặt chân tới.

Nhưng chẳng hiểu sao tôi bắt đầu hứng thú với nó, thành ra liền đến chỗ của hai vị khách kia làm quen chút xíu để có thông tin.

Sau khi đã có được vị trí và tấm bản đồ dẫn đến đó nhờ vào việc trả tiền ăn uống cho họ thay lời cảm ơn, tôi ngay lập tức chuẩn bị đầy đủ mọi nhu cầu yếu phẩm cần thiết cho cuộc hành trình để rời khỏi kinh đô và bắt đầu khởi hành.

Chuyến đi này mất tận một tuần để đi xe ngựa vài ba tuần nếu đi bộ, nhưng với chiếc phi thuyền trong kho tàng thì nhanh thôi. Tuy nhiên tôi nghĩ vẫn cần phải tập làm quen với việc sử dụng những vũ khí và các bảo khí nằm trong [Gate Of Babylon] đã.

Thời gian vẫn còn dài, luyện tập việc sử dụng thành thạo toàn bộ sức mạnh của vua anh hùng trước khi tiến đánh toà tháp đó vẫn chưa phải là muộn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro