Tuyết Lại Rơi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: 盛夏四月_lofter

.

[ Song đạo trưởng ] Tuyết lại rơi

Nguyên tác hướng, viết một chút kết quả thỏa mãn tư tâm.

------

Mang theo Sương Hoa từ biệt Thanh Sơn,

.

"Kiếm này tên là Sương Hoa, được làm từ linh thạch nghìn năm, có thể chỉ dẫn khí tức của hung thi, từ giờ để nó theo con đi."

"Đa tạ sư tôn, Tinh Trần... Cáo từ."

.

May mắn rằng không gặp nhau quá muộn,

.

"Môn sinh của Bão Sơn tán nhân, Hiểu Tinh Trần."

"Bạch Tuyết Quán, Tống Tử Sâm."

Song kiếm kết hợp, kiếm khí tỏa sáng tựa như hàng nghìn hàng vạn ngôi sao,

Một lần săn đêm, danh vang xa mãi,

Minh Nguyệt Thanh Phong Hiểu Tinh Trần, Ngạo Tuyết Lăng Sương Tống Tử Sâm.

.

Cùng nhau đồng cam cộng khổ song hành năm năm tháng tháng,

.

"Tử Sâm!"

Tống Lam phẩy nhẹ phất trần dễ dàng đánh hạ hung thi đang định đánh đến, nhíu nhíu mày.

"Không sao."

Hiểu Tinh Trần thở phào, nghĩ thầm: Tốt rồi.

Dường như... Tử Sâm có chút khiết phích.

.

Cùng nhau sóng vai trên các con đường phố chợ phồn hoa,

.

"Tử Sâm, xong việc ở nơi này rồi, huynh có dự định tiếp theo làm gì không?"

"Ta định trở về Bạch Tuyết Quán thăm mọi người vài hôm." Tống Lam nói, "Còn đệ?"

"Ta sao?... Tạm thời không có..."

Tống Lam thuận miệng nói: "Khai tông lập phái thì như thế nào? Lúc trước chúng ta từng bàn qua."

"A?" Hiểu Tinh Trần nghĩ nghĩ, cười nói: "Ý tưởng không tồi. Tử Sâm, chúng ta cùng nhau làm. Huynh thấy thế nào?"

"... Ừ. Chúng ta cùng nhau." Tống Lam đáp.

Không biết có phải ảo giác hay không, dựa vào ánh sáng nhỏ từ ngọn đèn dầu trên đường phố rọi đến, Hiểu Tinh Trần dường như nhìn thấy khóe miệng tri kỷ của mình vừa hư hư thật thật vẽ lên một đường cong, thoáng thôi, nhưng rất đẹp.

.

Tang thương xảy ra, một lời khó nói,

.

"Từ nay... đừng bao giờ gặp nhau nữa."

"Tử Sâm... Kiên trì một chút, đến nơi rồi... Kiên trì một chút, ta sẽ đáp ứng lời huynh... Từ nay, không bao giờ gặp nhau nữa."

"Hiểu Tinh Trần, lúc trước đã phát lời thề, vì sao lại trở về đây?"

"Sư tôn... Van cầu người, cứu Tử Sâm..."

.

Cố nhân năm xưa, cách xa nghìn trùng,

.

"Có thể tháo băng rồi."

Tống Lam chậm rãi tháo băng vải xuống, nhìn người trước mặt rồi nhanh chóng cúi người thi lễ: "Đa tạ tiền bối."

Bão Sơn tán nhân lắc đầu, không nói lời nào.

Tống Lam tỏ vẻ muốn đi ra bờ hồ, Bão Sơn tán nhân căn dặn hắn thân thể vẫn chưa tốt, không nên làm gì quá sức, vẫn cần nghỉ ngơi cho tốt.

Tống Lam nhìn vào mặt hồ trong suốt, trên đấy hiện đang phản chiếu lại hình dáng của bản thân hắn. Bỗng nhiên, Tống Lam chợt thấy có cái gì đó rất quen thuộc, hắn không thể tin nổi mà mở to hai mắt.

Hắn vội vàng đi tìm Bão Sơn tán nhân: "Tiền bối, đôi mắt này của vãn sinh..."

"Đúng vậy, là của Tinh Trần." Bão Sơn tán nhân thở dài, "Ngươi hẳn là đã nhận ra rồi."

"Đệ... Đệ ấy... Vì sao..." Giọng Tống Lam không kìm được có chút run rẩy

"Đứa trẻ ấy đối với y thuật của ta có phần hiểu rõ," Bão Sơn tán nhân giải thích, "Để có thể tăng phần thành công, đổi mắt là cách tốt nhất."

Đôi mắt trên khuôn mặt Tống Lam, hiện đang ẩn ẩn một tầng huyết sắc.

"Ngươi bây giờ vẫn chưa hoàn toàn thích ứng, trước mắt vẫn phải bình tĩnh, cảm xúc quá mức kích động có thể làm cho mắt tiếp tục xảy ra vấn đề."

"..."

Một lúc lâu sau, Tống Lam mới có thể khó khăn mở miệng hỏi: "Xin hỏi tiền bối, Tinh Trần đệ ấy... bây giờ đang ở nơi nào?"

"Ta cũng không biết. Đem hai mắt đưa cho ngươi, ở lại vài ngày liền một mình xuống núi."

"Tinh Trần..."

...

"Đa tạ tiền bối quan tâm. Vãn bối Tống Lam, cáo từ."

Bão Sơn tán nhân gật đầu. Nhìn thân ảnh đã đi xa của Tống Lam, lặng lẽ thở dài chua xót: "Tinh Trần là một đứa trẻ tốt..."

.

Băng qua nghìn sông nghìn núi, người cần tìm vẫn không thấy đâu,

.

"Xin dừng bước, xin cho hỏi, gần đây có từng thấy một vị đạo nhân mang kiếm bị mù hai mắt không?"

"Không thấy."

"Chưa từng thấy qua."

"Ta không biết. Đạo trưởng ngươi muốn tìm người thử đi về phía trước hỏi một chút?"

"... Đa tạ."

Xuân thu cứ thế trôi đi, rốt cuộc đã qua bao nhiêu lần.

.

Gần nhau trong gang tấc mà biển trời cách mặt,

.

Tống Lam lúc này vẫn đang đi khắp mọi nơi chỉ với hy vọng có thể tìm được tri kỷ của mình, số lần thất vọng nhiều không đếm hết. Rốt cuộc đến Nghĩa thành mới có thể có được một chút tin tức, A Thiến thấy rõ bàn tay cầm phất trần của hắn run lên. Tống Lam cố gắng giữ bình tĩnh, rành mạch nói: "Làm phiền cô nương..."

A Thiến dẫn hắn đến chỗ Hiểu Tinh Trần, nhưng đến khi đích đến hiện ra trước mắt thì khoảng cách bước chân của hai người càng lúc càng xa, Tống Lam bỗng nhiên đứng yên tại chỗ: "Sao vậy? Vừa rồi chẳng phải ngươi rất muốn đi sao?"

Không biết vì sao, khuôn mặt Tống lam chợt biến sắc, vừa rất muốn đi vào nhưng rồi lại chần chừ không dám. Một bộ dáng thanh cao tiên khí phiêu phiêu mọi ngày thường thấy kia, không biết đã sớm đi nơi nào rồi.

.

Sương Hoa đẫm máu, không thể thấy nhau,

.

Tống Lam cúi đầu nhìn thanh kiếm đang xuyên qua ngực trái của mình, chậm rãi ngẩng đầu, thấy được người cầm kiếm, thực sự là Hiểu Tinh Trần đang vô cùng bình thản, thực sự là Hiểu Tinh Trần vân đạm phong khinh, thấy khó không từ, phiêu phiêu tuấn lãng trong lòng hắn.

Hiểu Tinh Trần bỗng nhiên hỏi: "Ngươi còn ở đó không?"

Tiết Dương cười nói: "Ta đây. Sao ngươi lại ra đây?"

Hiểu Tinh Trần rút Sương Hoa ra, thu kiếm vào vỏ, nói: "Sương Hoa tỏ vẻ khác thường, ta thuận theo chỉ dẫn đi đến. Đây là từ nơi khác đến à?"

Tống Lam chậm rãi quỳ xuống trước Hiểu Tinh Trần.

Tiết Dương từ trên cao nhìn xuống thấy vậy, nói: "Đúng vậy. Một con hung thi không tồi."

Tống Lam nắm chặt thanh kiếm trong tay, nghĩ muốn vạch trần, nhưng còn chưa cầm lên đã buông tay hạ kiếm xuống, lòng bàn tay nắm chặt hai chữ "Phất Tuyết"...

Tinh Trần...

.

Ngỡ rằng có thể tương phùng cố nhân, lại trở thành một hồi bi kịch,

.

"...Là Tử Sâm à?"

"Tử Sâm... Tử Sâm... Tống đạo trưởng... Là huynh phải không?"

"Xảy ra chuyện gì vậy? Ai đó nói một câu đi."

"Ngươi có cần ta nói cho ngươi biết, hung thi hôm qua ngươi giết là ai không?"

"Ngươi chẳng làm nên chuyện gì cả, thất bại thảm hại, ngươi gây nên tội thì phải chịu. Tự ngươi chuốc lấy."

"Tha cho ta đi."

Kiếm phong loé lên, máu tuôn thành dòng.

.

Năm nào đó, gặp lại tại Vân Thâm,

.

"Tống đạo trưởng! Tiểu sư thúc tỉnh rồi!"

Hiểu Tinh Trần chớp chớp hai mắt, có chút mê mang, y nhìn rõ được trong phòng hiện tại có ba người.

"A... Ta..." Hiểu Tinh Trần cúi đầu nhìn chính mình, khi ngẩng đầu nhìn lên thì bị ngập trong ánh mắt tràn đầy vui sướng của tri kỷ mình, Tống Lam.

"Tử Sâm..."

Ngụy Anh cùng Lam Trạm lặng lẽ lui ra ngoài.

Có thể nhìn thấy được, mắt Tống Lam ẩn ẩn vài giọt nước mắt.

Nhưng hung thi rõ ràng vốn không có nước mắt.

Tống Lam mở miệng muốn nói cái gì, rồi lại không thể nói, vội kéo tay của Hiểu Tinh Trần qua viết chữ trong lòng bàn tay y.

Hiểu Tinh Trần hiện tại dường như đang vô cùng xúc động, vội vã muốn ngồi dậy: "Tử Sâm, ta..."

Tống Lam một tay che miệng, một tay đem y kéo vào trong ngực.

"Không cần nhiều lời."

"Xin lỗi."

"Không phải đệ sai."

"Tử Sâm..." Tống Lam cảm nhận được ở bả vai xuất hiện một tầng ẩm ướt.

.

Nếu lại được nâng kiếm cùng người,

.

Hiểu Tinh Trần thu kiếm vào vỏ, nói: "A Thiến, muội ra được rồi."

A Thiến từ phía sau một cái cây lớn nhảy ra: "Đạo trưởng thật lợi hại."

Tống Lam nhíu mày: "Ăn ít kẹo thôi."

A Thiến trốn phía sau Hiểu Tinh Trần, làm mặt quỷ hướng về Tống Lam.

Hiểu Tinh Trần cười nói: "Vẫn còn là đứa nhỏ thôi mà..."

Tống Lam xoay người, không thèm nhắc lại, giả vờ như không thấy Hiểu Tinh Trần đang trộm cho A Thiến thêm vài viên kẹo nữa.

.

Mặc cho thời gian đã trôi qua bao lâu, tiên cảnh thế gian vẫn mãi không thay đổi,

.

"Kế tiếp... Chúng ta đi đâu đây? Vân Mộng? Thanh Hà? Hay là đi Cô Tô thăm tiểu sư điệt?" Hiểu Tinh Trần nói

"... Không biết, tùy đệ."

"Ta bỗng nghĩ... Tìm một chỗ khai tông lập phái." Hiểu Tinh Trần đột nhiên nhớ đến nguyện vọng thật lâu trước kia,

"Được."

Trước kia, bây giờ, về sau, chỉ mong cùng người. Được bên cạnh người đã là mỹ cảnh đẹp nhất thế gian.

.

Đông đến tuyết lại rơi, tuyết lạnh nhưng ấm lòng.

.

"A, tuyết rơi rồi..."

Hiểu Tinh Trần vừa mở cửa thì bất ngờ bị ném trúng bởi một quả cầu tuyết nhỏ.

"A Thiến !"

"..." Tống Lam vừa từ bên ngoài trở về, thấy hai người đang đùa giỡn trong sân, nhìn tuyết lắc đầu thở dài.

"Bốp," một tiếng, một quả cầu tuyết ném trúng ngay mặt Tống Lam

Tống Lam: "..."

"A !! Xin lỗi, Tử Sâm !" Hiểu Tinh Trần vội vàng vừa chạy vừa nói,

Tống Lam mặt không chút thay đổi, nói: "Không có gì."

Tay hắn không biết từ lúc nào đã vo một quả tuyết bằng nắm đấm, ném trả lại Hiểu Tinh Trần.

Hiểu Tinh Trần: "........... ?!"

Ngay lúc đó, Ngụy Anh và Lam Trạm cũng vừa đến thăm, nhìn thấy đỉnh núi có hai thân ảnh một đen một trắng cùng một bóng người nhỏ ở giữa đang chạy qua chạy lại để.... Ném tuyết??

"Lam Trạm.... Kia, hình như là Tống đạo trưởng?"

"Ừ."

Nhưng nếu ta nhớ không lầm, Tống đạo trưởng không phải là bị khiết phích sao?

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro