KakuIza

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Màu mắt
Tokyo của những năm 3000, con người chẳng cần phải đi tìm bạn đời của mình nữa mà nó được quyết định do vận mệnh sắp đặt, mỗi người trước khi gặp được người đó của mình sẽ không thể thấy được một màu mà màu sắc đó chính là màu mắt của bạn đời tương lai. Tới khi ta gặp được họ thì cái màu sắc đó sẽ xuất hiện. Kakuchou là một người mù màu tím, trên cái bảng màu thì vị trí mùa tím là một khoảng trống, chẳng có gì ở đó cả. Cô giáo đã bảo đó là màu mắt của bạn đời tương lai của gã, nhưng suốt 20 năm cuộc đời, gã gặp qua rất nhiều người nhưng chẳng ai là người đó cả.
Gã có khát khao muốn gặp người đó, chẳng phải hắn muốn biết màu tím đó là gì đâu. Có người nói màu tím giống của những đóa oải hương đang rộ sắc, giống với màu của một buổi chiều tà giao với trời đêm,...màu tím đẹp thế sao? Vậy Người đó có đẹp như cái màu tím đó không?
-Rồi mày sẽ gặp được người đó thôi, người có đôi mắt màu tím ấy.-Takemichi đã nói như thế mới gã
Một ngày mưa định mệnh, gã có đặt trước một bó hoa cẩm tú cầu tặng cho mẹ nhân ngày sinh nhật bà, ngay cái khoảnh khắc bước vào cửa hàng hoa bé nhỏ ngay giữa cái thành phố Tokyo này, trước mắt gã là một rừng bạt ngàn loài hoa đủ mọi loại sắc màu nhưng có những loại chỉ là một màu trống rỗng, màu sắc hắn còn thiếu. Người chủ cửa hàng là một cậu thanh niên chừng hơn 20 gì đó, anh ta có mái tóc ngắn màu trắng, da có chút đen nhưng trông rất khỏe khoắn, anh ta niềm nở mỉm cười với gã. Ngay cái khoảnh khắc anh ta mở đôi mắt đang híp kia nhìn gã, hai ánh mắt chạm nhau ngay giây đầu tiên, bất ngờ cả cảm thấy thế giới bỗng như đang thay đổi. Những đóa hoa mà hắn chẳng thấy nổi màu sắc bây giờ như đang tô thêm cho mình một lớp áo sắc tím nhẹ nhàng, màu bầu trời cũng thay đổi theo, quan sát xung quanh rồi lại nhìn người con trai trước mặt, đôi mắt tím lấp lánh như chứa cả một bầu trời đang hiện lên những ngôi sao đầu tiên của màn đêm còn vương nắng. Gã tìm thấy rồi, bạn đời của gã, định mệnh của gã, và gã cũng đã yêu ngay cái nhìn đầu tiên.


***


Izana nhìn thằng em Mikey của mình nằm trong lòng người yêu nó mà nũng nịu, thằng nhóc này thế mà gặp được định mệnh của mình ngay khi vừa 10 tuổi, hai đứa suốt ngày dính lấy nhau như vợ chồng, anh Shin bào nếu không phải hai đứa nó còn nhỏ thì chắc thằng đó gả đi đầu tiên. Thêm 3 năm nữa, Mikey đủ tuổi chắc đuổi sang đó luôn chứ giữ cái gì. Chả bù cho cậu, màu đỏ là màu mà cậu chưa thể thấy, cậu rất thích hoa hồng, Emma bảo rằng hoa hồng có nhiều màu nhưng màu đỏ là đẹp nhất mà cậu thì chẳng thể thấy được nó. Đôi hoa tai cậu hay đeo cũng có màu đỏ nhưng ngoài đen và trắng trên nó thì cậu chẳng thấy được sắc đỏ. Mikey nói máu có màu đỏ, đẹp nhưng đau đớn lắm, cậu đã từng ngã, từng chảy máu nhưng đó chỉ là một chất lỏng chảy ra từ vết thương không có màu sắc gì.
Vì cái niềm đam mê với những đóa hoa mà cậu đã tự tay gây dựng một cửa hàng hoa ngay trong lòng của Tokyo. So với cái sự ồn ào náo nhiệt ngoài kia thì tiệm hoa của cậu yên bình vô cùng, mỗi ngày đều có khách, không nhiều nhưng dư dả đủ để sống, có hàng trăm người vào ra tiệm của cậu nhưng cậu vẫn chưa gặp người đó. Cậu tò mò quá, người đó là người như thế nào nhỉ? Lại nhìn vào đôi mắt mang sắc tím của mình, cậu tự hỏi người đó có không thể nhìn thấy màu tím không nhỉ? Là một người vô cùng có nhan sắc nên cậu được khá nhiều người tỏ tình dù là nam hay nữ nhưng cậu luôn từ chối, cậu cần gặp người đó lắm mà người đó mãi chẳng xuất hiện, Dỗi ghê!


***


Vào một ngày chiều tà, cậu kiểm kê lại hàng hóa và để chuẩn bị trở về, vị khách cuối cùng lấy đơn hàng đặt trước đã tới, nhìn cái ô tô sang trọng ngoài cửa, cậu vẫn giữ cái sự niềm nở vốn có của chủ một cửa hàng hoa. Nhưng rồi, ánh mắt chạm nhau, cậu như chết lặng.
Người đàn ông bước vào là một chàng trai trẻ chắc là vừa chớm đôi mươi, vô cùng đẹp trai nhưng lạnh lùng tới đáng sợ, nhưng đôi mắt đỏ của gã đã khiến thể giới của cậu biến đổi. những đóa hoa hồng đỏ bỗng mặc lên mình một thân thể mới tuyệt sắc tới kỳ lạ, đóa cúc đỏ bên cạnh đóa cúc vàng cũng nở rộn một màu sắc mới. Nhìn trở lại người đang chết lặng ở kia, cậu cảm thấy tim mình rộn rạo lên như có một chất kích thích khiến ti cậu như muốn nhảy ra ngoài và cảm giác ướt át nơi đôi mắt đánh thức cậu để bản thân nhận ra cậu đang khóc, khóc bằng những giọt lệ thật sự.
Kakuchou thấy cậu khóc liền chạy tới ôm vào lòng mình, cả cái cơ thể nhỏ bé gầy gò của cậu bỗng lọt thỏm vào lồng ngực to lớn kia. Cậu cũng chẳng còn ngăn nổi bản thân mà òa khóc to hơn, gục vào cái vòng tay ấm áp của bạn đời mà tận hưởng như bù đắp cho những năm tháng chờ đợi kia.


***2 năm sau***


-Hay thật, toàn bảo em là "mày sớm muộn gì cũng sẽ cưới trước anh thôi" ấy vậy mà bây giờ anh sắp về làm vợ người ta rồi kìa, anh ba.-Mikey đem cái vali xếp quần áo đặt ở trên giường.
-Anh thôi đi, để yên em trang điểm cho xong nào.-Emma nổi đóa ném cái khăn vào mặt Mikey.
-Xin chào...cần anh giúp gì thêm không?-Mitsuya từ ngoài cửa đi vào, đằng sau là hội anh em.
-Cứu em đi, Mitsuya san - Emma thở dài đưa đồ cho Mitsuya để cả hai cùng trang điểm cho cậu.
-May mà có Akashi rước Shin trước đấy không là lại đám cưới sau em mình, nhục lắm-Wakasa trêu chọc vị thủ lĩnh của mình.
-Gì cơ? Muốn đấm nhau?-Shin nổi đóa đòi oánh lộn liền bị Takeomi ôm trong lòng dỗ dành.
-Xong rồi, chờ người ta tới nữa thôi.
Izana nhìn lại bản thân trong gương, tuy không phải mặc váy cưới makeup lồng lộn như con gái nhưng nhan sắc sau khi trang điểm liền có chút khác biệt, đẹp hơn chăng? Cả hội bình phẩm khen ngợi nhan sắc một hồi thì đã tới lúc nhà trai tới. Kakuchou đen mặt trông đám bạn của người yêu mình chặn ngoài cửa, Hina cầm vali cho cậu còn Emma thì đứng cạnh Mikey bày trò để lấy lì xì của gã.
Đeo lên đôi chân nhỏ bé của cậu một cái vòng vàng, gã đi vào chân cậu đôi giày da nâu đắt tiền, xong xuôi nắm tay cậu ra ngoài làm lễ, chỉ cần bước vào cửa cổng, cậu sẽ chính thức thành vợ của Kakuchou, chẳng có gì tiếc nuối cả, thế giới của cậu vì gã mà trở nên hoàn hảo hơn, và thế giới của gã cũng vì cậu mà khoác lên màu áo còn thiếu. Cuộc đời đã bắt cả hai chờ đợi quá lâu rồi, "có người ở bên là hạnh phúc nhất cuộc đời em/anh"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro