3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiêu Vận cắn răng, tức giận nhìn ba người kia không để mình vào trong mắt. Nàng giơ tay nhỏ lên, ngưng tụ một khối băng lớn hơn nắm tay và tỏa ra khí lạnh. Phóng về phía ba người, đặc biệt ưu ái ngay phần đầu của Kaigaku.

Y cũng không cần phản ứng gì nhiều, Vãn Thiện đã chém đôi khối băng đó. Vãn Ý quay đầu, nhìn nhìn một lát, rồi tươi cười hành lễ.

"Hóa ra là Tiêu Nhị Tiểu Thư, thứ lỗi thứ lỗi, nô tì lầm tưởng người là thiếp thất mới được phò mã gia thu vào cửa."

Tiêu Vận tức đến đỏ mặt, mở miệng định mắng đã bị Vãn Ý đoạt lời.

"Nô tì nhầm rồi, làm gì có thiếp thất nào lại không có não, ngang nhiên làm phiền Tam thiếu gia, tu vi lại kém như vậy. Nô tì khuyên nhủ Nhị Tiểu Thư, đóng cửa diện bích, chuyên tâm tu hành, kẻo sau này ra ngoài thành, Phủ công chúa lại mang danh có một Nhị Tiểu Thư thực lực kém."

"Ngươi! Ta đường đường là thiên tài 16 tuổi Tam tinh triệu hồi sư---"

"Thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, Thái Tử Chiến Dã 16 tuổi Cửu Tinh triệu hồi sư, vẫn chưa dám vỗ ngực xưng danh thiên tài. Nhị Tiểu Thư, quả là lá gan không hề nhỏ."

Lần này lại lôi Thái Tử ra bào chữa, Tiêu Vận cãi không lại, lời nói nô tì kia quả thật rất đạo lý. Nhưng nàng hạ nhục nàng ta như vậy, không cắt lưỡi Vãn Ý, làm sao khiến nàng nuốt trôi cục tức này được?

"Nô tì to gan!" Tiêu Vận ngưng tụ băng ngay tay, quyết liệt ném xuống chỗ Vãn Ý. Một đòn này không hề nương tay.

Khói bụi mù mịt, Quái Nhạc cùng Vãn Thiện nhảy lên thành hồ, đứng nhìn Tiêu Vận đắc ý dạt dào, giọng điệu mơ hồ nghe ra thích thú cùng kiêu ngạo.

"Tam đệ nếu không biết dạy dỗ nha hoàn cho đúng, vậy thì để nhị tỷ này dạy thay."

Quái Nhạc đứng trên thành hồ, hai tay chắp sau lưng. Cười nhạo nhìn Tiêu Vận, đuôi mắt nheo lại, như nhìn một vật thấp kém. Không kiên nể gì đe dọa, nói:

"Người của ta, không phiền nhị tiểu thư quản. Hoàng anh ta nuôi, nào để chó hoang dạy bảo?*"

"Ngươi--- không biết tốt xấu!"

"Tiêu Nhị Tiểu Thư, đừng nghĩ rằng ta không trị được ngươi."

《Trả lời: Ký chủ, Hoàng Kim Chiến Sĩ, chỉ có thể ngang hàng với Tam Tinh triệu hồi sư.》

'Im, ta đang ra vẻ ngầu lòi. Ta còn có Vãn Thiện, người này không đơn giản, hai đánh một không chột cũng què.'

《...》

Hệ thống quyết định off dài hạn.

"Tiêu Nhị Tiểu Thư, quả thật cũng chỉ có vậy."

Từ trong đám khói, Vãn Ý thân lam y đi ra. Nàng phủi bụi ngay tay áo, cúi mình hành lễ.

"Nhị Tiểu Thư, nếu đã bày ra hết sức rồi thì mời đi cho. Nhiêu đây vẫn chưa đủ tư cách dạy bảo nô tì."

Lần này thì Tiêu Vận mất mặt quá rồi, nàng ta cũng không thể triệu hồi linh thú để phạt một nha hoàn. Đồn ra ngoài, đúng là rất mất mặt.

"Hừ, các người giỏi lắm."

Tiêu Vận mang theo nha hoàn bên người, mau chóng rời đi. Vô tình một tiểu hài tử vội vàng đi tới chạm mặt với Tiêu Vận. Khi nàng ta nhận ra đây là ai, liền cười lớn.

Xem như nha đầu ngươi xui xẻo.

Nha đầu vừa tới, chính là Đông Lăng!

Đông Lăng đi lấy thức ăn cho Tam Tiểu Thư, nào ngờ nhà bếp trống không. Hay nói cách khác có như không có, chỉ có thể lo lắng đi tìm đồ lót dạ cho vị tiểu thư yếu đuối của mình. Lại xui xẻo đụng phải Tiêu Vận, trở thành bao cát cho nàng ta.

Sỉ nhục, giày xéo, dẫm đạp cũng làm rồi, Tiêu Vận chán chê bỏ đi, để lại Đông Lăng yếu ớt nhưng đôi mắt rất kiên cường.

Trong thời gian Đông Lăng bị giày xéo, y cũng đọc xong thông tin nhân vật. Y chậm rãi bước tới, đỡ nàng ta đứng dậy. Quái Nhạc là người hiện đại, mấy cảnh tượng bạo hành này thật không vừa mắt. Hơn nữa đối tượng lại là Tiểu cô nương, sẽ có chút không đành lòng...

"Tam---tam thiếu gia, cầu người, tiểu thư của ta thực sự rất đói, cơ thể lại đổ bệnh yếu ớt, nếu không có lương thực, người thật sự sẽ..."----chết!

Quái Nhạc cảm thấy rất thích đôi mắt của nha đầu kia, nó giống của sư đệ nhút nhát - Zenitsu của y. Dù yếu đuối và sợ sệt, chỉ cần y hay bất cứ ai là người mà sư đệ này quan tâm. Zenitsu liền trở nên mạnh mẽ bảo vệ, hoặc là vứt bỏ cả sự tự tôn cuối cùng.

Giống như lúc y bị biến thành quỷ, xung quanh, diệt quỷ nhân thi nhau cầm kiếm, đòi chém đòi giết, Zenitsu đứng trước Quái Nhạc, quỳ xuống, cầu xin chúa công có thể cho y một cơ hội.

Quái Nhạc nhấp môi, đỡ Đông Lăng đứng dậy. Lấy tráp gỗ đựng thức ăn từ tay Vãn Ý, giao cho Đông Lăng.

"Đừng lạy lục ta như vậy, không quen."

"Đa tạ tam thiếu gia! Đa tạ tam thiếu gia!"

Đông Lăng rướm nước mắt, liên tục dập đầu với y. Quái Nhạc cũng bất đắc dĩ, y đặt một vài đồng ngân tệ, một bình kim san dược xuống dưới đất rồi rời đi. Khi Đông Lăng ngẩng đầu, chỉ thấy bóng lưng mảnh mai của người kia.

"Sống tốt vào."

Phía xa, Vãn Ý ai oán.

"Chủ tử ~ người làm như vậy ta biết ăn gì đây?"

"Các ngươi là người tu luyện, nhịn một ngày cũng không chết."

"Ách."

《Tỉ lệ sống sót: +10》

'Hệ thống, ta muốn dữ liệu về huynh muội họ Vãn.'

《Vãn Thiên: Triệu hồi sư Bát Tinh》

《Vãn Ý: Triệu hồi sư Bát Tinh》

Chỉ có nhiêu đó?

《Số liệu của họ thuộc về nhiệm vụ ẩn.》

'Hệ thống, ta cảm thấy những người này không đơn thuần là nhân vật trong cuốn sách.'

《Trả lời : Thế giới này vốn dĩ có thật, những ngòi bút của tác giả là yếu tố tác động, gây sai lệch thế giới. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, ký chủ hay có nhận định rõ ràng rằng : Đây là một thế giới khác, người của thế giới có trí tuệ, có ý nghĩ, số mệnh của họ không thể nào theo ngòi bút mãi. Họ có thể tự định đoạt cuộc sống của mình. Vai trò của ký chủ, chính là thúc đẩy bọn họ thay đổi.》

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro