Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1 năm sắp trôi qua em vẫn nằm bất động trên chiếc giường và đắp lên chiếc chăn trắng toát của bệnh viện . Tay em vẫn còn đang được cắm ống tiêm truyền nước và máy cấp thở oxy cùng với chiếc máy đo nhịp tim luôn hoạt động bên cạnh em

Tôi chỉ sợ một ngày nào đó chiếc máy nhịp tim kia không chạy lên xuống nữa mà nó chạy thành một đường thẳng . Đường thẳng đấy như một con đường từ trái tim em cướp em khỏi anh , nó thấy anh không xứng với em nên nó đã chạy thẳng để mang em rời xa anh

Hàng tuần anh vẫn đưa con đến thăm em . Con cũng mong em tỉnh lắm . Nhiều lúc thằng bé chỉ tay đòi vào để được gần em hơn nhưng tôi bất lực lắc đầu rồi nó lại khóc lên đòi gặp em . Nhưng em chưa chịu tỉnh lại làm sao anh có thể để con gặp em đây

Hãy nhanh tỉnh dậy để được gặp con nhé . Con nhớ em nhiều lắm...
____________________

Hôm đấy người ta thấy Xingqiu vội vàng hớt hả chạy đến chiếc xe ô tô rồi lái đi thật nhanh , không ai biết Xingqiu đi đâu và làm gì

Nhưng điểm đến của Xingqiu lại là bệnh viện . Anh thấp thỏm lo lắng sau khi nghe được cuộc gọi từ bệnh viện gọi anh đến

Anh biết là có chuyện chẳng lành sẽ xảy ra với Chongyun nên đã vội vã chạy thật nhanh đến

Xuống xe , anh chạy thật nhanh đến phòng  của Chongyun nhưng lại không thấy cậu ở đấy . Chăn ga và các thiết bị y tế cũng đã được đem đi hết , trong căn phòng chỉ để lại một chiếc giường trắng không một bóng người nằm lên

Xingqiu mở cửa phòng đi đến bên giường và ngã quỵ xuống đấy . Không kìm được nước mắt nữa anh bắt đầu khóc nấc lên

"Chongyun , anh đến muộn rồi . Tại anh tại anh tất cả là tại anh . Nếu như khômg vì sự ích kỷ của tôi thì em đã không như thế này . Anh thật sự xin lỗi em , xin em hay quay lại đi mà..."

"Xingqiu..."

Quay đầu lại thì anh thấy Chongyun đang đứng cạnh của phòng . Anh đứng dậy chạy ra ôm cậu thật chặt rồi khóc nhiều đến nỗi khiến Chongyun không dỗ nổi

Thấy mọi người trong viện quay lại nhìn mình Chongyun mới thấy ngượng ngùng rồi đóng cửa phòng , và tiếp tục dỗ Xingqiu nín trong sự ngại ngùng

Một lúc sau Xingqiu cũng ngừng khóc nhưng vẫn ôm chặt lấy Chongyun không chịu buông

"Cậu buông tớ ra đi . Khóc cho đã rồi không chịu bỏ ra"

"Không"

Xingqiu chỉ trả lời một câu xanh rờn như vậy . Chongyun chỉ đành bất lực đợi Xingqiu ôm chán thì bỏ

"Xingqiu nè"

Xingqiu ngẩng đầu lên thì Chongyun nhéo má anh một cái thật đau khiến anh bỏ ôm cậu và ngồi xoa mặt

"Sao em lại làm như vậy . Biết đau lắm không"

"Biết đau mới chịu thả tớ ra chứ"

Chongyun cười nhẻ rồi cùng Xingqiu ngồi trên giường bệnh

"Tớ đã ngủ rất lâu đúng không ? Đứa bé sao rồi ?"

"Con vẫn khỏe . Và đúng là em ngủ lâu thật đấy , anh tưởng đã mất em rồi"

"Tuần sau em xuất viện rồi . Anh sẽ đưa em đi gặp một người thật đặc biệt"

Chongyun cũng ngơ ngác nhưng không nói gì vì nhìn mặt Xingqiu rất phấn khích

Đến tuần sau thì sức khỏe Chongyun đã ổn định nên bệnh viện đã trả cậu lại cho Xingqiu

Vừa bước ra khỏi bệnh viện đã thấy Xingqiu tay cầm một bó hoa to đến tặng cậu . Bước lên xe Chongyun không nhịn được cười mà trêu chọc Xingqiu

"Trông cậu như mấy ông tổng tài bước ra từ trong truyện ý"

"Hóa ra nhìn anh nực cười lắm ư"

"Đúng là có hơi . Nhưng cậu đi đón tớ như thế này vợ cậu không phàn nàn gì ư ?"

"Anh không có vợ"

Xingqiu trả lời rất nhanh như thể là anh đã biết trước cậu định nói gì . Chongyun cũng đờ người ra nhưng vì hoàn cảnh có đôi chút ngại ngùng nên cậu đã không hỏi gì nữa

Về đến nhà thì Chungyin đã tập tễnh ra ngoài gặp bố rồi

"B..bố"

"Chungyin à , con mới ngủ dậy rồi ư"

Cậu bé chìa tay ra đòi Xingqiu bế còn Chongyun thì đang đứng ngơ ngác tại chỗ nhìn Chungyin . Bỗng chốc Xingqiu quay lại rồi nói

"Chongyun đây là Chungyin là bé con của em , bé năm nay được 1 tuổi rồi . Còn Chungyin đây là Chongyun là mama của con đó"

Hai người nhìn nhau ngơ ngác còn Chongyun đang có hàng tá suy nghĩ trong đầu *Tại sao thằng bé lại giống Xingqiu như đúc vậy , từ màu tóc cho đến gương mặt , cái mũi*

Đang hoang mang thì Xingqiu bế Chungyin đi đến trước mặt Chongyun . Có vẻ bé con cũng biết nên bé đã chìa tay ra đòi Chongyun bế rồi gọi Chongyun

"Ma-ma"

Chongyun bế Chungyin trên tay như muốn khóc vì bé con vẫn nhận ra mình sau quãng thời gian đấy . Xingqiu thấy thế vội ra quệt nước mắt trên má Chongyun đi rồi nhẹ nhàng dẫn hai người vào nhà

Cả ba người cùng chơi cùng nói chuyện đến tận tối muộn . Chongyun định đi lên phòng cũ của mình thì đột nhiên Xingqiu kéo lại

"Anh có thể nói chuyện với em một lúc được không"

Vừa nói Xingqiu vừa đưa tay ra ý muốn mời Chongyun nhảy cùng mình một điệu . Chongyun cũng ngần ngại mà đặt tay lên tay Xingqiu đáp trả lại

Xingqiu vội kéo Chongyun về phía mình . Hai người cùng nhau nắm tay khiêu vũ trên từng nốt nhạc . Chongyun thì khá ngượng ngùng nên cậu luôn né mặt Xingqiu trong lúc nhảy , Xingqiu thấy vậy thì tưởng Chongyun vẫn còn ghét mình nên đối xử hết sức nhẹ nhàng với cậu

Kết thúc bài nhạc Xingqiu vội đưa Chongyun ra sân trước của nhà . Chongyun đang ngắm lại lối đi rất quen thuộc trước kia nay đã được trang trí thêm nhưng cái cây những lùm hoa

Quay đầu lại thì thấy Xingqiu đang cầm một hộp nhẫn bước lại gần cậu cùng với đóa hoa hồng được gói lại cẩn thận

Anh mở hộp nhẫn ra nhìn Chongyun một cách nhẹ nhàng

"Chongyun , anh đã đợi khoảnh khắc này rất lâu rồi . Anh yêu em , anh đã lạc mất em một lần , anh cũng đã khiến em đau đớn rất nhiều . Trong lúc em còn nằm trên giường bệnh anh đã băn khoăn và suy nghĩ rất nhiều về việc này..."

"Xin em hãy gả cho anh . Dù em có từ chối bao nhiêu lần dù em có ghét anh đến chết nhưng anh vẫn luôn yêu em , anh sẵn sàng cầu hôn em 100 lần 1000 lần cho đến khi nào em đồng ý . Anh biết là em ghét anh rất nhiều , anh cũng không phải loại người tốt đẹp nhưng anh hứa sẽ mang đến cho em một cuộc sống hạnh phúc như em mong ước . Xin em hãy gả cho anh!"

Chongyun đứng đờ trước lời cầu hôn từ Xingqiu . Cậu bất giác quay mặt đi chỗ khác và tìm cách chạy vào trong nhà đi lên phòng nhưng Xingqiu vẫn níu kéo cậu lại

Dù cho cậu có nhìn gương mặt của Xingqiu bao nhiêu lần thì cậu cũng không thể từ chối được anh . Vì cậu cũng yêu anh rất nhiều

Đợi một lúc lâu sau không thấy Chongyun nói gì . Xingqiu đã biết trước có lẽ sẽ như thế này nên cũng đã không bằng lòng và buông bỏ đợi thêm thời gian nữa , nhưng Chongyun đã đưa tay mình cầm lấy tay Xingqiu

"Em đồng ý"

Mặt Xingqiu như có thêm sức sống anh nắm lấy tay Chongyun rồi kéo Chongyun vào lòng và ôm cậu thật chặt . Xingqiu hôn vào môi Chongyun một nụ hôn thật sâu

Sáng hôm sau Chongyun bước vào phòng Chungyin để lay bé con dậy . Vì vẫn còn ngái ngủ nên bé con làm nũng . Xingqiu nhìn thấy thế thì có ghen tị nên anh đã bế bé con lên

"Con dậy đi đừng làm nũng mẹ nữa"

Chungyin sợ bố nên bé đã ngay lập tức dậy và đi xuống nhà để chuẩn bị ăn sáng

Lúc này Chongyun mới để ý việc xưng hô của Chungyin và Xingqiu , Chongyun nghĩ mình nên nói sự thật trước khi Xingqiu quở trách mình sao lại giấu việc hai người là cha con ruột

"Xingqiu à , em có sự thật muốn nói cho anh biết..."

"Gì vậy Chongyun ?"

"Có nhớ là 1 năm trước em có nó với anh về việc anh không phải là bố của Chungyin không ? Em đã nói dối . Lúc đấy vì anh có vị hôn phu và em cảm thấy như mình đang đeo bám anh và hủy hoại niềm hạnh phúc của anh . Em đã nghĩ nếu như nói anh không phải là bố Chungyin anh sẽ bảo em đi và em sẽ không làm phiền anh nữa..."

Xingqiu nhìn mặt Chongyun mà cười to rồi lại hôn vào má Chongyun

"Làm em thất vọng rồi . Anh luôn biết đứa bé trong bụng là con của anh mà"

Chongyun đờ người ra rồi đỏ mặt lên , Xingqiu cảm thấy thật may mắn khi có vợ và đứa con ngây thơ và đáng yêu như thế này

"Chongyun này..."

Chongyun quay đầu nhìn mặt chồng mình rồi ra vẻ mặt muốn hỏi rằng anh gọi em làm gì

"Anh thật sự cảm thấy may mắn vì đã cầu hôn em đó"

"Cảm ơn em vì tất cả...Chongyun anh mãi yêu em.."




.
Chap cuối cùng r đây cảm ơn mng đã đọc nha và tui viết lời cầu hôn nó có hơi dài và bị rối mắt á do không có kinh nghiệm trời ơi🥲
Truyện cũng không được hay lắm do văn chương của tui hơi lẩm cẩm cảm ơn mng vì đã theo dõi và ủng hộ truyện dài lâu như z👉🏻👈🏻

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xingyun