Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chou Tzuyu nhìn chăm chú vào chiếc vòng kim loại trắng sáng, hoa văn trên đó được chạm khắc vô cùng tinh xảo, dường như là đang miêu tả một loài hoa, hoa oải hương, biểu tượng của lòng chung thủy. Sở dĩ Tzuyu có thể nhận biết được như vậy là vì umma của cô cũng rất thích hoa, ở nhà bà còn trồng cả một vườn với đủ loài hoa rực rỡ. Cô tự hỏi cái vòng này có ý nghĩ như thế nào đối với Minatozaki Sana mà cô ấy có thể ba lần bốn lượt nhún nhường như vậy, chẳng lẽ là vật kỉ niệm mà người yêu tặng, "chung thủy", một lời ước định chăng.

Cô gái này bề ngoài rất lạnh lùng, cứng rắn nhưng thật ra cũng có lúc che giấu đi nội tâm yếu đuối của mình. Tối hôm nay khi đứng trước cửa phòng ngủ của Sana, Chou Tzuyu đã nghe thấy một thanh âm rất đau lòng, đó là tiếng khóc. Tiếng khóc nỉ non và thương tâm đó làm tâm tình cô có chút nhói mà đứng bất động ngoài cửa một hồi lâu, lòng phân vân không biết có nên tiến vào hay không, nhưng rốt cuộc lại thôi vì cảm giác có chút khúc mắc trong lòng nhất thời không thể nào tháo dỡ. Khi nhìn thấy Sana vẫn một dáng lạnh lùng, sắc bén khi tỉnh dậy, Chou Tzuyu lại không thể kiềm giữ ý nghĩ háo thắng là muốn trêu đùa cùng cô ấy, muốn chiếm giữ tâm tư của Sana để cô ấy yêu mình. Còn sau đó, thì tạm thời không muốn nhắc đến, cái chính là hiện thời cô đang rất hứng thú trong việc chinh phục Minatozaki Sana, cái gì càng khó thì lại càng kích thích bản tính muốn chiếm giữ nó cho riêng mình của cô. Trong trò chơi này người nào nói yêu trước thì người đó là kẻ thua cuộc.

Chou Tzuyu tựa đầu lên thành ghế và nhìn khắp một lượt nơi ở của mình, quá rộng lớn và yên tĩnh. Có lẽ nó cũng đã cũ rồi, cũng đến lúc cô cần phải thay đổi một chỗ ở mới.

Sana y như lời Chou Tzuyu đã nói, nghỉ thêm vài ngày nữa rồi mới đến công ty. Nhưng không phải là do ý định ban đầu của cô mà là vì ngay buổi sáng ngày hôm sau, Chou Tzuyu đã nhắn một tin nhắn nói rằng cô ta có việc bận phải đi công tác tới cuối tuần mới về, nên cô không cần nhọc lòng tới đòi của. Quả thật Chou Tzuyu đúng như nhận định trong lòng của Sana, là kẻ toàn được nước là càn, không coi ai ra gì, thích ra lệnh cho người khác. Trong suốt những ngày nghỉ đó, cô ta dù không thấy mặt vẫn gửi rất nhiều quà và hoa tới nhà cho cô, những thứ ấy vừa lướt nhìn qua đã biết toàn là những món đắt tiền, nhưng tất cả đều bị Sana trả về hết, không nhận bất kì thứ gì.

Ngoài việc đó và việc hằng đêm cô vẫn thường xuyên gặp ác mộng thì nhìn chung việc nghỉ ngơi một chút cũng tốt, Sana thoải mái tận dụng hết thời gian để thư giãn đầu óc, thứ mà đã lâu rồi cô chưa có được, buổi tối còn đến nhà Mina và Nayeon ăn ké một bữa, vì là cô mới hết bệnh nên Nayeon đặc biệt nấu rất nhiều món bồi bổ cho cô, Sana nhận thấy sau khi lập gia đình thứ được nhất ở Nayeon mà cô công nhận đó chính là khả năng nấu nướng của cậu ấy được cải thiện lên rất nhiều. Ngày xưa trình độ của Nayeon cũng chỉ nhàn nhàn cỡ Sana thôi, nấu được những món đơn giản nhưng cũng tùy hứng hên xui là nó có ăn được hay không, còn bây giờ thì cậu ấy đã rất ra dáng một phụ nữ đảm đang thế hệ mới rồi.

Sana nhiều lúc cũng nghĩ phải chăng nếu như cô kết hôn, lập gia đình thì sẽ như Nayeon, sáng dậy sớm làm bữa sáng, đưa con đi học, làm cả ngày ở công ty, rồi đón con về, rồi làm việc nhà, cùng nhau ăn bữa tối, cuối cùng là đi ngủ, rồi sáng hôm sau lại tiếp tục lặp lại vòng tròn đó. Cũng đã có lần cô nói cho Nayeon nghe suy nghĩ của mình, vào một buổi chiều mùa thu có mưa nhàn nhạt, Sana nhìn khung cảnh ẩn dưới màn hơi nước trên đường, tâm tình bỗng nhiên có hơi nhạy cảm nên mới bất chợt hỏi như vậy. Lúc đó Nayeon nhìn cô và cười, ánh mắt cậu ấy cong lên thành một vầng trăng rất đẹp: "Cậu kể thiếu một thứ rồi, còn có hương vị của hạnh phúc nữa, sống bên người cậu yêu những việc vô cùng đơn giản cũng sẽ khiến bản thân yêu quý nó vô cùng." Sana nhẹ nhàng khuấy ly café trên tay của mình và tin điều đó, bởi vì khi ấy trên gương mặt của Nayeon cô hoàn toàn cảm nhận được 2 từ "hạnh phúc". Nếu hạnh phúc thật sự chỉ giản đơn như lời Nayeon nói thì tại sao một chút nhỏ nhoi nó cũng không tìm đến cô, hay vốn dĩ bao năm qua cô đã vô tình lướt qua nó mà không hề hay biết.

Sana tâm tình không nóng không lạnh bước vào công ty, cô định chiều này mới tìm gặp Chou Tzuyu nên bây giờ cần tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc, dù sao cũng đã nghỉ nhiều ngày, với một người luôn có trách nhiệm như Sana thì việc ngồi không ăn lương sẽ khiến cô vô cùng áy náy. Đang trên đường đến văn phòng của mình thì Sana bị một người vô tình đụng phải, đó là một người đàn ông trẻ tuổi, có bộ dạng bên ngoài rất trí thức, dáng vẻ đường hoàng không khó nhận ra là một người làm ăn kinh doanh có tiền. Anh ta chỉ định xin lỗi vì sự vô ý của mình rồi rời đi nhưng nhìn cô gái mỉm cười nói không sao, liền nhanh chóng cúi xuống nhặt lấy đồ hộ Sana. Vẻ vô sự ban đầu được thay thế bằng sự quan tâm, lịch thiệp, anh ta cười rạng rỡ đến chói cả mắt:

-Thành thật xin lỗi cô, vừa này tôi vừa đi vừa nghe điện loại, là vụ làm ăn lớn nên hơi lơ đãng một chút.

-Không sao cả, người không có việc gì, anh cũng đừng bận tâm – Sana định quay đi thì anh chàng kia đã tiếp tục nói – Có thể cho tôi biết tên cô được không, tôi nhìn cô cũng khá quen mắt, hình như chúng ta gặp nhau ở đâu rồi đó ?

-Chắc anh nhận lầm người rồi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.

-Vậy sao ? Thật tình trông cô rất quen hay là tôi vô tình thấy cô mà cô lại không thấy tôi nhỉ ? Cô xinh đẹp như vậy, chắc chắn là chỉ cần gặp một lần tôi sẽ không thể nào quên được rồi.

-À – Sana gật đầu, lãnh đạm đáp một tiếng.

Anh chàng kia vẫn tiếp tục ôn hòa nói, nhất thời có cảm tưởng nụ cười kia chẳng bao giờ rời khỏi gương mặt anh ta: "Tôi tên là Park Jihoon, là bạn làm ăn của Giám đốc Chou. Thật không biết trong công ty cậu ấy lại có tiêu chuẩn chọn lựa nhân viên cao như vậy."

Điệu bộ, khoe khoang, nịnh nọt, háo sắc. Đó là tất cả những gì về anh chàng Park Jihoon mà Sana đang âm thầm đánh giá lúc này. Chắc Chou Tzuyu toàn chỉ quen những người bạn như vậy, hèn gì cô ta cũng chẳng khác gì. Sana còn nghe anh chàng kia liến thoắng rất nhiều gì đó, cô chỉ ầm ừ rồi rời đi. Sana không thích những người vừa gặp đã tỏ vẻ thân tình như quen biết nhiều năm, bởi vì cô có cảm giác những người đó thật sự rất giả tạo, ẩn chứa bên dưới nụ cười đó có khi chỉ là một tấm thịnh tình giả dối mà thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro