Đ7: Một đoản cũ kĩ thời xa xăm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhường đường một chút, tránh tránh"

Tiếng xa phu vang vọng, người người đều tản ra.

Nhìn từ phía đằng xa, cây hoa cỏ dại đang chen chúc nhau mà nở, mà toả sắc giữa dòng đời. Những tán cây còn vương vấn lại chút hồi ức cũ, lại đã chuẩn bị đón chào những đợt gió mới.

Chốn nhân gian thanh đạm này, đôi khi chỉ cần nhìn phố xá đông đúc: người tụ hội châm trà bình phẩm, kẻ rao bán kẹo đường ngoài thành, hay cô nương nhà bên giặt y phục phía cuối bãi bồi, ngân nga khúc nhạc sơn ca, tiếng hát du dương trầm bổng, như muốn dẫn đường đến nơi thanh xuân bất lão cũng thấy vui lòng.

Ngồi trên cổ thảo mã, nghe tiếng chân nhộn nhịp, Liễu Thiên vén màn, đưa gần nửa thân trước ngó ra bên ngoài, thích thú ngắm nhìn người người qua lại giữa chốn hồng trần huyên náo. Tiếng cười vui, bước chân vội, kinh thành đông đúc náo nhiệt khiến cho phấn khởi trong lòng càng lúc càng cao, không ngại lòng mà cười rộ lên.

Liễu Thiên đưa mắt lên ngắm nhìn những cành hoa đua nhau khoe sắc giữa bầu trời xanh dài bất tận, những lọn mây hồng pha màu nắng nhạt, ánh dương êm dịu len qua khung cửa gỗ, rải đầy hạt vàng lên mái tóc đen óng mượt mà của tiểu mĩ nhân .

Trên một cành hoa phía cuối thành, có chú chim đậu yên khẽ cất tiếng hót véo von, thanh âm chìm trong khắp chốn thành xa hoa lộng lẫy khiên cho bầu không khí càng tươi sáng thêm mấy phần.

Tiếng hót ấy đặc biệt, trong trẻo, mang đầy sức sống, tươi sáng nhưng lại chứa bao uỷ khuất của những lữ khách vô tình dừng chân nơi đây, bồi chén rượu giải sầu.

Thế gian đầy rẫy nguy hiểm lưu hằn trên vết lông của chú chim nhỏ, vô tình gợi lại những hồi ức cũ thấm đẫm bi ai, vô tình gợi lên nỗi trông mong của kẻ xa nhà nhung nhớ cố hương, nhớ bài ru êm đềm, nhớ ngày chạy rong chơi sau núi, nhớ nỗi bình yên.

Nhân gian, kỳ thực, vẻ đẹp thuần khiết nhất không thuộc về ai, mà là của thiên nhiên, của cây cỏ muôn màu.

Bốn mùa luân chuyển, thay hoa màu đổi sắc gió, nơi hoa đào nở rộ góc trời, chốn tuyết đặc dày thành khối, khiến cho con người ta dường như lúc nào cũng ngắm được hết mỹ cảnh nhân gian.

"Cẩn thận ngã, ngồi vào đi, thành này nàng xem cũng hết rồi, ngắm gì nữa chứ?"

Giọng nói trong cổ thảo mã vang lên, nàng khép màn, quay sang nhìn nam nhân ngồi bên cạnh. Con ngươi chàng sáng rực rỡ, Liễu Thiên vì sắc mặt tươi vui ấy mà cũng mừng theo, nàng hé răng cười, để lộ hai má lúm sâu hoắm hai bên má:

"Chỉ là lâu lâu thấy thú vị, xem một chút, kẹo đường trông ngon lắm"

Nam nhân ấy bảo xa phu dừng xe, tay phải vén chiếc màn tối màu bên cạnh ra, hô to một tiếng với thúc thúc bên ngoài, lấy một cây kẹo đường, tiện tay quẳng cho một nắm bạc, đưa cho Liễu Thiên.

Liễu Thiên cười hì hì, nàng đưa kẹo đường đỏ thắm lên trước mặt ngắm nghía, cái miệng nhỏ không chịu nổi cắn một miếng. Ngon thật, nàng xuýt xoa, tựa đầu vào bờ vai rộng của chàng.

Kí ức, lại ùa về, thật nhanh thật nhanh...

Chú chim nhìn ngó đầu thành đến cuối, không còn nép đôi cánh lại đây, chú dang hai cánh, bay thật cao thật xa về phía trời xanh rộng bát ngát.

Cuộc đời Liễu Thiên, cũng như chú chim đó vậy.

Nàng muốn được như chú chim, có thể tự do đáp ở nơi mình thích, hát bài hát mình yêu, ngắm dòng người qua lại, ngán ngẩm rồi lại dang cánh trở về với trời xanh mây trắng, về lại với thiên nhiên trong vòng tay của đất trời.

Nhưng, trước khi được như vậy, phải học cách bay.

Liễu Thiên sớm đã mồ côi cả cha cả mẹ khi lên 5, từ nhỏ đã tự thân lao động đến mòn tay chân, trầy xước da thịt, những y phục đầy sắc màu tươi tắn, những đồ chơi, đồ ăn ngon nàng đều không được nếm thử hay mặc vào, chỉ dành thời gian lao động, đến bữa lại đi xin đồ thừa, y phục đã bỏ.

Mười tuổi, nàng bị bắt đi làm nô tỳ, ngày ngày đánh đập, họ còn lấy nước sôi đổ vào tay, cắt tóc của nàng đi.

Cảm nhận da tay bỏng đỏ xót, tróc bong ra, đầu tóc xù, y phục xộc xệch, bước đi giữa thành, một bát cơm cũng không có ăn, xung quanh chỉ toàn những ánh mắt khinh bỉ đang đổ dồn về nàng.

Mười lăm tuổi, nàng bị đẩy xuống từ vách núi, suýt nữa mất mạng.

Đôi tay đầy vết chai sạn bám lấy từng khe đá, cố lên nhưng không được, nàng đành cố chịu đựng, men theo đường xuống tận dưới sâu.

Cỏ dại cùng cây lá sớm đã úa tàn đầy xung quanh, bước đi nặng nề khi chúng cứ bám chắc vào đôi chân khô ráp của nàng.

Nàng đói, không có gì để ăn, đành phải bắt lấy vài con thú hoang xấu số đi ngang nơi đáy vực heo hút, lạnh lẽo không chút tình người này.

Thật may, dưới vách có củi, đủ để nàng sống qua một tuần, sau đó dùng sức để trèo lên lại.

Sống vất vưởng trong kinh thành, con người lúc đó làm nàng cảm thấy thật ghê tởm, một chút tình người thật không có.

"Nhà ngươi ở đâu?"

"Ta... không có nhà"

"Ngươi tên gì?"

"Ta tên Liễu Thiên"

"Cho ngươi ít ngân lượng, mua y phục và lương thực đi."

"Nhớ mặt ta nhé, nhớ tên ta , Thục Ân"

Năm ấy, nam nhân hơn nàng khoảng sáu tuổi, ăn mặc gọn gàng đi trên đường nhìn thấy nàng liền hỏi. Cái bộ dạng tươm tất của hắn, thoạt nhìn cũng biết rõ, không phải con nhà quan cũng là công tử nhà giàu; có điều hắn rất thân thiện, và nụ cười thật ấm áp.

Hắn lấy túi ra, đưa nàng một ít ngân lượng, từ đó, nàng cảm thấy, thế gian này vẫn còn người đối với nàng tốt.

Liễu Thiên thấy, khoé môi nam nhân đã cong lên một nửa, tựa như vầng trăng khuyết hình lưỡi liềm, sắc bén.

Cách vài ngày, hắn lại đến thăm nàng, đem lương thực cho nàng, cùng nàng tán gẫu.

Mười bảy tuổi.

Nàng biết rồi, nam nhân năm ấy chính là con trai thứ 3 của Thục Nhĩ La vương, được phong chức thái tử.

Thục Nhĩ La vương có 4 người con trai, hai người con đầu đều là chết yểu.

Hôm ấy trên đường, do nàng quá đói, thấy cô nương đi ngang, nàng liền kêu xin.

"Thứ dơ bẩn này, dám đụng vào vạt áo của chủ tử ta, chủ tử ta là Cao tiểu thư đấy, mười cái mạng của ngươi cũng không đền được nửa bộ y phục này đâu!"

Tên nam nhân đứng cạnh cô nương xinh đẹp ấy nói, hoá ra là Cao tiểu thư.

Nàng bị Cao tiểu thư tát vào mặt vì lỡ chạm vào vạt áo của ả ta.

Cao tiểu thư lôi nàng xuống hồ nước sâu, nhấn đầu, đạp nàng xuống trước sự chứng kiến của bao người, không một ai dám ngăn cản, nói đúng hơn, chẳng ai muốn cứu nàng làm gì.

Nàng khó thở, vùng vẫy tay chân, muốn cầu cứu nhưng miệng không thể mở.

Nàng cảm thấy cơ thể chìm dần dần, hai mắt khẽ nhắm, nàng nghĩ, nàng chết thật rồi.

Cơ thể từ từ chìm càng sâu xuống đáy hồ lạnh lẽo, nơi đây đã cướp đi mạng sống của bao kẻ vô tội.

Tấm vải trắng rách rứa nhuốm đỏ máu cùng đất nâu bao bọc lấy thân thể nhỏ nhoi đầy vết bầm, trầy xước của nàng, bồng bềnh tựa như tà áo trắng ngà.

Nàng không thấy gì, chỉ thấy một màn đêm đen tối bao trùm lấy cảnh vật xung quanh, nước hồ lạnh đến lạ, lạnh của nước, lạnh của tình người.

Hơi thở dần dần yếu đi, những làn bong bóng thổi lên mặt nước ngày càng nhỏ càng ít, mong manh dễ vỡ như chính sinh mạng nàng lúc này, trước khi hoàn toàn mất đi nhận thức, bên tai nàng nghe văng vẳng giọng hô lên tên nàng của một nam nhân nào đó, kèm theo tiếng kêu của nước như có người vừa nhảy xuống hồ.

"Mình còn sống à?"

Câu đầu tiên văng văng trong đầu khi nàng vừa tỉnh lại, thấy mình đã được thay y phục sạch sẽ, rất bắt mắt.

Lại nhìn xung quanh, những đồ trang trí đều dát vàng, châu, ngọc quý, nàng đang nằm trên sạp nhỏ, có khắc chữ "Phĩ Miên sạp"

Nơi đây là đâu? Liễu Thiên mơ hồ nhìn ngó xung quanh, không phải là ngoài thành, trông rất giống một cung điện.

Bóng nam nhân cao ráo bước tới, nhìn nàng trìu mến, nàng không nghi ngờ nhiều hơn, đã nghĩ ân nhân ngay trước mắt, nên đưa thân quỳ xuống nền đất, cúi người mà nói:

"Tạ ơn vì đã cứu tiểu nữ"

Nam nhân lạnh lùng kia không nhìn, một tay kéo Liễu Thiên vào trong lòng, áp mặt vùi vào tóc nàng hít một hơi thật sâu.

"Không phải ta cứu ngươi, là tên thái tử kia cứu ngươi đó"

Nàng nhất thời hoảng loạn, cố đẩy hắn ra, sức hắn mạnh, kéo nàng vào.

"Làm người của ta đi"

"Không! Không"

"Người như cô, ai sẽ để ý đến? Làm người của ta không tốt sao?"

Nàng vùng vẫy , cuối cùng bại dưới tay hắn.

Hắn như một con thú dữ, hốc mắt đục ngầu đầy khát vọng, hắn đánh đập, chà đạp lên nàng một cách dã man, mặc cho nàng khóc lóc cầu xin, hắn một tia ánh nhìn cũng không thèm ngó tới.

Cơn đau nhói từ hạ thân truyền đến từng đợt, nàng ngồi khóc nức nở, tự ôm lấy thân hình nhỏ bé đầy vết trầy xước của mình, khóc thật to.

Bóng hắn đã khuất xa, không quên quay nhìn nàng:

"Bôi nhọ hoàng thất tội đáng muôn chết, ngươi liệu hồn câm miệng vào, mười cái mạng của ngươi không đền đủ đâu."

Nàng bất lực ngồi góc sạp, giọt lệ lăn dài trên má, vô tình rơi xuống chạm phải vết trầy trên tay đau xót.

Tại sao lại đối xử với nàng như vậy?

Không có mãn nguyện, không hoà hợp, trong lòng nàng chỉ là ký ức đau khổ, nhục nhã đầy dơ bẩn.

Diễn ra thật nhanh, kết thúc thật nhanh, vậy mà đau đớn cứ kéo dài âm ỉ...

Nàng nghe bên ngoài tiếng cãi nhau kèm theo tiếng đánh, phút sau nàng thấy bóng hình nam nhân năm ấy chạy vội vã vào tẩm điện, nhìn nàng một thân hờ hững, ngồi góc sạp, co mình lại.

Hắn chạy đến ôm trầm lấy cơ thể nàng, nàng thấy hắn run, thấy lệ hắn rơi, nhưng tại sao lại khóc vì nàng?

"Ta đến muộn rồi, ta xin lỗi..."

Nàng tủi thân, nhận lấy sự ấm áp của hắn, nép mình trong đôi cánh to lớn của hắn mà khóc.

Đôi tay vòng ôm lấy nàng từ hắn nắm thành quyền, mặt đầy vẻ căm phẫn.

Bả vai nhỏ của nàng run lên từng đợt, cứ thế nằm trong lòng hắn mà khóc, khóc đến sưng hai mắt, thiếp đi từ lúc nào.

"Ta không để nàng chịu khổ nữa, ta ở đây rồi, nàng nằm trong lòng ta, phong ba bão táp ngoài kia, ta thay nàng một tay hoá thành sắc xuân."

Thục Ân đặt nàng nằm xuống, tay vuốt đi những giọt lệ trên khuôn mặt diễm lệ ấy, khẽ đặt nụ hôn trên trán, cùng lời thề ước vì nàng đòi lại công đạo.

Nàng tỉnh dậy, trong lòng là một khoảng trống vô cùng mỏi mệt, cơn đau chưa dứt, nàng không muốn làm gì nữa.

Hoá ra , thời gian cũng có thể giúp con người ta mau phai tàn đến vậy , cũng có thể biến giấc mộng kia phai màu trong tích tắc.

Nàng chỉ nhớ khi ấy, nghe bên tai lời hẹn thề từ hắn.

Thục Ân tới rồi.

Bước đến bên Liễu Thiên, hắn đặt đôi tay của nàng vào lòng bàn tay mình.

"Nàng chờ ta, ta nhất định giúp nàng báo thù."

Vì câu nói ấy, mang theo dáng vẻ năm ấy, nàng mỉm cười đau khổ, đặt hết niềm hi vọng cuối cùng lên người Thục Ân.

"Tiểu nữ bây giờ rất dơ bẩn"

"Ta không quan tâm nàng dơ bẩn thế nào, không quan tâm trước đây nàng đã bước qua dơ bẩn thế nào, ta chỉ muốn nàng nhớ, từ bây giờ trở đi, ta một chút bụi bẩn cũng không để nó đọng lại trên người nàng. Thiên nhi, tin ta, nhé?"

Nhắm mắt buông giọt lệ nơi khoé mi, nàng nhìn đôi tay hắn đang cầm lấy ngọc thủ nàng đặt vào ngực trái, cảm nhận từng cái đập của con tim hắn.

Nàng gật đầu.

Mang hết hi vọng, chờ hắn năm năm.

Ngâm mình trong táo bồn, suy nghĩ về cuộc đời trước kia của bản thân, nàng cảm thấy rất mệt mỏi, ấy giờ đây đã có ánh dương kéo nàng lên khỏi đáy vực sâu thảm, cho nàng cảm giác an toàn.

Năm thứ sáu, nàng hai mươi ba tuổi.

Năm ấy, Thục Ân sai người tìm khắp nơi lấy thảo dược về giã thuốc cho nàng bôi, trên cơ thể đã không còn vết bầm tím, trầy xước như trước

Thục Ân thiếu niên năm nào giờ cũng đăng lên làm ngôi vua, Thục Đằng cũng bị xử tử do làm ô nhục dân nữ, cướp tiền, bốc lột người dân, quan lại.

"Thiên nhi, nàng làm vương hậu của ta, được không?"

Thục Ân mặc long bào, bước đến bên tẩm điện, khẽ hỏi nàng đang ngồi trên long sạp.

Liễu Thiên vận hồng y, trang điểm nhẹ, tóc búi vân khê, toát lên vẻ đẹp vốn có.

Lưỡng lự vài giây, nàng nhìn đôi mắt hắn như đang trông chờ.

Trải qua bao khó khăn như thế, hắn là người đem lại cho nàng hạnh phúc, bình yên.

"Vương thượng..."

"Đừng gọi ta là vương thượng, ta là Thục Ân của nàng."

Tình cảm đế vương là thứ không nên đem ra đánh đổi với sinh mạng, mà giờ đây nàng đã nắm trong tay cả con tim hắn.

Nàng khẽ nhìn ra khung cửa sổ, phía ngoài kia, chú chim nhỏ đậu trên cành đào, khẽ hót một điệu vang rộng khắp cung điện lộng lẫy.

"Ân Ân, chàng thấy nó không?"

Thục Ân đưa mắt nhìn theo, khẽ cười.

"Ta muốn được như chú chim, có thể tự do đáp ở nơi mình thích, hát bài hát mình yêu, ngắm dòng người qua lại, ngán ngẩm rồi lại dang cánh trở về với trời xanh mây trắng, về lại với thiên nhiên trong vòng tay của đất trời."

Thục Ân trong lòng như có đáp án trả lại cho câu đáp của nàng, khẽ vuốt ve mái tóc mượt ấy.

"Nàng là chim, ta là đất là trời, là nhà của nàng..."

"Vậy chàng nguyện bỏ ngôi vị giang sơn, cùng ta chu du thiên hạ chứ?"

"Trước đó, ta vẫn muốn cho nàng làm vương hậu, cũng như là nữ nhân quyền lực nhất thế gian, người người phải kính trọng. Xin hãy vì ta, chỉ ba ngày thôi. Ta muốn được nhìn thấy nữ nhân ta yêu được đứng trên thiên hạ, để ai ai cũng kính nể mười phần, như vậy, ta mới cảm thấy, ta đủ an toàn"

...

Ngày sắc phong làm vương hậu, người dân cả thành đón hỉ vui mừng, quan lại trên dưới đều hài lòng về người con gái này, những ý kiến trái chiều từ trước, giờ đây cũng nguôi ngoai.

Sáu năm trước, hắn đặt lên trán nàng một nụ hôn cùng lời hẹn ước vì nàng trả thù, vì nàng bình định giang sơn.

Sáu năm sau, vương thượng đặt lên trán vương hậu của đời mình một nụ hôn, cùng lời hẹn ước trong lòng cùng nàng sống đến đầu bạc răng long, sẽ làm trời xanh mây trắng, làm thiên nhiên làm đất trời để nàng dang cánh trở về.

Cao tiểu thư hối lỗi, cải tà quy chính, sớm đã được phong làm Cao gia chủ, nay thành hôn cùng phó tướng quân Nhĩ Liệt Nha, hắn truyền ngôi lại cho Nhĩ Liệt Nha, cùng lời dặn làm đất nước càng hưng thịnh.

Thục Ân cùng Liễu Thiên mở một trà lâu ở ngoại thành, hẹn thề cùng nhau sống đến đầu bạc răng long.

Nếu như cuộc đời này chỉ có thể cùng một người ở cạnh nhau đến già, tình cảm mãnh liệt từ từ giảm đi, không còn cảm giác được yêu thương, cuộc sống bình lặng như mặt nước... Có vì vậy mà cảm thấy cô đơn hay không?

Không.

Lúc trước chọn tình yêu, chính là đã chọn cùng người ấy cô đơn đến già...

Kỳ thực nỗi cô đơn lớn nhất trên đời, không phải là gần mãi một người, mà chính là lúc muốn gần nhau lại không tìm thấy người ta nữa...

Nàng giờ đây đã rất hạnh phúc bên nam nhân mình yêu, ông trời cũng không phụ lòng người có tâm.

Tiểu nữ năm ấy, cùng thiếu niên năm nào, duyên phận thiên định, giờ đây đã cùng nhau ngồi trên cổ thảo mã.

Dân chúng từ xa nhìn theo bóng xe ngựa rời đi, bánh xe quay vòng không vội, lòng người cũng chẳng vội vàng. Mây trôi lơ đãng bất định, tình người lại kiên định trong tâm.

Dân chúng ai ai đều ngưỡng mộ nàng và hắn, kỳ thực, đây có lẽ là niềm hạnh phúc lớn nhất của đời nàng.

Tiếng vó ngựa khuất xa, bụi bay mù trời, che mờ nhân ảnh mang theo bóng người gửi vào gió cát, người dân cũng quay về với công việc của mình.

Xa phu dừng lại, khẽ bước xuống , vén màn nói vào trong :

"Tới mộ rồi"

Nàng cùng hắn bước đến bên mộ cha mẹ nàng, quỳ bái ba lần, như lời chào của hắn đến nhạc phụ nhạc mẫu, như lời khoe của nàng đến cha mẹ, nàng trưởng thành rồi.

Nàng lấy bình rượu nho, khẽ đổ xuống xung quanh, nhìn mây trời, nhìn đất cát.

"Cha, mẹ, con đi đây"

Cùng hắn đến trà lâu, đã có vài lữ khách đi ngang đang đợi chờ, nàng một tay pha trà, hắn một tay bưng đến.

Kiếp này, không nhất thiết phải đứng nơi xa hoa, cao cao tại thượng mới hạnh phúc, mà nàng cảm thấy, cùng người mình yêu thương, sống cuộc sống bình dị đến hết đời, như thế mới là hạnh phúc.

Nàng chính là chú chim, còn hắn chính là bầu trời của nàng.

Bầu trời của nàng, khi nàng mỏi mệt, ngán ngẩm, dang cánh về với hắn.

Tình yêu, rất đơn giản...

"Ta từng ngồi trên ghế chủ cao thượng, cũng từng nằm nơi đáy vực hiểm sâu."

#Hoàn

===

P/s: Gần đây tui mê phim nên không ra truyện, mới lục được cái đoản viết từ đầu năm ngoái nên đăng đỡ he =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro