Chuyện Anh nhà văn Đức ở hostel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tình cờ lướt facebook của vị khách người Đức từng ở tại Hostel nơi mà tôi làm việc. Tôi bấc giác không nhịn được mà nhếch miệng cười trong vô thức.  Anh tên Ellias, tầm khoảng 30 tuổi, có đôi mắt xanh biếc màu nước biển, mái tóc xoăn vàng lúc nào cũng hơi rối. Anh hay mặc cái áo thun tay cánh và quần sooc dài qua gối màu kem. Những ngày đầu mới tới hostel chúng tôi, Ellias là một trong những vị khách thuộc list khách lạ lùng mà mấy đứa chúng tôi hay đùa nhau. Bởi anh chàng có đồng hồ sinh học trái ngược, hostel có một phòng làm việc, tối nào Ellias cũng chiếm đóng phòng ấy từ xập tối cho đến tận gần sáng hôm sau. Anh sẽ đi ngủ vào sáng sớm cho tận qua trưa, sau đó là loanh quanh đi ăn và la cà quanh khu vực khách sạn.  Lúc ban đầu, tôi không quá chú ý đến anh, anh cũng như bao vị khách khác, đến rồi sẽ đi một cách chóng vánh sau khi đã thăm thú và khám phá hết thảy những địa điểm vui chơi, ngắm cảnh và giải trí ở thành phố. Tôi cũng đã quá quen với việc đón chào họ, cho họ thấy những điều thú vị về lối sống và con người bản địa chúng tôi. Dăm ba ngày sau, họ sẽ đi. Liệu rằng, họ có còn nhớ tôi, nhớ về cái hostel và những khoảnh khắc mà họ đã từng trãi qua ở đây? Tôi đã không còn nghĩ nhiều về những suy nghĩ viễn vông này từ lâu nữa rồi. Chỉ biết quý trọng mỗi vị khách mà tôi từng gặp qua. Quay trở lại với Ellias, anh chàng ấn tượng với tôi cũng bởi vì một sự kiện sau 2 ngày ở đây, anh phát hiện bị rệp giường cắn. Lúc anh bảo tôi:
- Mày ơi, tao bị rệp cắn rồi!
Gương mặt tôi tái đi trong chớp mắt, đầu óc vận hành hết tốc lực, chuẩn bị chiến đấu với kẻ thù dai dẳng và lì lợm nhất của cuộc đời làm hostel chúng rôi. Mỗi lần nghe khách báo có "bed bug", chúng tôi như lâm vào đại nạn. Bed bug đồng nghĩa với việc phải niêm phong, phun thuốc diệt rệp, khử trùng trong cả một tuần liền. Tổn thất chi phí là điều không thể tránh khỏi. Chuyến phiền toái hơn nữa là trãi nghiệm khách hàng và nguy cơ ảnh hưởng danh tiếng của hostel. Với sự phát triển của các phần mềm đặt phòng, chỉ cần 1 đánh giá tệ của khách là chúng tôi đã phải rất khốn đốn để mà lấy lại danh tiếng và doanh thu cho những ngày bị tổn thất, danh tiếng gây dựng cả hàng năm trời sẽ bị sụt giảm trong phút chốc.
Tôi lập tức hỏi lại anh:
-          Anh bị cắn ở đâu đấy? Có nặng lắm không?

Ellias đưa cho tôi xem mấy vết sưng đỏ ở bắp tay và ở chân. Tôi cũng thấp thỏm lo âu:
"Chết bà, bị cắn kiểu này, bị đánh giá thấp là cái chắc".
Tôi rối rít xin lỗi và đưa ra phương án giải quyết:
-          Chúng tôi thật lòng xin lỗi anh. Chúng tôi sẽ lập tức chuyển anh sang một phòng khác, và lần này nhân viên chúng tôi sẽ kiểm tra kỹ lưỡng hơn, để đảm bảo rằng không có bất cứ con rệp nào trong phòng mới nữa. Đồng thời, chúng tôi hỗ trợ giặt hết tất cả áo quần và tư trang của anh để  ngăn ngừa rệp giường lây lan và đảm bảo an toàn của anh.
Ellias cười:
-          Ok, cám ơn mày nhé! Đừng lo lắng nhiều. Rệp giường ấy mà, hostel nào mà chẳng có. Tao đánh giá cao tinh thần trách nhiệm và cách giải quyết hợp lý của mày. Nên yên tâm nha.

Tôi thở phào một hơi, cũng may là anh chàng này dễ tính và cũng đã có trãi nghiệm với loại hình hostel này. Việc có rệp giường ở hostel là điều không còn quá xa lạ. Rệp giường lây lan rất nhanh và rất khó diệt. Khi một người khách ở trong một phòng có rệp giường, hành lý của họ cũng có khả năng có rệp giường lây lan. Khi họ chuyển sang ở một nơi khác, nơi ở mới chắc chắn sẽ bị rệp giường lây lan. Mà hostel, là môi trường dễ lây lan rệp giường nhất. Bởi vì phần lớn khách là những người du lịch bụi, họ thích khám phá thiên nhiên và du lịch tự túc giá rẻ. Khi họ vào các nơi tham quan ngắm cảnh hoang vắng, khả năng họ mang các loại rệp về hostel là khá cao, đồng thời, khách được bố trí để ở ghép cùng nhau càng dễ tạo điều kiện để rệp giường lây lan. Rệp giường là điều có khả năng xảy ra cao khi ở hostel, thì điều quan trọng ở đây là cách mà quản lý và nhân viên xử lý tình huống khi khách bị thương do rệp cắn, phải đảm báo tính người, công bằng và có trách nhiệm.
Sự cố này làm tôi chú ý nhiều hơn đến Ellias. Tôi thường xuyên chào và cười khi tình cờ gặp anh trong khuôn viên hostel. Có mấy lần trực đêm, tôi lại gặp anh, chúng tôi ai làm việc đó. Tôi thực hiện các công việc cần làm của ca đêm, còn anh vẫn chông đèn tập trung với mớ kịch bản. Những ngày có anh ở đó,nhìn ánh đèn từ phòng làm việc hắt ra, tôi cảm thấy rất yên tâm, vì ít nhất, có người đang cùng thức với tôi trong đêm dài.
Một ngày kia, anh rụt rè tiến đến và hỏi:
-          Mày ơi, mày có tiền không? Có thể cho tao mượn 1 triệu không? Tao đang chờ tiền bản quyền gửi đến, nhưng gặp một số trục trặc bên phía ngân hàng, nên tao không thể rút tiền ra được. Tao phải chờ vài ngày nữa mới có tiền. Hiện tại tao đang cần tiền để mua thức ăn trong vài ngày tới. Mày có thì cho tao mượn nhé.
Tôi rất bất ngờ, đắn đo một hồi, lỡ đâu mình cho mượn xong, người ta đi mất, quỵt tiền mình thì sao? Nhưng nếu mình không cho mượn, anh ấy phải sống ra sao trong mấy ngày tới. Sau vài giây suy nghĩ, tôi rút tiền cho anh mượn.

Sau vài ngày, anh trả tiền và cảm ơn tôi đồng thời gửi nhờ két sắt của khách sạn một món đồ được gói trong bọc ni lon một cách lỏng lẻo.
Ngày hôm say, tôi phát hiện ra, cái gói mà anh ấy gửi là một cục tiền dày. Tôi lại bị shock. Tôi không ngờ lại có người để nhiều tiền đến vậy trong cái boc nilon một cách lỏng lẻo, không an toàn như vậy. Tôi lập tức đưa trả lại anh:
-          Mày ơi, mày cất hộ tao cái cục tiền này cái; nhiều tiền như vậy mà sao mày lai gửi ở chỗ két sắt tau thế? Trong phòng mày có két sắt mà, mày tự giữ được mà. Đồ quá có giá trị, xin lỗi mày, tao không giúp mày giữ được.
Anh cười:
-          I believe you.
Tôi đau khổ trong lòng nhưng mà tui không tự tin vào bản thân mình được chưa  -_-
Sau một hồi nài nỉ và giải thích, cuối cùng Ellias cũng chịu nhận lại cục tiền ấy.
Hú vía tôi.
Sau khi đã hoàn thành công việc và có tiền, anh ấy nói lời chia tay chúng tôi và đi đến một thành phố khác, trãi nghiệm chặng đường phía trước.

Ellias làm tôi rất hạnh phúc và cảm thấy yêu thích công việc mình đang làm. Tôi cảm nhận được sự thấu hiểu và sự tin tưởng của anh dành cho chúng tôi. Có đôi lúc, những điều nho nhỏ này lại là động lực để bạn có thể kiên trì với công việc đang làm.
M_is__o

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro