Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sana mệt mỏi vỗ một tý nước lên mặt mình cho tỉnh táo và tranh thủ trang điểm lại, lòng không quên nguyền rủa Myoui Mina không ngừng. Cô là luật sư không phải thư ký của cậu ta, thư ký của cậu ta là vợ cậu ta, Im Nayeon chứ không phải cô, cớ sao những buổi tiệc đầy những gã háo sắc phì nộn và những tên công tử bột ngu ngốc như thế này cứ bắt cô đi cùng. Cười hề hề nói với cô là muốn dùng khí thế của cô để củng cố thêm vị trí của văn phòng luật, cô lại chẳng biết rằng cậu ta sợ người khác dòm ngó vợ mình hay sao. Đúng là kẻ trọng sắc khinh bạn mà, cả hai vợ chồng cậu ta đều như vậy. Bực dọc một hồi, Sana quay lưng định trở ra bên ngoài thì gương mặt phản chiếu qua gương khiến đôi mắt trong veo kia thoáng đanh lại nhưng cũng rất nhanh chóng khôi phục lại sự hờ hững của mình.

-Cô tới đây làm gì hả ?

...

-Tôi hỏi cô đấy, sao không trả lời ? Đã câm hay là đã điếc rồi ? – Lee Anna hung hăng nắm cánh tay Sana lại, dáng vẻ đáng yêu dịu dàng ban nãy đã biến mất hoàn toàn không một chút dấu vết.

Sana không nổi giận, ngược lại còn nở một nụ cười châm biếm: "Buông ra đi, còn nhỏ không nên vô phép với trưởng bối như vậy ? Tôi tới đây làm gì cũng không liên quan tới cô. "

-Có phải cô cố tình muốn gây rắc rối không hả ? Biết hôm nay appa và tôi sẽ đến đây nên muốn tới sinh chuyện."

-Vì điều gì ?

-Cô chẳng phải muốn kiếm chút tiền từ gia đình tôi hay sao ? Nếu không phải thì liên tục xuất hiện trước mặt chúng tôi làm gì ? Có nói đi, cần bao nhiêu ?

-Tôi thật không hiểu ông ta và người đàn bà đó đã ăn phải thứ gì mà lại sinh ra một đứa con ngu ngốc như cô. Tôi khinh bỉ các người còn không hết sao lại có thời gian nhàn rỗi muốn gây chuyện như cô nói chứ.

-Cô đừng hòng ngụy biện, lần trước cô dụ dỗ bạn trai của tôi khiến tôi mất mặt với mọi người, còn lần này định muốn làm gì đây hả ?

-Lee Anna, cô ăn no không có chuyện gì làm nên mới tới tìm tôi gây sự có phải không ? Bạn trai của cô, là gã nào vậy ? Bản lĩnh mình không có thì đừng có ở đây mà lớn tiếng.

-Cô...ả đàn bà chết tiệt này – Lee Anna tức giận vung tay lên nhưng cánh tay chưa kịp hạ xuống thì đã thấy một bên má rát bỏng, cô ta thất thần ôm lấy má trái của mình, vừa đau vừa uất ức, chửi đổng lên – Đồ khốn kiếp, cô dám đánh tôi ?

Sana nhìn dáng vẻ lồng lộn mất hết khí chất kia chỉ cười nhạt: "Đừng tự làm xấu mặt mình nữa, cô biết ông ta trọng nhất là thể diện mà."

-Tôi sẽ mách appa, ông ấy sẽ làm cho cái văn phòng luật của cô không còn đường sống. Nhớ cho rõ là người appa thương nhất chính là tôi. Chính là tôi, có biết không hả !

Khi cô gái kia chạy vụt đi thì nét cười trên gương mặt Sana cũng dần mất hẳn, ánh mắt trong veo rũ xuống thoáng chốc khiến sự lạnh lùng đã được thay thế bằng dáng vẻ yếu đuối ôn hòa. Sana cảm thấy chua chát chứ không tức giận, khóe mắt chỉ nóng lên chút ít nhưng trái tim lại giá lạnh đi rất nhiều. Lee Anna cứ thỉnh thoảng lại phát điên đứng trước mặt cô và la hét những loại chuyện như vậy, cô ta quả thật ngu ngốc, không biết được rằng cô thà rút cạn máu trong người mình chứ không hề muốn dính dáng gì tới gia đình đó

cả. Sana liếc nhìn chiếc vòng tay của mình, một hồi chua xót lại dâng lên, cô cố đè nén nó xuống rồi mỉm cười bước ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cửa phòng vệ sinh đã cảm thấy ánh mắt của Lee Dong Gun nhìn mình tức giận, hàng lông mày của ông ta chắc sắp dính vào nhau rồi. Sana không ngần ngại đáp trả cái nhìn đó đã bao lâu rồi cô đều dùng thái độ đó với ông ta, một cách thách thức đầy cao ngạo khóe miệng cô lại nở nụ cười đắc ý mỉa mai, nụ cười mà cô luôn dành cho đối thủ ở trên tòa và từ trước tới giờ chưa bao giờ thượng tòa mà cô mất đi nó cả.

Lúc Lee Anna ôm một má đã sưng tấy của mình chạy đến, Chou Tzuyu thật không cảm thấy ngạc nhiên bằng thái độ của cô ta sau đó, miệng chửi bới không ngừng về một cô gái nào đó tên Sana, thậm chí còn khóc lóc đòi chủ tịch Lee phải trừng trị cô gái đó. Ngược lại với dáng vẻ hung hăng của cô gái trẻ, người đàn ông trung niên chỉ nhíu mày lại không nói gì, đoán chừng đây không phải là lần đầu tiên ông ta nghe được chuyện con gái mình và cô gái tên Sana nảy sinh mâu thuẫn.

-Đừng khóc nữa, trang điểm lem luốc hết rồi kìa – Chou Tzuyu dỗ dành nói, dù sao cũng đã mang tiếng là người yêu, đứng trước mặt người lớn thật không thể nào lãnh đạm được.

-Huhuhu – Lee Anna vẫn cứ khóc tức tưởi không thôi.

-Ngoan, đừng khóc nữa – Tzuyu thầm nghĩ cô gái này đúng là chưa trưởng thành, trong buổi tiệc đông đúc như vậy mà làm nũng tới ầm ĩ thế này, không cần nghĩ cũng biết ở nhà được cưng chiều đã thành thói quen rồi. Cô đưa mắt nhìn Lee Dong Gun định nói ông ta khuyên bảo con gái thì thấy ánh mắt ông ta đang dành sự chú ý ở nơi khác. Chou Tzuyu nhìn theo, vừa bắt gặp nụ cười thanh thuần nhưng lại khiến người ta như say rượu kia thì toàn thân lập tức chấn động, cánh tay cũng tự nhiên buông lõng xuống ngây người nhìn cô gái đó. Cảm giác mê hoặc quen thuộc lại xa cách lạnh lẽo đến rõ ràng. Liếm nhẹ bờ môi khô nứt của mình, Chou Tzuyu như nếm được được mùi vị dịu ngọt của rượu vang thoảng thoảng trong không khí. Khi nhìn thấy dáng lưng của cô gái đó đang dần rời khỏi tầm mắt, cô liền vội vàng muốn đuổi theo, nhưng...

-Tzuyu, đưa em về đi – Lee Anna lúc này đã trở lại hình dáng ngoan ngoãn đáng yêu ban đầu, đang nhõng nhẽo đòi được chăm sóc.

-Tôi...ờ...

-Giám đốc Chou nếu không phiền thì nhờ cô đưa con gái tôi về, tôi còn bận tiếp chuyện với mấy người bạn, để con bé đi về một mình, thật không tiện.

Đứng trước sự mở lời của Lee Dong Gun, Chou Tzuyu không thể nào từ chối, ông ta là một giám đốc ngân hàng lớn nếu thiết lập được quan hệ sẽ rất có lợi cho TYC sau này.

-Được rồi, chủ tịch Lee yên tâm. Tôi sẽ đưa Anna về an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro