Đệ thập nhị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Châu tỉnh dậy khỏi giấc ngủ rất sâu, mơ hồ không hiểu gì, lại cảm thấy đầu choáng váng, cổ tay trái cũng đau nhức, cả người nóng hầm hập, rạo rực khó chịu vô cùng.
Có phải vừa rồi uống cốc nước đó lại ngủ thiếp đi không? Trong nước bị bỏ thuốc mê sao?Càng đáng sợ hơn, Ngụy Châu phát hiện ra tư thế bây giờ của mình là gì!
Hai tay bị buộc chặt, sợi dây thừng đã thắt nút, không tài nào gỡ ra nổi. Mỗi chân cậu đều bị trói sang một bên. Hơn nữa, hơn nữa, cả người đều trần trụi, không có lấy một mảnh vải che thân.
Cậu kinh hãi la lên một tiếng, đôi mắt xinh đẹp mở trừng, ngập tràn sự hoảng loạn.
Lúc này, cậu thật sự rất sợ, rất sợ…
"Cứu tôi, cứu tôi…" – Ngụy Châu khóc nấc lên, giọng nói cũng dần nghẹn lại, sau cùng chỉ còn phát ra những tiếng rên yếu ớt.
Căn phòng không một bóng người bỗng nhiên truyền đến tiếng nước chảy từ trong phòng tắm. Hoàng Cảnh Du bước ra, anh tuấn cầm chiếc khăn bông lau khô tóc.
"Tỉnh rồi?" – Anh nhìn cậu bằng ánh mắt đùa cợt. Ngụy Châu điên cuồng giãy dụa,
"Anh mau buông tôi ra, buông ra…"
Nhìn cậu không ngừng kêu gào thảm thiết, Hoàng Cảnh Du chỉ mỉm cười khinh miệt,
"Đây là cái giá cậu phải trả, Hứa Ngụy Châu…"
"Đừng, đừng, đừng mà…" – Cậu sợ hãi lắc đầu, nước mắt từng giọt từng giọt chảy xuống bả vai. Anh không nói gì, bước đến bên giường, nhét một ngón tay của mình vào khuôn miệng xinh đẹp của cậu. Ngụy Châu cắn mạnh, mùi máu tanh xộc lên, cảm giác buồn nôn. Hoàng Cảnh Du tức giận rụt tay lại, không thương tiếc cho cậu một cái bạt tai.
Vết thương nơi bị anh đấm lần trước còn chưa khỏi, nay lại bị đánh thêm, càng khiến cậu trở nên run rẩy, hơi thở cũng không điều chỉnh được.

"Buông tôi ra, buông tôi ra!"

Cậu hoảng hốt hét lên, không ngờ lại bị anh hung bạo nhét một mảnh khăn vào miệng. Những âm thanh phát ra chỉ còn là những tiếng 'ưm, ưm' vụn vỡ, rời rạc. Tay bị trói lên trên, hai chân cũng bị buộc sang hai bên mép giường, dang rộng đến mức có thể nhìn thấy phân thân cùng cúc hoa xinh đẹp của cậu. Ánh đèn chiếu rọi lên người cậu, một thân thể mĩ nam hoàn chỉnh, trần trụi bên dưới tia sáng xanh lấp lánh. Hoàng Cảnh Du dùng ánh mắt sâu thẳm chăm chăm nhìn cậu, lại thấy lúc này cậu sợ sệt trông càng đẹp.
Vốn cứ nghĩ anh đã chán ghét nam nhân này đến thế, sẽ chẳng bao giờ vì người này mà sinh ra ham muốn, không ngờ cậu càng đáng ghét lại càng tăng thêm mị lực thu hút người khác phải mê mẩn, ham muốn chiếm đoạt cùng dục vọng đều trào dâng. Khuôn mặt xinh xắn, làn da trắng ngần, mái tóc đen ngắn tuy lộn xộn nhưng vẫn rất mượt mà, tròng mắt ngân ngấn nước phản chiếu hình ảnh một người đàn ông thô bạo, mê hoặc đến lạ kì. Nước mắt cùng mồ hôi vương lại trên cơ thể cậu, dưới ánh đèn hư ảo, lấp lánh như một viên kim cương, tỏa sáng như chính chủ nhân của nó vậy. Bức tranh tuyệt đẹp. Hoàng Cảnh Du không ngờ, bản thân mình lại bị Hứa Ngụy Châu kia làm cho điên đảo đến thế. Nhìn anh tự cởi quần mình ra, cự vật to lớn dần dần xuất hiện, cậu hoảng sợ giãy dụa; Ngụy Châu biết mình sắp phải hứng chịu điều gì. Anh tiến đến gần cậu, không ôm ấp vuốt ve, không một khúc dạo đầu, mạnh mẽ đâm thẳng vào bên trong!
"Ưmm!!!" – Cảm giác cơ thể như bị xé toạc ra, cậu la lên, nhưng cổ họng như bị chặn lại.Cả bên trong của cậu lẫn cái ấy của anh đều chưa được bôi trơn, cứ như vậy mà tiến thẳng vào, ma sát đặc biệt kịch kiệt, thậm chí một cú thúc đầu tiên đã chạm đến nơi sâu nhất, Hứa Ngụy Châu đau đến mức ngất lịm đi. Mặc kệ người dưới thân mình đã vì đau đớn mà bất tỉnh, Hoàng Cảnh Du vẫn không chịu buông tha, trái lại còn tăng cường luật động mạnh mẽ. Lí trí trở nên điên loạn, anh nằm trên cậu tự thay đổi các loại tư thế, đôi mắt vẫn không rời con người bé nhỏ, người mà trong tâm đã chết đi một khoảng…Mãi đến khi trời đã tờ mờ sáng, Hoàng Cảnh Du mới thỏa mãn buông tha cho cậu, nhưng vẫn là không rút phân thân của mình ra, cứ để yên trong đó để cho hậu huyệt của cậu mút chặt lấy. Anh cởi trói cho cậu, bỏ cả chiếc khăn ở trong miệng cậu ra.
Rất lâu sau, hô hấp của cậu mới trở nên bình thường. Ngụy Châu nằm ngủ cũng mơ thấy mình bị người khác cưỡng hiếp, miệng không ngừng lẩm nhẩm kêu cứu, run run nép vào trong lòng anh, như một chú mèo nhỏ mắc mưa. Anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rồi dịu dàng vỗ vỗ lưng người đối diện. Từ khi nào, Hoàng Cảnh Du không còn cảm giác kinh tởm cậu như ngày xưa nữa?
Là sau khi thỏa mãn chiếm đoạt được cậu?
Là ham muốn thân thể cậu?
Không, không chỉ đơn giản như thế. Trong lòng anh bây giờ lại hiện lên một xúc cảm khó tả, từ ngữ thô thiển không sao diễn tả hết.
Rất nhanh, anh sực tỉnh, sực nhận ra mình là ai, người đã nằm dưới thân mình đau đớn lúc nãy là ai, là người đã hại chết Hoàng Minh, là người đã hại chết tình yêu bé nhỏ của anh, vĩnh viễn chỉ được phép hận. Nhưng Hoàng Cảnh Du cảm thấy mình không thể hận cậu được nữa, chính là muốn bảo vệ Hứa Ngụy Châu suốt đời.
Nhưng, trên đời có rất nhiều cái 'nhưng'. Không thể yêu, cũng không thể hận. Hoàng Cảnh Du chắc chắn, cậu không phải là công cụ làm ấm giường của mình, cũng không phải là người mà anh nguyện ý cả đời yêu thương. Chỉ muốn ở bên cậu mãi mãi mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro