3. Thế giới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Mi đang nói đùa hay thật vậy?"

Nó thản nhiên nói: "Ừ, hoàn thành xong rồi thì về thôi, giữ cậu lại làm gì?"

Tallis tung hứng con gấu bông capypara, suy nghĩ một lúc rồi cười phá lên.

"Ừ nhỉ, làm xong thì về, ta còn đang vấn vương điều gì cơ chứ. Không lẽ chờ 'đối tượng mập mờ' đến gõ cửa mời về."

"Bây giờ mà được gặp lại họ có khi cậu lại xách quần chạy 800 mét ấy chứ. Lúc lừa đảo thì vui lắm lúc gặp thì chỉ có nước khóc thét. Không giỡn với cậu nữa, tôi đi xin Tổng bộ giấy thông hành cho cậu trở về thế giới của mình đây, nằm đó ngủ tiếp đi."

Dứt lời hệ thống BODW liền biến mất không kịp để cậu thốt lên cậu gì. Sau khi xác định nó đi không về Tallis liền để đặt con capypara lên mắt mình, nắm chặt lấy sợi dây chuyền Thánh Giá đã theo mình suốt 24 năm, tâm trí bất giác nhớ về Peter.

Peter... Cậu ấy mới 18 tuổi thôi nhỉ, ừ, vẫn còn nhỏ lắm. Tallis - con người mới 24 tuổi trầm tư khi nghĩ về sự non nớt của Peter.

Cậu theo thói quen bắt đầu nói chuyện một mình như một giải pháp để giảm stress.

"Sẽ không bị PTSD đâu nhỉ? Nhưng cậu ấy đã chứng kiến cảnh mình nhảy lầu rồi, có lẽ sẽ bị ám ảnh tâm lý, căng đấy. Mình muốn gặp giáo sư Xavier, ông ấy là người thông thái điềm tĩnh nhất mà mình từng gặp. Mà khả năng ngoại cảm của ông ấy có kiêm luôn xoa dịu cảm xúc hay xóa ký ức không nhỉ? Mà nhắc tới lại làm mình nhớ tới ông ấy khi trẻ, quả thật rất đẹp trai lãng tử, huh... Ôi Magneto... Lẽ ra lúc ấy mình không nên cãi nhau với ông ta."

Trong đầu Tallis hiện lên mái tóc vàng bồng bềnh và đôi mắt xanh ngọc tuyệt đẹp như nước hồ Moraine - 'viên ngọc sáng' của đất nước lá phong đỏ. Chỉ với lần đầu tiên gặp mặt cậu đã bị ấn tượng mạnh mẽ khi nhìn vào đôi mắt xanh ngọc của người đàn ông tóc vàng, đôi mắt ấy như có ma lực vậy, dẫn dụ người ta nghe theo mọi lời nói của người đàn ông tóc vàng ấy.

Cậu cảm thán: "Đôi mắt ấy quả thật rất đẹp. Nhắc mới nhớ hình như Steve, Bruce và Clark cũng có đôi mắt xanh giống vậy. Dù cùng màu xanh da trời nhưng nếu nhìn kĩ thì màu mắt mỗi người vẫn có điểm khác biệt. Mà Magneto cũng là người duy nhất mình biết có đôi mắt xám đúng không nhỉ?"

"Cũng không biết Jason ra sao rồi nhỉ? Mình tắt thở khi vừa vào bệnh viện nên cũng chẳng biết thương tích Jason ra sao, cơ mà mình đã ôm chặt thằng bé vào lòng khi bom nổ rồi nên chắc chỉ bị nặng ở mấy vết thương do Joker gây ra thôi. Mong sao mối quan hệ cha con giữa Bruce, Dick và Jason đã trở nên tốt hơn, làm ơn đừng làm uổng phí công sức hàn gắn của tôi trời ơi. Nhắc tới batfam lại làm mình thèm món bánh quy của Alfred, món đấy đúng là ngon nuốt lưỡi mà."

"Má nhắc tới Joker lại thấy điên máu, ước gì gã ta chết đi cho rồi. Bao nhiêu tai họa đều do gã mà ra hết. Joker đã nguy hiểm rồi còn gặp quả bệnh viện tâm thần chán chẳng buồn nói, bao nhiêu tiền đổ vào cũng đếch cứu nổi. Bệnh nhân thì trốn ra ngoài cứ như đi dã ngoại, bảo vệ và nhân viên thì cứ đứng trơ ra đấy đợi người khác đến giải quyết, riết rồi không biết đưa bệnh nhân vô trỏng làm chi cho mệt nữa, không giải quyết được chuyện gì hết. Đúng là vô nghĩa mà."

"Càng nghĩ càng tức mà, Gotham đúng là hết cứu nổi. Tham nhũng, buôn lậu, mại dâm, cờ bạc, nghiện ngập... Tệ nạn xã hội nào cũng có mặt ở Gotham, bề ngoài thì xinh đẹp hào nhoáng lộng lẫy bên trong thì thối nát mục rữa. Haizz... Ấy vậy mà cô nàng Gotham lả lơi tồi tệ của chúng ta vẫn có anh chàng kỵ sĩ đen tối bảnh bao quyến rũ bảo vệ hết mực, cứu rỗi hết mình. Nghe cứ y như một công chuyện cổ tích á trời, red flag đi đâm đầu vào death flag."

"Mà mình cũng đần, trợ giúp hết mình cho ổng tới lúc ổng báo thì hết hồn luôn. Đường đời anh thua nhưng đường quyền anh thắng há há há! Brucie thì đầu tư vào cái bệnh viện, đặt biệt là khoa chỉnh hình hết mình Batman đấm tội phạm hết hồn luôn, đấm không trật phát nào luôn mới ghê, mình nhìn thôi cũng thấy đâu giùm. Ây da đi phậm tội mà được cái quên coi phong thủy ngày tháng có tốt hay không."

Tallis còn cố bắt chước cái giọng trầm khàn như giấy nhám của anh chàng kỵ sĩ bảnh bao nào đấy: "Batman không giết tội phạm mà viện trị sẽ làm điều đó."

Nói rồi cậu cười phá lên, cười đến mức phải ôm bụng vì đau.

"Há há há há mắc cười quá đi mất!!" Tallis phải vừa ôm bụng quằn quại vừa lau nước mắt chảy ra: "Lạy Chúa trên cao có lẽ mình là nhân viên duy nhất chết vì cười, truyền ra chắc phải lấy cái quần đội quần lên quá."

Dứt câu hệ thống BODW liền đột ngột xuất hiện giữa phòng với tờ giấy thông hành về thế giới cũ đang lơ lửng. Nó nghi ngờ hỏi:

"Cậu đang đang lên cơn dại à?"

Tallia tắt nụ cười ngay lập tức, đáp với gương mặt hầm hầm, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay:

"Nếu ta lên cơn dại thì chính mi là người gây ra đấy!"

"Gì? Tôi nói có sai đâu, vừa về thì thấy cậu ôm bụng oằn oại nằm trên đất, miệng thì cười toe toét mắt thì trợn trắng. Nhìn vô sợ bỏ bà, thêm cái chảy nước dãi nữa thôi là y như bị dại rồi."

Một con capypara nhào tới chỗ nó với một nụ hôn 'nồng cháy', hệ thống BODW tránh sang một bên để lộ hộp bánh Prinzregententorte - món bánh mà cậu rất thích ăn.

"Muốn nhịn ăn à?"

Chỉ trong 1 giây mặt mày Tallis từ tức tối hậm hực trở nên vui tươi rạng rỡ hẳn lên, cậu nhào đến cầm lấy hộp bánh, đôi mắt cong lại thành hình lưỡi liềm. Tallis nói lời ngọt ngào với nó như thể người đá đểu ban nãy là người khác.

"I love you baby!!! Đúng là Bot có khác nhỉ eo ôi lúc nào mi cũng tinh tế quan tâm đến người khác như vậy, không hổ danh là hệ thống có đúng 4 tế, yêu mi quá đi mất!"

Nói xong cậu liền nhanh nhẹn mở hộp bánh lấy nĩa cho ngay một miếng bánh Prinzregententorte bự vào miệng, cảm nhận được sự mềm xếp của bông lan và vị đăng đắng của chocolate khiến cậu thỏa mãn thở ra một hơi, bao nhiêu sự bực tức đều bị ném ra chuồng gà.

Thay đổi sắc mặt nhanh còn hơn người yêu cũ lật mặt nữa. Hệ thống BODW chỉ biết ngao ngán lắc đầu, thể hiện trọn vẹn dáng vẻ người cha chiều chuộng đứa con độc nhất của mình.

Tallis theo thói quen để bánh sang một bên má để chậm rãi nhai như con hamster tích trữ thức ăn rồi hỏi hệ thống BODW:

"Cái ki là giấy hông hành à?"

"Ừ, nay Tổng bộ làm việc nhanh gọn không rườm rà như trước nên có giấy lẹ. Trên đường về có tiệm bánh ngọt mới khai trương nên tôi vô trong xem thử, thấy có loại bánh Prinzregententorte cậu thích ăn nên tôi mua."

"Em yêu anh quá Bot ơi! Chúng mình kết hôn đi!!"

Nó chẳng thèm đến xỉa đến lời đường mật dối trá của cậu cũng như chữ "Bot" kia mà chỉ lãnh đạm bảo: "Ăn xong chúng ta sẽ trở về thế giới của cậu."

Tallis ngờ vực hỏi lại: "Chúng ta? Mi và ta?"

"Ừ, tôi đi chung với cậu mà."

Cậu dùng nĩa xắn thêm một miếng bánh to nữa vào miệng mình, vệt chocolate nâu dính cả ra mép: "Ta tưởng ta sẽ về một mình cơ chứ."

Hệ thống BODW thiếu điều trợn mắt (chẳng con AI nào biết trợn mắt đâu) trước sự ngáo ngơ bất chợt của cậu:

"Tôi sẽ đi cùng cậu, tóm gọn lại là giám sát cậu trong khoảng 1 tuần. Sau khi đảm bảo cuộc sống của cậu ổn định không có sự cố bất trắc gì thì tôi sẽ rời đi, đó là luật do Tổng bộ đặt ra rồi."

"Ò vậy hả, nghĩ đến cản phải tái hòa nhập xã họi khiến ta đau đầu hê. Cứ như ta là tội phạn mới ra tù á."

Nó bay vòng quanh cậu, vừa ghẹo cậu chơi vừa điều khiển con gấu bông capypara đang nằm lăn lộc trên đất đặt lên giường.

"Nếu không thích thì cậu có thể ở lại đây bao lâu tùy thích, không ai có thể ngăn cản được cậu đâu."

Tallis xoa xoa hai cánh tay, khinh bỉ: "Ta xin mi đừng nói giọng ngọt ngào phát tởm ấy nữa, tính đào hố cho ta nhảy vào hay gì."

"Ý định hoàn toàn trong sạch nhé."

"Có chó nó tin, không phải lần đầu mi hố ta đâu nhé. Hố nước nóng không đào đâu cứ toàn đào hố ga, hố chông, hố phân cho ta nhảy vào. Đúng là thủ đoạn vô biên mưu hèn kế bẩn."

"Muốn ăn thêm trái tennis không? Đấm cho phát giờ, nên nhớ cậu đang ăn bánh của ai mua cho đấy, đừng có mà làm phản ở đây."

Tallis lè lưỡi làm mặt quỷ với nó, cả mũi và quang vùng miệng đều dính chocolate nâu. Hệ thống BODW - mắc chứng sạch sẽ nhẹ trước tiên nhẫn nhịn lấy ra một lon Pepsi cho cậu phòng khi khát rồi liền dùng khăn ướt dùng sức lau sạch, còn cố định gáy khiến Tallis không cựa quậy được, nó bắt đầu càm ràm:

"24 tuổi rồi mà cứ như trẻ con lên 3 vậy, ăn có cái bánh thôi mà cũng để nhơ nhuốc ra cả tay cả mặt thế này. Ngồi yên cho tôi lau mặt xem nào! Một đứa trẻ thời kì phản nghịch còn ngoan ngoãn hơn cậu nữa. Làm biết bao nhiêu nhiệm vụ, trải qua biết bao nhiêu thế giới, bị đánh đập, bị trúng đạn, bị hạ độc, cái gì cũng gặp rồi mà cậu vẫn trẩu tre như thường được thì tôi thấy cũng tài đấy."

"Đó là vấn đề kĩ năng, ok? Ai bảo trải qua nhiều chuyện là phải trưởng thành chín chắc?"

"Ờ cậu đúng, cậu luôn đúng."

[Hệ thống BODW đã sử dụng giấy thông hành được cấp phép từ Tổng bộ.
Đối tượng sử dụng: Tallis Balthazar.
Nơi đến: Thế giới siêu anh hùng số 0.
Xét thấy đối tượng hợp tác phải tái hòa nhập cộng đồng sau khoảng thời gian làm nhiệm vụ khá dài. Tổng bộ quyết định cho phép hệ thống BODW đi cùng đối tượng hợp tác Tallis Balthazar để đảm bảo cuộc sống của đối tượng trở lại bình thường như trước.]

"Quãi đạn, ít nhất mi phải thông báo trước một tiếng chứ."

"Không thích đấy, làm gì được nhau. Thấy tôi hiền là được nước lấn tới, còn lâu nhé."

Cậu gào lên: "Khốn nạn vừa thôi!!"

[Tích... Bắt đầu mở hành lang không gian...]

[Cập nhật tiến độ mở hành lang không gian: 0%, 21%, 38%, 41%, 57%, 70%, 84%, 90%, 96%, 100%... Dịch chuyển thành công.]

[Chúc hệ thống BODW và đối tượng hợp tác trở về thế giới siêu anh hùng số 0 bình yên và không gặp phải sự cố nào.]

Thấy câu "bình yên và không gặp phải phải sự cố nào." là bắt đầu thấy rén tới nơi rồi đó. Tallis suy nghĩ, không quên chộp lon Pepsi theo.

Khi bóng dáng cậu đã biến mất nó không vội đi theo mà bay chung quanh tìm kiếm xem có thứ gì quan trọng bị để quên không rồi quyết định dành ra 10 phút đem tất cả bỏ vào thùng carton, để mười mấy cái hộp biến mất cùng nó.
- - - - - - - - - - -
Một nam thanh niên chậm rãi rung động hàng mi, đôi mắt đã nhắm nghiền suốt 4 năm chậm rãi hé mở, để lộ màu hổ phách nâu đỏ trong trẻo như mật ong rừng. Ánh sáng mặt trời từ cửa sổ chiếu vào khiến cậu chảy ra rất nhiều nước mắt sinh lý, gần như là ướt đẫm gối.

Đôi tay nam thanh niên giật giật, có lẽ là muốn đưa tay che đi ánh mặt trời chói chang ngoài kia. Hộ lý đang mát xoa chân cho cậu thấy vậy liền kinh ngạc mở to mắt, đờ người ra nhìn. Sau vài giây anh liền bấm vào hệ thống gọi bác sĩ ở đầu giường để gọi bác sĩ đến, sau đó gào lớn đến mức khàn cả giọng:

"Bác sĩ! Bác sĩ!! Tỉnh! B- Bệnh nhân tỉnh rồi! Bệnh nhân tỉnh rồi!!"

Nói xong hộ lý liền không thể chờ được nữa chạy ra ngoài, thậm chí còn gấp đến rơi cả dép.
--------------
Cây: Tallis là con lai, ba cậu là người Mĩ và Iran còn mẹ cậu là người Đức
- Nói chung hệ thống BODW là green flag hàng thật giá thật, tinh hoa hội tụ đối tượng hợp tác rất yêu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro