Ta Chỉ Thích Tỷ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu nữ hài nho nhỏ một con, nàng nắm chặt tay một nữ hài khác, tươi cười sáng lạng " A Linh tỷ tỷ, muội thích tỷ nhất! "

Nữ hài trông có vẻ lớn hơn tiểu nữ hài, nàng cười dịu dàng " Ân, tỷ cũng rất thích tiểu Đình. "

Tiểu nữ hài cười càng thêm hoan, nàng cong cong đôi mắt, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ nhỏ " Mẫu thân nói, phải cùng người mình thích ở bên nhau thì mới có thể vui sướng nha, sau này muội lớn, muội cũng sẽ giống phụ thân và mẫu thân, cưới tỷ nha! "

Nữ hài nghi hoặc nhìn nàng " Nhưng không phải nữ tử không thể cưới nhau sao nha? "

Tiểu nữ hài buông ra tay nàng, bàn tay nhỏ nhỏ vuốt lấy cằm, suy tư " Cũng đúng nha, muội cũng chưa thấy hai nữ tử bên nhau bao giờ. "

" Nhưng không phải thích nhau liền bên nhau sao? Muội thích A Linh tỷ, A Linh tỷ cũng thích muội nha? "

Nữ hài lắc lắc đầu, buồn bã " Ta lại không biết đâu. "

Tiểu nữ hài lại lâm vào suy tư, một lúc sau nàng vỗ tay cười vui vẻ " Muội không thể cưới tỷ, vậy A Linh tỷ gả cho muội là được rồi nha! "

Nữ hài đôi mắt mê mang nhìn nàng " Kia không phải cũng giống nhau sao? "

Tiểu nữ hài gương mặt nghiêm túc nhìn nàng, phản bác " Nơi nào giống nhau đâu, một cái là muội cưới tỷ, một cái là tỷ gả cho muội, rõ ràng là khác nhau! "

Nữ hài cái hiểu cái không, nhưng nghe ra lại thật sự rất hợp lí, vì thế nàng cũng không nhiều lắm để ý, có thể cùng tiểu nữ hài ở bên nhau nàng liền rất cao hứng " Nghe ra cũng rất đúng đâu, tiểu Đình thật thông minh! "

Tiểu nữ hài đắc ý ngẩng cao đầu, cười cong cong mắt " Còn phải nói! Phụ thân cũng rất hay khen muội thông minh đâu. "

Thời gian trôi nhanh như chó chạy ngoài đồng, thoáng chốc đã mười hai năm trôi qua, đôi nữ hài năm nào đã khôn lớn, các nàng cũng đã không còn như ngày nhỏ ngây thơ, hồn nhiên.

Nhìn trước mắt nữ tử, Mục Đình trong lòng đau xót " A Linh tỷ... "

Nữ tử xinh đẹp như hoa, đường nét trên mặt cũng đã theo thời gian trôi đi mà trở nên thành thục, quyến rũ. Trên người nàng khoác một tầng sa y mỏng manh, hơi thở như bị ảnh hưởng bởi hương vị thanh lâu dường như, phát ra một loại không rõ vũ mị. Nàng nhìn thiếu nữ trước mắt đã rút đi nét ngây ngô, lớn lên nhưng thật ra rất đẹp. Không giống như nàng, Mục Đình mang nét đẹp anh tuấn, trên người tỏa ra hơi thở thanh khiết, đơn thuần.

Ngô Thương Linh rủ mắt, che giấu chua xót cùng ảm đạm " Mục Đình, chúng ta đã không thể...ta thân là nữ tử thanh lâu, sớm đã trở nên dơ bẩn...nơi nào xứng đáng với ngươi. "

Mục Đình ôm chầm lấy nàng, kịch liệt lắc đầu, nàng vùi đầu vào hõm vai nàng, nức nở " Nơi nào không thể! A Linh tỷ vẫn mãi là A Linh tỷ, là người mà ta yêu nhất. Không phải đã nói sao? Đợi ta lớn lên, tỷ sẽ gả ta mà... "

Ngô Thương Linh siết chặt tay, nghẹn giọng " Không thể nữa rồi, không thể đâu Mục Đình...ta không xứng với ngươi...lời hứa lúc nhỏ, cũng chỉ là lời nói vui đùa mà thôi! Ngươi đi đi, chớ nên để người khác trông thấy, lại trở thành trò cười. "

Mục Đình càng ôm càng chặt " Tỷ không cần lừa gạt ta, ta biết tỷ cũng đối ta có ái. Nữ tử thanh lâu thì lại thế nào? Ta yêu chính là tỷ, chỉ đơn giản là tỷ thôi, thân thể lại nơi nào có quan trọng bằng tỷ? "

Ngô Thương Linh cắn môi chua xót, nàng khóc " Ta đã nói là không thể...Chúng ta chi gian có khác biệt, ngươi còn trẻ, sẽ còn gặp được càng tốt hơn người...cần gì phí hoài tình cảm ở ta nơi này... "

" Người đời sẽ nhìn ngươi như thế nào khi biết ngươi cùng một nữ tử thanh lâu dơ bẩn, nằm dưới thân vô số nam nhân ở bên nhau? "

" Bọn hắn nhìn như thế nào ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm tới tỷ mà thôi! Vì sao phải vì ánh mắt người đời mà chối bỏ đi tình cảm của bản thân? Cớ sao lại vì vài lời nói ngu dốt ấy mà phải bỏ lỡ đi sở ái? "

" A Linh tỷ, chúng ta ở bên nhau không hề ảnh hưởng tới bọn hắn, cũng sẽ không làm chuyện thương thiên hại lí, có lí do gì mà phải bận tâm đâu? "

Ngô Thương Linh trầm mặc không nói, nàng đôi tay chậm rãi ôm lấy tấm lưng mảnh khảnh nhưng lại ấm áp, đáng tin đến lạ của Mục Đình. 

Ngô Thương Linh là cô nhi, nàng từ nhỏ được Tú Nương nhặt được về Thanh Thúy Lâu. Khi ấy nàng tuổi còn nhỏ, Tú Nương liền cũng chỉ cho nàng làm mấy công việc lặt vặt, chạy chân, nàng lại ngây ngô không biết cái gì gọi là thanh lâu, chỉ đơn thuần cho rằng nơi này là nhà của nàng.

Mục Đình khi nhỏ đặc biệt đáng yêu, thích nhất là bám lấy nàng gọi " A Linh tỷ tỷ ", nàng cũng rất thích cái này đáng yêu nữ hài. Mỗi khi rảnh rỗi, nàng đều sẽ cùng Mục Đình ở bên nhau chơi, các nàng ngây thơ không biết cái gì gọi là ái, chỉ biết rằng các nàng lẫn nhau đều thích ở bên đối phương.

Thời gian chung quy là không thể chậm lại, cũng không thể dừng lại, Ngô Thương Linh lớn lên, nàng trổ mã đến xinh đẹp, yểu điệu. Nàng bản thân từ nhỏ đã ôn hòa, dịu dàng, theo thời gian trưởng thành mà càng thêm động lòng người. 

Tú Nương nơi nào có thể bỏ qua nàng, Tú Nương bắt nàng tiếp khách. Ngô Thương Linh còn nhớ thật rõ, nàng khi ấy gào khóc có, cầu xin có, oán hận có...nhưng đổi lại chỉ là ánh mắt lạnh lùng của Tú Nương, cùng giọng cười bỉ ổi của tên nam nhân kia. Nàng đau đớn, nhục nhã, lúc ấy trong lòng nàng chỉ nghĩ muốn đi tìm chết, nhưng rồi bóng dáng Mục Đình hiện ra, Ngô Thương Linh đành từ bỏ ý niệm.

Nàng lớn hơn Mục Đình 5 tuổi, nàng thành niên, Mục Đình vẫn đang trưởng thành.

Nàng 16 tuổi, Mục Đình khi ấy chỉ mới 11, nơi nào biết rằng nàng đã phải trải qua thứ ác mộng khủng khiếp kia. Mục Đình vẫn luôn không thay đổi, thích chạy theo nàng phía sau, luôn miệng nói thích nàng, muốn cưới nàng.

Người xưa có câu, một lần bỡ ngỡ, mười lần thành thục...Ngô Thương Linh chính là như thế, lâu dần, nàng cũng đã không còn giãy giụa phản kháng, nàng giống như rối gỗ mà mặc người xâu xé.

Mục Đình chung quy là phải trưởng thành, song thân nàng lần lượt vì bệnh mà mất đi, nàng cũng đã rút đi vẻ ngây ngô khi còn bé. Ngô Thương Linh cũng đã không thể như trước mà giấu nàng...nàng nhớ thật rõ Mục Đình ánh mắt khi biết nàng là nữ tử thanh lâu, đau lòng có, chua xót có, thất vọng có, ảm đạm có...đó là những cảm xúc mà nàng lần đầu tiên trông thấy ở Mục Đình, duy chỉ có một thứ nàng thật quen thuộc...là tình yêu, Mục Đình từ nhỏ đến lớn vẫn luôn dùng ánh mắt ấy nhìn nàng, ánh mắt ấm áp đến làm nàng luân hãm.

" Tiểu Đình...ta... "

Chưa kịp đợi nàng nói, Tú Nương giọng nói sắc bén vang lên, đánh gãy nàng lời nói " Còn không đi tiếp đón khách nhân? Ngươi là muốn ta tự mình tới thỉnh ngươi hay sao? "

Ngô Thương Linh sắc mặt trắng bệch, nàng vội vàng đẩy ra Mục Đình, cắn môi nhìn Tú Nương. Mục Đình nhìn Tú Nương, ánh mắt nàng lạnh đến vô cùng, như muốn đem Tú Nương thân trụy hàn nhai, lạnh giọng " Đêm nay, ta muốn nàng bồi ta, ra giá đi. "

Tú Nương ánh mắt kì quái nhìn nàng, rồi lại như hiểu ra gì đó, nàng cười tà. Làm nghề này đã mấy chục năm có thừa, chuyện lạ gì nàng chưa thấy qua? Hai nữ tử thì lại thế nào, chỉ cần có tiền liền tốt.

Tú Nương giảo hoạt cười, trông giống một con hồ ly già " Lúc nãy có một khách nhân yêu cầu Ngô Thương Linh, hắn ra giá 1000 lượng vàng, ngươi ra giá hơn hắn, nàng liền thuộc về ngươi. "

Ngô Thương Linh sắc mặt càng thêm trắng, nàng biết rõ Mục Đình không có nhiều tiền như thế, huống chi nàng còn phải đi kinh thành lập nghiệp. Nàng vội vàng quay qua nhìn Mục Đình, vừa mở miệng định ngăn cản đã bị Mục Đình chặn lại.

Mục Định nắm lấy tay nàng, dịu dàng cười trấn an, lại nhìn đến Tú Nương khi, ánh mắt lại trở về rét lạnh " Tốt, ta trả 1500 lượng. "

Đón nhận ánh mắt của nàng, Tú Nương nhún nhún vai, nàng nơi nào để ý này đó, nàng chỉ để ý tiền " Tốt. Ta sẽ đi nói lại với vị khách nhân kia, các ngươi vui vẻ. Đêm xuân một khắc đáng ngàn vàng a. "

Ngô Thương Linh vội vàng nắm lấy tay nàng, lo lắng " Ngươi điên sao?! Là 1500 lượng vàng, ngươi nơi nào có nhiều tiền như vậy! Ngươi còn phải đi kinh thành, không cần phí phạm ở ta nơi này! "

Nàng cắn chặt môi, xoay người muốn đi tìm Tú Nương " Hiện tại chạy theo gọi lại nàng vẫn còn kịp, dù sao...dù sao ta cũng đã dơ bẩn, lại thêm một chút cũng chẳng sao cả... "

Mục Đình đau lòng ôm lấy nàng, dịu dàng ôm lấy nàng, ôn giọng trấn an " A Linh tỷ không cần lo lắng, phụ thân cùng mẫu thân để lại cho ta hơn 3000 lượng...ở trên kinh thành ta còn có người quen, sẽ không có việc gì. "

Nàng rủ mắt, nén chua xót " Ngày mai...ngày mai ta phải đi kinh thành, đêm nay tỷ có thể bồi ta sao? "

Ngô Thương Linh sắc mặt lại trở nên trắng bệch, nàng cố nén nước mắt, nghẹn giọng " Phải đi sao... "

" Ân...vốn dĩ hôm nay đến chính là muốn từ biệt tỷ... "

Ngô Thương Linh siết chặt tấm lưng nàng, nức nở. Nàng luôn miệng cự tuyệt Mục Đình, nhưng lại ích kỉ chưa từng muốn Mục Đình thật sự đi...đối với nàng, Mục Đình là mục đích duy nhất để nàng sống đến hiện tại...

Nàng đã từng nghĩ đến rất nhiều lần, Mục Đình rồi sẽ tìm được người thích hợp, quá đến hạnh phúc, quên mất đi nàng...nhưng mỗi lần như thế, nàng đều rất đau, rất đau. Nàng đã từng ích kỉ rất nhiều lần, ích kỉ mong rằng Mục Đình sẽ mãi chỉ yêu nàng, sẽ mãi thích nàng như lúc nhỏ.

" Ta muốn kiếm thật nhiều tiền, khi ấy liền có thể trở về chuộc tỷ ra khỏi nơi đáng chết này...chúng ta sẽ đi thật xa, đi đến nơi không ai nhận ra tỷ, cũng không ai quen biết ta, ta sẽ mua một mảnh đất, một căn tiểu viện, chúng ta sẽ sống cùng nhau ở nơi ấy, chỉ ta cùng A Linh tỷ. "

Hạnh phúc chung quy là ngắn ngủi, nhìn bên gối ngủ say nữ tử, Mục Đình luyến tiếc ôm chặt lấy nàng, dịu dàng hôn lên trán nàng, lại hôn lên mắt nàng. Mục Đình nhìn ngắm nàng thật lâu, lâu đến mức hình bóng nàng in hằn sâu vào tim, vào phổi.

Ngô Thương Linh giật mình tỉnh dậy, bên cạnh sớm đã không còn hơi ấm, nàng chua xót ôm chặt lấy chính mình, rồi lại nhịn không được mà cười hạnh phúc, đêm qua là lần đầu tiên trong suốt mấy năm...nàng không chán ghét chuyện đó. Nhớ đến lời nói hôm qua của Mục Đình, nàng cầm lòng không đậu mà tưởng đến viễn cảnh ấy.

Mục Đình đến kinh thành, nàng không ngừng cố gắng mà kiếm tiền, ngày đêm nhung nhớ Ngô Thương Linh. Nàng trả giá được đến báo đáp, nàng kiếm được thật nhiều tiền, vội quay trở lại nơi cũ tiếp Ngô Thương Linh.

Nhìn đến tiểu nữ hài khuôn mặt non nớt, lại có vài phần giống hệt Ngô Thương Linh, chỉ riêng đôi mắt là giống nàng đến lạ, Mục Đình hoảng hốt. Nàng thất thần đi theo tiểu nữ hài, nhìn đến nàng ôm chặt chân Ngô Thương Linh, gọi nàng " mẫu thân ", Mục Đình trái tim chết lặng.

Trên mặt truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, nàng sững sờ giơ tay chạm vào, là nước mắt. 

Ngô Thương Linh như có sở giác mà ngẩn đầu, nhìn đến Mục Đình đã trở lại, nàng vui mừng đến khóc. Vội vàng bỏ nữ nhi sang một bên, nàng tiến đến ôm chặt lấy Mục Đình " Ngươi rốt cuộc đã chịu trở lại... "

Mục Đình mặc kệ nàng ôm, sững sờ nhìn tiểu nữ hài " Nàng là... "

Ngô Thương Linh cười vui vẻ " Nàng là nữ nhi của ta, cũng là của ngươi! "

" Của ta? "

" Không sai, từ sau đêm ấy, ta nhất quyết không lại tiếp khách. Phía trước ta không giữ được trong sạch, nhưng từ khi trao thân cho ngươi, ta không thể lại làm chuyện có lỗi với ngươi. Tú Nương có đánh đập ta, có đe dọa ta...nhưng khi biết ta có mang, nàng đành buông tha ta. Lúc biết có mang nàng, ta đã từng rất đau khổ muốn bỏ đi nàng, nhưng bản năng làm mẹ lại không cho phép ta làm như thế... "

" Nàng...lại như thế nào liên quan đến ta đâu? "

" Ta không rõ, nhưng khi cẩn thận tính toán lại...đúng là ngày ấy chúng ta ở bên nhau, không bao lâu liền có nàng. Ta liền lớn gan cho rằng, nàng là hài tử của chúng ta! Sinh ra nàng, nhìn nàng đôi mắt giống hệt ngươi, ta liền càng cho rằng là như thế...có lẽ thần linh thương xót ta, đem nàng ban tặng cho ta... "

Mục Đình cẩn thận nhìn lại tiểu nữ hài, đôi mắt cùng nàng giống đến không sai biệt " Tên của nàng là gì? "

Ngô Thương Linh theo tầm mắt của nàng nhìn lại, nhìn đến tiểu nữ hài khuôn mặt non nớt hiện lên nghi hoặc, nhìn các nàng hai cái ôm nhau, Ngô Thương Linh dịu dàng cười " Nàng tên Mục Đình Hồi. "

Mục Đình Hồi? 

Mục Đình rủ mắt, ý nghĩa không phải cái khác, là Mục Đình trở về...

Nàng thở ra một hơi, cười đến nhẹ nhàng, là hài tử của nàng hay của ai đó lại như thế nào? Đây là hài tử của Ngô Thương Linh, của nữ nhân nàng yêu...yêu ai yêu cả đường đi mà.

Nàng buông ra Ngô Thương Linh, nhẹ nhàng bế lên Mục Đình Hồi. Tiểu nữ hài dường như không sợ người lạ, cũng thân thiết hồi ôm lấy nàng, cười cong đôi mắt. Mục Đình tâm cũng đi theo mềm nhũng, nàng nhẹ hôn lên má nàng.

Mục Đình thực hiện được lời hứa, nàng chuộc Ngô Thương Linh ra khỏi thanh lâu, các nàng ba người đi đến nơi khác, nàng mua một tòa tiểu viện, mở một tửu lầu, dư lại tiền liền mua một cái cửa hàng son phấn.

Cuộc sống các nàng quá đến rất tốt, tửu lầu ngày càng hưng thịnh, cửa hàng son phấn sinh ý cũng rất dồi dào, Mục Đình Hồi lớn lên, dung mạo càng thêm thiên hướng Ngô Thương Linh, tính cách lại y hệt Mục Đình khi bé.

Nơi các nàng sinh sống gọi là Tương Thanh trấn, các nàng là nơi này nhà giàu có. Không ai biết các nàng là ai, từ đâu tới, chỉ biết các nàng là chủ nhân của Mục Linh tửa lầu cùng Ngô Đình phấn. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bhtt