Chương 8: Đoạn tuyệt quan hệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Cáo nhỏ ở rừng xanh

Hoắc Tùng và Hoắc phu nhân không nghĩ tới Khương Ninh ra tay bạo lực như thế.

Bà Hoắc trong lòng không phòng bị ngay lập tức sợ hãi đến mức hét lên.

Hoắc Diệu cũng sợ run rẩy, sau đó cô ta thấy Khương Ninh đi về phía mình.

"Chị, chị muốn làm gì..." Hoắc Diệu không nhịn được lùi về sau nhưng không cẩn thận ngã lên ghế sô pha.

Cô ta ngước khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú lên, đôi mắt to tròn ngây thơ ẩn chứa sự hoảng sợ không giấu được.

Khương Ninh tiến về phía trước, Hoắc Diệu không thể lùi tiếp được, cô ta bị Khương Ninh dễ dàng nắm lấy cằm.

Khương Ninh một tay nhéo nhéo cằm, một tay vỗ vỗ lên khuôn mặt thanh tú của cô ta: "Quả nhiên ánh mắt của em bây giờ khiến chị cảm thấy thuận mắt hơn đó."

Ít nhất, ánh mắt hoảng sợ của Hoắc Diệu hiện tại là chân thật nhất.

Khương Ninh thưởng thức một lát sau đó cảnh cáo: "Nhớ kỹ, sau này ít làm bộ làm tịch trước mặt tao, nếu không tao gặp lần nào tao đánh lần đó."

Tuy cô chuẩn bị rời khỏi Hoắc Gia, nhưng Bắc Kinh nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, cô cũng không chắc sau này vẫn còn gặp lại bọn họ hay không.

Theo phong cách trà xanh của Hoắc Diệu này, chắc chắn sẽ tiếp tục ở trước mặt cô hành động như xưa, giả vờ giả vịt, cố ý kiếm chuyện.

Khương Ninh không phải lúc nào cũng có tâm tình bao dung với cô ta, tốt nhất là nói rõ ngay từ đầu.

Buông Hoắc Diệu ra, Khương Ninh xoay người đi lên lầu.

Biệt thự Hoắc gia rất lớn, Khương Ninh đi theo cầu thang xoắn ốc lên lầu hai, sau đó đi thẳng vào căn phòng phía trong cùng.

Cô đã sống trong căn phòng này kể từ khi được Hoắc gia nhận về.

Căn phòng hướng về phía ánh nắng, không biết có phải trước khi Khương Ninh đến ở nó được dùng làm kho hay không mà chỉ rộng vỏn vẹn mười mét vuông, trên tường chỉ có một song cửa sổ nho nhỏ.

Căn phòng quanh năm không có ánh sáng mặt trời cũng như hệ thống thông gió nên tỏa ra mùi ẩm ướt.

Trong phòng có rất ít đồ đạc, ngoại trừ một chiếc giường đơn thì chỉ có một tủ quần áo và một chiếc bàn máy tính.

Hơn nữa, bàn máy tính đó là do Khương Ninh bố trí sau khi chuyển đến.

Nhìn căn phòng nhỏ tối tăm này, Khương Ninh chỉ càng cảm thấy buồn cười.

Rõ ràng biệt thự Hoắc gia rất lớn, phòng ngủ phụ cũng rất nhiều nhưng cha mẹ Hoắc lại cho cô ở trong một căn phòng như nhà kho vậy, còn không bằng căn phòng cho khách.

Mà cô chưa bao giờ cảm thấy chuyện này có gì không đúng.

Thực tế từ căn phòng này, có thể thấy được Hoắc gia không có bao nhiêu kỳ vọng hay chân thành khi đón cô về nhà.

Cô bỏ hết đồ đạc vào vali, tuyệt nhiên không lấy bất cứ đồ gì của bọn họ.

Sau khi thu dọn đồ đạc, hành lý của cô chỉ vỏn vẹn một chiếc vali và balo đựng máy tính.

-

Khi Khương Ninh lên lầu, Hoắc phu nhân vốn đang ngồi trên ghế sô pha lập tức đứng dậy đi đến chỗ ba anh em, lo lắng kiểm tra vết thương cho từng người: "Tử Hằng, Bình Bình, An An, các con có sao không?"

"Huhuhu, anh trai, em trai, mọi người ổn chứ?" Hoắc Diệu đang cuộn tròn trên ghế sô pha cũng ngồi quỳ dậy, vẻ mặt lo lắng.

Hoắc Tùng lấy điện thoại di động nhanh chóng gọi cho bác sĩ gia đình, yêu cầu ông ta đến ngay.

Đôi mắt Hoắc Tử Hằng bị đánh thành mắt gấu trúc đau đến mức không mở ra được, hắn ta tức giận nói: "Khương Ninh điên rồi sao? Sau khi xuất viện cô ta lại thay đổi nhiều như vậy?"

Cặp song sinh cũng bị đánh mặt mày sưng tím bầm dập, nhăn mặt đau đớn: "Chiều nay ba nói đúng đó! Cô ta đúng là đồ bệnh thần kinh! Nếu không thì cũng mắc chứng cáu gắt!"

Nếu không thì làm sao có thể giải thích được từ sau khi cô ta xuất viện lại trở nên bạo lực như thế!

Hoắc Khải An tức giận nói: "Mau gọi cho bệnh viện tâm thần đến rước cô ta đi đi!"

Hoắc Diệu và Hoắc phu nhân đỡ ba anh em ngồi lên ghế sô pha.

Nghe thấy câu nói ấy của Hoắc Khải An, Hoắc Diệu theo bản năng trả lời: "Việc này, việc này không tốt đâu... Tuy không biết vì sao sau khi chị gái xuất viện lại bạo lực như thế, nhưng đưa chị ấy vào viện tâm thần, chị ấy đánh những người khác nữa thì không ổn đâu."

Lời nói của cô ta như đổ thêm dầu vào lửa, Hoắc Khải An lập tức đáp lời: "Nếu không đưa cô ta vào đó thì người bị đánh sẽ là chúng ta!"

Dù việc này rất xấu hổ nhưng bọn họ thực sự phải thừa nhận rằng bọn họ đánh không lại Khương Ninh.

Nếu như tiếp tục sống chung dưới một mái nhà, họ sẽ bị một mình cô ta đè xuống đất mà đánh thôi!

Nghĩ đến ban nãy bị Khương Ninh tát vào mặt, Hoắc Khải Bình lộ ra vẻ nhục nhã và xấu hổ nói: "Con cũng đồng ý!"

Lời vừa dứt, mọi người nghe tiếng bước chân ở tầng hai truyền xuống.

Theo bản năng, bà Hoắc nhanh chóng quay về chỗ bà ngồi ban nãy, trong khi đó Hoắc Diệu và ba anh em họ Hoắc lo lắng ngẩng đầu nhìn lên cầu thang.

Tim mọi người đập loạn xạ, ngay cả bản thân họ cũng không biết trong lòng họ tràn ngập sự sợ hãi khi bị Khương Ninh khống chế.

Trên vai Khương Ninh đeo balo đựng máy tính, một tay cô xách vali đi xuống lầu.

Nhìn thấy cô rời khỏi nhà, Hoắc gia không ai dám lên tiếng.

Ngược lại, khi Khương Ninh đến giữa nhà, cô đặt vali xuống, ném hai tấm thẻ ngân hàng xuống ghế sô pha, nhìn Hoắc phu nhân nói: "Đây là hai tấm thẻ ngân hàng, một cái là mấy người đưa tôi khi tôi vừa đến đây, số tiền trong đó tôi chưa động đến một đồng. Còn cái thẻ kia có hai trăm nghìn, một nửa để trả tiền sinh hoạt phí trong một năm qua, một nửa để tôi mua đứt mối quan hệ giữa chúng ta, mật khẩu là 123456."

"Dù sao lúc mấy người đưa tôi về nhà hộ khẩu cũng không thay đổi, cũng không công bố thân phận của tôi với công chúng bên ngoài. Hôm nay tôi bước ra khỏi cánh cửa này, từ nay về sau gặp lại cứ coi như người xa lạ."

"Đừng đến trước mặt tôi gây phiền toái, nếu không thì..."

Khương Ninh vừa nói vừa giơ nắm đấm ra hiệu với bọn họ.

Ba anh em họ Hoắc mới bị đánh ngồi im như gà mắc thóc. Hoắc Tùng mặt đen như mực lạnh lùng nói một câu: "Mày đừng hối hận."

Khương Ninh sống ở biệt thự Hoắc gia, dù không công bố thân phận của cô ra bên ngoài nhưng vẫn có Hoắc gia làm chỗ dựa, người khác cũng cho cô ít mặt mũi.

Nhưng một khi đã rời Hoắc gia, Khương Ninh chỉ có thể tự lực cánh sinh. Hoắc Tùng thật muốn xem xem, ai sẽ dám thuê một con nhãi ranh như Khương Ninh!

Chỉ cần ông tung tin đồn Khương Ninh đắc tội Hoắc gia, Khương Ninh sẽ khó sống ở Bắc Kinh đây!

"Không hối hận." Khương Ninh không biết trong lòng Hoắc Tùng có suy nghĩ xấu xa gì, cho dù có biết cô cũng sẽ không thay đổi ý định.

Khương Ninh xách vali rời khỏi nhà họ Hoắc.

Phía sau lưng cô, Hoắc Diệu nắm chặt chiếc ghế sô pha đang ngồi, không nhịn được nữa khóe miệng liền cong lên.

Không biết Khương Ninh nghĩ gì, nhưng một khi cô ta đã rời khỏi Hoắc gia thì vị trí đại tiểu thư sẽ thuộc về Hoắc Diệu cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro