CHƯƠNG 7: CÔ ẤY LÀ CỦA TÔI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Buổi sáng, khi Lạc Điềm tỉnh giấc, Mục Phong vẫn còn đang ngủ. Ngắm nhìn anh một lúc, nghĩ rằng vẫn còn sớm, Lạc Điềm nhắm mắt lại, vùi vào trong lòng Mục Phong.

 Khi cô gần đi vào mộng đẹp, điện thoại của Mục Phong reo lên. Khi cô còn đang mơ màng thì Mục Phong đã nhấc máy:

- Alo.

- Mục Phong, là em đây. Hôm nay anh có rảnh không? Có thể ra ngoài cùng em chứ?

 Mục Phong nghe giọng nói của Mộng Liên thì nhớ ra ngày hôm qua cô có đề nghị ra ngoài ngày hôm nay. Nhìn xuống Lạc Điềm đang ngủ say trong lòng mình, Mục Phong cảm thấy hạnh phúc khó tả.

 Ngày hôm qua là vì Mộng Liên nên anh mới làm cho cô buồn lòng, đương nhiên ngày hôm nay không thể tiếp tục như vậy được. Khóe môi của Mục Phong cong lên, từ tốn trả lời:

- Hôm nay không được.

- Vì sao? - Mộng Liên nhăn mặt hỏi.

- Anh có hẹn rồi. Gặp lại em sau.

 Nói xong, Mục Phong ngắt máy, để điện thoại lại chỗ cũ. Sau đó anh cúi xuống, hôn lên gò má trắng mịn. Lạc Điềm nhịn ngứa không được liền tránh đi, rúc sâu hơn vào trong lòng Mục Phong. Mục Phong vươn tay còn lại ôm chặt cô, sau đó lại chìm vào giấc ngủ.

 Phía bên này Mộng Liên đã vô cùng tức giận. Ngày hôm qua lúc Mục Phong nói cô gái kia là bạn gái của anh, cô đã sinh ra ghen tức. Trước đây cô luôn mặc định Mục Phong là của cô, không ai có thể cướp anh đi.

 Vậy mà anh lại bị con hồ ly kia quyến rũ. Mộng Liên nghiến răng, bằng mọi giá cô phải giành lại anh.

 Mục Phong và Lạc Điềm ngủ cho đến khi bụng của cả hai biểu tình mới chịu rời giường. Lạc Điềm vệ sinh xong liền thay bộ đồ mình đã giặt sạch, sau đó xuống nhà nấu đồ ăn cho hai người.

 Mục Phong xuống sau, mỗi lần anh thấy Lạc Điềm đứng trong bếp đều không thể khắc chế được loại cảm giác xúc động, muốn nhanh chóng đưa cô về làm vợ anh. Nhưng anh biết cô gái nhỏ này chưa sẵn sàng, nếu anh hành động quá nhanh sẽ khiến cô hoảng sợ.

- Hôm nay muốn đi đâu?

 Mục Phong vừa ăn vừa hỏi Lạc Điềm.

- Em muốn về phòng trọ. Em đã hẹn với em trai rồi.

- Vậy à? - Mục Phong hơi nhíu mày. 

- Còn anh thì sao?

- Công việc vẫn chưa xong, hôm nay sẽ làm tiếp.

- Anh đừng để quá sức.

 Ăn xong bữa sáng, Mục Phong chở Lạc Điềm về nhà trọ. Đặt lên môi Lạc Điềm một nụ hôn, sau đó Mục Phong mới luyến tiếc trở về. Anh không biết cô gái nhỏ này đã làm gì để khiến anh có thể toàn tâm toàn ý, tình nguyện ở bên cô.

 Mấy ngày sau, công ty của Mục Phong tuyển thêm nhân sự, Lạc Điềm là thư ký nên cô có trách nhiệm sắp xếp thời gian phỏng vấn. Khi đọc đến cái tên "Lý Hạo Đình", cô có chút nghi ngờ đây có phải là học trưởng của cô hay không?

 Thắc mắc của Lạc Điềm nhanh chóng được giải đáp. Đó quả thực là học trưởng của cô. Khi thấy anh, cô vui mừng chào hỏi.

- Học trưởng, thật trùng hợp.

- Điềm Điềm? Là em à? - Lý Hạo Đình cũng có chút bất ngờ.

- Vâng. Anh Hạo Đình, không ngờ lại có thể được gặp anh ở đây.

- Gặp lại em anh rất vui. Em có thời gian không? Chúng ta cùng nhau đi uống chút gì đi. Lâu rồi anh mới được gặp em.

- Được ạ. 

 Lạc Điềm vui vẻ gật đầu. Lý Hạo Đình nhìn cô gái trước mặt, trái tim bỗng chốc rung động. Trước đây ở trường đại học, anh cũng từng có cảm tình với cô gái này, không ngờ sau khi ra trường, tình cảm ấy vẫn bám rễ trong lòng anh.

 Nụ cười ấy vẫn luôn vô tư như vậy, khiến cho bao nhiêu người cảm thấy dễ chịu. Giờ thì tốt rồi, có thể ở cùng một chỗ với cô, việc theo đuổi Lạc Điềm của Lý Hạo Đình anh càng dễ dàng hơn. Mục Phong vừa xuống tới tầng trệt đã gặp một màn anh anh em em thân thiết khiến cho máu nóng bốc lên đầu.

 Gì chứ? Đây rõ ràng là người phụ nữ của anh đấy. Tên đàn ông ẻo lả kia là ai mà lại dám tiếp cận Lạc Điềm của anh hả? Sải nhanh chân bước đến chỗ hai người họ, Mục Phong nở nụ cười hiếm có:

- Điềm Điềm, đây là?

- A, là học trưởng Hạo Đình, chung trường đại học với em. Anh Hạo Đình, đây là tổng giám đốc Mục Phong.

- Chào tổng giám đốc. - Lý Hạo Đình đưa tay đến trước mặt Mục Phong.

 Mặt Mục Phong đen lại. Lạc Điềm gọi ba chữ "Anh Hạo Đình" kia vô cùng tự nhiên khiến cho anh cảm thấy rất chướng tai. Một tay ôm lấy eo Lạc Điềm, bắt tay Lý Hạo Đình, thản nhiên nói:

- Không cần khách khí, tôi là bạn trai của Điềm Điềm, không nên câu nệ.

- Bạn trai?

 Không chỉ Lý Hạo Đình, Lạc Điềm mà cả toàn bộ nhân viên của công ty đều đang tập trung ở dưới này đón nhận một thông tin động trời mà tổng giám đốc của họ tốt bụng đưa đến. Mặt Lạc Điềm đỏ ửng. Không xong rồi, ngày mai cô phải đi làm thế nào đây?

 Rõ ràng là Mục Phong đã hứa với cô cho đến khi nào cô đồng ý mới đưa mối quan hệ của hai người họ tung ra ánh sáng, vậy mà anh không giữ lời.

- Nếu không có gì nữa, chúng tôi đi trước.

 Ôm Lạc Điềm rời đi, Mục Phong để lại cho Lý Hạo Đình một ánh mắt cùng với thông điệp: "Cô ấy là của tôi. Tốt nhất đừng nên đụng vào."

 Ngồi trên xe của Mục Phong, Lạc Điềm không nhịn được mà lên tiếng chất vấn:

- Mục Phong, rõ ràng anh đã hứa với em tạm thời không cho ai biết mối quan hệ của chúng ta.

- Điềm Điềm, anh biết hiện giờ em không vui, nhưng cái tên Hạo Đình kia có ý muốn tranh giành em với anh đó.

- Anh nói bậy, anh ấy không bao giờ làm như thế.

- Tin anh đi, đều là đàn ông, anh biết hắn ta đang nghĩ gì.

 Lạc Điềm thực sự á khẩu. Người đàn ông này quá bá đạo. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro