Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bầu trời Giang Thành ngày càng âm u đáng sợ, bây giờ đã là giữa trưa nhưng chẳng có lấy một tia sáng nào chiếu rọi xuống thành phố, những dòng sông đã bị cây cối và rác thải lấp lại do gió lớn cuốn đến ngăn lại dòng nước đổ ra biển, những căn nhà ở khu vực đất thấp hoàn toàn đã bị nhấn chìm chỉ còn lại mái nhà hư tổn nặng nề hiện lên trên mặt nước, những cánh đồng xanh ngát ngày nào đã bị phá nát bởi những cơn lốc xoáy nhỏ đi ngang qua, chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi đã có hàng trăm người bị thương và gần 10 người bị thương nặng chưa rõ sống chết, phòng bệnh của bệnh viện lớn nhất thành phố nhanh chóng bị lấp đầy do số lượng nạn nhân quá nhiều, có người còn phải nằm ở hành lang chờ cấp cứu.

Giang Thành và những thành phố lân cận đã là nơi mà không ai dám lui đến, lực lượng cứu hộ của chính phủ cũng không thể bước qua được bức tường thành bằng gió của cơn bão lớn để cứu viện, người dân trong trận bão bây giờ chỉ có thể cố gắng chờ đợi bão tan, điều duy nhất mà người dân thành phố có thể làm đó là phải giữ tinh thần lạc quan nhất và đảm bảo an toàn cho chính bản thân bởi đội cứu hộ của thành phố vẫn đang ở bên ngoài chống chọi với cơn bão để tìm kiếm những người dân còn mắc kẹt lại.

Căn nhà nhỏ ven sông của Triệu Lộ Tư tạm thời được xem là nơi cư trú an toàn, bà Triệu sau khi cải tạo căn nhà này dường như đã tính trước tất cả mối nguy có thể ập tới, Giang Thành thường xuyên xảy ra thiên tai lũ lụt nên khi cho cải tạo lại bà Triệu đã cho sửa sang lại hết tường nhà cũng như thay tất cả cửa kính trong nhà bằng loại kính chống đạn của quân đội, ngoài ra do thiên tai thường xuyên ập đến nên những thiết bị trong nhà đều được kết nối với một nguồn năng lượng gió và năng lượng mặt trời, chưa kể đến việc căn nhà nhỏ này còn có một tầng hầm riêng biệt bên dưới nhằm tránh bão cũng như có thể biến nó thành một hầm để xe, bên ngoài sấm to gió lớn nhưng bên trong căn nhà nhỏ của Triệu Lộ Tư vẫn luôn đầy ấp tiếng cười nói.

Tuổi 17 là lứa tuổi đẹp nhất của thời học sinh, những cô cậu thiếu niên ở độ tuổi này luôn tràn đầy năng lượng tích cực, đặc biệt là nhóm bạn của Triệu Lộ Tư dù đang tránh bão vẫn không hề chán nản thậm chí còn cùng nhau nấu nướng, cùng nhau ca hát, cùng nhau uống say rồi cùng nhau tâm sự.

Ngô Lỗi giống như một người anh lớn của cả nhóm khi anh phải đứng ra nấu những món ăn thơm ngon cho mọi người. Lý Quân Nhuệ là một cậu thiếu gia của một gia đình khá giả anh có tính cách khá ngông cuồng kiêu ngạo nhưng bên trong anh lại là một người vô cùng hiền lành lại rất hài hước, anh không biết nấu ăn cho người khác nhưng nếu nói thẳng ra anh mà vào bếp thì hôm nay sẽ có một trận hoả hoạn lớn, hiểu anh như vậy nên Vương Tinh Việt giao cho anh nhiệm vụ chuẩn bị nước uống và lau sạch chén dĩa.

Vương Tinh Việt và Tưởng Dập Minh lớn lên ở khu nhà nhỏ xập xệ trong hẻm tối, từ bé đã quen biết Ngô Lỗi còn cùng anh lớn lên, ba người bọn họ giống như anh em ruột thịt vậy, Ngô Lỗi ở giữa nêm nếm Vương Tinh Việt và Tưởng Dập Minh bên cạnh giúp anh sơ chế, bốn cậu thiếu niên mỗi người mỗi việc cứ nhốn nháo lên ở trong căn bếp.

Trương Nguyệt và Trần Ý Hàm ở phòng khách nói chuyện còn Triệu Lộ Tư lại đi vào bếp mở tủ lạnh lấy ra túi hoa quả ở ngăn mát, cô không nói không rằng đi thẳng vào bếp lấy con dao nhỏ lặng lẽ gọt hoa quả cho mọi người, tiếng cười nói ồn ào của những người bạn vô tình khiến trái tim cô như được sưởi ấm một lần nữa, dù đang là giữa cơn bão lớn bọn họ vẫn lạc quan tích cực như vậy như thể chưa có chuyện gì xảy ra.

Triệu Lộ Tư cứ mãi lo nghĩ ngợi mà lỡ cắt vào tay mình, cô giật mình đánh rơi dao xuống bàn nhưng vì tiếng cười nói của những người khác quá lớn nên không ai nghe thấy, cô lấy tạm một tờ khăn giấy trên bàn quấn vào tay mình rồi tiếp tục gọt hoa quả.

Một lúc sau thức ăn được nấu chín, Trương Nguyệt và Trần Ý Hàm từ nãy giờ vẫn đang tám chuyện liền đứng lên giúp đỡ dọn thức ăn ra bàn.

"Thơm quá đi mất" Trương Nguyệt tay cầm một đĩa thịt xào ngửi lấy liền tấm tắt khen ngợi.

"Không ngờ Ngô Lỗi cũng có tài nấu nướng quá đấy, trong thời gian ngắn nấu ra từng này món ngon" Trần Ý Hàm nhìn ngắm đĩa thức ăn được bày trí tinh tế không kiềm được lòng mà buông lời tâng bốc.

"Lộ Bảo, nhà cậu có bia không?" Lý Quân Nhuệ nghĩ ra một ý liền cất to giọng.

"Cậu muốn uống à?" Triệu Lộ Tư giật mình, cô ngơ ngác nhìn Lý Quân Nhuệ hỏi lại.

"Hiếm có dịp tụ tập như vậy, thêm cả thời tiết này cùng những món ngon này nếu có chút bia rượu thì quá tuyệt" Lý Quân Nhuệ trưng bộ mặt đầy hy vọng nhìn Triệu Lộ Tư.

"Hình như là có, ở dưới chân cầu thang có một cánh cửa nhỏ, bên trong có vài tá bia của ba Quách mang đến hôm trước" Triệu Lộ Tư nhớ đến hôm trước lúc Quách Đào ghé qua có mang đến vài tá bia cùng vài tá nước có gas.

Lý Quân Nhuệ nhanh như cắt chạy đến chân cầu thang, anh mang theo vài tá bia đến còn chu đáo rót vào ly đặt trước mặt từng người.

"Tuy rằng chúng ta học cùng một trường nhưng đến tận hôm nay mới có dịp cùng nhau tụ tập, nếu không nhờ trận bão lớn này có lẽ chúng ta cũng không tiếp xúc với nhau, chúng ta cùng nâng ly xem như chúc mừng chúng ta có được duyên gặp mặt được không?" Lý Quân Nhuệ tay nâng ly bia miệng nói lớn, bộ dạng của anh không khác nào mấy ông chú lớn tuổi trên bàn nhậu đi mời rượu người khác vậy.

Câu nói của Lý Quân Nhuệ như một sợi dây thừng kéo mọi người lại đến gần nhau hơn, tiếng ly va chạm cùng với tiếng nói cười vang vọng liên tục vang lên, Triệu Lộ Tư có tửu lượng cực kỳ thấp thậm chí cô còn dị ứng với cồn, chỉ với một ngụm bia đã làm Triệu Lộ Tư toàn thân nóng rang hai má đỏ ửng, đầu óc cô hơi quay cuồng trong người bức rức khó chịu nghiêng đầu tựa vào vai Trương Nguyệt đang ngồi bên trái.

"Lộ Bảo à, tửu lượng của cậu quá kém đấy, mới được một ly đã say rồi à, nào nào mau ngồi dậy ăn đi, ăn no rồi sẽ không sợ bị say nữa đâu" Trương Nguyệt đẩy nhẹ người Triệu Lộ Tư ngồi ngay ngắn, cô liên tục gắp những món mà Triệu Lộ Tư thích ăn nhất đặt vào trong chén còn không quên thúc giục Triệu Lộ Tư ăn.

Ngô Lỗi ngồi ở bên phải Triệu Lộ Tư thấy cô có vẻ say thật rồi bèn đi vào bếp pha cho cô một ly nước chanh ấm giã rượu.

Triệu Lộ Tư sau khi uống ly nước chanh ấm từ Ngô Lỗi cô có vẻ khá hơn một chút, cả nhóm bạn hết nâng ly lại chuyển sang ăn uống, mấy tá bia của Quách Đào chưa chi đã bị 6 con ma men nốc sạch.

Ngoại trừ Ngô Lỗi vẫn tỉnh táo và Triệu Lộ Tư còn chút ý thức ra thì ai cũng đều đã say mèm, trong nhà Triệu Lộ Tư có một dàn karaoke nhanh chóng bị Tưởng Dập Minh phát hiện, cả đám lôi cả dàn loa ra bắt đầu ca hát nhảy múa loạn cả lên, cũng may nhà do bà Triệu tự tay lên bản thảo sửa chữa nên có hệ thống cách âm tuyệt đối bằng không hàng xóm xung quanh chắc chắn sẽ khiếu nại vì những giọng hát hết sức khó nghe của nhóm bạn nam khi say.

Triệu Lộ Tư hai tay chống cằm ngắm nhìn bầu không khí vô cùng vui vẻ trước mắt, những người bạn của cô vẫn đang trong độ tuổi vô tư nhất, họ vẫn chưa trải qua khoảng thời gian âm u nhất của cuộc đời họ, Triệu Lộ Tư khoé mắt cay cay trong lòng thầm ao ước khoảnh khắc này sẽ mãi không chấm dứt để cô có thể từng chút từng chút tận hưởng.

Ngô Lỗi ngồi bên cạnh một tay chóng lên thái dương đưa đôi mắt sáng như ánh sao nhìn Triệu Lộ Tư rất lâu, anh đột nhiên nhìn thấy vết thương trên ngón tay của Triệu Lộ Tư anh liền nhăn nhó kéo tay cô đến trước mặt mình gần hơn.

"Sao lại bị thương nữa rồi?" Trong lòng anh thấy không vui vì cô bị thương nhưng vẫn không nỡ nặng lời, anh dịu dàng thổi vào vết thương vẫn còn đọng lại ít máu tươi của cô.

Triệu Lộ Tư ban đầu có chút bất ngờ nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt dịu dàng của Ngô Lỗi cô như chìm đắm trong sự say mê bất tận, trong người cô vẫn còn nóng rang vì chứng dị ứng thức uống có cồn, cô đã say mà còn say đến mất đi chút ý thức cuối cùng trước mặt anh, cô như con mèo nhỏ ngã đầu vào vai anh mà nũng nịu.

"Đau" Thứ cảm giác được quan tâm này quả thực khiến một người chưa từng cảm nhận được sự quan tâm như cô cảm thấy được an ủi, cô cứ vậy nhắm mắt trên vai anh miệng vẫn than đau nũng nịu.

"Em bị đau mà vẫn không hé môi than thở, em không biết em cứ như vậy sẽ làm người khác đau lòng hay sao?" Ngô Lỗi khoác tay ôm vào vòng eo nhỏ nhắn của cô dứt khoác kéo cô đến gần hơn.

"Ở thế giới này làm gì có ai để tâm tôi có đau hay không? Ai cũng chỉ xem tôi như là bao cát muốn đánh thì đánh muốn đạp thì đạp, người sinh ra tôi chỉ coi tôi là thứ xui xẻo, em gái ruột của tôi lại càng xem thường tôi bởi từ nhỏ tôi bị cho là kho máu của nó, đến cả trái tim vốn là của tôi cũng sắp bị moi ra đặt vào ngực trái em gái tôi để giúp nó sống sót, làm gì có ai để tâm đến tôi đau nhường nào chứ?" Triệu Lộ Tư nhắm mắt nghe thấy câu nói đau lòng của Ngô Lỗi, trong cơn say cô bất giác bật khóc nấc lên nói ra những điều cô chôn giấu nơi đáy lòng.

"Ai nói không ai quan tâm em chứ? Tôi quan tâm em, tôi đau lòng, tôi xót xa, em làm ơn đừng như vậy nữa được không?" Ngô Lỗi nghe thấy những lời nói khi say của cô càng thêm đau xót, anh vòng hai tay ôm lấy cô thật chặt để cô nằm trọn trong lồng ngực mình.

Triệu Lộ Tư lúc này chính là hình ảnh khắc hoạ cho câu "giọt nước tràn ly", tiếng nấc lên của cô như đánh thức đám người đang say khước đằng kia, bọn họ tắt hết nhạc chầm chậm đi đến bàn ăn nhẹ nhàng ngồi xuống, thật ra bọn họ không say bọn họ không hề say, những gì bọn họ làm chỉ để muốn Triệu Lộ Tư khóc to lên một lần muốn Triệu Lộ Tư một lần nói ra hết những tâm sự trong lòng.

"Triệu Kim Mạch tự mình té ngã là do tôi không chăm sóc, Triệu Kim Mạch phải nằm viện lại bắt tôi hiến máu, Triệu Kim Mạch muốn hơn thua với người ta bị rách da mất máu lại bức tôi rút máu, Triệu Kim Mạch ăn cắp đồ người bị đánh gãy xương cũng là tôi, Triệu Kim Mạch ăn chơi lêu lỏng bị nhà trường đuổi học tôi cũng là người chịu đòn, Triệu Kim Mạch đánh tôi nhưng tôi lại là hung thủ làm Triệu Kim Mạch mất danh tiếng, Triệu Kim Mạch tồn tại bao nhiêu năm là bấy nhiêu năm tôi phải bị cưỡng ép lấy máu, chẳng bao lâu nữa Triệu Kim Mạch sẽ moi tim tôi đoạt lấy mạng của tôi để cô ta được sống tiếp, chẳng bao lâu nữa thi thể của tôi sẽ được đưa đến một nhà hoả táng hoang vắng nào đó mà thiêu rụi, chẳng bao lâu nữa sẽ chẳng còn ai nhớ đến trên đời này còn có người tên gọi Triệu Lộ Tư"

Từng câu từng chữ mọi người đều nghe rất rõ, dù cho Triệu Lộ Tư có say đến không biết gì nữa nhưng quá khứ tăm tối vẫn cứ đeo bám lấy cô không thôi, Trương Nguyệt là người hiểu rõ cuộc sống của cô gian nan như thế nào liền bật khóc, Trần Ý Hàm cùng ba cậu thiếu niên ngồi đối diện cũng không giấu nỗi sự nghẹn ngào khi nghe những câu nói mơ hồ từ Triệu Lộ Tư, Ngô Lỗi càng đau lòng hơn nhưng anh chẳng thể làm gì ngoài việc ôm chặt cô vào lòng để mình trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho cô dựa vào ngay lúc này. Nếu những lời này được thốt ra từ miệng Triệu Lộ Tư lúc tỉnh táo có thể là không đáng tin nhưng Triệu Lộ Tư bây giờ đến chút ý thức cuối cùng cũng đã bị hơi men nuốt chửng, người ta nói kẻ say không nói dối và hơn thế nữa là một người mắc hội chứng trầm cảm khi say càng không nói dối, không phải tự nhiên mà Triệu Lộ Tư lại mắc bệnh trầm cảm nếu như cuộc sống của cô tươi sáng hơn thì sẽ sống có chuyện Triệu Lộ Tư phải ra nông nỗi này.

"Triệu Kim Mạch và ba mẹ ruột của Lộ Bảo thật sự không hề giống với bộ dạng cao sang và bộ mặt hiền từ của bọn họ, ở bên cạnh đồng hành của cậu ấy bấy lâu nay tôi cũng từng là nạn nhân của gia đình cậu ấy khi đứng ra bảo vệ Lộ Bảo khỏi trận đòn vô cớ của Triệu Kim Mạch, chính mẹ cậu ấy đã cầm một nhánh cây liên tục đánh vào tôi và Lộ Bảo, nếu không phải Lộ Bảo che chắn cho tôi thì trên người tôi đã có thêm vài vết sẹo"

Trương Nguyệt thở dài kể lại câu chuyện cách đây 2 năm, lúc đó Triệu Kim Mạch đột ngột kéo theo một đám học sinh trung học bất ngờ lao vào đánh Triệu Lộ Tư đến mức không ngồi dậy nỗi, Trương Nguyệt từ bé được một người chú gần nhà dạy cho cách bảo vệ bản thân nên liền đứng ra đánh trả đúng lúc cô nhào đến túm tóc Triệu Kim Mạch thì Mai Tiểu Huệ xuất hiện, bà thấy con gái cưng bị đánh liền cầm lấy một nhánh cây to bằng ba ngón tay tiến đến đánh ngã Trương Nguyệt, Triệu Lộ Tư thấy Trương Nguyệt vì mình mà bị đánh cũng gượng người bò đến chắn trước mặt, Triệu Lộ Tư bị mẹ ruột đánh đến mức nôn ra máu ngất xĩu phải đưa đi cấp cứu. Sau khi xuất viện quay lại trường học thì Trương Nguyệt mới biết Triệu Lộ Tư vì đỡ đòn giúp mình mà gãy mất một bên chân còn nức xương sườn nên mới nôn ra máu, nhờ mạng Triệu Lộ Tư khá lớn mới sống sót sau cuộc đại phẫu thuật nối lại xương, vì nước da trắng sứ của cô đã giúp cô che đậy đi vết sẹo ở trên chân do cuộc phẫu thuật năm đó.

"Nhớ lại lần đó nếu tôi và Ngô ca không xuất hiện đúng lúc thì không chừng Triệu Kim Mạch đã đập chết Lộ Tư thật rồi, cục đá lúc đó ít nhất cũng gần 10 cân nếu đập vào đầu thật nặng nhẹ gì cũng mất mạng, Triệu Kim Mạch này nổi tiếng dịu dàng đoan trang vẻ ngoài cũng rất ưa nhìn không ngờ bên trong lại là con quỷ dữ đội lốt người" Vương Tinh Việt nhớ lại sự việc không lâu trước đó liền rùng mình vì con người Triệu Kim Mạch.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro