Định mệnh 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 12/9/2018, là ngày cuối cùng mọi người được nhìn thấy anh cười. Anh à, em chưa bao giờ cảm thấy xấu hổ vì anh! Anh là người anh trai tuyệt vời nhất đối với em, với gia đình mình và với những đứa nhỏ đã được anh chỉ dạy. Ngoài kia có nhiều người chê cười anh lắm, quê mình là một vùng quê không quá phát triển, mọi người đều không hề có bất cứ một thiện ý nào với một người đồng tính. Từ ngày họ biết anh là người đồng tính, anh có nhớ hay không, họ đã chẳng tiếc những lời nhục mạ anh. Nói nhà mình vô phúc, nói bố mẹ đẻ ra yêu quái, nói bố mẹ kiếp trước tạo nghiệp nên kiếp này đẻ ra được hai đứa con, một đứa thì bệnh ung thư còn bê đê, một đứa thì xấu nhất xấu nhìn cái tỉnh này. Em tủi thân lắm, nhưng anh chưa bao giờ để em một mình, luôn luôn động viên em rằng anh sẽ không bỏ rơi em. Dù ai có chê em xấu hay không tốt như thế nào, thì họ cũng chẳng bao giờ biết em đã phải trải qua những gì, những người đó em không cần để tâm, em chỉ cần yêu bố mẹ, yêu bản thân mình là được. Nhưng anh chưa bao giờ nhắc em yêu thương anh? Em ngây thơ quá anh nhỉ? chẳng thể nhận ra được điều đó dù năm nay em cũng đã 25 tuổi rồi.

Từ ngày anh đi với anh N, em cũng tìm hiểu nhiều hơn về cộng đồng những người đồng tính. Anh vẫn luôn nói với em, 'có thể ông trời không cho em một ngoại hình hoàn hảo, nhưng lại cho em một trái tim hoàn hảo và một tâm hồn có thừa bao dung'. Anh dạy em nhiều điều còn hơn cả bố mẹ dạy em nữa. Năm ngoái, ngày anh quyết định ngừng nhận điều trị tại bệnh viện và về nhà sau cái chết của anh N. Em đã cho anh coi lời khuyên của Ad lúc đó cho anh, là tiếp tục nhận điều trị và sống cho tới khi không thể nữa. Nhưng anh chỉ cười mà đáp lại em ""'sống trong chăn mới biết chăn có rận' nếu không phải là anh, hay cũng không phải bạn Ad đó, là em thì dĩ nhiên em cũng sẽ khuyên người ta vậy rồi phải không? Chỉ là một câu động viên thôi mà. Em nhớ bình luận cảm ơn giùm anh nhé"". Anh về lại quê nhà anh N, em cũng không thể gặp anh thường xuyên nữa vì hai nơi rất xa.

Anh đã sống quãng thời gian còn lại thực sự ý nghĩa, anh nhỉ? Dù anh vẫn phải ngày ngày chịu đựng những cơn đau, vậy mà anh chưa bao giờ ngưng cười, ngưng vui vẻ. Anh chưa bao giờ để bố mẹ anh N hay nhà mình phải lo lắng về anh. Anh tiếp tục sự nghiệp dạy học của anh N, dù anh không hề được học qua bất cứ một lớp học làm nhà giáo nào, anh vẫn làm rất tốt. Học sinh theo học anh ngày một đông. Ban đầu thì anh chỉ dạy những đứa nhỏ, sau này thì anh dạy những đứa lớn hơn.

Anh còn nhớ anh kể với em về một cậu trai ham mê đánh nhau và hay làm phiền mọi người không? Anh đã dành không ít thời gian cho nhóc đó anh nhỉ? Em kể anh nghe nè, sau ngày anh mất hai hôm, nó được nhận visa đi Canada rồi đó. Nó đã về, khóc trước anh mà cảm ơn, nó mấy bữa nay vẫn còn ở nhà mình anh ạ. Nó muốn được làm con trai nuôi nhà mình. Muốn được là chỗ dựa của bố mẹ và em. Nó nói không thể đền đáp gì được cho anh nên nó sẽ thay anh làm những điều anh chưa làm được. Anh đã cứu nó lên từ vũng lầy, đã dạy nó từng chút một để làm người, để làm được điều mà nó không bao giờ mơ tới. Đưa nó tới con đường đúng đắn mà bố mẹ nó đã không thể chỉ ra được, đã đánh thức trong nó những điều mà nó luôn luôn muốn giấu đi. Em thấy, hình như là nó thương anh?

Hãy yên tâm ở bên đó vui vẻ với anh N, anh nhé! Em và bố mẹ sẽ không bao giờ quên anh, sẽ không bao giờ để anh cô đơn một mình. Có nhiều điều anh muốn làm, sẽ đưuọc em và nhóc K thay anh làm. Thiên thần thì nên trở về với nơi thiên thần xứng đáng anh ha, chứ không phải là tự trói mình vào một thế giới không xứng với mình. Em thương anh, luôn bên em và bố mẹ anh nhé!

Cre: Gay 18+ Confession

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#heehee